Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 4: Do dự




Người đầu tiên phát hiện ra việc khác thường là Trương Phúc Lai - một kẻ vô lại khét tiếng trong thôn. Sở dĩ Phúc Lai bị mang tiếng như vậy bởi hắn là dạng vô công rồi nghề, chuyên sống bằng nghề trộm gà câu chó. Hôm nay tất nhiên cũng chẳng ngoại lệ, hắn dự định nhân lúc còn sớm rảo qua chợ tỉnh kiếm chác chút đỉnh. Từ lâu, hắn đã nhắm được một bà góa phụ bán trứng vịt trên đó. Hai người chàng chàng thiếp thiếp, đầu mày cuối mắt qua lại đã hơn nửa năm trời. Cuối cùng hôm nay hắn cũng không thể nhịn nổi nữa, quyết tâm phải đến giãi bày đầu đuôi với người đàn bà đó, nhân tiện hưởng chút hương dịu dàng trong truyền thuyết.
Cắm cúi đi, trong lòng Phúc Lai không ngừng mường tượng đến cảnh ngọt ngào, nhờ thế mà bước chân vô thức bước ngày càng nhanh. Bất chợt “bụp” một tiếng, không biết hắn vấp phải thứ gì, ngã lộn nhào xuống đất.
“Ngã đau chết được!” Vừa xoa cái đầu choáng váng, Trương Phúc Lai vừa tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp! Thằng nào không có mắt…” Tiếng nói vừa tắt nơi đầu lưỡi, hắn giật mình kinh ngạc nhìn con đường huyết mạch của thôn vốn thông suốt, giờ đã bị cả một ngọn núi đổ xuống lấp kín hoàn toàn.
“Chú Sơn Giang!” Tiếng kêu thất thanh thô lỗ vang lên đánh thức tất cả dân làng khỏi giấc ngủ ngon. Mọi người hiếu kỳ mở toang cửa thò đầu ra. Họ lập tức nhìn thấy “thằng vô lại” Trương Phúc Lai đang chạy như ma đuổi về phía nhà trưởng thôn.
“Chú Sơn Giang! Chú Sơn Giang! Mở cửa!” Trương Phúc Lai điên cuồng đập vào cánh cổng lớn nhà trưởng thôn: “Không hay rồi! Núi lấp kín đường rồi! Làm thế nào đây!”.
“Ai đấy? Mới sáng sớm đã la hét như cháy chợ, có để ai ngủ không?”, Sơn Giang miệng không ngừng càu nhàu lừ đừ đi ra cổng.
“Chú Sơn Giang! Đường núi bị bít rồi! Mau đến mà xem…” Trương Phúc Lai vội vàng túm lấy trưởng thôn vừa mở cửa, chẳng nhiều lời lôi tuột ra ngoài.
“Cái thằng vô lại chết giẫm này, mau bỏ ra! Khớp xương già này sắp bị kéo đứt tới nơi rồi!” Sơn Giang cố sống cố chết giãy ra khỏi tay Trương Phúc Lai.
“Chú Sơn Giang, chú mau đi với cháu!” Trương Phúc Lai cuống quýt đến phát khóc: “Núi bít mất đường rồi, chúng ta không thể ra ngoài nữa, làm thế nào đây?”.
“Anh, có chuyện gì vậy?” Vừa lúc đó, cô Tuệ bước ra ngoài: “Thế này là sao?”.
“Cô Tuệ Tâm! Mau đi với cháu!” Như sắp chết đuối vớ được cọc, Trương Phúc Lai vội vã túm lấy cô Tuệ, sống chết kéo về phía cổng làng.
“Cái thằng ôn dịch này! Buông cô Tuệ Tâm ra. Cô ấy lớn tuổi rồi sao mà chạy nổi, cậu đi chậm một chút!” Thấy em gái bị người ta kép xềnh xệch mệt đến thở chẳng ra hơi, Sơn Giang đau lòng vừa đuổi theo phía sau vừa la mắng, thu hút sự chú ý của không ít người làng quanh đó. Người nông thôn vốn rất hiếu kỳ. Thấy vậy, họ lũ lượt kéo cả hàng dài theo phía sau, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cứ như thế cả quãng đường đuổi cả quãng đường mắng, cuối cùng mọi người cũng tới cổng làng. Khi “thằng vô lại” Trương Phúc Lai chỉ tay vào con đường bị đá núi vùi lấp hoàn toàn, tất cả dân làng ở đó đều trợn mắt sững sờ. Trước mắt họ, sừng sững hiện lên vài trăm hòn đá cao quá đầu người hòa lẫn với đất bùn bít kín toàn bộ con đường giữa hai ngọn núi, đến một lỗ nhỏ cũng không thể tìm ra.
