Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 103: Cường gian truyền thuyết




Dã Mân Côi cũng có chút động tình khi nhìn hai người đang mây mưa trên giường. Nàng vốn không dám chọc ghẹo nam nhân này nữa, từ lúc bắt đầu cùng hắn hoan ái, chiều nào nàng cũng bị hắn hí lộng đến hôn mê bất tỉnh nhân sự, bản than không biết đã có được bao nhiêu lần sung sướng!
Đây thật là một nam nhân kỳ dị, trước mặt nữ nhân, giống như dã thú phát tình không biết mệt mỏi, cứ như tình dục là bản năng của hắn vậy.
Hắn có thể khiến cho nữ nhân đạt tới sự sung sướng tột đỉnh và trải qua nhiều lần khoái cảm, lúc cùng hắn giao hợp, nữ nhân có thể có được loại cảm giác như thân thể và trái tim hoà hợp cùng hắn, đó là điều mà những nam nhân khác không thể đem tới.
Trên thế giới này, những nam nhân có quyền thế, tiền tài đều có một đại đội nữ nhân, nhưng những nam nhân đó không thể liên tục làm thoả mãn từng người, do đó vẫn còn có những nữ nhân phải ngậm ngùi đắng cay.
Nhưng nam nhân đang ở trước mặt này, tuy rằng háo sắc như mệnh, nhưng chưa từng khiến cho bất cứ một nữ nhân nào phải thất vọng, cho dù trước mặt có rất nhiều nữ nhân, hắn đều có thể triệt để chinh phục từng người.
Nam nhân muốn chinh phục tâm ý của nữ nhân có lúc thật hết sức dễ dàng, chỉ cần vài lời nói đường mật, thề non hẹn biển là được, nhưng một nam nhân lại muốn triệt để chinh phục cả thân thể nữ nhân thì phải chứng tỏ được năng lực vượt trội hơn người khác.
Trong tâm lý của mỗi nữ nhân, ái tình luôn là mộng tưởng lãng mạn mà lại hư vô, nhưng nếu là một nữ nhân thành thục thì tình ái lại là một chủ đề vĩnh hằng. Chỉ có sự thoả mãn trên thân thể mới có thể có được sự thoả mãn trong tâm linh.
Dã Mân Côi minh bạch rằng nam nhân này có rất nhiều nữ nhân, nhưng nàng biết hắn sẽ không bao giờ làm nàng thất vọng, vô luận là tâm lý hay sinh lý, hắn đều có thể khiến cho nàng được thỏa mãn vô cùng.
Nam nhân này không hề có dã tâm, cũng không phải là anh hùng gì cả, thực sự chính là người bạn đời tuyệt vời nhất của nữ nhân, hơn nữa, hắn cũng được coi là một nhân vật phong vân, chỉ có chút tác phong vô lại mà thôi.
Có thể là hơi xỏ lá, nhưng tuyệt đối không phải là loại ngốc tử không hiểu tình đời.
Nữ nhân sung bái anh hùng nhưng không yêu anh hùng, cho nên anh hùng thường luôn luôn cô quạnh.
Dã Mân Côi đang trầm tư thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tiểu Tước ở ngoài cửa gọi lớn: "Mân Côi tỷ tỷ, là muội, Tiểu Tước đây!"
Dã Mân Côi giật mình nói: "Muội đợi một chút, ta tới đây."
Nàng nói với Hy Bình: "Tính sao bây giờ?"
Hy Bình hổn hển nói: " Để nàng ấy vào."
Ở ngoài của Tiểu Tước lại nói: "Tỷ tỷ, tỷ la hét gì lạ thế, tỷ đang làm gì đấy?"
Nàng nhầm tiếng rên rỉ của Đỗ Quyên thành tiếng của Dã Mân Côi.
Dã Mân Côi mở cửa kéo nàng vào trong, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài, thấy xung quanh không có ai, mới yên tâm khóa cửa lại.
