Lòng Nhạc Mai Sương cực kỳ bất an!
Cả đêm qua Mai Sương mất ngủ. Trời chưa sáng, cô đã vội dậy ngồi trước bàn trang điểm, tay run rẩy vô thức cứ nhấc lên rồi lại đặt xuống, mãi không chải xong mái tóc rối tung. Chiếc lược trong tay run lên bần bật, cô nằm xoài ra giường.
Đúng, Mai Sương đang sợ. Khi thời khắc thay đổi vận mệnh sắp đến, thực sự cô lại thấy sợ, không lúc nào gạt được giấc mộng cảnh cáo hôm nào ra khỏi đầu. Trong tâm trí cô, hình ảnh Vu Nhã đã hóa thành ma nữ lại một lần nữa hiện lên, bà ta cứ đưa đôi tay xám ngoét từ từ hướng về phía mình, thật khủng khiếp!
“Mộ Thạch à, rốt cuộc khi nào anh mới mua cho em chuỗi vòng cổ kim cương đó?” Đúng lúc ấy, từ hành lang bên ngoài vọng vào giọng nói lả lơi của Vu Nhã: “Chẳng bao lâu nữa là đám cưới rồi, mà em thì không muốn trong hôn lễ bị người ta cười rằng không có trang sức kim cương đâu!”.
“Yên tâm, đợi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ đi mua.” An ủi người đẹp mềm mại như không xương trong lòng, Nhạc Mộ Thạch đưa tay xoa cặp mông gọn của Vu Nhã.
“Ghét quá đi… Đây là hành lang, khéo người ta nhìn thấy bây giờ.” Mỉm cười tình tứ, Vu Nhã xoay người mạnh dạn kéo người đàn ông vào phòng vệ sinh gần cầu thang cuối hành lang.
“Phì! Đồ điếm!” Qua khe cửa, chứng kiến màn kịch tình tứ ấy, Nhạc Mai Sương tức giận chửi thầm. Quay người lại, không chút do dự, cô lấy trong ngăn cuối cùng của hộp nữ trang ra chiếc nhẫn hồng ngọc tuyệt đẹp: “Xuống địa ngục thì đã sao? Chỉ cần giết chết đồ tiện nhân vô liêm sỉ đó, cùng lắm mình thường xuyên đi chùa xin bùa bình an là được chứ gì”.
Đeo nhẫn ngọc vào ngón áp út, đôi mắt Mai Sương lóe lên tia tàn nhẫn…
Tiệc sinh nhật đại gia chỉ dành cho khách hàng đối tác và bạn bè thân quen. Toàn bộ đều là rượu ngon cùng những món ăn đã được tuyển chọn, thêm nhạc thính phòng và người đẹp vây quanh. Sự thưởng thức tuyệt diệu như vậy, ai cũng muốn tham gia. Hơn nữa với tiềm lực tài chính của nhà họ Nhạc, bữa tiệc dĩ nhiên phải thuộc đẳng cấp sang trọng nhất Hồng Kông.
Phòng khách lớn của ngôi biệt thự bày hai dãy bàn dài năm mét, la liệt sơn hào hải vị, hoa quả và bánh trái ngon ngọt, màu sắc rực rỡ bắt mắt, khiến ai cũng phải choáng ngợp. Đó là còn chưa kể chiếc bánh kem mười tầng cực kỳ hoành tráng nằm trên xe đẩy chuyên dụng đặt giữa gian phòng, lộng lẫy đến chẳng ai nỡ ăn. Ngoài ra, trong ngôi biệt thự phòng nào cũng được trang hoàng theo phong cách châu Âu, điểm xuyết bằng hoa hồng và bách hợp, đem đến cho mọi người cảm giác như đang lạc vào chốn tiên cảnh.
“Anh Mộ Thạch, bữa tiệc này tổ chức mát mặt quá. Khi nào em mới có một bữa tiệc thế này đây. Ha ha ha…” Lúc đó, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, Nhạc Mộ Thạch đang bị đám bạn lâu năm cười đùa vây kín xung quanh.
“Nhạc lão đệ, nghe nói cậu và Vu Nhã nổi danh nhất hiện nay gần đây rất gắn bó, các cậu có…”
“Đúng đấy, đúng đấy! Lão huynh truyền cho chút kinh nghiệm đi!”
“Thôi, thôi, thôi, đám các cậu chẳng chút đứng đắn nào cả, sao mà hiểu được tình cảm của tôi dành cho Tiểu Nhã.” Tỏ vẻ tức giận mắng, ánh mắt Nhạc Mộ Thạch lại lướt sang phía Vu Nhã đang cười đùa cùng đám phụ nữ bên cạnh.
