Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 11: Trần ai lắng xuống! Bí mật của Liên hoa yêu cốt




“Chiếp!” Một tiếng hót thê lương vang khắp ba cõi, con khổng tước xinh đẹp từ từ rơi xuống, xuyên qua những đám mây, đôi cánh đã từng tung hoành khắp bốn phương kể lại sinh mệnh cuối cùng của Đại Minh Vương Bồ Tát.
“Bồ Tát!” Bất chợt, thân hình màu trắng lao vụt lên không trung, vừa kịp đỡ lấy linh điểu màu xanh ngọc bích. Thời khắc đôi mắt đen nhánh rọi thẳng vào thanh bảo kiếm đỏ rực cắm sâu sau lưng chim, ngọn lửa giận bừng bừng cũng dần bốc lên trong tim Bạch Hạo Đan. Ngón tay chỉ vào cô gái tàn nhẫn trước mặt, giọng nói Hạo Đan có phần run rẩy: “Vì sao? Vì sao lại giết hại những người vô tội như thế? Hàn Cốc Liên, dù cô có nỗi oan ức bằng trời thì cũng chẳng lý gì để phá hoại sự cân bằng trong tam giới!”.
“Cốc Liên không muốn đối địch với Cung chủ.” Cố ý tỏ ra kiên định, Cốc Liên lạnh nhạt đuổi Hạo Đan: “Ngài đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngài!”.
“Hàn Cốc Liên, đừng quên cô là tiên tử chấp sự của Dao Hoa cung ta, thân làm Cung chủ, ta có quyền đối phó với cô!” Quay người cẩn thận đặt linh thể Đại Minh Vương sang một bên, Hạo Đan vung thanh bảo kiếm trong tay lao thẳng về phía cô gái.
“Ha ha… Hạo Đan cung chủ, ta làm đối thủ của ngài được chứ?” Giọng đùa cợt vang lên, con rắn xanh cực lớn xoay tròn giữa không trung, chắn ngang đường đi của chàng trai.
“Tránh ra! Diệp Thanh Lệ, ngươi không phải đối thủ của ta!” Kiếm sắc quét ngang, kiếm khi nhanh chóng lan tỏa, cảm giác lạnh buốt khiến con rắn xanh bất chợt rùng mình. Không đùa cợt nữa, Thanh Lệ lập tức mở kết giới bảo vệ, tập trung toàn lực ứng chiến với Dao Hoa cung chủ.
Dao quang kiếm ảnh, máu thịt tan tác, những âm thanh tàn sát hỗn độn quay cuồng cả tam giới. Trên mặt đất yêu ma ngập tràn tha hồ thưởng thức những con người tay không tấc sắt, muôn vàn xác chết khủng khiếp rải khắp nơi. Trên không trung các Tiên Phật dao đâm rìu xả, người nào người nấy thi triển toàn bộ tuyệt kỹ của mình. Ai cũng muốn ép đối phương vào chỗ chết, mọi người đều đã phát điên. Tất cả tình cảnh hỗn loạn đau thương ấy cứ hiển hiện trước mắt Phật Tổ đang ngồi trên ngai sen vàng trong bụng con Cùng Kỳ.
“Nhìn thấy chưa, sư huynh?” Sương trắng trên đầu Như Lai bất chợt bùng lên, hóa thành dáng người hư ảo, dung mạo như thần thánh, thanh âm trầm ấm, nhưng thân thể thì chỉ là sương khói giữa không gian: “Vì hai chúng ta mà thế giới này trở thành địa ngục, vì vạn năm trước chúng ta đã lừa dối mà tạo ra nghiệt duyên, nên hôm nay mới phải trả giá bằng mệnh của chúng sinh vạn vật, tội lỗi quá!”.
“Xin lỗi Y La, là ta đã hủy hoại đệ”, Như Lai ngẩng đầu nhìn bản thể khác của mình, khẽ khàng đưa tay đón lấy linh hồn Nạp Y La vào trong: “Nỗi hận của Mị Gia quá khủng khiếp. Trừ phi diệt trừ được Hàn Cốc Liên, còn không những oán hận đó sẽ chẳng cách gì tiêu tan được”.