Tiểu Tước vừa bước vào liền chết lặng tại chỗ , chỉ thấy trên giường Hy Bình đang quỳ sau mông Đỗ Quyên, ôm lấy cái mông vừa trắng vừa tròn của nàng ra sức giã gạo.
Không hiểu tại sao, trong lòng nàng bỗng thấy vô cùng khó chịu, dậm dậm chân quay người muốn chạy, nhưng ngay lập tức bị Dã Mân Côi giữ lại.
Dã Mân Côi nói: "Tiểu Tước, muội muốn đi à?"
Tiểu Tước bực bội nói: "Không đi thì ở đây để gặp xúi quẩy à?"
Dã Mân Côi kéo tay nàng lại, nói: "Bình thường muộn và hắn hôn hít sờ mó, cũng có thấy muộn nói gì đâu, hôm nay sao lại phản ứng dữ thế?"
Tiểu Tước có chút khó chịu nói: "Muội giận hắn! Trước đây muội hỏi hắn có thích người ta không, hắn nói rằng người ta còn nhỏ, hôm nay lại cùng Đỗ Quyên còn nhỏ tuổi hơn muội làm chuyện này, vậy là có ý tứ gì đây?"
Hy Bình hét lên: "Mân Côi, để nàng ý đi!"
Tiểu Tước quay lại bước đến trước giường, nói: "Ngươi muốn ta đi, ta lại không đi. Sau này để ta gặp mặt, ta sẽ không thèm đếm xỉa gì tới ngươi. Ngày kia phải khởi trình quay về rồi, ta sau này cũng không biết có còn cơ hội ở cùng người nữa hay không, ta hôm nay cái gì cũng sẽ cho ngươi, cho dù sau này phải cùng với tiểu thư lấy ai đi chăng nữa, ta cũng muốn ngươi là nam nhân đầu tiên của Tiểu Tước. Người đừng nói ta nhỏ, Đỗ Quyên mới mười ba tuổi, ta cũng đã mười bốn tuổi rồi. "Vừa nói nàng vừa đứng trước giường cởi bỏ y phục, y phục như lá rụng xuống dưới chân nàng.
Hy Bình dập mạnh như điên, đưa Đỗ Quyên thẳng tới thiên đường tình dục, sau một hồi lâu bị địch xâm lăng, tiến nhập vào cảnh giới huyễn mông rồi hôn mê bất tỉnh. 
Hắn ôm lấy kiều thẻ của Đỗ Quyên đặt sát cạnh giường, nhìn hạ thể đở tươi và cái cự vật cảu bản thân tuy đã thấm ướt máu đỏ của xử nữ nhưng vẫn còn đang dựng đứng, một hồi lâu mới quay đầu về phía Tiểu Tước nói: "Nàng không sợ sao?"
Tiểu Tước chăm chú nhìn vào dương căn đáng sợ của hắn, có chút sợ hãi nói: "Cái đó của chàng sao còn to hơn lần trước rất nhiều vậy?"
Hy Bình nhìn thân thể trần truồng vẫn còn có nét non nớt của nàng, nàng thuộc dáng người tương đối mảnh khảnh, hạ thể của nàng phẳng và bóng, chỗ đó đã mọc ra một vài sợi lông to, ngực trông rất săn chắc nhưng không to, có thể nhìn ra tim nàng đang đập nhanh.
Hắn nói: " Tuổi nàng tuy lớn hơn Đỗ Quyên, nhưng chỗ nào của nàng cũng đều tương đối nhỏ, đợi một hai năm nữa nhé! Được không?"
Tiểu Tước không còn dư địa để thương lượng, khăng khăng nói :" Không, ta hiện tại muốn chàng, bất kể chàng sợ thế nào, ta đều không do dự, cho dù là vì thế mà chết cũng không ngần ngại." Nói xong nàng rúc vào lòng Hy Bình, nói: "Chàng lần trước trên người Tiểu Tước vẫn chưa làm xong, hãy tiếp tục đi! Lần trước trong sơn động thiếp không kháng cự chàng, hiện tại thiếp lại đợi chờ chàng, chào đón chàng, chàng là nam nhân xấu xa nhất mà thiếp từng gặp, cũng là nam nhân có khả năng nhất khiến cho con tim thiếp phải rung động.