“Xem kìa, xem kìa! Còn nói là huynh đệ, tiểu tử cậu đúng là đồ thấy sắc quên bạn.” Mấy người bạn vẫn xấu tính đùa dai chẳng chịu thôi.
“Bố!” Khi người đàn ông bắt đầu cảm thấy ngượng ngập thì bên tai bỗng vọng đến giọng nói trong trẻo của đứa con gái lớn Nhạc Mai Sương: “Chúng ta chụp tấm ảnh đi!”.
“Được rồi! Nào, nào, mọi người cùng chụp ảnh đi!” Như chết đuối vớ được cọc, Nhạc Mộ Thạch vội vã lùa tất cả các vị khách quý trong phòng ra ngoài sân: “Ai là người chụp ảnh nhỉ?”.
“Chú Nhạc, để cháu chụp cho!” Phía bên cạnh, Diệp Thanh Lệ tay cầm máy ảnh bước tới: “Mọi người đứng vào đi, cháu bắt đầu đây…” Còn chưa dứt lời, Vu Nhã đứng cạnh Nhạc Mộ Thạch bất ngờ đảo tròn mắt, rồi ngã lăn ra đất.
“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã! Em sao thế?”
Người đàn ông thất kinh vội vã cúi xuống, ôm Vu Nhã đã biến thành một xác chết vô hồn trên nền đất chỉ trong tích tắc: “Nói đi em! Mọi người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!”.
Theo tiếng kêu thất thanh của chủ nhân bữa tiệc, mọi người trong sân bắt đầu người nọ nối tiếp người kia, sợ hãi rút khỏi hiện trường, thậm chí còn có kẻ lợi dụng tình trạng lộn xộn, tiện tay thó luôn vài món đồ có giá trị. Chẳng ai trong số họ chú ý đến Nhạc Mai Sương với khuôn mặt trắng bệch đang đứng ở góc khuất khu vườn, cầm cây kim rớm máu ném thẳng xuống hồ sen…
…
Với vẻ mặt lạnh băng, Hàn Cổ Liên ngồi trên ban công tầng ba lặng lẽ đánh giá toàn bộ sự việc xảy ra bên dưới. Sau lưng cô, Nhạc Vi đang say giấc nồng trên giường.
“Tỷ tỷ, bọn họ thật thú vị, họ không hề ý thức được rằng người và vật trước mắt thực ra chẳng hề có thực.” Trên giếng trời, Lam Úy buồn cười nhìn người nhà Nhạc Mộ Thạch bên dưới đang nói chuyện sôi nổi một mình mà chẳng hề biết mình đang sắm một vai trong vở kịch ám muội.
“Đúng như Hạo Đan cung chủ đã nói, lòng dạ loài người chứa đầy dục vọng, và những ảo tưởng thật chẳng khác nào một tấm gương, phản chiếu lại mơ ước con người gặp mà không có được, để họ thấy tất cả điều họ muốn ngay trong đầu mình, chỉ khi tỉnh lại, họ mới phát hiện ra bản thân trong cơn mơ thật nực cười làm sao.” Cổ Liên cười nhạt, ánh mắt dõi theo Nhạc Mai Sương đang bỏ trốn hiện trường: “Hừ! Xem ra cô ta vĩnh viễn không thể quay về Thiên đình nữa rồi, sát nghiệt của cô ta quá lớn”.
“Ha ha… Không hổ là Lam Liên tiên tử, cảnh giới thật chẳng tầm thường!” Giọng nói ôn hòa hiền từ bất chợt vọng đến bên tai Cổ Liên.
Đó là người đàn ông toàn thân che phủ bởi lớp vải voan màu thiên thanh, đôi đồng tử vàng rực sáng lên những ánh cầu vồng bảy sắc.
“Mê hoặc nhãn!” Hớp một hơi khí lạnh, Hàn Cổ Liên bay vào không trung, đôi tay vắt chéo hướng thẳng lên trên: “Ngươi là ai? Sao lại có Mê hoặc nhãn?”.
“Thân phận của ta sớm muộn gì cô cũng biết. Ta sẽ nói cho cô vì sao lúc đầu biết rõ cô bị hàm oan nhưng Ngọc Hoàng và Như Lai vẫn đẩy cô vào vòng xoáy luân hồi.” Người đàn ông thần bí chớp mắt, quay người bay về phía Tây Nam kết giới.
“Úy Úy coi chừng Nhạc Vi, ta sẽ quay về ngay!” Không đợi Lam Úy kịp phản ứng, Cổ Liên đã nhanh chóng phi thân đuổi theo người áo xanh vừa mất hút…