Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 4:




Thời tiết tháng Sáu, vầng dương gay gắt đổ lửa, bên đầm sen tòa lầu chính Hàn gia, Tiểu Cốc Liên đang nằm xoài trên bờ hồ, cố đưa tay với lấy một đóa hoa màu trắng tuyết.
“Tiểu thư, không được đâu, sẽ rơi xuống nước đấy!” Tiểu Hương kịp thời kéo Tiểu Cốc Liên lại.
“Chị Tiểu Hương, Liên Liên muốn hoa!” Điệu bộ bĩu môi phụng phịu của Cốc Liên rất dễ thương. Tiểu Hương lén thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ hôm đó nhất định mình bị nhị phu nhân làm cho giận dữ tới hồ đồ nên mới mờ mắt tưởng tượng linh tinh, chứ tiểu thư đáng yêu như thế, sao có thể mang ánh mắt lạnh lẽo đến mức ấy được.
Khẽ lắc đầu tự giễu, Tiểu Hương bế Tiểu Cốc Liên đặt lên đùi, cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy cho cô bé: “Tiểu thư ngủ một lát đi, lúc nào tỉnh dậy, Tiểu Hương sẽ hái hoa cho cô”.
“Được!” Tiểu Cốc Liên ngoan ngoãn nhắm mắt, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Trưa hè thật yên tĩnh, thảng hoặc một chú ve sầu trên cây mới cất tiếng râm ran, lại thêm cơn gió mát nhẹ đưa như ru vào giấc ngủ, chiếc quạt trong tay Tiểu Hương chậm dần, cuối cùng dừng hẳn. Nhưng, đúng vào giờ phút Tiểu Hương ngủ quên, Cốc Liên vốn đã ngon giấc nồng trong tay cô a hoàn này lại đột nhiên mở trừng mắt, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó bò ra khỏi lòng Tiểu Hương, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo hướng về phía đầm sen trống trải.
“Đường đường là vua của cõi âm, lại đi nhìn lén con gái nhà người ta ngủ, có phải thật dơ bẩn không?”
“Hàn Cốc Liên, cô quả nhiên không hề uống bát canh Mạnh Bà đó!” Giữa đầm sen bỗng xuất hiện một đám sương mù đen kịt, giọng nói trầm bổng từ trong đó truyền ra.
“Ta không uống thì đã sao! Muốn trách, hãy trách thuộc hạ của ngài quá ngu ngốc!”
“Hàn Cốc Liên, vì sao cô lại muốn nuôi dưỡng Liên hoa yêu cốt?” Đám sương càng đông đặc thêm.
“Tốt nhất ngài đừng xen vào những việc không đâu! Diêm Vương, nếu muốn báo cáo lên Thiên đình thì cứ việc, ngài đi được rồi!” Trong mắt Cốc Liên ánh lên một tia oán hận: “Nói cho các người biết, ta đã nhẫn nhịn bảy kiếp rồi, ta chịu đủ rồi, ta nhất định phải tìm cho ra ai đã xúi Mai Song đối xử bất công với ta, khiến ta chịu tội suốt bảy kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho hắn đâu!”.
“Lòng hận thù của cô ngày càng nặng nề, ta khuyên cô một câu, mọi thứ đừng làm đến tận cùng quá mức, đối với cô không có lợi gì cả.” Đám sương mù nhạt dần đi.
“Còn nữa, nói với thuộc hạ của ngài, đừng phí công tốn sức, bọn họ không thể ngăn được sự sinh trưởng của Liên hoa yêu cốt đâu!” Đôi mắt Hàn Cốc Liên lộ vẻ giễu cợt.
“Haizzz…” Sau một tiếng thở dài, đám sương hoàn toàn tan biến…

Gần hai tháng trôi qua, Hoa Thiển hoàn toàn chẳng ra khỏi cửa, đêm không dám ngủ, chỉ vào ban ngày khi Trúc Diệp bên cạnh mới có thể chợp mắt được một chút, nên trong hai tháng mà người như già đi đến hai chục tuổi, gầy guộc hốc hác, chẳng còn chút gì của nhị phu nhân oai phong lẫm liệt trước đây nữa.
“Nhị phu nhân, thuốc này…” A hoàn Trúc Diệp nhìn bát thuốc trong tay, lòng chùng xuống: “Liều… liều lượng thuốc đã tăng gấp đôi, nhưng nhị phu nhân, thuốc phá thai này…”.