Hy Bình vuốt ve bờ vai nhẵn nhụi của nàng, hôn lên mái tóc thướt tha thở dài: "
Ta có thể chiếm hữu nàng, đồng thời có thể đem đến cho nàng sự sung sướng to lớn nhất, nhưng nàng hiện tại không thể sinh cho ta hài tử, ta muốn nàng hai năm nữa mới sinh đẻ, nàng nói có được không?"
Tiểu Tước hừ một tiếng, nói: "
Thiếp không muốn sinh hài tử, người ta có lẽ vẫn chưa thể có con mà!"
Hy Bình nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên rồi hôn lên cái miệng xinh xắn của nàng, sau đó dịu dàng đặt nàng lên giường, một tay vuốt ve bộ ngực bé nhỏ nhưng săn chắc của nàng.
Hắn sử dụng hầu như toàn bộ các thủ pháp kích tình, tìm cách làm cho tình dục của thiếu nữ vẫn chưa từng giao hợp này tuôn trào, cực kỳ nhu mỳ, sau đó nhẹ nhàng thẳng tiến vào cơ thể nàng.
Lúc cự vật của hắn chạm vào hạ thệ non mềm của nàng, nó đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, bức nhập vào khe thịt nhỏ hẹp.
Khi nghe thấy tiếng hét thảm của Tiểu Tước, máu hồng chảy xuống theo động tác rút ra của Hy Bình.
Hy Bình ngừng lại một lúc, nhẹ nhàng nói: "
Đau lắm à?"
Tiểu Tước nhịn đau nói: "
Cảm ơn chàng! Thiếp biết chàng yêu thương Tiểu Tước, cho nên chàng mới ép nhỏ cái đó của chàng lại, vì vậy mới có thể được Tiểu Tước dung nạp. Nếu như chàng miễn cưỡng tiến nhập người ta bằng kích thước trước đó của chàng cùng Đỗ Quyên giao hợp, chỗ đó của thiếp sớm đã bị chàng phá rách rồi.
Hy Bình lại nhẹ nhàng đút vào, nói: " Ta tịnh không hề có tận lực vì nàng mà ép nhỏ lại, mà lại bảo bối của ta khi vừa chạm chỗ đó của nàng liền cảm thấy chỗ đó khi ở hạn đó có sức chứa lớn nhất thì có thể dung nạp được kích cỡ của nó nên lập tức chui vào hỏi thăm."
Tiểu Tước đấm vào ngực hắn một cái, hờn dỗi nói: "Xú mỹ, chàng nghĩ chàng là thần tiên sao?"
Hy Bình cười lớn, hào tình nổi lên, nói: "Thần tiên là lũ thánh giả không "chim", họ chỉ biết ăn hương ăn hoa, nào có biết chăm sóc cái "ấy" lẳng lơ của nàng."
Tiểu Tước uốn éo eo lưng như con rắng nước, giận dữ nói: "Người ta không phải là lẳng lơ."
Hy Bình cười nói: "Trải qua sự huấn luyện của ta, muốn không lẳng lơ cũng không được."
Tiểu Tước cắn vào rát tai Hy Bình, thỏ thẻ nói: "Cho dù là lẳng lơ, người ta cũng chỉ lẳng lơ với riêng chàng thôi."
Hy Bình nói: "Không nhất định là nhu vậy, sau này nàng vướng vào lưới tình rồi gả cho một công tử anh tuấn, nàng có thể không lẳng lơ với hắn ư?"
Tiểu Tước rên rỉ theo động tác của Hy Bình, hai tròng mắt xinh đẹp giận dữ lườm nguýt hắn mấy lần, hai chân kẹp lấy hông hắn, không chịu bỏ qua, nói: "Chàng dập Tiểu Tước chết đi cho xong."
Hy Bình bật cười: "Ta sao đành lòng như vậy?"
Nhưng hắn lại đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, động tác cũng mạnh mẽ hơn.
