Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 127: Dị tình dụ hoặc




   
    Hy Bình không ngờ bản thân trong lúc thất ý lại gặp Đại Ny.
    Nữ nhân này từ khi đến Cái Bang đã cùng Tứ Cẩu sống riêng, một mình đòi luôn một căn phòng. Tứ Cẩu trong lòng tuy không vừa ý, nhưng hắn cũng không tìm ra nguyên nhân nào để từ chối, huống hồ hắn còn phải ứng phó với rất nhiều nữ nhân, hơn nữa còn phải theo Phong Tự Lai tập võ, hắn hoàn toàn không đế cập đến chuyện tình cảm.
    Đột nhiên, Đại Ny xuất hiện trong đời hắn, làm hắn có cảm giác như trời cao có ý an bài cho, nếu không Tứ Cẩu hắn làm sao có thể có được sự chiếu cố quan tâm của mỹ nữ dị quốc đẹp như thiên tiên này chứ?
    Hắn vô cùng mãn ý, nhưng cũng vô cùng tiếc nuối, vì từ sau đó, hắn như có cảm giác lòng nàng không dành cho hắn, tựa hồ như cách xa hắn diệu vợi, đối với hắn tuy biểu hiện bên ngoài rất tốt, phảng phất cũng chỉ là một lọai kỹ xảo gượng ép nào đó.
    Tứ Cẩu là một kẻ lười biếng, chuyện nghĩ hoài không hiểu, sau đó lại cũng chẳng cần nghĩ tới.
    Đại Ny xuất hiện một cách đột ngột, hoặc có thể nói là duyên đến, lúc duyên đó bỏ đi thì cũng rất đột ngột, nhất thiết, tuỳ theo duyên số vậy!
    Hy Bình đương nhiên không thể giải được nỗi buồn rầu của Tứ Cẩu, cũng không biết giữa Tứ Cẩu và Đại Ny có khúc mắc gì, hắn chỉ cảm thấy rất kì quái vì cái gì mà Đại Ny lại muốn ở một mình?
    Khi hắn nhìn thấy Đại Ny, nàng tựa hồ như chính đang đợi ai đó, hắn lễ độ nói: "Đại Ny, đêm đến, không trở về phòng nghỉ ngơi sao?"
    Đại Ny nói: "Ta đang chờ ngươi"
    Hy Bình sửng sốt: "Nàng chờ ta làm gì?"
    Đại Ny nói: "Có chút chuyện cần nói với ngươi, ngươi đến phòng ta ngồi một lát được chứ?"
    Hy Bình thản nhiên cười nói: "Có gì không thể?"
    Đại Ny cười nhẹ, tay phải nâng lên trước trán vuốt tóc, sau đó quay người nhẹ nhàng bước đi, Hy Bình bị mỹ thái liêu nhân của nàng hấp dẫn đến hút hồn, thần sắc hoảng hốt đi theo đến phòng nàng.
    Đại Ny đột nhiên xoay người nói: "Không phải là mỗi lần nữ nhân gọi ngươi tới phòng của họ, ngươi đều vui vẻ tuân theo sao?"
    Hy Bình sửng sốt, nói: "Cũng phải nhìn xem nữ nhân kia thế nào đã?"
    Đại Ny nói: "Nếu là mỹ nữ thì sao?"
    Hy Bình cười nói: "Nam nhân có nghĩa vụ phải chọn mỹ nữ, cũng có quyền lợi bỏ qua sửu nữ (nữ nhân xấu xí), ta là nam nhân, đương nhiên chọn lựa nghĩa vụ."
    Đại Ny nở nụ cười yêu mị nói: "Tiến đến đây! Namnhân!"
    Bàn tay nàng đặt lên cánh cửa đẩy nhè nhẹ, cửa mở ra.
    Hy Bình đi theo tiến vào, đoạn ngồi xuống, hướng đối diện với Đại Ny nói: "Bây giờ đã khuya, ta không thể ở lại lâu, ta sợ người khác hiểu lầm. Nàng đã biết ta là một nam nhân háo sắc, người khác cũng biết, cho nên cùng một mỹ nhân như nàng ban đêm ở chung một phòng, rất khó làm cho người khác không nghĩ xấu, nàng nói đi! Có chuyện gì?"
