Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 6: Gặp mặt




Nhà hàng hết sức thanh lịch, không gian vấn vít một khúc nhạc cổ vui tươi mang tên Tiếng tỳ bà. Nét cổ điển trong điệu nhạc hòa quyện với tổng thể của nhà hàng đem đến cho thực khách cảm giác hết sức dễ chịu.
Quan Ân đẩy cửa, đưa mắt nhìn khắp lượt xung quanh, tìm kiếm mục tiêu của mình. Sáng nay anh đã nhận được một cuộc điện thoại kỳ lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ là của một cô bé, tuy nhiên đó lại là một cô bé bí ẩn. Cô bé nói sẽ cung cấp cho anh một đầu mối quan trọng cho vụ án mất tích kia. Do dự mãi, cuối cùng Quan Ân vẫn quyết định đến gặp cô bé, chủ yếu vì cảm thấy tò mò. Giọng nói rất đỗi bình tĩnh của cô bé trong điện thoại cho anh cảm giác đó là một người lớn trong hình hài trẻ con. Thêm cách nói chuyện rất ấn tượng, giống như tay kinh doanh lõi đời, khiến anh tự nhiên nảy sinh một sự quan tâm khó xác định đối với cô bé. Và, anh cũng muốn xem rốt cuộc cô bé có thể cung cấp đầu mối gì cho mình.
Ánh mắt anh dừng lại nơi chiếc bàn kê sát cửa sổ bên trái, một cô bé mặc chiếc váy ren xanh đã thu hút sự chú ý của anh. Không thấy ai bên cạnh cô bé, Quan Ân thấy rất kỳ lạ. Một cô nhóc như vậy sao có thể tự mình vào nhà hàng chứ? Anh đi thẳng về phía cô bé, cùng lúc đó ánh mắt cô bé cũng bắt gặp anh. Đợi người đàn ông lạ mặt đến gần, Cổ Liên mới tặng anh một nụ cười ngọt ngào.
“Chắc là chú Quan Ân, mời ngồi.” Cô bé chỉ vào chiếc ghế đối diện.
“Cháu là người gọi điện thoại cho chú phải không?” Quan Ân ngồi xuống, lúc này mới phát hiện trên bàn có hai suất ăn: “Cho chú hỏi, đĩa ăn bên cạnh cháu có phải của Linh Lan không?”.
“Ha ha…” Cô bé phá lên cười: “Sau thế được! Chú phải biết chị Linh Lan không bao giờ ăn bít tết, đĩa đó là của cô Tuệ, cô ấy đang ở phòng vệ sinh”.
“E hèm, xin lỗi. Vậy cho chú hỏi…”, Quan Ân khẽ hắng giọng, định mở miệng thì người phục vụ đến.
“Xin cho chú ấy một cốc trà sữa trân châu, cho nhiều trân châu một chút, à… cho cháu thêm một chiếc bánh chocolate nữa, cảm ơn!” Cô bé gọi món hết sức tự nhiên.
“Vâng, cô Hàn.” Người phục vụ quay đi.
“Cháu thường đến đây à?” Quan Ân ngạc nhiên, cái cách hành xử vừa rồi của cô bé chẳng khác gì người lớn.
“Vâng! Bánh ở đây ngon lắm, bà nội thường dẫn cháu đến ăn.” Vừa nói đến bánh, hai mắt cô bé lập tức sáng rực như sao.
“Cháu tên gì? Cháu quen Linh Lan không?” Vốn chẳng quan tâm gì đến thú vui bánh trái của những cô bé, Quan Ân đổi chủ đề, bắt đầu đi vào điểm chính.
“Cháu là Cổ Liên, Hàn Cổ Liên.” Cô bé cắn một miếng bánh phô mai trước mặt: “Thật ra nếu tính thì cháu và chị Linh Lan mới quen nhau chưa được hai ngày, nhưng cháu rất hiểu chị ấy”.
“Khoan đã”, Quan Ân ngắt lời Cổ Liên: “Cháu nói mới quen Linh Lan chưa tới hai ngày? Sao có thể thế được! Triệu Linh Lan mất tích đã được một tháng, bất kể bọn chú tìm thế nào cũng không thấy tăm hơi, vậy cháu làm thế nào mà quen được chị ấy?”.
“Ha ha… Chú cảnh sát đừng nóng nảy! Kìa, trà sữa mang đến rồi, chú uống thử xem! Trà sữa chỗ này ngon cực kỳ đấy!” Cổ Liên cầm sẵn dĩa lên, phục vụ vừa đưa bánh chocolate đến đặt xuống trước mặt liền lập tức xắn ngay một miếng cho vào miệng: “Ừm, ngon quá…”.
“Cháu rất thích ăn bánh kem phải không?” Quan Ân nhìn vẻ thưởng thức của Cổ Liên phì cười.
“Vâng, cháu thích ăn tất cả các loại bánh kem.” Cổ Liên mỉm cười: “Chị Linh Lan cũng nói các cô gái đều thích bánh kem, cho nên sau này chú cảnh sát mà có theo đuổi cô gái nào thì nhớ tặng cô ấy bánh kem nhé!”.