Tiểu Tước hét lên cuồng dại, hai tay đẩy vào ngực hắn, hổn hển nói: "Đại sắc lang, Tiểu Tước không được rồi, chàng nhẹ nhàng một chút, nếu không người ta giận chàng đó."
Tiết tâu của Hy Bình vẫn nhanh và cuồng loạn, dường như thể lực của hắn không bao giờ cạn kiệt, không ngừng kích thích bộ phận mẫn cảm nhất của Tiểu Tước, khiến cho khoải cảm theo từng động tác của Hy Bình mang nàng tới tiên cảnh hạnh phúc.
Dã Mân Côi ở bên cạnh thở gấp nói: "Hy Bình, Tước nhi còn nhỏ, hơn nữa còn là lần đầu, chàng đừng thô bạo quá."
Hy Bình nói: "Nàng thích như vật, không có lý do gì mà Tước nhi lại không thịch." Nói xong liền vỗ tay vào mông Tiểu Tước một phát, nói: "Đúng không?"
Tiểu Tước đã sắp ngã quỵ, thôi không kêu la, hổn hển nói: "Thiếp, Thiếp thích lắm, đại sắc lang, người ta có cảm giác hơi chóng mặt, lâng lâng, thì ra cái vật đó của chàng có thể khiến cho người ta sung sướng đến vậy, thiếp có chút oán hận chàng vì đến bây giờ chàng mới cho Tiểu Tước, chàng nên biết, Tước nhi thật đã lớn rồi, sau này Tước nhi sẽ là nữ nhân của chàng, chàng là niềm hạnh phúc nhất của tiểu nữ nhi, à ờ, a a!"
Đang lúc hai người đang trong cơn cao trào, từ phía ngoài vọng vào tiếng hét của La Mĩ Mĩ: "Tiểu Tước, ngươi ra đây cho ta, ta biết ngươi lại chạy tới tìm tên hỗn đản đó mà, xú nha đầu này, dám dấu ta đến tìm tên dâm côn này."
Tiếp đo là những tiếng gõ cửa dồn dập, La Mỹ Mỹ lại nói: "Mở cửa, ta biết các ngươi đang làm chuyện gì trong đó."
Tiểu Tước kinh hô nói: "Là tiểu thư, nàng ấy tới tìm ta."
Hy Bình ra sức rút ra chọc vào, nói: "Sợ gì chứ?" Quay sang Dã Mân Côi nói: "Mân Côi, ra tống cổ ả ấy đi, đừng cho ả vào phá hỏng hứng thú của ta."
Dã Mân Côi mở cửa, vừa định chắn La Mỹ Mỹ lại thì bị ả chui qua người lao vào phòng.
Nhìn thấy màn biểu diễn khiêu dâm của hai người trên giường, La Mỹ Mỹ sắc mặt kinh biến, giận dữ nói: "Hoàng Hy Bình, ngươi là đồ không bằng cầm thú, ngay cả Tiểu Tước ngươi cũng không buông tha! Người như con chó đực đang phát tình, chỉ chăm chăm trèo lên mình con cái, ngươi cũng không thèm xem xem Tiểu Tước mới được bao lớn? Ta muốn ngươi dừng lại ngay, ngươi là con dã thú, dâm dật điên cuồng!"
Hy Bình không thèm nhìn nàng, thuận lợi vận chuyển "Thiên Địa Tâm Kinh", rất nhanh chóng đưa Tiểu Tước tới đỉnh điểm tình dục, khiến nàng sung sướng thiếp đi, sau đó ngồi trên giường, hạ thể của hắn vẫn dựng đứng như cái cột chống trời.
Hắn lạnh lùng nhìn La Mỹ Mỹ, nói: "Nếu như nàng không muốn mất trinh, tốt nhất nên nhanh chóng đi ra."
La Mỹ Mỹ tức giận đến toàn thân run rẩy, đột nhiên cắn răng lao lên người Hy Bình đấm đá cấu xé: "Tên hỗn đản người, từ lúc bắt đầu gặp mặt chúng ta, ngươi đã không ngừng khi phụ ta, ta đánh chết ngươi, xem ngươi còn dám khi phụ Mỹ Mỹ không!"
