Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 50: Oan gia tụ đầu – vận số suy




Thấy động tác Thường Hy tìm kiếm khắp nơi, Tiêu Vân Trác hơi đắc ý nói: “Ngu Thường Hy, nhìn thấy bản Thái tử còn không quỳ xuống?”
Thường Hy chỉ cảm thấy thân hình thoáng một cái, tựa hồ có chút không thể tin được nhìn Tiêu Vân Trác, hơi hơi run rẩy mà nói: “Ngươi nói cái gì? Ngươi… Ngươi là Thái tử điện hạ?”
“Lớn mật! Còn không quỳ xuống!” Vân Thanh quát lên, sắc mặt mang theo tức giận, ánh mắt nhìn Thường Hy càng thêm bén nhọn.
Thường Hy thế nào cũng sẽ không nghĩ đến nam nhân cùng nàng gặp mặt mấy lần đều xui xẻo này, tên cầm thú phá hủy trong sạch của nàng này lại là Thái tử Đông cung. Thường Hy cắn răng, vì phải giữ mạng nhỏ mà quỳ xuống: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ!”
Tiêu Vân Trác ngồi xổm xuống nhìn Thường Hy, quay đầu hướng tất cả bọn nô tài, quát lên: “Tất cả các ngươi lui ra!”
“Vâng!” Mọi người đồng loạt lên tiếng, đứng dậy khom người lui ra. Vân Thanh còn có chút do dự, nhưng khi nhìn đến Tiêu Vân Trác một cái thì vẫn phải yên lặng lui xuống.
Thường Hy nghe được tiếng bước chân hỗn loạn bên tai từ từ tản đi, trong lòng lại càng phát ra khẩn trương. Đáng chết, chọc tới ai không chọc, cố tình chọc phải Đông cung! Lần này tốt lắm, rơi vào trong tay của hắn, cuộc sống của nàng sẽ không lấy làm tốt đẹp gì rồi!
“Hai lần cô đem bản Thái tử đạp vào trong suối nước, cô nói ta phải xử trí với cô thế nào cho phải đây?” Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy thấp giọng mà hỏi.
Thường Hy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Vân Trác đang phiêu đãng trên mặt mình, xét thấy tình thế địch mạnh hơn ta, cũng đánh phải đè xuống sợ hãi trong lòng, cắn răng nói: “Nô tỳ lúc ấy cũng không biết ngài là Thái tử điện hạ!”
Tiêu Vân Trác lạnh lùng cười một tiếng, nhìn gò má đang cúi thấp của Thường Hy, quan sát một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nếu cô biết ta là Thái tử, lúc ấy cô sẽ làm thế nào?”
Thường Hy nghe được lời nói của Tiêu Vân Trác, rõ ràng sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ rồi nói ra: “Nô tỳ không biết!”
“Không biết?…” Tiêu Vân Trác chậm rãi đứng dậy, đi về phía trước một bước nói: “Không biết nói sao, cô liền quỳ đi. Lúc nào biết thì sẽ được trở về!”
Tiêu Vân Trác cứ vậy rời đi, Thường Hy trực tiếp ở nơi đó quỳ, động cũng không dám động, chẳng qua là ở trong lòng hung hăng đem Tiêu Vân Trác mắng vô số lần. Tên nhỏ mọn đáng chết này, nàng cũng không phải cố ý, hắn sao có thể dùng việc công báo thù riêng như vậy? Huống chi, hai lần trước đó đều là hắn đụng vào nàng trước, lúc này ngược lại cậy vào địa vị cao đi tới lấn áp nàng! Thật là làm cho người khác ghê tởm!
Nhưng là nếu lúc ấy nàng thật biết thân phận của hắn thì còn có thể làm như thế sao? Thường Hy cũng không biết, có thể là không, mà cũng có thể là có…
Thường Hy lặng lẽ quỳ ở nơi đó, chung quanh không ngừng truyền đến thanh âm cung nữ, thái giám truyền lệnh, người đến người đi rất náo nhiệt nhưng không ai dám đến cùng nàng nói một câu. Thường Hy biết nàng ở chỗ này không bạn bè, đắc tội với Thái tử điện hạ, ai còn dám mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đến cứu nàng? Người a… Còn là rất biết nhận rõ tình hình thực tế đây!
Đông cung từ lúc mới bắt đầu ồn ào đến dần dần khôi phục yên tĩnh, Thường Hy biết Thái tử đã dùng xong bữa tối muốn nghỉ ngơi. Nhưng là nàng vẫn phải quỳ ở chỗ này, nếu là tên kia ngủ thật, chẳng phải nàng sẽ phải quỳ cả đêm sao? Nghĩ tới đây không khỏi than thở một tiếng, đây cũng quá mệnh khổ thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.