“Huynh định làm gì? Đệ không cho phép huynh làm hại con gái đệ!” Lớn tiếng kêu gào, đôi mắt chí thượng tôn giả đột nhiên mở to: “Như Lai, bọn chúng cũng là con huynh đó, huynh có xuống tay nổi không? Kể cả huynh không có cảm xúc của con người nhưng Liên Liên do chính tay huynh nuôi lớn, huynh có thể nhẫn tâm giết nó sao?”.
“Vậy đệ muốn ta phải làm sao? Tính thế chứ tính thêm trăm ngàn lần nữa cũng chẳng ai ngờ nổi đệ còn có một đứa con nữa. Nếu không có sự xuất hiện của Hàn Thiên Liên thì Cốc Liên sẽ chẳng bao giờ chạm tới được năm tầng phong ấn, nhưng bây giờ mọi thứ đều không thể thay đổi nữa rồi.” Một tay bắt quyết, Phật Tổ dùng lực bắn ra thật mạnh, pháp ấn vút bay đâm xuyên qua làm rách toang da bụng con quái thú.
“Graooo…” Cùng Kỳ thét lên thảm thiết, toàn thân bị luồng sáng xé nát thành từng mảnh. Trong hào quang ngũ sắc, đài sen vàng từ từ nở rộ, giữa nhụy sen là Phật Tổ ngồi uy nghi.
“Liên Liên chạy mau! Sư huynh muốn giết con đó!”, bóng ma tôn giả thét lớn, hoảng hốt nhìn đôi tay Như Lai vừa kết nên đóa hắc liên ấn.
“Cha…” Cốc Liên ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn người cha chỉ mới thấy trong quá khứ của mẹ, lệ rơi xuống từng hàng, vào lúc hoang mang lại như thấy mình quay về chuỗi ngày lang thang trong biển ký ức.
“Mau chạy đi!” Tiếng thét thất thanh một lần nữa vang lên phá tan dòng hồi tưởng của Cốc Liên, nhưng khi cô chú ý đến đóa hắc liên đang vù vù lao về phía mình thì đã quá muộn để né tránh.
“Bùm” một tiếng lớn, máu tươi tóe ra bốn phía, những giọt đỏ rực rải đầy gương mặt cô gái, mang vẻ đẹp ma mị lạ lùng.
“Cung chủ…” Đờ đẫn ôm choàng lấy thân thể nhuốm máu trước mặt, ánh mắt Cốc Liên chầm chậm lướt trên thân thể Hạo Đan vừa ngã xuống: “Vì sao? Vì sao lại muốn cứu Cốc Liên chứ?”.
“Bởi… ta không muốn nàng chết, ta không muốn nàng bị thương, ta… yêu nàng…” Khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười tuyệt đẹp tưởng như sắp nở rộ nhưng đã vĩnh viễn dừng lại tại khoảnh khắc dở dang đó.
“Cung chủ…” Ôm chặt thân người đã không còn sinh khí, Hàn Cốc Liên gào khóc đau đớn. Trái tim băng giá đã vỡ tan, những cảm xúc giấu kín sau cái vỏ ngoài lạnh lùng của cô bỗng chốc tuôn ào ào như thác đổ… nhưng tất cả đã quá muộn.
“Đây là kết cục ngài muốn sao, Như Lai?”, giọng nói thanh tao trong trẻo từ bên trên vang vọng giữa bầu trời, mái tóc màu lam in hình nơi đáy mắt Phật Tổ: “Ngài hủy hoại cả cuộc đời Mị Gia vẫn chưa đủ sao, giờ còn phá hủy nốt hạnh phúc cả đời của Cốc Liên nữa, thân làm Phật Tổ, ngài chẳng lẽ không thấy xấu hổ?”.
“Ngươi chính là Liên hoa yêu cốt đời thứ sáu?”
“Đúng, tên ta là Lam Úy.” Thân hình bỗng rực lên ánh sáng màu vàng kim, cô bé chừng sáu, bảy tuổi dần lớn thành thiếu nữ mười bảy, mười tám: “Nhưng ta vừa thức tỉnh ký ức kiếp trước và cuối cùng đã nhớ ra trước đây sáu kiếp, ta được gọi là Mị Gia”.