    Đại Ny hai tay chống cằm, ngưng thị nhìn hắn, nói: "Không có việc thì không thể gọi ngươi tới sao?"
    Hy Bình dựa vào thành ghế, hít sâu một hơi, nói: "Nàng tuy là nữ nhân của huynh đệ ta, nhưng ta và nàng tịnh không quen thuộc. Ta nhớ rõ ràng, sau khi nàng ở tại La phủ, mới chú ý tới sự tồn tại của ta. Nàng nói không sai, đúng là không có chuyện cũng có thể gọi ta đi tới, bất qua ta đã đến đây, nàng nếu không có việc gì nói với ta, ta sẽ đi liền."
    Hắn vừa đứng lên, Đại Ny vội nói: "Chậm đã, ta muốn cùng ngươi nghiên cứu về âm nhạc."
    Hy Bình liền quay trở lại, kinh ngạc vui sướng nói: "Âm nhạc?!"
    Đại Ny khẳng định nói: "Đúng vậy, cũng là ca hát."
    Hy Bình mặc kệ ba bảy hai mốt, lập tức đặt mông ngồi lại trên ghế, giống như mấy bác nông dân vỗ đùi, hưng phấn nói: "Hà, Đại Ny, nàng thế nào lại không nói sớm? Ta đặc biệt thích ca hát, nhưng nàng, cũng thích chăng? Nàng tựa hồ vũ khiêu vũ một chút cũng làm cho người ta nhìn không hiểu, cũng như khi nàng ca hát! Ta cũng cảm thấy nghe không thể hiểu, ta nghĩ bài hát của nàng hát nên quăng sọt rác đi, tốt nhất thay bằng bài hát của ta đây."
    Đại Ny nói: "Quốc gia chúng ta nổi danh là vương quốc ca vũ, ta thích khiêu vũ, đương nhiên cũng thích ca hát."
    Hy Bình lập tức dương dương tự đắc: "Đã như vầy, ta sẽ dạy ngươi một ít công phu ca hát cơ bản, để ngươi từ nay về sau cũng sẽ phong quang giống như ta vậy."
    Hắn nhớ tới cái ngày tại Cái Bang nhận được sự ủng hộ của mọi người, thật sự tưởng rằng chính mình là "ca thần", đúng vậy, hắn một điểm cũng không có hoài nghi - ai lại hoài nghi tài năng của chính mình chứ? Huống chi hắn chính là Hoàng Hy Bình?
    Đại Ny lộ ra một nụ cười thật kiều diễm, hai tay nắm lấy đôi đại thủ của Hy Bình ở trên bàn, thanh âm yêu kiều nói: "Ngươi dạy ta đi!"
    Hy Bình do hưng phấn quá độ , cũng không quá để ý đến thái độ và cử động quá mức của Đại Ny, chỉ cố học theo mụ bán dưa ba hoa: "Xướng ca không chỉ có kĩ xảo, hơn nữa quan trọng là cần phải có thiên phú, đầu tiên phải có thiên phú, tiếp theo kĩ xảo có thể từ từ học tập. Thiên phú lại không thể bắt chước được, giống loại ca thần như ta vừa có nhất lưu thiên phú lại vừa có nhất lưu kĩ xảo, trên thế gian chỉ có ta và ta thôi. Về phương diện thiên phú chính là có từ lúc mới sinh, nói thế có thể nàng không hiểu. Mặc dù nàng có hiểu ra, nàng cũng có một thiên phú, ta chỉ nên cùng nàng nói về kĩ xảo. Thứ nhất , xướng ca nhất định phải có cổ họng lớn phát ra âm thanh to; thứ hai, xướng ca tất yếu phải có tình cảm; thứ ba, xướng ca tuyệt đối phải có óc sáng tạo."
    Đại Ny mở to hai mắt, nhìn thẳng vào Hy Bình, nghe hắn nói xong, thật sự là không khỏi cảm thấy kỳ quái, nói : "Ta kô hiểu? "
    Hy Bình không lấy làm phiền nhẫn nại nói: "Ta sẽ giải thích cho nàng nghe, sở dĩ xướng ca cần đại thanh, chính là nàng cần phải đưa âm thanh đến cho tất cả mọi người, như thế mới thể hiện nàng là cao nhân nhất đẳng. Có cảm tình chính là… ài! Phải chọn cách thể hiện phù hợp, nàng hát đến chỗ khoái lạc, nàng phải cười, hát đến khúc bi thương, chẳng ngại lưu dấu tích nuớc mắt."