“Khụ! Hụ hụ…” Quan Ân sặc trà sữa, ho dữ dội.
“Chú cảnh sát, chú đừng cuống chứ?” Cổ Liên ân cần đưa cho người đối diện chiếc khăn ăn.
“Cảm ơn, chú không sao! Cái đó…” Thái độ của Quan Ân trở nên lúng túng, bèn cố gắng đổi chủ đề: “Cháu vẫn chưa nói với chú, cháu quen Linh Lan thế nào?”.
“Thế này, hôm trước bà nội cháu đến Đàn Hương Lâu mua mấy hộp gỗ đàn hương, trong đó có một cái là chị Linh Lan.” Cổ Liên lấy chiếc hộp màu tím nhạt trong cặp sách ra: “Chú xem! Chính là cái này!”.
“Đây là… Triệu Linh Lan?” Quan Ân nghi ngờ nhìn chiếc hộp tử đàn trước mặt: “Chú không hiểu, cháu có thể nói rõ hơn một chút không?”.
“Vâng! Vậy cháu sẽ kể từ lúc chị Linh Lan bắt đầu làm việc tại Đàn Hương Lâu!” Cổ Liên mút đánh chụt lớp chocolate đun chảy trên chiếc bánh: “Năm hai mươi hai tuổi, chị Linh Lan tốt nghiệp khoa Mỹ thuật Học viện Hoàng gia Hồng Kông. Lúc đấy, Đàn Hương Lâu tuyển nhân viên phụ trách thiết kế khắc gỗ đàn hương, và chị Linh Lan đã trở thành học trò của ông chủ Trần Thục Nghiêm. Chị ấy tôn trọng thầy mình, đồng thời cũng rất yêu nghệ thuật điêu khắc, nên mỗi lần điêu khắc, chị ấy đều dồn cả trái tim vào cảm thụ từng chi tiết nhỏ. Nhờ đó những món đồ chị Linh Lan làm ra đều được khách hàng đánh giá rất cao. Tuy nhiên thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu, một sự trùng hợp ngẫu nhiên đã khiến chị ấy phát hiện ra bí mật lớn của Đàn Hương Lâu, cũng chính là cái bí mật khiến chị ấy biến thành chiếc hộp này”.
“Bí mật gì?” Trái tim Quan Ân sắp nhảy vọt ra ngoài đến nơi.
“Chú cảnh sát, chú tin thế giới này có ma không?” Cổ Liên cầm cốc lên uống một ngụm nước ép hoa quả.
“Chú chưa từng tin mấy thứ đó!” Quan Ân nói giọng kiên định, khiến Cổ Liên thở dài.
“Nhưng bọn họ thực sự tồn tại.” Cổ Liên bất lực nhìn Quan Ân: “Chú biết vì sao gỗ của Đàn Hương Lâu đều là loại thượng hạng không?”.
“Không biết.” Quan Ân lắc đầu.
“Vì dưới tầng hầm của Đàn Hương Lâu có một cây tử đàn nghìn năm, và chính bởi chị Linh Lan phát hiện ra sự tồn tại của nó nên mới rước họa diệt thân…” Ánh mắt của Cổ Liên bất chợt hướng về mục tiêu nào đó phía sau Quan Ân: “A, xin lỗi chú cảnh sát, cháu phải đi rồi! Cái hộp này cháu đưa lại cho chú, còn nữa, đây là danh thiếp của cháu, có gì chú cứ liên hệ!”. Trong khi Quan Ân vẫn chưa kịp phản ứng gì, cô bé đã bốc hơi nhanh như một làn khói.
“Này, chờ đã!” Cuối cùng, Quan Ân cũng khôi phục hồn phách, vội vã vụt dậy đuổi theo nhưng giữa đường bị mấy nhân viên phục vụ cản lại.
“Tôi xin lỗi, thưa quý khách! Đó là phòng nghỉ dành cho nữ của nội bộ cửa hàng chúng tôi, quý khách không thể vào được!”, người nhân viên lịch sự nói.
“A, xin lỗi, xin lỗi! Cho tôi hỏi cô bé vừa rồi là…”
“Ồ, cô Hàn đã ra về bằng cửa sau rồi. Bà Tuệ cùng đi với cô ấy không được khỏe nên chúng tôi đã gọi xe đưa họ về!” Nhân viên phục vụ kiên nhẫn trả lời.
“Ồ, tôi hiểu rồi, cảm ơn!” Quan Ân bất lực chỉ còn biết quay về chỗ ngồi cầm hộp gỗ tử đàn màu tím nhạt lên, cẩn thận xem xét: “Sao đây lại có thể là Triệu Linh Lan chứ!”.
Tự cười giễu, Quan Ân đứng dậy chuẩn bị đi. Nhưng vô tình chạm phải tấm danh thiếp Hàn Cổ Liên để lại cho mình, anh bèn cầm nó bỏ vào hộp rồi quay người rời khỏi nhà hàng Vũ Hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.