“Trời ơi, đây là điềm diệt vong cho thôn Long Sơn rồi!” Đám người đứng đó, không biết ai mào đầu mà mười mấy người nông dân cùng ngồi thụp xuống đất gào khóc tuyệt vọng.
“Khóc cái gì! Khóc cái gì!” Sơn Giang phẫn nộ hét lớn: “Bọn họ đàn bà khóc lóc còn có thể cho qua, các ông toàn lão làng lớn đầu khóc cái nỗi gì! Nhu nhược! Đứng hết cả lên cho tôi!”.
“Thưa bà con, mọi người đừng khóc!” Lúc này cô Tuệ đứng dậy: “Mọi người nghe tôi nói! Vừa rồi tôi có xem qua và thấy nguồn cơn chuyện này là do trời mưa, gây nên lở đất, khiến những đợt đất bùn liên tiếp sụt xuống bít kín đường. Giải quyết vấn đề cũng không khó. Mọi người cùng chung tay góp sức dọn quang đất đá là được!”.
“Đúng đấy!” Mắt Sơn Giang vụt sáng: “Cô Tuệ Tâm của các người nói phải đấy! Mọi người cùng chung tay góp sức, người nhiều thì lực mạnh, có khi chỉ hai ba ngày là dọn sạch được không chừng!”.
Đám người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhất thời chưa biết quyết định ra sao. Vào lúc mọi người còn đang do dự, phía xa chầm chậm tiến đến một bóng người màu trắng, ung dung đứng ở phía sau họ.
“A! Chẳng phải thầy giáo Bạch sao?” Sơn Giang tinh mắt lập tức nhận ra Bạch Hạo Đan đang đứng đằng sau đám người: “Thầy Bạch, nghe Tuệ Tâm nói cậu từng đi du học nước ngoài, biết nhiều hiểu rộng. Cậu có thể góp ý giúp chúng tôi không?”.
“Trưởng thôn quá lời rồi.” Hạo Đan tách đám người bước đến trước mặt Sơn Giang: “Tôi quả có học qua ngành Khảo sát địa lý. Như tôi thấy thì ngọn núi này không thể đào đi được!”.
“Vì sao?”, Sơn Giang hỏi vẻ không hiểu, cô Tuệ bên cạnh cũng nhíu mày.
“Nếu giờ tiến hành đào núi, chắc chắn đất sẽ sạt lở nhiều hơn, mọi người xem”, Hạo Đan chỉ một vết nứt trên vách đá, nói: “Ngọn núi này vốn đã có một vết nứt khổng lồ, hiện tại có những hòn đá này gánh đỡ nên tạm thời sẽ không sụp xuống. Nhưng nếu ở giữa mà xuất hiện khoảng trống thì chắc chắn sẽ dẫn đến sụt lở đất nặng. Đến lúc đó đừng nói đường mà toàn bộ ngôi làng cũng sẽ chìm trong đất đá”.
“Vậy phải làm thế nào?” Tia hy vọng vừa nhen nhóm đã nhanh chóng bị dập tắt chỉ trong thoáng chốc, những người nông dân mệt mỏi ngồi thụp xuống, đến cả khóc cũng chẳng còn sức nữa.
“Thầy Bạch, cậu nhất định phải cứu lấy chúng tôi!” Sơn Giang lo lắng lắc lắc cánh tay Hạo Đan, giọng nói bắt đầu rưng rưng ý khóc.
“Trong thôn có điện thoại không anh? Ta có thể báo cảnh sát!” Cô Tuệ bước tới: “Như thế có lẽ vẫn còn hy vọng”.
“Haizzz… em gái, cô xem chỗ chúng ta bốn bề toàn núi thế này. Hai năm trước bên Cục Điện tín người ta cũng đến, nhưng họ nói rằng đường điện thoại không kéo tới được và cũng không sao lắp đặt được!” Sơn Giang buồn bã nhìn em gái.
“Tôi có điện thoại di động, để tôi thử xem.” Hạo Đan lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại di động, nhanh nhẹn bấm số.
“Thế nào?” Sơn Giang nhìn Hạo Đan đầy hy vọng.
“Không có tín hiệu!” Hạo Đan lắc đầu.
Biết rằng mọi hy vọng đều tiêu tan, mặt Sơn Giang bỗng chốc trở nên khó coi. Ông quay đi ngầm lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh nhìn khắp vẻ suy sụp đang hằn rõ trên khuôn mặt của những người trong thôn.
