Buổi hoàng hôn mỹ lệ và kiều diễm, ánh tà dương rực rỡ chiếu sắc vàng cam, phủ lên vạn vật một gam màu tươi tắn.
Đứng trên nóc tòa nhà cao, dưới chân là từng dòng xe cộ nườm nượp ngược xuôi, trên đầu là ánh mặt trời sắp tắt, lòng cô bỗng dâng trào nỗi tuyệt vọng miên man. Khép nhẹ đôi mi, thân thể căng lên nhào về phía trước, cô dang rộng đôi tay thưởng thức cảm giác bay tự do như một chú chim, nhưng giây tiếp theo, đón đợi cô lại là cơn đau tan xương nát thịt và cái chết vĩnh hằng.
Nằm yên trong bóng tối, thời khắc ấy cô không hề cảm thấy bất kỳ biểu hiện nào cho sự tồn tại của mình, như thể bản thân đã rời bỏ khỏi thân xác phàm tục tự bao giờ. Rồi từ từ, linh hồn cô nhẹ nhàng thoát ra và bay lượn giữa không gian rộng lớn.
“Mẹ!” Bất chợt tiếng gọi vô cùng quen thuộc bỗng vang lên khiến cô mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn bản thể khác của mình đang đẫm nước mắt ở cách đó không xa, nhào tới nơi thi thể người phụ nữ vừa rơi xuống mà khóc lóc thảm thiết.
“Ha ha, nhìn thấy chưa Nghiêm Ngôn? Đây chính là tình cảnh năm đó mẹ cô tự sát.” Một đôi tay lạnh ngắt từ phía sau bất chợt nhào tới không chút tiếng động, chộp lấy vai Nghiêm Ngôn. Cảm giác lạnh thấy xương trong thoáng chốc lan truyền khiến cô giật mình quay phắt lại. Sau lưng cô, người đàn bà với mái tóc dài trắng toát cùng đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng cười u ám.
“Bà là ai?”, Nghiêm Ngôn sợ hãi, cố gắng giãy giụa thoát khỏi đôi tay như móng vuốt của người đàn bà lạ mặt.
“Ha ha… Chúng ta sớm tối bên nhau đã hơn mười năm rồi, vậy mà cô không nhận ra tôi sao?”, người đàn bà cười khan, đôi mắt ánh lên những tia lạnh băng.
“Bỏ tôi ra! Tôi không quen bà!” Bị người đàn bà tóm chặt trong tay, Nghiêm Ngôn giãy giụa kịch liệt mặc cho những móng vuốt sắc nhọn đâm xuyên qua vai mình đau nhói.
“Vậy sao? Xem ra cô thật sự đã quên hẳn con vật cưng bị cô đem ra đánh đổi lấy ba trăm năm mươi tệ hồi đó rồi.” Người đàn bà trầm giọng, không ngừng lắc mạnh thân thể cô gái trong tay: “Đã quên kẻ từng là bạn tốt nhất của cô!”.
“Bà… bà là Đa Đa?” Một tiếng sấm kinh thiên động địa bỗng vang ầm trong đầu, Nghiêm Ngôn sững sờ nhìn người đàn bà tràn đầy thù hận trước mắt, không sao tin nổi đây chính là con chuột nhỏ đáng yêu từng chạy vòng quanh trên tay mình ngày trước.
“Đúng, ta chính là con chuột bị cô nhẫn tâm bán đi đây”, người đàn bà cười tàn nhẫn rồi buông Nghiêm Ngôn ra: “Cô có biết giờ phút đó ta hận cô đến mức nào không? Hận đến mức chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cho hả!”.
“Đa Đa, sao em lại biến thành người? Chị biết em vẫn không thể quên được chuyện trước kia chị bán em đi, nhưng tình cảnh năm đó em cũng biết mà, em đi với chị chỉ có chết đói mà thôi, chi bằng bán em cho người đó, ít nhất anh ta cũng đã đồng ý sẽ đối tốt với em”, Nghiêm Ngôn rưng rưng giọt lệ nhìn người đàn bà.