    Đại Ny lắc đầu: "Vẫn không hiểu"
    Hy Bình nói: "Rất đơn giản, nàng hát một ca từ biểu đạt sự khoái lạc, thì nàng phải lớn tiếng cười vài tiếng, sau lại tiếp tục hát một câu sau, hát xong một câu lại cười lớn, thế này người ta mới biết nàng vì khoái lạc mà hát, nàng sẽ mang lại cho họ nụ cười chúc phúc và hoan lạc. Nếu như để biểu hiện sự bi thương, nàng ca xong một câu thì phải khóc một tiếng, nếu thật sự là khóc không được - loại tình huống này thường phát sinh à nha - nàng lấy tay che mặt lấy chút nước bọt chấm lên khoé mắt, thế này mọi người nhìn thấy nước mắt của nàng khi nàng khóc, mọi người mới sinh ra đồng cảm, nàng tự nhiên cũng sẽ được nhiều tiếng vỗ tay. Đã hiểu chưa?"
    Đại Ny vẫn lắc đầu: "Vẫn là không hiểu"
    "Ta thua!" Hy Bình không khách khí hất tay nàng ta ra, rồi khoanh tay trước ngực nhìn thẳng vào nàng, hắn không thể hiểu nổi tại sao nữ nhân này lại đần độn như vậy? Không trách được cả xướng ca lẫn múa đều không thể phối hợp lại với nhau, có lẽ đó chính là sắc đẹp và trí tuệ không thể cùng tồn tại, hoặc nói rõ rằng ngực lớn không có đầu óc, tóc dài trí ngắn!
    Hắn nhận ra rằng không nhất thiết phải cùng nàng ta bàn luận để làm sáng tỏ cái vấn đề uyên thâm này, đã nói thì cũng phải nói rõ, thật vô vị! Hắn phẫn nộ nói: "Với loại người không có thiên phú như nàng, có cùng nàng đàm luận về kỹ xảo, nàng cũng vô phương vận dụng được. Ôi! Tri âm khó tìm làm sao!"
    Đại Ny với đôi mắt đầy mị lực và quỷ dị nhìn thẳng vào nam nhân tuấn mĩ trước mặt như đang nhập tà, nàng không hiểu tại sao trời cao lại hí lộng cho người như vậy, cho hắn một ngoại diện không có điểm nào chê trách được, lại cho hắn cái bên trong thối nát như vậy, cũng không biết trong đầu hắn chứa đựng cái gì!
    Lúc này, nàng không ngừng quan sát hắn, đầu óc hắn cứ như một hài đồng vô tri, hành động thì như một tên vô lại dâm côn, nhìn sao cũng không giống một con người! Nhưng hắn chính thực là một con người nổi tiếng, không nghi ngờ gì hắn chính là đầu lĩnh của võ lâm tứ đại thế gia, võ công bản thân hắn cũng cao thâm khó lường.
    Hắn ta là một nam nhân có mị lực tuyệt đối, bên cạnh là một nhóm mĩ nữ thê tử, từ nhãn tình của nữ nhân của hắn ẩn chứa lộ ra xuân ý, Đại Ny cũng hiểu rằng hắn ta ở vài phương diện nào đó cũng thật cường hãn, chí ít cũng không đến mức tệ hơn so với Tứ Cẩu.
    Nàng đã từng hỏi qua mười một tỷ muội của nàng, nếu để bọn họ chọn lại lần nữa, bọn họ sẽ chọn ai? Đáp án chính là Hoàng Hy Bình!
    Nam nhân này đúng là quái vật, bình thường bị Vưu Túy thượng cẳng tay hạ cẳng chân, căn bản không có lực hoàn thủ, nhưng nàng tại La phủ lại chính mắt thấy hắn đả bại võ sĩ Đông Dương. Nàng biết được Dương Long Quân là người Đông Dương, vì Dương Long Quân sử dụng võ học của Nhẫn Giả, nhưng do sử đao nên chính là Võ Sĩ đao đặc trưng của Đông Dương.
