Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 51: Lên đường bình an




Tiễn Lưu Sướng lên xe xong, Diệp Từ hít một hơi thật sâu.
Dù nắng mùa xuân đã lên nhưng Diệp Từ vẫn có cảm giác cái lạnh đang bao phủ toàn thân mình, đầu óc tay chân đều cảm thấy đau đớn. Có lẽ không phải không khí hôm nay khiến cô cảm thấy lạnh, mà là cái lạnh trong tim mình mới là nguyên nhân thật sự đẩy cô xuống vực sâu tối tăm.
Cô đội mũ của áo khoác lên, che đi mái tóc cùng một nửa khuôn mặt, cúi đầu, không ai nhìn rõ biểu tình trên mặt cô.
Kỳ thật, cô không hề kiên cường như những gì mình biểu hiện, có một số việc cho dù đã sớm biết kết quả, nhưng đến lúc trải qua, vẫn cảm thấy khó chịu, vẫn cảm thấy đau lòng. Cô biết cô là người ích kỉ nhưng cô không phải không có tim, cô không phải người lãnh huyết hoàn toàn, cô chỉ là yêu bản thân hơn người khác mà thôi.
Lần này, thật sự phải dừng lại rồi.
Diệp Từ của trước kia, duyên phận mười tám năm trước.
Sau hôm nay, mọi người đều thành người xa lạ. Không biết vì sao, cô cảm thấy rất lạnh, lạnh đến nổi mũi cay xè. Vì sao, dù sống lại cô cũng chẳng thể thay đổi kết quả của một số việc? Cho dù quá trình đã khác đi, cho dù tâm tình không giống lúc đầu, kết quả vẫn là ‘ân đoạn nghĩa tuyệt’.
Một bàn tay hữu lực đầy ấm áp choàng sang bả vai cô, sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Mũ áo che kín cả tầm nhìn của Diệp Từ , cô chỉ có thể nhìn ra bên ngoài qua kẽ hở nhỏ.
Nhìn về bên này, ánh mặt trời rạng rỡ, nhìn về bên nọ, lại ‘tuy gần mà xa’.
“Mỗi người đều sẽ trải qua một ít việc họ không thích. Những việc đó sẽ giúp chúng ta đạt được một số thứ, cũng sẽ khiến chúng ta mất đi một số thứ. Xem nhẹ chúng một chút, quá trình trưởng thành đau đớn lắm, trôi qua liền tốt.” Giọng nói Bạch Mạch cứ như bếp than nóng, xua đi sự rét lạnh quanh thân Diệp Từ.
Đúng vậy, trưởng thành vốn đau đớn, sao cô có thể không biết chứ? Chỉ là tuổi càng lớn càng nhát gan, một Diệp Từ đã 28 tuổi lần nữa bước qua những vết sẹo tuổi 19 gặp phải, cô vẫn sợ hãi, vẫn muốn lùi bước. Đơn giản vì, cô biết rõ những vết sẹo mình sắp sửa phải đối diện là gì.
Nếu có thể, con người không ai nguyện ý lớn lên.
“Bạch Mạch......” Diệp Từ thở nhẹ ra, cô xoay người tựa vào Bạch Mạch, giao toàn bộ sức nặng của mình cho anh. Đó là mùi hương cô quen thuộc, khiến cô cảm thấy an toàn. Cô nhớ về sự đau khổ khi phải chia lìa của kiếp trước, mi mắt bắt đầu ẩm ướt lại. Cô nỉ non chỉ cho chình mình nghe: “Đừng rời xa em nữa ...”
“Lần này, anh nhất định phải sống, sống thật lâu, thật tốt. Đừng để em lại một mình …”
“Sao?” Bạch Mạch chỉ biết Diệp Từ đang lẩm bẩm gì đó, nhưng không thể nào hiểu được, ngay một chữ anh cũng chẳng nghe rõ, mới nhịn không được hỏi lại.
“Không có gì.” Diệp Từ dùng sức hít hít mũi, bức giọt lệ quanh mi quay trở về, sau đó dứt khoát thoát khỏi cái ôm của Bạch Mạch, ngửa đầu nhìn anh, lộ ra một nụ cười tự tin: “Chúng ta về nhà đi.”
Thật ra Bạch Mạch biết Diệp Từ nhất định đã nói gì đó, chỉ là Diệp Từ không muốn cho anh biết mà thôi, nếu đã vậy anh tuyệt đối không hỏi lại. Anh vươn tay vói vào mũ Diệp Từ, vuốt tóc cô, mỉm cười: “Được rồi, về nhà thôi.”