“Không sai, hắn đối xử với ta rất tốt. Mỗi ngày đều cho ta ăn bánh ngọt tươi ngon nhất, uống thứ sữa tốt nhất. Lúc đầu ta thực sự cảm kích cô. Nhưng sau này cô biết bọn họ đã làm gì ta không?” Trong thoáng chốc, đôi mắt người đàn bà tóc trắng bỗng ngùn ngụt ngọn lửa căm giận: “Bọn họ bày những đứa con ta vừa sinh lên bàn ăn, cũng giống như đã bày ta lên trước mặt ngươi năm nào. Ngươi có hiểu cảm giác của một người mẹ phải mở to mắt nhìn những đứa con mình rứt ruột đẻ ra bị người ta lấy đi khỏi tầm với, rồi bày lên đĩa ăn, từ đó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian không?”. Người đàn bà điên cuồng hét lớn, mái tóc trắng bay phần phật tứ tung. Những giọt lệ máu đỏ tươi chảy xuống từ đôi mắt trong suốt tái nhợt: “Đừng tưởng chỉ loài người các ngươi mới hiểu tình mẫu tử. Tất cả mọi loài sinh vật trên thế gian này, chỉ cần có thể làm mẹ thì đều biết yêu thương con mình! Loài chuột chúng ta cũng vậy. Mỗi lần ta đều tràn đầy hy vọng nhìn những đứa con đáng yêu của mình ra đời, nhưng ngay sau đó ta lại phải đau đớn đối mặt với cái chết của chúng. Ngươi có biết mỗi lần như thế ta lại muốn băm vằm ngươi ra thành nghìn mảnh, cho ngươi nếm trải, gặm nhấm nỗi đau đó!”. Tay người đàn bà nhanh chóng thò ra chộp cổ Nghiêm Ngôn.
“Đa Đa, chị không phải với em… chị, chị cũng không có cách nào…” Từng trận nghẹt thở trào đến, trước mắt Nghiêm Ngôn không ngừng nháng lên từng đợt tối đen, hít thở khó khăn.
“Hừ! Bây giờ vẫn chưa phải lúc giết ngươi.” Bàn tay người đàn bà đột nhiên nới lỏng, Nghiêm Ngôn ngồi thụp xuống dất, tay ôm chặt cổ, ho dữ dội.
“Em cứ giết chị đi, thật ra chị đã chán sống từ lâu rồi”. Lúc lâu sau, Nghiêm Ngôn thở nặng nề ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt người đàn bà: “Sau khi mẹ mất, chị chịu đủ mọi khổ nhục đắng cay, từ đó chưa hề có lấy một ngày vui vẻ. Nếu cái chết của chị có thể khiến em dễ chịu đôi chút thì em giết chết chị cũng được. Đây là khổ nạn chị tự rước lấy, chị sẽ không trốn tránh đâu”.
“Được, nếu ngươi đã nói thế, ta cũng trả ngươi chút nhân tình. Dù sao năm đó cũng là ngươi cứu ta, ơn này ta không bao giờ quên.” Người đàn bà cúi xuống chăm chú nhìn Nghiêm Ngôn với ánh mắt sắc nhọn: “Để báo đáp ơn cứu mạng của ngươi, ta đã giết gần như toàn bộ những kẻ đã hiếp đáp ngươi năm xưa. Nay chỉ còn một tên, tên này là chủ mưu vụ hãm hại mẹ ngươi hồi đó, chính vì hắn mà mẹ ngươi mới tự sát”.
“Ý em nói là kẻ ăn trộm năm ấy?”, Nghiêm Ngôn mở to mắt, chụp mạnh lấy tay người đàn bà: “Hắn là ai? Nói với chị, hắn là ai?”.
Người đàn bà trầm ngâm một thoáng, rồi bàn tay giơ lên chỉ về phía sau lưng Nghiêm Ngôn. Bốn phía bỗng bừng lên khói xanh, mọi vật thoắt trở nên mơ hồ, dần dần chìm vào bóng tối.