    Điều khiến nàng ấn tượng sâu sắc chính là trong khoảng khắc lúc Hy Bình bạo nộ, tuyệt không phải anh hùng khí khái, nhưng là một loại ma phách làm người ta hồn bay phách tán, trong sát na đó làm người ta phải sợ hãi.
    Đúng vậy, nhiều lúc hắn ta tất cả đều không phải là anh hùng, nhưng có những lúc hắn còn muốn làm cho nữ nhân loạn động hơn hẳn so với anh hùng vĩ đại nhất. Đương nhiên, cùng hắn ở một chỗ, nàng không gặp áp lực gì, rất nhiều lúc hắn đích thực là một thằng hề gây cười, hắn so với thằng hề còn muốn tức cười hơn, nhưng cũng khả ái giống như vậy.
    Đại Ny không hiểu rõ chính mình vì cái gì mà cảm thấy Hy Bình khả ái, chỉ là nàng rất thích ở cùng một chỗ với hắn, thật sự, sự thích thú này xuất phát từ nội tâm của nàng.
    Nàng cùng với Tứ Cẩu, chỉ là loại gặp gỡ dạng một lần cho biết mà thôi
    Nếu như lúc ban đầu người cầm Liệt Dương Chân đao là nam nhân trước mặt này, như thế nàng đã trở thành nữ nhân của hắn.
    Nàng nói: "Ngươi cảm thấy ta khiêu vũ như thế nào?"
    "Xem không hay" Hy Bình nói rất bình thường, hắn tựa hồ không hiểu là nam nhân nên chừa cho nữ nhân chút thể diện: "Tư Tư của ta khiêu vũ thoát y mới hấp dẫn."
    "Oh, thật à?" Đại Ny thầm than hắn nông cạn, dám đem nghệ thuật của nàng và thoát y vũ so sánh với nhau, không biết đó là vũ nhục nàng, hoặc là bản thân hắn vô tri, tuy vậy nàng vẫn nói: "Vậy ta đây cũng khiêu vũ thoát y được không? "
    Hy Bình ngưng thị nhìn Đại Ny, trên mặt nàng nở một loại nụ cười rất động tình, ánh mắt thật là khiêu gợi quyến rũ, tim nàng ở đâu?
    Hắn đột nhiên đứng lên, cử động của hắn làm Đại Ny ngạc nhiên.
    Đại Ny vội nói: "Ngươi lại muốn đi rồi à?" Nàng bắt đầu hoài nghi mị lực của mình, ngay cả một sắc lang cũng không thể hấp dẫn?
    "Không" Hy Bình nói: "Ta muốn thắp thêm vài cái đèn nữa, như vậy mới thấy rõ ràng một chút."
    Đại Ny lòng thầm thở ra, ở trong lòng nẩy sinh ra một chút khinh bỉ: "còn tưởng sắc lang này tuy háo sắc, đối với huynh đệ có thể nói có chút nghĩa khí, nguyên lai nàng sai rồi, Tứ Cẩu cũng sai rồi."
    Hy Bình châm thêm ba ngọn đèn nữa, làm cả gian phòng đều được chiếu sáng, quay đầu lại thấy Đại Ny đã đến ngồi trên giường, phát giác nàng đã chìm vào suy tư.
    Hắn nói tiếp: "Ta đã chuẩn bị đầy đủ ánh sáng cho rõ, mĩ nhân, nàng có múa thoát y không? Đừng để ta phải chờ quá lâu như vậy, cái bổn sự này của nam nhân không thể chờ nữ nhân được"
    Đại Ny bị những lời của hắn làm cắt đứt mạch suy tư, hướng tới hắn mỉm cười duyên dáng, hai tay đang chuẩn bị thoát y, thì lại nghe tiếng Hy Bình nói: "Không được, làm sao có thể thoát y vũ khi đang ngồi trên cái giường nhỏ của nàng được? Đại Ny, nàng hãy bước xuống trước giường múa cho ta xem, giữ một cư ly đủ gần thế này, ta mới có thể nhìn thấy rõ ràng được."
    Đại Ny theo lời bước xuống giường, chân trần đứng trước giường, chiếc vòng đeo chân lấp lánh dưới ánh đèn vàng, nàng đưa tay nhẹ tháo tóc ra, đầu như được choàng lên một làn suối tóc đen tuyền , có lẽ nguyên do là vì nàng vừa mới tắm, không giống với cách búi tóc thường ngày, tùy ý rủ xuôi xuống đất, mái tóc lúc này cũng đã khô.