“!” Tất cả mọi người ở đó, bao gồm cả Phật Tổ đều bàng hoàng ngây người, rất lâu sau mới trấn tĩnh lại đôi chút.
“Nương? Làm sao có thể? Rõ ràng con đã thấy nương tan thành tro bụi mà, thế nào lại…” Thiên Liên lùi về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
“Thiên Nhi, tội nghiệp con ta.” Lam Úy tiến tới trước, khẽ ôm máu thịt ruột già kiếp trước của mình vào lòng: “Con à, con có thể kiên trì tới hôm nay thật sự chẳng dễ dàng. Đều do ta không tốt, ta không nên để huynh muội các con sống trong thù hận, không những hại con mà hại cả Liên Liên, ta thật sự rất hối hận”.
“Nương…” Đôi mắt trào ra giọt nước long lanh, Hàn Thiên Liên bỗng nghẹn lời: “Con nhớ nương lắm, rất nhớ nương! Khi Liên Liên rời đi con đã rất cô đơn, con hận họ đã chia cắt gia đình ta. Nương, xin đừng rời xa chúng con nữa được không…”.
“Mị Nhi, nàng vẫn còn sống sao, thật tốt quá!”, bóng người mờ ảo thốt ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, thân thể gần như trong suốt ấy trôi lững lờ về phía gia đình mình.
“Y La biết không, trải qua vạn năm luân hồi thiếp đã không còn thù hận nữa, được cũng tốt mà không cũng tốt, đều cho nó qua đi thôi. Chàng có nguyện cùng thiếp kết thúc tất cả mọi chuyện không? Năm đó thiếp đã ôm niềm oán hận mà chuyển thế thành Liên hoa yêu cốt. Sáu lần chuyển thế khiến thiếp nhìn thấy mình đã đem bất hạnh đến cho con gái ra sao. Liên Liên nên có hạnh phúc của riêng mình, nó không nên vì thiếp mà mất đi cuộc sống riêng tư. Mỗi lần sinh mệnh đến hồi kết thúc, thiếp đều nhớ đến những chuyện đã qua, nhưng chẳng còn cơ hội nói với con rằng thật ra thiếp đã không còn thù hận từ lâu rồi.” Lam Úy quay người ôm cả Cốc Liên vào lòng, tay phải giơ cao ấn vào thiên linh của con gái: “Xin lỗi, con gái yêu quý của ta! Bây giờ ta trả lại cho con cuộc sống của con, từ nay về sau sẽ không còn hận thù nào nữa. Đi tìm hạnh phúc của con đi, ta và cha con hy vọng con vĩnh viễn được vui vẻ”.
Trong thoáng chốc, một luồng ác khí màu đen pha lẫn sắc đỏ từ trán Hàn Cốc Liên bay phụt ra, rồi tụ lại trong lòng bàn tay Lam Úy.
“Mẹ…”, yếu ớt gọi mẹ, Cốc Liên dần mất đi tri giác.
“Sư huynh, đệ phải đi đây! Lần này sẽ đi thật sự, bởi mọi việc đều do đệ và Mị Gia mà ra, cũng nên để chúng đệ kết thúc thôi. Liên Liên xin nhờ huynh, nó đã chịu quá nhiều đau khổ, xin hãy để nó được hạnh phúc vĩnh hằng.” Đưa tay ôm lấy vai vợ kéo về phía mình, Nạp Y La nở nụ cười mãn nguyện.
Liền đó, cơn mưa màu vàng óng bỗng rơi ra khắp bầu trời. Trong màn mưa, bóng hình Mị Gia cùng Y La dần biến mất. Cả trời đất chìm ngập trong cơn mưa vàng. Tất cả người và vật bị phá hủy đến tận cùng bỗng chốc hồi phục lại tư thái vốn có, mọi điều đen tối dường như chưa bao giờ tồn tại, thiên giới và nhân gian lại quay về vẻ nhộn nhịp của những ngày đã qua.
Chỉ là… bên cạnh Cốc Liên đang say giấc nồng, một đóa mẫu đơn trắng muốt nhụy đỏ đang ra sức nở rộ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.