Không biết bao lâu sau, trong không gian tối om bỗng truyền tới tiếng bước chân nhè nhẹ. Tiếp đó, “két” một tiếng, cánh cửa không biết từ đâu xuất hiện từ từ hé mở, bên ngoài hai bóng đen kẻ trước người sau lẻn vào.
“Bụp” một tiếng, đèn trong phòng lại bừng lên sáng choang, khung cảnh xung quanh lập tức trở nên rõ ràng. Nhờ ánh đèn, Nghiêm Ngôn nhìn thấy hai người đàn ông ngồi trên chiếc sô pha lớn, một người đứng lên rót rượu đưa cho kẻ kia.
“Vương Hữu Lợi! Chủ cửa hàng kim cương hàng đầu Bách Dự?”, Nghiêm Ngôn kinh ngạc liếc mắt sang người đàn bà tóc trắng bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ông ta sao lại ở đây?”.
“Đừng kích động, những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh. Ta muốn ngươi biết chân tướng sự việc năm đó.” Khóe miệng người đàn bà cong lên một nét cười độc ác, lạnh lùng nhìn Nghiêm Ngôn: “Cứ xem cho kỹ đối tác cũ của mẹ ngươi đã đối xử với bà ấy thế nào”.
“Ông chủ Vương, cạn ly! Chúc cho kế hoạch hôm nay của chúng ta thành công tốt đẹp!” Hai người đàn ông cụng ly vui vẻ.
“Kể ra con mụ Trần Yên Mỹ ngu ngốc hết chỗ nói”, Vương Hữu Lợi cười lớn, uống một hơi hết ly rượu: “Tự nhiên lại đi chết như thế. Nhưng dù sau cũng tốt, mụ ta chết thì mọi trách nhiệm đều đổ cả lên đầu đứa con gái. Như vậy kể cả cảnh sát có điều tra cũng chẳng thể lần ra chúng ta được, đúng là một mũi tên trúng hai đích!”.
“Đúng vậy, ông chủ Vương, kế hoạch của chúng ta quá kín kẽ hoàn hảo. Chỉ là đã quá dễ dàng cho tên tiểu tử họ Lâm, để nó tự nhiên được một triệu rưỡi từ trên trời rơi xuống”, người đàn ông ngồi cạnh Vương Hữu Lợi nói vẻ không phục.
“Tiểu Tôn, anh nên nhớ, làm việc lớn đừng so đo tiểu tiết, một triệu rưỡi đó đáng gì.” Vương Hữu Lợi cười, lấy từ túi áo trong ra một viên kim cương màu xanh to bằng quả trứng chim bồ câu, nhẹ nhàng đặt trên lòng bàn tay ngắm nghía kỹ lưỡng: “Có viên kim cương này, đừng nói là một triệu rưỡi chứ một trăm cái một triệu rưỡi cũng còn dư ấy, ha ha ha…”.
“Khốn nạn! Chúng mày hại chết mẹ tao, tao giết chúng mày!” Nhìn bộ mặt xấu xa của Vương Hữu Lợi, Nghiêm Ngôn phẫn nộ lao về phía bọn chúng, nhưng chỉ đâm sầm vào khoảng không.
“Không ích gì đâu”, người đàn bà tóc trắng khinh thị nhìn Nghiêm Ngôn ngã nhào dưới nền đất: “Chẳng phải ta đã nói tất cả những gì ngươi nhìn thấy chỉ là ảo ảnh thôi sao, vừa mới đó đã quên rồi”.
“Đa Đa, mạng chị là của em! Em giúp chị giết tên cặn bã này! Chị phải báo thù cho mẹ!”, Nghiêm Ngôn nằm xoài trên đất vừa khóc vừa thét lên điên dại.
“Được, ta sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh hắn chết một cách đau đớn nhất, thậm chí còn khiến hắn viết thư nhận tội để cảnh sát trả lại sự trong sạch cho mẹ ngươi. Nhưng sau đó ta sẽ lấy mạng ngươi.” Nở nụ cười u ám, người đàn bà lạnh lùng thăm dò cô gái bất lực và tuyệt vọng trên nền đất.
“Được! Chị đồng ý”, Nghiêm Ngôn kiên quyết gật đầu…