    Hy Bình đi qua cúi đầu hôn nàng, sau đó thổi nhẹ một hơi, tóc mai hai bên nàng liền hướng về phía sau bay lên.
    Hắn nói: "Nàng nếu như hối hận, bây giờ có thể đuổi ta đi."
    "Ta ngược lại thì nghe ra ngươi có chút hối hận, hoặc giả là e sợ." Đại Ny khiêu khích nói.
    Hy Bình thả nàng ra, trở lại ngồi lên ghế đối diện với nàng, ngửa đầu mỉm cười nói: "Ta ngay cả xé y phục nữ nhân còn không sợ, lại đi sợ nữ nhân cởi quần áo? Nếu ta mà không nhìn, ta mới hối hận đó! nàng có thể múa được rồi, phải múa một cách lộng lẫy một chút, cho người xem sáng mắt, đặc biệt như ta đây là người xem xếp vào hạng nhất lưu."
    Đại Ny nhướng mày: "Còn là hạng nhất lưu à! Đến hạng ba vẫn còn chưa xứng"
    Thân thể nàng bắt đầu nhẹ nhàng múa, trông thanh nhã mà có lẵng lơ, thanh âm lục lạc trên tay và chân phát ra uyển chuyển đến mê hoặc, nét đẹp của mỗi điệu múa đều toát ra sức hấp dẫn. Đối với những người biết thưởng thức nghệ thuật vũ đạo mà nói, có lẽ sẽ thực sự bị những tư thế múa của nàng làm cho khuynh đảo.
    Thật đáng tiếc trước mặt chỉ có duy nhất một người xem thật sự, là độc nhất vô nhị chính là ca thần Hoàng Hy Bình. Hắn còn muốn đem nghệ thuật rác rưởi của nàng bẻ làm đôi, hắn không thèm nhìn lấy vài phút, cuối cùng hết kiên nhẫn nói: "Đại Ny, nàng làm gì vậy? Loạn tới hoảng lui không thấy mệt à? Thế nào không thấy nàng thoát bỏ y phục vậy? Không chịu thoát bỏ y phục, còn múa thoát y vũ lố bịch nữa hả?"
    Đại Ny chưng hửng, không nghĩ rằng cái tên này không phải băn khoăn về sắc, bổn lai muốn nàng một phen kích tình. Nàng ta không thể không cởi y phục xuống, phút chốc cả cơ thể xinh đẹp như một con linh xà chỉ còn mỗi chiếc quần lót.
    Hy Bình đại kinh: Nguyên lai cô gái này không mặc áo lót, vừa rồi vì sao ta không có chú ý nhỉ? Có vẻ như những ngày gần đây lúc xuân phong đắc ý đàn ca, quên kiểm tra nữ nhân này, hôm nay phải nhìn thật kĩ mới được.
    Nghĩ như thế, nhãn tình của hắn không ngừng lướt qua lướt lại trên thân thể của Đại Ny, hạ thể của hắn cũng bắt đầu thẳng đứng như sắt, hắn chú ý đến một cái khuyên vàng nhỏ xinh xuyên trên rốn của Đại Ny, đặc biệt nổi bật trên tiểu phúc bằng phẳng của nàng ta, song nhũ nửa hình tròn, không lớn, nhưng thẳng đứng, chân thì đặc biệt thon dài quả là loại tuyệt mỹ, màu da thì óng ánh sắc hồng chanh rực rỡ dưới ánh đèn.
    Hắn nghĩ, con mẹ nó Tứ Cẩu, nữ nhân này của Tứ Cẩu thật tuyệt, so với vẻ đẹp của Băng Băng của lão tử không phân cao thấp, chả trách Tứ Cẩu khó thuần phục nàng.
    Hai tay Đại Ny đưa lên vuốt ve ngực, hai ngón tay xe xe nhẹ đầu v*, vừa kéo, vừa thả, nhũ phong trước ngực rung động không ngừng.
    Nàng không quên đánh mắt quyến rũ dâm dật hướng tới Hy Bình, nở nụ cười cực kỳ dâm đãng, thanh âm dụ hoặc vang lên: "Hy Bình, thân thể thiếp có đẹp không?"
