Nét mặt Krixi toát nhẹ lên một vẻ lo âu. Thêm cả việc Krixi vừa lẩm bẩm một điều gì đó sau khi Payna thông báo chuyện đại sự, Payna cảm thấy khá nghi ngờ, cô hỏi:
- Làm gì mà cô lo lắng dữ vậy, Krixi?
- Ơ tôi … tôi đâu có …
Payna gằn giọng:
- Sao, nói đi! Có việc gì?
- Không có mà!
Mặc dù Payna đã cố gắng hỏi nhưng Krixi vẫn từ chối. Payna cũng không có cách nào khác để hỏi, cô gạt chuyện đó qua một bên.
- À giờ tôi có việc bận, nên cô về được không Payna?
- Được thôi. Tạm biệt. – Payna chào Krixi rồi đi về. Còn một mình, Krixi vào phòng, đóng kín cửa rồi từ từ ngồi xuống ghế, trầm ngâm suy nghĩ. “Vậy là họ chuẩn bị tấn công bọn cướp rừng rồi. Nhưng còn Nakroth thì sao đây? Mình phải cứu anh ta mới được, dù sao thì anh ta cũng cứu mình hai lần rồi. Mình không thể là một con người vô ơn như thế được.”.
Nghĩ là làm, Krixi đứng dậy và chuẩn bị. Cô biến hóa đôi cánh của mình để nó tạm thời ẩn đi.
- Đâu rồi ta? – Krixi mở tủ quần áo tìm bộ đồ "bí mật" của mình. Do cô ở khá ngăn nắp, nên việc tìm quần áo không mất quá nhiều thời gian, tất cả trang phục của cô được sắp xếp rất ngăn nắp. Cuối cùng cũng tìm thấy. Bộ đồ "bí mật" mà cô tìm kiếm đó là một bộ đồ màu đen, có cả một cái khăn bịt mặt màu đen nữa. Cô mặc bộ đồ vào. Bấy giờ nhìn cô trông y hệt một thích khách.
- Ừm được rồi, thế này chắc là ổn. Thế rồi cô đi ra ngoài. Sở dĩ cô phải cải trang vì cô đang trốn khu rừng đến gặp Nakroth. Cô sợ rằng nếu không cải trang, cô gặp ai ở trong khu rừng, họ sẽ để ý cô.
Nhưng có vẻ như cô cải trang thành thích khách chỉ gây sự chú ý hơn. Số là Tel’Annas vừa đi tập "giả viễn chinh" (tập huấn chiến đấu).
- Hi vọng ngày mai họ sẽ làm việc thật tốt:)).
Vô tình, cô ghé ngang qua góc nhà Krixi, thấy một tên thích khách đang lén lút. Cảm thấy vô cùng nghi ngờ, hơn nữa thái độ di chuyển của hắn lại rất kì lạ, Tel’Annas quyết định bám theo để theo dõi.
- Tên thích khách này tại sao hắn ở trong nhà Krixi nhỉ? – Cô ấy vô cùng thắc mắc.
Trời bây giờ cũng đã tối. Đêm nay trăng tròn, ánh sáng chiếu xuống khu rừng tạo nên một vẻ đẹp lung linh huyền ảo. Dưới ánh trăng, Krixi đang vội vã tiến đến căn cứ của lâm tặc gần bìa rừng.
- Để xem nào … - Krixi đang suy nghĩ xem làm thế nào để gặp được Nakroth mà không bị phát hiện.
Nhưng có vẻ như cô không cần suy nghĩ nhiều, vì Nakroth đã xuất hiện. Nakroth không nhận ra Krixi, tưởng là kẻ địch, Nakroth rút song đao ra, hét lớn:
- Ngươi là ai?
- Khoan đã … ta …
Chưa kịp nói gì, Nakroth đã ra tay trước. Nakroth bổ một đường xuống, làm Krixi phải né sang một bên. Cô vội bỏ chạy, nhưng Nakroth bám theo. Nakroth tiếp cận Krixi, chém thêm một phát nữa.
- UI DA…! - Ngươi mau cút khỏi đây ngay! Tính đến đây ám sát bọn ta à? – Nakroth tay cầm song đao hăm hở, vô cùng dữ tợn.
- Khoan cho ta giải thích đã. Ta đến đây gặp ngươi để …
Nakroth quát:
- Đến ám sát ta à? Nói cho ngươi biết nha, trước giờ chưa có ai ám sát được ta đâu! Đến đây thì đừng mong quay về!