“Đừng nói nhiều nữa, mau bưng qua đây!” Hoa Thiển thúc giục: “Ta chẳng tin nhiều thuốc thế này mà vẫn không diệt nổi nó!”.
“Nhị phu nhân, thuốc này cũng như con dao hai lưỡi, ngộ nhỡ…” Trúc Diệp do dự.
“Đừng nói nữa!” Hoa Thiển gắt lên: “Ta nhất định phải tống cái đồ quái vật này ra ngoài!”.
“Nhị phu nhân…” Trúc Diệp run lẩy bẩy mang thuốc đến, nhưng Hoa Thiển lại không hề do dự uống một hơi hết sạch.
“Trúc Diệp, đêm nay lão gia không đến đâu phải không?” Hoa Thiển dựa vào giường thở hổn hển.
“Vâng, sáng sớm nay lão gia đã đi rồi, phải nửa tháng sau mới về, công việc trong phủ đều giao cho đại phu nhân.” Trúc Diệp rót tách trà đưa cho Hoa Thiển.
“Aizzz, ta bây giờ cũng nghĩ thoáng rồi, cố ganh đua mà làm gì, cứ bình an thoải mái là được rồi.” Hoa Thiển tiến về phía chiếc giường: “Trúc Diệp à, đêm nay cô ngủ ở đây đi, để ta một mình, ta sợ lắm”.
“Vâng, nhị phu nhân.” Trúc Diệp thổi tắt đèn, nằm xuống cạnh Hoa Thiển.
“Trúc Diệp, ngày mai ta muốn gặp Nhạc Mai Song.” Hoa Thiển mở mắt đăm đăm nhìn vào hư không, trong mắt có chút trống rỗng.
“Nhị phu nhân, là sao?” Trúc Diệp ngạc nhiên nhìn Hoa Thiển, người luôn giữ mối thù địch với đại phu nhân ngay từ lúc mới về, sao bỗng nhiên lại…
“Trúc Diệp, cô cũng thấy đấy, ta mang bầu quái thai, bất kể uống bao nhiêu thuốc phá thai cũng chẳng tống nổi nó đi.” Hoa Thiển đưa tay sờ lên bụng: “Hơn nữa từ sau hôm đóa sen xanh kia biến mất, không biết vì sao mỗi lần sờ lên bụng, ta đều cảm thấy hình dáng góc cạnh cái thứ nằm bên trong dường như giống hệt hoa sen. Mà toàn bộ chuyện này bắt đầu xảy ra từ giấc mơ đó, nên bất kể thật hay không, ta dám chắc con bé Hàn Cốc Liên chẳng phải điềm lành gì đâu”.
“Nhị phu nhân, đừng nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, ngày mai con sẽ đưa bà đi.” Trúc Diệp nhẹ nhàng giúp Hoa Thiển tém lại mép chăn.

Đêm tối đen như mực, bất chợt cảm thấy có người đang xoa nhẹ lên bụng mình, Hoa Thiển lòng thất kinh mở choàng mắt, nhưng bốn phía chỉ một màu tối tăm, không nhìn thấy thứ gì.
“Trúc Diệp, cô ở đâu thế?” Hoa Thiển quờ tay xung quanh tìm kiếm song hoàn toàn chẳng thấy ai.
“Hoa Thiển, em gái muốn ra rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Hoa Thiển hoảng sợ nhìn nụ cười ma quái vừa nứt ra giữa hai khóe môi Hàn Cốc Liên. Con dao găm nhọn trong tay cô bé đang kề sát trên bụng bà ta.
“Không! Cứu với…” Hoa Thiển hét lớn, sau đó chỉ biết trợn trừng mắt nhìn Hàn Cốc Liên dùng dao rạch nguyên một đường dài trên da bụng, rồi xé toác nó ra.
“Ha ha, dì Hoa, em gái xinh quá!” Hàn Cốc Liên thọc thẳng tay vào bụng Hoa Thiển: “Dì Hoa, xem này!”.
“Aaaaa…” Ánh mắt tràn ngập kinh hoàng nhìn “em gái” được ôm gọn trong tay Hàn Cốc Liên, Hoa Thiển thét lên một tiếng lanh lảnh rợn tóc gáy…
“Nhị phu nhân, nhị phu nhân!” Trúc Diệp không ngừng lay Hoa Thiển đang gào thét trong cơn mộng mị.
“Trúc Diệp!” Hoa Thiển sống chết túm chặt lấy vai Trúc Diệp: “Trúc Diệp, cứu ta với! Cứu ta! Cái thai trong bụng ta là đồ quái vật, giúp ta trừ bỏ nó đi, vứt nó đi!”.