    "Tuyệt vời" Hy Bình nuốt nước bọt, trong lúc hắn nói, gần như nhễu cả ra - may mắn là hắn đã kịp thời nuốt lại vào bụng.
    Đại Ny thấy thế trong tâm tự nhủ: "Chánh tông sắc lang"
    Hy Bình si dại nhìn hồi lâu, nhưng vẫn chưa thoả mãn nói: "Đại Ny, ở giữa hai chân nàng bị mảnh vải đáng ghét che đậy làm mất đi vẻ mĩ lệ của nàng, hãy bỏ nó ra đi!"
    Đại Ny cười nói: "Vâng, thiếp sẽ bỏ nó ra."
    Hy Bình tiếp tục nhìn Đại Ny cởi bỏ cái tiểu khố ra, sau đó nàng quăng tiểu khố về hướng mặt hắn, hắn liền đưa tay tiếp nhận, rồi quăng nó ra một bên - mẹ nó, đừng chắn tầm nhìn của lão tử!
    Cái vùng tam giác của Đại Ny rất là um tùm, Hy Bình căn bản không nhìn thấy gì, trừ hắc sắc thảo nguyên tựa như bóng đêm.
    Hy Bình nuốt nuốt nước bọt, nói khan: "Đại Ny, hãy làm những tư thế có tính nghệ thuật đi."
    Đại Ny linh động múa những vũ điệu thướt tha khiêu gợi quyến rũ nhất vòng quanh hắn, sau đó trước mặt hắn chống một chân trên mặt đất, một chân đặt trên vai hắn. Hy Bình nhìn thấy, kích động cực độ, từ trên ghế tuột ngay xuống đất.
    Đại Ny tiếp tục chuyển thân, rồi cúi cái đầu xuống, quỳ ngay trên đất, nguyên cái đồn bộ đầy đặn nở nang cơ hồ áp sát vào mặt Hy Bình. Hy Bình nhãn thần mở thành một hình tròn lớn, nhanh chóng nuốt nước bọt hai lần, đưa tay ra chà sát nhẹ đế hoa (cái bông hoa của nữ nhân là cái chắc ai cũng biết, đế hoa thì tưởng tượng bay bổng tý là ra) của nàng, thân thể xinh đẹp của nàng run rẩy, không tự giác rên lên một tiếng, nàng vội vàng bò lại lên giường, đối mặt với Hy Bình nằm nghĩ ngơi. Lúc này mặt đối mặt với Hy Bình, nàng liền nhấc chân qua lên một bên, toàn bộ cơ thể gợi dục thành chữ "đại", đoạn tay nàng để ngay nơi thầm kín của nàng vuốt ve nhè nhẹ, nhưng cũng thỉnh thoảng phát ra tiếng líu ríu của một loại dục tình nào đó mà tất cả động vật đều có thế hiểu.
    Theo cảm xúc nàng bật ra tiếng rên rỉ nói: "Hy Bình, thiếp đang đợi ân sủng của chàng này, lại đây! Nam nhân, cánh cửa mềm mại vì chàng mà mở."
    Hy Bình như chó dái nhảy phốc lên người nàng, điên cuồng hôn hít, đột nhiên dừng lại, một ngón tay đang ở trong mật động của nàng cũng kéo ra, nói: "Tại sao muốn cân dẫn ta?"
    Đai Ny giống như một thiếu phụ dâm đãng cười nói: "Tại vì người ta thích chàng."
    "Nhưng ta không thích nàng!" Hy Bình đột nhiên rời khỏi nhục thể mê người, bóp mạnh một cái lên ngực nàng, đoạn bước xuống giường quay người bỏ đi, vừa đi vừa nói: "Nàng múa thoát y vũ hay lắm, cảm ơn đã cho ta thưởng thức miễn phí, ta giờ phải quay về coi cái bụng lớn của mĩ nữ của ta, như quả sau này tâm huyết của nàng lại dâng trào muốn múa thoát y vũ, đừng có quên mời ta làm khán giả nhé, nói thật, ta nhất định sẽ là một khán giả tốt nhất. Ha ha… Đại Ny, bên dưới của nàng đã phát sinh lũ lụt, ta nghĩ Tứ Cẩu nguyện ý hi sinh tính mạng thay nàng cứu nạn, nàng không còn chỗ nào ắt phải đến hắn cầu cứu thôi."
