Ta không thể kiềm chế được hét lên, mặc dù ta đã sớm biết hắn ta là người không biết suy nghĩ, nhưng ta không ngờ hắn ta lại ngu ngốc như vậy.
Phương Văn Châu hơi ngạc nhiên, dường như đột nhiên nhận ra mình vừa làm một việc ngu ngốc ra sao.
Hắn ta cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay của mình, ngây người không biết phải làm sao.
Cũng vì chuyện này, các sư huynh đều thất thần, Huyễn yêu kia dốc hết sức mình phá vỡ trận pháp, nhanh chóng biến mất không dấu vết.
"Không thể để ả trốn thoát, không được!"
Tiểu A Niệm điên cuồng hét lên, chạy theo. Nhưng hoàn toàn không thể đuổi kịp Huyễn yêu dùng yêu lực trốn thoát, cô bé khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Sau đó, cô bé quay lại, đỏ mắt chỉ trích Phương Văn Châu: "Ngươi không phải là một người tu tiên sao? Không phải tự xưng muốn trừ ma vệ đạo sao? Bây giờ con yêu quái đó đã g.i.ế.c cha của ta, g.i.ế.c hết mọi người trong thôn chúng ta? Ngươi dựa vào đâu mà quyết định thay ta, dựa vào đâu tha cho con yêu quái đó? Chỉ vì ả biến ra một khuôn mặt rất đẹp sao? Vì vậy mà ngươi mềm lòng? Nếu ngươi là người như vậy thì có tư cách gì để tu tiên? Có tư cách gì để cầm thanh kiếm này!"
Tiểu A Niệm còn rất nhỏ, nhưng lại nói ra những lời thật sự không hề giống một đứa trẻ.
Có lẽ vì những lời chỉ trích của cô bé đánh thẳng vào lòng người, lúc này, những đồng môn đồng hành khác cũng không biết phản ứng thế nào, hành động của đại sư huynh đại diện cho cùng một môn phái, khiến họ cảm thấy mất mặt và xấu hổ.
Còn Phương Văn Châu, nghe lời chỉ trích của Tiểu A Niệm.
Hắn ta mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của Tiểu A Niệm, hắn ta lại cảm thấy xấu hổ.
Không có lời xin lỗi, cũng không có giải thích.
Chỉ là cầm thanh kiếm rồi quay lưng rời đi, nói rằng sẽ tiếp tục đi tìm tung tích của những yêu quái khác.
Nhìn bóng dáng hắn ta rời đi, Tiểu A Niệm lau đi nước mắt trên mặt, không còn kích động như trước nữa.
Cô bé nhìn về phía ta, lặng lẽ nói: "Người như hắn ta, cũng xứng để tu tiên sao?"
8
Tất cả người thân của Tiểu A Niệm đã c.h.ế.t trong tay Huyễn yêu.
Giống như ta của mười năm trước, chỉ có thể trơ nhìn mọi việc xảy ra mà không thể làm gì.
Trong môn phái có rất nhiều đệ tử đều được trưởng lão nhặt về núi.
Hầu hết đều không có người thân, cô đơn không nơi nương tựa, mang về tiên sơn, nếu có khả năng tu luyện thì cũng coi như là một công đức để tạo phúc cho thiên hạ sau này.
Vì vậy ta hỏi Tiểu A Niệm: "Tiểu A Niệm, muội có muốn đi cùng tỷ tỷ đến Kiếm Tông, trở thành một người tu tiên không?"
Cô bé không trả lời ngay, mà lại hỏi ta:
"Nếu muội trở thành một người tu tiên thì có thể cầm kiếm thay cha và những thúc thúc và bá bá còn có thẩm thẩm báo thù phải không?"
Ta gật đầu: "Có thể trả thù, trở thành người tu tiên cũng có thể trừ ma vệ đạo, bảo vệ nhiều người hơn."
Lúc này, ánh mắt của cô bé sáng lên, nhưng sau đó lại nhạt đi, cúi đầu xuống, giọng nói có hơi buồn bã.
"Nhưng người kia cũng là một người tu tiên, sao hắn lại không trừ ma vệ đạo? Tại sao chỉ vì yêu quái đó có khuôn mặt đẹp mà lại mềm lòng vậy?"
Ta ngồi xổm xuống, vuốt nhẹ đầu cô bé: "Bởi vì Phương Văn Châu, hắn ta không xứng đáng làm một người tu tiên."
"Được, vậy muội sẽ theo tỷ!" . 𝘛ìm đọc 𝙩hêm 𝙩ại ( 𝘛rùm𝘛r𝘂 yện﹒VN )
Cô bé gật đầu, ánh mắt quyết định nhìn thẳng vào ta, rồi nói tiếp: "Muội không chỉ muốn báo thù, muội còn muốn bảo vệ nhiều người hơn, hơn nữa muội nhất định không muốn trở thành người như Phương Văn Châu, muội muốn học theo tỷ tỷ, bảo vệ thiên hạ!"