Hy Bình nắm lấy hai vai nàng, dùng sức tách sang hai bên, hét: "La Mỹ Mỹ, nàng đừng có làm ầm lên được không?"
La Mỹ Mỹ ngửng đầu chăm chú nhìn hắn một hồi rồi mới nói: " Ngươi nói đi, ngươi vì sao lại muốn làm chuyện này?"
Hy Bình bình tĩnh nói: "Vì ta thích." Ngừng một chốc rồi nói tiếp: "Còn nữa, sau này Tước Nhi sẽ là nữ nhân của ta, ta muốn nàng ý theo ta!"
La Mỹ Mỹ "phi" lên một tiếng, nói: "Ngươi nằm mơ giữa ban ngày!"
Hy Bình quay sang Dã Mân Côi nói: "Mân Côi, giúp ta tiền khách!"
Nói xong, hắn đẩy La Mỹ Mỹ ra , bước xuống giường, chuẩn bị cầm y phục mặc vào. La Mỹ Mỹ lại chạy tới đánh hắn một chưởng, sau đó nộ khí trừng trừng nhìn hắn.
Hy Bình trên mặt nộ tiếu dung phẫn nộ, dương căn đột nhiên biến thanh to dài vô bỉ, cười lạnh nói: "Ta vốn không muốn tròng ghẹo nữ quan gia, nhưng nàng không sợ thì ta sẽ phụng bồi đến cùng."
Hắn một tay ôm lấy La Mỹ Mỹ đang đứng ở trước mặt, tay khác xé ý phục đang mặc trên người nàng. La Mỹ Mỹ vừa tránh nè vừa kêu là, tuy nhiên chẳng ăn thua gì. Y phục của nàng bị xé toạc thành từng mảnh phấp phới bay khắp phòng, trong khoảnh khắc, nàng ta biến thành một nữ nhi xinh đẹp tuyệt vời như được điêu khắc bằng ngọc trắng.
La Mỹ Mỹ thật sự là rất đẹp, tư sắc của nàng có thể thể cùng Lãnh Như Băng bình phân thu sắc, hơn nữa bên trong còn có kiều khí và quý khí của một nữ quan gia.
Nàng vì từ nhỏ đã hiểu lễ nghĩa, tương đối xem trọng luân lí đạo đức, cho nên nhìn thái độ của tên Hy Bình này thật không thuận mắt, đặc biệt là lời nói và hành động của hắn lại càng không thể chịu được, lần nào gặp cũng muốn cùng hắn cãi lộn mấy câu, hai người cũng đã thành oan gia của nhau, không ai nhường ai. Hôm nay nàng trông thấy hắn giữa thanh thiên bạch nhất lại cùng với ba nữ nhân kêu trời gọi đất, cơn giận trong lòng trào ra làm ầm ỹ một trận.
Bây giờ lại bị Hy Bình lột sạch y phục, giống như lúc trước suýt bị tên (Thái Hoa Lãng Tử) lãng tử hái hoa cưỡng gian, ai mà biết được Hy Bình cũng muốn cưỡng gian nàng?
Hy Bình ôm chặt lấy thân thể lõa lồ của nàng rồi không ngừng hôn hít, hai tay sờ soạng những bộ phân mẫn cảm trên người nàng, nàng tuy có kháng cự đôi chút nhưng không lâu sau cũng tình loạn ý mê, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn vô lực, hạ thể bất giác đã trở nên ẩm ướt.
La Mỹ Mỹ đã không còn sức để vùng vẫy, chỉ rên rỉ không ngừng.
Hy Bình ôm chặt lấy nàng, rùn người xuống, sau đó đột nhiên ra sức ưỡn thẳng mông, dương căn thô tráng của hắn đâm vào trong phùng đạo của La Mỹ Mỹ, đồng thời nghe thấy La Mỹ Mỹ hét lên một tiếng, toàn thân nàng lập tức cứng ngắc, hai mắt hiện lên vẻ không dãm tin chằm chằm nhìn vào mặt Hy Bình, mười ngón tay mảnh khảnh bấu chặt móng tay vào mông hắn.