    Đại Ny nhìn Hy Bình đóng cửa lại, trong lòng nàng kô biết là đang xấu hổ hay là giận dữ, nàng hoàn toàn bị Hy Bình làm cho động tình, hạ thể sớm đã ẩm ướt, vài lần tay nàng đều đã lướt tới khố đang (ngã ba quần) của hắn, nắm lấy dương căn của hắn, thật sự muốn lôi dương căn của hắn từ trong khố đang của hắn ra ngoài.
    Nàng nghĩ nam nhân này sẽ không chống đỡ được nhục thể dụ hoặc của nàng, ai biết hắn ngay lúc quan trọng này lại quay đầu, thình lình nói đi là đi, một điểm lưu luyến cũng không có.
    Hắn rốt cuộc là sắc lang hay quân tử?
    Nàng đột nhiên cảm thấy chính mình đối với nam nhân này mọi đánh giá về hắn quả thực đã sai lầm, không nghĩ nàng sẽ bất lực như thế này.
    Hy Bình ra khỏi phòng Đại Ny, sau khi chàng bỏ đi không lâu, từ một chỗ khác xuất hiện hai thân ảnh, hai người này đưa mắt nhìn nhau, rồi đi về phương hướng ngược lại.
    Trên đường, một người nói: "Độc Cô lão huynh, ta đều nói tỷ phu sẽ không thừa cơ hội mà vào mà, tỷ phu ta làm sao đối với mỹ nữ của Tứ Cẩu như thế được chứ?"
    Độc Cô Minh nói: "Tiểu Ba, ta cũng chưa nói Hy Bình sẽ làm như vậy nha!"
    Hoa Tiểu Ba nói: "Ừ, huynh chưa có nói!"
    Độc Cô Mình nói: "Hy Bình cũng thật sự có thể nhẫn nhịn được, trong tình hình đó, còn có thể lâm trận đào thoát, thật sự không phải bổn sắc của hắn, bởi vậy ta có thể yên tâm rồi."
    Hoa Tiểu Ba vui vẻ nói: "Đúng thế! Ta xem tỷ phu bây giờ thế nào trêu chọc nữ nhân khác, đương nhiên cũng đối với Bảo Nguyệt không dám có hứng thú. Như thế, đã đến thời đại của Hoa Tiểu Ba ta."
    Độc Cô Minh nói: "Thế nào là thời đại của Hoa Tiểu Ba ngươi? Không có Hy Bình cùng ngươi cạnh tranh, còn có ta Độc Cô Minh, chúng ta huynh đệ thì huynh đệ, cái việc tán gái này, phải tách biệt ra, phải công bình cạnh tranh. Ồ, Bão Nguyệt, nàng là ánh trăng trong lòng Độc Cô Minh cả ngàn thu."
    Hoa Tiểu Ba vỗ vỗ vai Độc Cô Minh cười nói : "Đó là đương nhiên, thời đại của ta mà không có Độc Cô lão huynh, không phải biến thành vô vị sao? Ai ! Nói thật , chỉ cần không phải là tỷ phu, ai làm đối thủ cạnh tranh của ta, ta đều không sợ. Do vậy ta mới kiến nghị với tỷ phu, muốn xác định xem tỷ phu thật sự có tâm ý với Bảo Nguyệt hay ko, bây giờ thấy rõ huynh ấy chẳng có ý cùng chúng ta tranh giành."
    Độc Cô Minh thở dài: "Ngươi cũng nói thế, ta cũng sợ làm tình địch của hắn, ta nói chuyện yêu đương trước mặt hắn rõ ràng là bất lực. Nếu hắn theo đuổi Bão Nguyệt, ta chỉ còn cách ở bên cạnh hét to cổ vũ mà thôi."
    Hoa Tiểu Ba nói: "Kỳ thật tuyệt chiêu tỷ phu đúng là không thể nhìn ra, làm người làm việc hoàn toàn không thể nói đạo lý, đương nhiên cũng không có đạo đức. Ta Hoa Tiểu Ba không sợ ngươi giống Lãng Vô Tâm cái loại tình trường phong lưu công tử, chỉ sợ tỷ phu không nói đạo lý."