- Không...không xin nghe ta nói một lời! – Krixi gằng giọng tỏ vẻ không bằng lòng.
Ngay đúng lúc đó, một cơn gió thổi qua. Nó thổi bay chiếc khăn bịt mặt của Krixi, khiến cả hai bất ngờ.
- Ngươi …
- Chết rồi! – Krixi vội nhặt chiếc khăn bịt mặt, nhưng Nakroth cản lại. Cậu ta hỏi:
- Ngươi đến đây làm gì?
- Ta … ta GHÉT ngươi!!!
Nakroth hoảng hốt:
- Cái gì vậy? Tự nhiên tới gặp ta rồi bảo ghét ta là thế nào?
- Ta ghét ngươi! Ta ghét bọn phá rừng các ngươi! Các ngươi dám phá hủy khu rừng Chạng Vạng! Hừ...
Nakroth bực mình:
- Này nha, dù ta đốn cây của ngươi, nhưng ta không đụng vào ngươi nha. Bọn ta chặt cây đúng theo quy định à nha!
- Đúng vậy! Bọn ta khai thác chọn, chọn những cây cổ thụ già, lâu năm, có phẩm chất và sức sống kém để chặt, giữ lại những cây còn non, cây gỗ tốt và có sức sống mạnh cho ngươi rồi còn gì.
- Ơ … - Krixi chưa kịp nói gì thì Nakroth nói tiếp:
- Với việc khai thác chọn của bọn ta, rừng sẽ tự phục hồi bằng tái sinh tự nhiên, và bọn ta có khai thác đến cả đời cũng chưa hết khu rừng của ngươi đâu.
Krixi ngạc nhiên, nhưng sau khi ngẫm một hồi thì cô lại thấy Nakroth nói cũng có phần đúng. Nhưng cô vẫn kiên quyết:
- Ngươi không được động vào cây của bọn ta! Dù sao các ngươi cũng làm lâm tặc, khai thác khu rừng chỉ để trục lợi cho các ngươi thôi!
Nakroth im lặng không nói gì cả, bởi cậu ta thừa biết Krixi không ưa anh, không ưa những người đồng bọn của anh.
- À mà ngươi không ở nhà dưỡng thương hay sao? Ngươi bị ta chém hai nhát mà vẫn còn sung sức à?
- Quên nữa! Cái đồ CẦM THÚ! Ngươi dám cưỡng … ưm ứm … - Chưa kịp nói xong, Nakroth đã lấy tay bịt miệng Krixi lại.
Rồi cậu ta giải thích:
- Cho ta giải thích. Thật ra thì lúc đó, ta … ta … không kiềm chế được bản thân, nên thành ra mới như thế. Chắc là ta bị hấp dẫn bởi sự dễ thương của ngươi. Mà ta kiềm chế kém lắm, nên …
Đợi Nakroth giải thích một hồi, Krixi lấy tay bịt miệng trở lại Nakroth. Cậu ta bỏ tay ra.
- Thôi được, ta tin lời ngươi.
- Mà hai vết thương của ngươi không sao đó chứ? Cho ta xin lỗi vì đã đả thương ngươi.
Nghe nhắc lại chuyện cũ, Krixi phịu má giận Nakroth:
- Hứ! Giận!
- Thôi mà … sao ngươi trẻ con thế … - Nakroth cười. Krixi vẫn hờn, lẫy Nakroth phồng má nhưng có chút ngại ngùng. Bất ngờ, từ phía sau Nakroth ôm ngang eo của Krixi thủ thỉ ngọt ngào:
- Anh xin lỗi!
Krixi đứng trầm ngâm, cứng họng:... Rồi Nakroth lấy tay còn lại kéo mặt Krixi lại gần mặt mình. Cậu ta nhìn Krixi với một ánh mắt vô cùng thiện cảm.
- Anh xin lỗi. – Nakroth lặp lại. Krixi đỏ mặt và vô cùng ngượng trước hành động vô cùng bất ngờ của Nakroth. Chẳng biết làm gì, cô đành đứng yên, mặt đỏ như cà chua.
- Đừng giận anh nữa nhé!
- ĐỦ RỒI! Ngươi dừng lại đi … bỏ ta ra …
Nhưng Nakroth không buông Krixi ra. Cả hai ôm nhau một lúc lâu. Mãi một lúc sau, Krixi đẩy Nakroth ra.