“Nhị phu nhân, xin bà bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!” Trúc Diệp ôm chặt Hoa Thiển đang suy sụp đến cực điểm: “Nhị phu nhân, ngày mai chúng ta đến bệnh viện của người Tây nạo đứa trẻ đi là xong!”.
“Không thể đợi đến mai được, ngay bây giờ, bây giờ ta phải đi ngay!” Hoa Thiển giằng co đòi tuột xuống đất: “Trúc Diệp, mau gọi Lai Phúc chuẩn bị xe, chúng ta đi ngay bây giờ!”.
“Được, được, được! Nhị phu nhân xin đừng sợ, con sẽ đi tìm Lai Phúc ngay!” Trúc Diệp vội vã khoác áo rồi chạy ra ngoài.
“Á… đau quá!” Thốt nhiên, Hoa Thiển ôm lấy bụng ngồi phịch xuống đất: “Người đâu, người đâu mau mau…”.
“Nhị phu nhân, bà sao thế?” Nữ gia nhân già họ Lý nghe tiếng thét vội vã chạy tới: “Nhị phu nhân, bà sắp sinh rồi!”. Nhác thấy máu rịn ra từ thân dưới của Hoa Thiển, bà Lý kêu lên sợ hãi.
“Nhị phu nhân thế nào rồi?” Lát sau Trúc Diệp quay lại, sợ hãi nhìn Hoa Thiển đang ngồi dưới đất.
“Nhị phu nhân sắp sinh rồi!” Bà Lý cùng Trúc Diệp nhanh chóng dìu Hoa Thiển lên giường: “Hay để tôi đi mời bà đỡ tới!”.
“Đừng!” Hoa Thiển đau tới mức toàn thân run rẩy: “Có Trúc Diệp là được rồi, không cần kinh động người khác!”.
“Nhưng…” Bà Lý do dự.
“Bà Lý, bà đứng gác bên ngoài, không cho bất cứ ai vào!” Trúc Diệp đẩy bà Lý ra khỏi phòng: “Ở đây có tôi là được rồi!”, nói xong tiện tay đóng sập cửa lại…
“Ư… ư…” Nửa giờ đồng hồ đã trôi qua, trong phòng không ngừng vọng ra những tiếng kêu mơ hồ của Hoa Thiển, như thể bà ta đang cắn chặt thứ gì đó. Bà Lý ở bên ngoài lòng như lửa đốt song không dám vào trong.
“Á!” Một tiếng thét, nhưng lại phát ra từ Trúc Diệp.
“Sao thế?” Bà Lý không nhịn được nữa, bèn đẩy cửa chạy vào. Trong phòng, sắc mặt Trúc Diệp trắng bệch đứng sững cạnh giường, hai tay bịt chặt miệng, còn Hoa Thiển ở trên giường thì mặt bợt như ma. Nhìn theo ánh mắt của Hoa Thiển, bà Lý thất kinh đến toát mồ hôi.
Nằm trong vũng máu là đóa sen xanh trong suốt nở rộ bằng miệng bát, chỉ khác với những đóa sen bình thường ở đúng một điểm, ấy là bên trong mỗi cánh hoa đều có khớp xương màu xanh nhạt.
“Ha ha, em gái ta xinh quá!” Cùng với tiếng cười vui sướng, Hàn Cốc Liên chầm chậm bước vào: “Các người nói có phải không?”.
“Đại tiểu thư…” Bà Lý và Trúc Diệp cùng lúc quay đầu nhìn Hàn Cốc Liên, ý thức trong khoảnh khắc bị ánh mắt đứa bé hút chặt.
“Các người nghe đây, hãy quên sạch toàn bộ điều các người vừa nhìn thấy đi, đứa con của nhị phu nhân đã bị sẩy, bào thai vẫn chưa thành hình được bà Lý chôn cất. Nhớ kỹ chưa?”
“Vâng!” Hoa Thiển kinh hãi nhìn cảnh bà Lý và Trúc Diệp gật đầu lia lịa.
“Dì Hoa!” Hàn Cốc Liên nhặt lấy đóa hoa trong vũng máu, huơ huơ trước mắt Hoa Thiển: “Em gái ta xinh không?”.
Cuối cùng, vì thần kinh phải chịu đựng quá nhiều công kích trong thời gian ngắn, Hoa Thiển té lăn ra ngất xỉu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.