Nếu không phải lúc này chúng ta đang ở trong tông môn, có lẽ hắn ta đã rút kiếm ra để dạy dỗ ta một trận.
Nhưng hắn ta dường như quên rằng.
Lúc trước vì để báo thù, ta ngày ngày chăm chỉ tu luyện. Dù nhập môn muộn nhất trong số đệ tử thân truyền. Nhưng ta có tính giác ngộ cao, hắn ta cũng chưa chắc đánh bại được ta.
Ta tiếp tục khiêu khích: "Ta đúng là không coi huynh là vị hôn phu, huynh có thể làm gì? Có gan thì tự mình nói hủy hôn.
Nhưng... Ngươi có gan đó không?"
Đúng vậy, hắn ta không có cái gan đó.
Vậy thì ngoan ngoãn kẹp chặt cái đuôi mà làm người.
6
Theo quy tắc môn phái, cách ba năm đệ tử phải xuống núi rèn luyện.
Vì vậy, trước khi thi đấu.
Tất cả các sư huynh đệ đạt đủ điều kiện đều phải cùng xuống núi rèn luyện trong ba tháng, giúp đỡ những bá tánh bị yêu ma quấy phá, diệt trừ tà yêu, bảo vệ bình an một vùng.
Phương Văn Châu muốn giành chức chưởng môn.
Không chỉ phải cưới ta, mà còn phải có sự công nhận của mọi người.
Vì thế, lần này sau khi xuống núi, hắn ta luôn tự mình làm mọi việc. Mỗi khi gặp yêu tà, bất kể tốt xấu, hắn ta liền cầm kiếm lao ra.
"Ta là đại sư huynh, tự nhiên phải bảo vệ các sư đệ sư muội."
Hắn ta nói đầy chính nghĩa, còn không quên để lộ vết thương trên người ra, chỉ trong hai tháng, trên người đã bị thương không ít.
Vì thế, hắn ta vô cùng đắc ý, luôn miệng nhắc nhở trách nhiệm của đại sư huynh, hy vọng có thể xây dựng hình tượng anh hùng trong lòng mọi người.
Nhưng không biết rằng tính toán quá mức đôi khi chỉ khiến người khác phiền lòng.
Xuống núi trừ yêu, vốn là mong muốn của mỗi đệ tử tiên môn. Sau nhiều năm tu luyện, hiện giờ khó lắm mới có cơ hội, chưa kịp thể hiện, đã bị Phương Văn Châu cướp mất.
Ai mà vui trong lòng cho được?
Kiếp trước, ta nhận ra sắc mặt không vui của các sư huynh sư tỷ.
Vì vậy ta đã sớm nhắc nhở Phương Văn Châu, nhờ đó mà không phản tác dụng, ngược lại còn khiến hắn ta được mọi người được khen ngợi.
Bây giờ, ta chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta hành động.
Hắn ta quá muốn thể hiện chính mình, ra tay tàn nhẫn, khiến cho những yêu ma nghe tiếng không dám xuất hiện trong nửa tháng cuối cùng.
Ngày về sắp đến, ta cho rằng không còn gặp yêu quái nào nữa.
Phương Văn Châu mang theo số đan dược chữa trị cũng đã gần hết, lại mặt dày đến gõ cửa phòng ta, hy vọng ta có thể nhường đan dược của mình cho hắn ta.
Lần này hắn ta đã học khôn ra.
Cố ý đợi lúc các sư huynh đệ đều có mặt, mới mở miệng xin xỏ: "Tiểu sư muội, trên đường này vì bảo vệ mọi người, ta đã chịu không ít thương tích.
Đan dược chữa trị của ta đã hết, tiểu sư muội, muội mang theo không ít, chi bằng nhường cho ta một ít, có được không?"
Nếu là sư huynh đệ khác trong tông môn, ta có lẽ sẽ không do dự mà lấy đan dược ra. Dù gì mọi người cùng một môn phái, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng hắn ta là Phương Văn Châu.
Là tên ngụy quân tử đời trước đã hủy hoại nguyên thần và làm đứt đoạn tiên mạch của ta!
Vì vậy.
Ta thà coi những đan dược này là kẹo mà ăn hết, cũng tuyệt đối không để lại cho hắn ta một viên!
Thấy sắc mặt lạnh lùng của ta, Phương Văn Châu cố ý ho hai tiếng, lộ ra vết thương trên cánh tay: "Con heo yêu đó muốn hại muội, ta sợ muội bị thương nên đã dốc hết sức g.i.ế.c c.h.ế.t nó, mới để lại vết sẹo này."
"Vậy thì sao?" Ta hỏi lại.
Phương Văn Châu như bị nghẹn lại, một lúc lâu mới nói: "Vết thương của ta là vì muội nên mới có, hiện tại ta không còn đan dược chữa trị, muội nhường cho ta một ít cũng là hợp lý phải không?"