Liên Hoa Mỹ Nhân Kiếp

Chương 2:




“Nếu nàng đuổi ta đi, ta sẽ phải phơi thây bên ngoài. Một đêm vợ chồng trăm đêm ân, nàng đang tâm để ta chết?” Hắn nhìn ta trách cứ.
Không khí gờn gợn mùi máu tươi, ta hỏi: “Huynh bị thương à?”
Thiếu niên áo đen vừa rồi quả nhiên tới bắt hắn. Thấy hắn dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không đáp lời, ta liền đến trước mặt hắn, đưa cho hắn một lọ thuốc trị thương, “Kẻ mặc áo đen vừa rồi là ai thế?”
“Liên Tử…” Hắn bỗng gọi tên ta.
“Hửm?”
“Nhớ ra ta là ai chưa?”
Ta ngắm nhìn gương mặt hắn trong chốc lát, tự nhiên có cảm giác miệng khô lưỡi hanh. Cuối cùng, ta thận trọng đáp: “Huynh nên bôi thuốc trước đi.” Mặt hắn còn trắng hơn mặt ta, dụ dỗ người ta đưa tay sờ mó.
Hắn cười: “Nàng có thể gọi ta là Mộ Dung Tiểu Thất.”
Trên thực tế, hắn có tên là Mộ Dung Tiểu Thất hay là Mộ Dung Tiểu Bát cũng chẳng liên quan gì tới ta.
Ta không biết hắn, thật đấy.
Nhưng ta không biết nên nói thế nào, chỉ muốn hắn mau chữa khỏi vết thương, đừng chết ở trong phòng ta. Ta thở dài: “Xin huynh đấy, Mộ Dung công tử, bôi thuốc rồi đi đi, đừng phá hoại thanh danh của ta, ta còn chưa lập gia đình đâu…”
Mộ Dung Tiểu Thất nói: “Mặc kệ nàng có nhớ hay không, nàng trước sau vẫn là nương tử của ta, sao lại phải lập gia đình gì nữa?”
Ta chỉ có thể dở khóc dở cười.
Hắn hết lần này tới lần khác khuyên nhủ ta thừa nhận “sự thật”, quả thực chẳng khác nào tẩy não. Nhưng chuyện dối trá không có thật như thế, bảo ta phải thừa nhận thế nào đây? Có thế nào ta cũng không chịu gọi hắn tướng công, hắn suy sụp cúi đầu nói: “Ta biết mà, nàng vẫn còn giận ta, không sao, dù sao ta một mình cô đơn cũng quen rồi…”
Mộ Dung Tiểu Thất mím cặp môi mỏng, giọng nói nghẹn ngào.
Ta xóc óc, nói bừa: “Huynh nói cái gì thì là cái đấy được chưa!”
Khóe miệng hắn lập tức cong lên, cười nói: “Đằng sau cửa có con gà rừng, phiền nương tử nấu một nồi canh gà cho vi phu.” Ta quay lại, quả nhiên một con chim trĩ đầm đìa máu đang cô quạnh nằm đó.
Chẳng trách trong phòng có mùi máu tươi!
Ta hung tợn trợn mắt nhìn Mộ Dung Tiểu Thất: “Huynh gạt ta, huynh vốn không hề bị thương.” Còn nói cái gì mà chết ở bên ngoài, thiếu niên áo đen nói đúng, hắn toàn nói năng bậy bạ, buồn cười là ta còn tin tưởng.
Mộ Dung Tiểu Thất không biết từ đâu rút ra một cái quạt, chống lên cằm cười nói: “Bộ dạng tức giận của nương tử thật đáng yêu.
“Lừa người khác vui lắm à?”
Ta không hiểu sao mình lại tức giận như thế, nhưng ta không thể nhịn được. Ta muốn đánh hắn.
Hắn hỏi: “Thế ta bảo ta bị thương lúc nào?”
Ta nghẹn họng, nhất thời không thốt lên lời.
Ta hầm một nồi canh gà xong, Mộ Dung Tiểu Thất lại đang nằm ngủ trên giường.
Hắn ngủ say sưa, tựa như mệt tới cực điểm, lay thế nào cũng không dậy. Ta ngẩn ngơ, chỉ đành mặc kệ hắn.
Không biết bao lâu sau, ta cũng mò lên mép giường ngủ, chắc là ban ngày hái thuốc phải trèo đèo lội suối, rốt cuộc không gượng được nữa. Ban đêm, bên ngoài truyền đến tiếng cha già say rượu kêu ầm ĩ, ta mơ mơ màng màng trở mình, mặc kệ ông ấy.
Ta nghĩ rằng cha sẽ giận dữ, thần kỳ là, cả đêm đều không có động tĩnh gì.
Cho đến tận sáng hôm sau, cha mẹ gọi ta đến phòng khách, bảo là có chuyện muốn nói với ta.
Mộ Dung Tiểu Thất mỉm cười ngồi ở bên uống trà, cha ta khẩn thiết nói: “Liên Tử à, có chuyện cha vẫn gạt con, nếu Tiểu Thất đến đây rồi thì không thể không nói cho rõ.”
Ta nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Thất, hắn đang cười đầy thích thú.
Cha nói: “Con và Tiểu Thất vốn quen biết, hai năm trước hắn muốn kết thân, ta đồng ý hôn sự của các con xong, con liền cùng hắn đến kinh thành thành thân, nhưng sau đó không biết vì sao, đột nhiên con một mình về nhà, thần trí không tỉnh táo. Ta và mẹ con cho rằng con bị chuyện gì đó kích thích, vừa lúc con lại mất đi đoạn trí nhớ hồi đó, cho nên cha mẹ không dám nhắc tới chuyện của Tiểu Thất, chỉ có thể vờ như không có chuyện gì xảy ra… Bây giờ Tiểu Thất tìm được con rồi, cha mẹ cũng không tiện giấu giếm nữa…”
Mất trí nhớ?
Ta nghệt mặt đứng đó, không thể tin được lời này từ miệng cha ruột ta nói ra. Ta sống ở trấn Thanh Hà suốt mười bảy năm qua, chuyện gì ta cũng nhớ rõ mồn một, làm sao ta có thể mất trí nhớ?
Ta bị điên à?
Không hề, ta rất tỉnh táo.
Đau khổ trao cho mẹ một ánh mắt cầu xin, bà nhìn qua Mộ Dung Tiểu Thất rồi khuyên ta: “Liên Tử, Tiểu Thất đối đãi với con không tệ, gia thế hắn tốt lắm, tính cách cũng tử tế, con đi với hắn đi.”
Ta lạnh buốt sống lưng, run rẩy hỏi: “Hắn cho cha mẹ bao nhiêu tiền?”
Ngay cả lời nói dối để bán con gái này cũng thêu dệt ra được.
Nhưng chẳng ai để ý đến lời ta nói, tất cả mọi người đều bảo, là ta đã quên chuyện không nên quên.
Nếu không phải trên mặt Mộ Dung Tiểu Thất trưng nụ cười trêu chọc, ta suýt nữa tưởng mình rối loạn trí nhớ thật.
Trong lúc đờ đẫn, một giọng nói trầm thấp mà dịu dàng vang lên bên tai: “Muốn biết ta cho bọn họ bao nhiêu tiền không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.