Hy Bình cẩn thận đắp chăn cho tam nữ đang ngủ trên giường, quay sang Dã Mân Côi nói: "Nàng có muốn không?"
Dã Mân Côi mặt đỏ hồng , nói: "Thôi, thiếp sợ không có chỗ cho thiếp ngủ."
Hy Bình vừa mặc y phục vừa nói: "Vậy thì khi nào?"
Dã Mân Côi nhìn ra ngoài, nói áng chừng: "Đại khái là chập tối."
Hy Bình thở dài: "Thời gian trôi qua nhanh thật! Mân Côi, gọi người mang chút cơm nước tới đi, ta đói bụng rồi, thật đúng là loại việc phí sức, cho họ ăn no, còn bản thân thì đói meo."
Dã Mân Côi đi dặn hạ nhân mang cơm tới, hai người đang ăn thì Hoa Tiểu Ba, Tứ Cẩu, Độc Cô Minh và Triệu Từ Uy đi tới.
Hoa Tiểu Ba nhìn tam nữ đang nằm ngủ trên giường, cười nói: "Ta biết tỷ phụ không thể để cho Đỗ Quyên "hoài bích quy triệu" (vật về với chủ cũ) mà, nhưng mà không ngờ cả La Mỹ Mỹ và Tiểu Tước cũng bị phá thân, tỷ phu người thật là giỏi a! Nói xong giơ ngón cái về phía Hy Bình.
Hy Bình cười nói: "
Nói ít lời thừa đi!"
Tứ Cẩu nghiêm trang nói: "
Chúng ta nên xuất phát thôi, Thiên Trúc mỹ nữ đang đợi chúng ta đó!"
Dã Mân Côi cười đùa nói: "
Cái đám người các ngươi! Cứ chỗ nào có mỹ nữ là y rằng lại tới đó vãi dâm trùng."
Hoa Tiểu Ba nháy mắt với nàng, nói: "
Mân Côi tỷ tỷ, tỷ biết rõ là chúng ta tinh lực thịnh vượng, nếu không đi tìm thời cơ để phát tiết thì chịu thế nào được?"
Mặt Dã Mân Côi lại ửng hồng, nhớ lại những ngày trước cùng với họ sống phóng đãng, mà bốn nam nhân trước mặt nhất đinh là ngựa giống hiếm gặp, lúc này tuy rằng đã gả cho Hy Bình, nhưng đối diện với bọn họ, trong lòng nàng cảm thấy vẫn không được thoải mái.
Nàng giận dữ nói: "
Không thèm để ý tới các ngươi nữa!"
Tứ Cẩu cười nói: "
Nếu như không có Hy Bình, nàng sẽ không có cơ hội để nói câu này đâu."
Hy Bình hạ chén đũa xuống, nói: "
Các ngươi đừng trêu nàng nữa, đi trước đi! Ta sẽ đuổi theo sau."
Bốn người cười lớn rồi đi ra, Độc Cô Minh tiện tay đóng cửa lại - hắn lúc nào cũng tỏ ra là người rất có phong độ, lễ mạo, ai dám bảo hắn là xuất thân từ Thiếu Lâm Tự.
Hy Bình bế Đỗ Quyên ở trên giường dậy, sau đó gọi Dã Mân Côi mặc y phục giúp nàng ấy, trang điểm qua loa một chút rồi bế nàng lên, nói: "
Mân Côi, mọi việc ở đây phiền nàng chiếu cố."
Dã Mân Côi sửa sang lại y phục sau lưng hắn, nói: "
Chàng cứ yên tâm đi đi! Thiếp sẽ chăm nom tốt mọn việc mà."
Nàng hôn nhẹ lên cổ hắn, sau đó tiễn hắn ra cửa.
Lúc này hoàng hôn đã buông xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.