“Tôi và thầy Bạch sẽ nghĩ cách giải quyết. Bây giờ mọi người tạm thời đừng tụ tập ở đây nữa, về nhà đi đã!” Nói rồi ông buồn bã lê gót quay về…

Thời khắc ấy, trên một cái cây cách đó không xa, Hàn Cổ Liên thích thú ngồi xem trò vui trước mắt. Vừa thấy đám người mệt mỏi đau khổ tứ tán rời đi, cô bé liền cười khúc khích.
“Tỷ, có gì đáng cười vậy?” Lam Úy ngạc nhiên nhìn Cổ Liên: “Vì sao Bạch Hạo Đan cung chủ lại muốn giúp con hồ ly đó chứ?”.
“Giờ ta mới biết, hóa ra ngài ấy cũng có lúc bất lực!” Cổ Liên cười nhẹ, ánh mắt dán theo bóng lưng Bạch Hạo Đan: “Đối với Hồ ly chín đuôi, ngay cả Ngọc Hoàng cũng chịu, huống hồ là Cung chủ”.
“Tỷ, muội không hiểu rốt cuộc Hồ ly chín đuôi có khả năng gì mà khiến người Thiên giới cũng bó tay như vậy?” Lam Úy cau mày, nhẹ nhàng bay xuống bên Cổ Liên.
“Thật ra Hồ ly chín đuôi là loài linh thú huyền thoại. Nó chiếm vị trí ngang bằng với kỳ lân, phượng hoàng. Nhưng sở dĩ loài người nghìn vạn năm nay không hề biết đến sự tồn tại của nó chủ yếu vì Thiên giới ra chủ trương khống chế số lượng của loài này, đồng thời nhốt chúng vào những đám mây mơ hồ hư không của dãy Côn Lôn.” Tay Cổ Liên khẽ phất, cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi, trong chớp mắt họ đã trở về căn phòng nhỏ nhà Sơn Giang.
“Sao phải nhốt chúng vào trong đó?” Lam Úy không hiểu.
“Vì bọn chúng ăn thịt người.”
“Cái gì?” Lam Úy thất kinh: “Chúng… chúng ăn thịt người?”.
“Đúng vậy.” Cổ Liên gật đầu: “Đó là tập tính của chúng. Chúng thường xuất hiện ở nơi có linh hồn chết oan vất vưởng, rồi kết giao với những oan hồn đó. Một khi hai bên đạt được giao kèo, Hồ ly chín đuôi sẽ ám vào thân xác người kia lúc còn sống, sau đó giúp họ báo thù. Những kẻ chịu báo ứng tự nhiên sẽ trở thành con mồi ngon cho bọn chúng, bị chúng ăn sạch, đến xương cốt cũng chẳng còn”.
“Trời ơi!’ Lam Úy gạt mồ hôi lạnh: “Thật là đáng thương!”.
“Nhưng con hồ ly này có gì đó rất lạ.” Cổ Liên nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Tỷ, tỷ thấy chỗ nào không đúng?” Lam Úy rót một cốc nước đưa cho Cổ Liên.
“Hiện tại ta chưa nói được, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng mà thôi.” Cổ Liên nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm nhỏ: “Nhưng mà, Úy Úy, ta có chút tò mò, sao tự nhiên muội lại đến đây vậy?”.
“Thực ra năm đó kết giới sương mù đưa muội đến núi Long Hổ. Lúc ấy, ngọn núi vẫn còn là rừng cây nguyên thủy dày đặc. Nhớ lời tỷ, muội liền trốn tận vào thâm sơn cùng cốc, chỉ tập trung tu luyện trong kết giới. Cho đến tận mười mấy năm trước, khi núi Long Hổ bắt đầu triển khai các dự án du lịch, từng vùng rừng nguyên sinh lớn bị khai phá. Không thể ở được nữa, muội bèn rời khỏi núi Long Hổ. Ai ngờ đang lang thang quanh đây, muội bỗng nhiên cảm nhận được mùi của tỷ, thật tình cờ!” Đôi mắt Lam Úy lấp lánh ánh vui kéo tay Cổ Liên.
“Ha ha, đúng là tình cờ!” Cổ Liên cười, ánh mắt lóe lên tia lấp lánh.
“Tỷ, con hồ ly đó nhốt chúng ta ở đây nhằm mục đích gì?”
“Hừ! Chắc đêm nay báo ứng sẽ bắt đầu đây. Ha ha… Thật là bõ công!” Trong thoáng chốc, mắt Cổ Liên mang ý cười tàn nhẫn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.