    "Ừ, ngươi nói thật đúng" Độc Cô Minh cực kỳ đồng ý: "Tiểu Ba, chúng ta ngày mai lập tức can đảm theo đuổi Bão Nguyệt?"
    Hoa Tiểu Ba nói ngay: "Lão huynh, là huynh lên trước hay ta lên trước, hay là đồng loạt lên?"
    Độc Cô Minh cân nhắc một hồi, nói: "Chúng ta luân phiên xông lên, dụng xa luân chiến, đồng loạt lên sẽ loạn, có thể cho kẻ khác cơ hội, chúng ta không thể cho người khác không gian và thời gian. Ngày mai ngươi lên, ngày mốt tới ta, như thế luân phiên trọng phục, xem mị lực ai lớn, ai sẽ đắc thủ nhân tâm Bảo Nguyệt đầu tiên."
    Hoa Tiểu Ba xu nịnh (nguyên văn: vỗ mông ngựa) nói: "Độc Cô đại ca, hảo điểm tử, chúng ta cứ thống nhất như vậy. Ngày mai đồng loạt lên, ta hướng tới Bảo Nguyệt thi triển mị lực trước tiên, sau khi ta đi rồi, ngươi tiếp theo tiến lên bồi thơ với nàng. Từ nay về sau chúng ta cứ mỗi người một ngày, thay nhau chinh chiến tình trường, xem ai đoạt suất, như thế nào?"
    Độc Cô Minh giơ bàn tay, cùng Hoa Tiểu Ba đưa tay ra vỗ một cái.
    Cùng là người trong sắc đạo, vỗ một cái là hợp.
    Sau tiếng vỗ tay, Độc Cô Minh nói: "Tiểu Ba, bây giờ chúng ta đi đâu?"
    Hoa Tiểu Ba động não, đoạn nói: "Chúng ta quay lại Minh Nguyệt Phong cùng nhiều mỹ nữ tỷ tỷ thân cận."
    Độc Cô Minh lo lắng nói: "Nhưng những ngày này, chúng ta đều đã qua đó nhiều lần, bọn họ đối với chúng ta không để ý tới, chẳng có hứng thú."
    Hoa Tiểu Ba nói : "Độc Cô lão huynh , không phải ta đã nói với huynh, ban đầu huynh kêu ta theo đuổi lão muội Độc Cô Thi của huynh, huynh cũng kêu ta có chết cũng phải làm là sao? Bây giờ huynh lại quên sạch hết rồi."
    Độc Cô Minh nói : "Cái loại phương pháp đó thích hợp với ngươi mà! Ta thân là phong độ nam nhân, làm sao có thể đối với nữ nhân có chết cũng phải làm? Thật là tổn hại hình tượng hoàn mỹ Phiên Phiên công tử của ta"
    Hoa Tiểu Ba phát tiết nói: "Muốn dụ hoặc nữ nhân, còn muốn phong độ, thật là phục huynh."
    Độc Cô Minh biện bạch nói: "Dụ hoặc nữ nhân cũng cần phải làm có phong độ, cái này mới là chân bản lĩnh của Độc Cô Minh ta."
    Hoa Tiểu Ba nói: "Tính ra, đêm nay cũng khuya rồi, bọn mỹ nữ e rằng đã ngủ sớm, chúng ta cũng nên trở về cùng các lão bà là tốt lắm rồi."
    Độc Cô Minh đột nhiên cảm thán nói: "Tiểu Ba, ta bây giờ cảm giác đối phó bọn họ thật sự quá mệt mỏi, đôi khi thật sự muốn chạy ra bên ngoài bẽ gảy từng đoạn quang côn cho rồi"
    Hoa Tiểu Ba nói: "Ta cũng rất mệt. Có đôi khi muốn tìm tỷ phu hổ trợ."
    Độc Cô Minh cười mắng: "Ngươi đích thực là nam nhân vô dụng."
    Hoa Tiểu Ba nói: "Chẳng những bọn họ tuyệt sẽ không cự tuyệt tỷ phu, mà chỉ có vui mừng. Độc Cô lão huynh, không bằng chúng ta cũng cho phép bọn họ đi câu dẫn tỷ phu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.