- Sao thế? Vẫn còn giận à?
- Không phải, ta đến đây có việc quan trọng cần nói. Khu rừng Chạng Vạng chuẩn bị kéo quân đến đây tiêu diệt các ngươi đấy.
Nakroth ngạc nhiên:
- Tấn công bọn ta? Nhưng sao ngươi lại đến đây?
- Vì … ngươi đã hai lần cứu ta … ta lại không muốn trở thành người vô ơn như ngươi nói, nên ta mới đến đây thông báo với ngươi. Đêm nay các ngươi nên chuồn đi, ngày mai họ sẽ tấn công đấy.
Nakroth quát:
- Còn lâu! Phương châm sống của ta là không bao giờ bỏ chạy khi chưa đối mặt với kẻ thù.
- Thôi đi mà, ngươi đi giùm ta. Nếu ngươi đi thì mọi người sẽ an toàn đấy. Nakroth đáp:
- Chạy thì được thôi, nhưng nói cho ta đi, các ngươi chuẩn bị tấn công bọn ta như thế nào?
Krixi dòm ngó xung quanh, không thấy ai liền ngồi xuống. Nakroth hỏi:
- Sao nào?
- Payna nói với ta là họ sẽ tấn công với năm người là Kil’Groth, Zill, Zuka, Payna và Slimz.
Nakroth lại hỏi:
- Vậy à!
- Thôi! Ngươi nghe lời ta rời khỏi đây ngay đi, bây giờ cũng được!
- Hức... - Nakroth vênh mặt ngạo nghĩnh. Rồi Krixi đeo khăn bịt mặt vào:
- Tạm biệt, chúc may mắn!
Cô đi về. Còn Nakroth, cậu ta đang cảm thấy khá thú vị trong trận chiến ngày mai. Nakroth không phải là con người thích trốn tránh. Cậu ta chạy vào hang, hét lớn:
- TẬP HỢPPP!!!
Mọi người từ trong phòng của mình bước ra căn phòng lớn ở giữa hang. Huvai hỏi:
- Có việc gì thế?
- Khu rừng Chạng Vạng chuẩn bị tấn công chúng ta vào ngày mai. Veres ngạc nhiên:
- Nữa à?
- Đừng có lo, ta đã biết hết kế hoạch của bọn chúng rồi. Chúng tấn công với Kil’Groth, Slimz, Zuka, Zill và Payna. Với bọn này chúng ta hạ dễ dàng thôi. Nhóc – chỉ tôi – anh tin tưởng vào nhóc.
Tôi hoảng hốt:
- Ơ …
- Lần trước nhóc đã cản phá thành công những mũi tên của Tel’Annas, chứng tỏ là nhóc mạnh lắm.
Tôi lẩm bẩm:
- Ơ lúc đó em may mắn thôi anh, chứ bây giờ thì toi đời luôn đó anh à…
- CÁI GIỀ? – Mọi người vô cùng ngạc nhiên. Nam cũng không thể ngờ được là tôi lại may mắn đến thế. Nó hiểu tôi, bởi tôi và nó chưa qua đào tạo chiến đấu, thành ra việc cản phá hai mũi tên đó là điều không tưởng. Nakroth đau đầu với bài toán của tôi và Nam. Cậu ta có cách là để hai đứa trốn, nhưng Nakroth không thích làm điều đó.
- Hai đứa, biết làm máy bắn đá không?
- Sao ạ? – Tôi và Nam ngạc nhiên. Nó đáp:
- Biết, giống cái bập bênh thôi.
Sky trầm trồ:
- Ái chà, nhóc hay nhỉ.
- Đương nhiên – thằng Nam vỗ ngực – máy bắn đá đồ chơi em làm suốt.
- HẢAA…!!! – Mọi người ngơ ngác không biết nói sao. Nhưng tôi lên tiếng:
- Hay để tụi em ném đá …
Veres cắt ngang:
- Dẹp! Chiến tranh không phải đuổi cướp đâu mà ném! Hai đứa ở đây lo hậu phương đi, để tụi này lo tiền tuyến cho.
Thằng Nam vỗ vai tôi:
- Thôi thì tao với mày chắc mai nấp chỗ nào vậy.
Thế là cả đêm hôm đó, cả đội họp bàn chiến thuật trong khi tôi và Nam đi ngủ như không có việc gì. (vô tâm vl).