Lúc trở về vận khí khá tốt, cuối toa xe cư nhiên có ghế trống.
Ngồi cạnh bên cửa sổ, Diệp Từ lẳng lặng nhìn cảnh sắc không ngừng lùi về sau, giống như cuộc sống mà cô đã đi qua.
Bỗng nhiên, Bạch Mạch nói một câu.
“Em trực tiếp từ chối Đổng Âm, không sợ Thiên Sơn Tà Dương trả thù sao? Anh nghĩ hôm nay Đổng Âm đến cầu em, là do Thiên Sơn Tà Dương ám chỉ đấy. Em để bạn mình tay không mà về như vậy, có thể khiến Thiên Sơn Tà Dương gộp thêm cả lửa giận vụ kho hàng bị trộm trực tiếp… hay không?”
“Anh ta sẽ không làm vậy.” Diệp Từ quay sang nhìn Bạch Mạch, dáng vẻ chắc chắn khiến ai cũng không thể nghi ngờ.
“Vì sao?” Bạch Mạch quả nhiên không rõ: “Lần trước sau khi kho hàng bị trộm, em còn sợ bị cậu ta trả thù, sao bây giờ không sợ nữa rồi? Mà lần trước chỉ mới bị hoài nghi thôi, lần này em lại cứng rắn từ chối cậu ta. Cậu ta là người có tầm nhìn hạn hẹp, chắc chắn không buông tha em đâu.”
“Quả thật, với tính cách của anh ta, anh ta tuyệt đối không buông tha em, nhưng...” Bên Diệp Từ môi bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười quỷ dị: “Giờ Thiên Sơn Tà Dương chỉ sợ ‘ốc còn không mang nổi mình’.”
Nói xong, cô không thèm nhắc lại, Bạch Mạch cũng chỉ cần chờ một lát rồi thôi, hai người biểu hiện cực ăn ý, không ai nhắc lại việc này nữa.
Diệp Từ tiếp tục quan sát quan cảnh bên ngoài cửa sổ, nhớ lại kỉ niệm kiếp trước.
Có một lần cô lâm trận lại đổi phe, Thiên Sơn Tà Dương nhanh chóng thất thế , nhanh đến nổi anh còn chưa kịp đến làm phiền cô. Chính như những lời Đổng Âm đã kể, đối với con cái nhà giàu, quyền thừa kế luôn đứng ở vị trí cao nhất, người có quyền kế thừa luôn được ‘tiền hô hậu ủng’, giống hệt ‘vương tử’. Nếu mất đi quyền thừa kế, chỉ sợ ngay cả người dư thừa cũng chẳng thèm quan tâm mình, tình cảnh đó còn thê thảm hơn cả người bình thường, gia tộc chỉ giao một ít phí sinh hoạt cơ bản, sẽ không cho thêm bất cứ quyền lực nào, sự chênh lệch cực lớn đó đủ để hủy diệt cuộc sống của một con người.
Ban đầu, Diệp Từ cũng không hiểu rõ việc này, nhưng kiếp trước cô chính mắt trông thấy kết cục thê thảm của Thiên Sơn Tà Dương từ ‘thiên chi kiêu tử’ thành một kẻ nghèo hèn rách nát, quá trình chỉ trong một hai ngày mà thôi. Nếu không phải tận mắt trông thấy, chỉ sợ Diệp Từ không bao giờ tin được, trong thế giới của kẻ có tiền, đối với việc lựa chọn người thừa kế lại khắc khe như vậy.
Ngẫm lại, vẫn là chính mình ‘tiểu phú tức an’có vẻ tốt hơn, ít nhất...... Sẽ không mất đi cha mẹ cùng người thân.
Sau khi mất đi tất cả, Thiên Sơn Tà Dương biến thành dạng gì, Diệp Từ đã nhớ không rõ, không phải vì cô không chú ý, mà do sau khi thất thế anh cứ như giọt sương sớm lúc ban mai, tích tắc liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không hề để lại dấu vết.
Mà Thiên Sơn Tà Dương của bây giờ bởi vì cô sống lại nên nghênh đón kết cục sớm hơn dự định, không biết nên nói việc này tốt hay xấu đây? Diệp Từ không thể đoán ra, cô chỉ nghĩ đến một việc, nếu Thiên Sơn Tà Dương sụp đổ, vậy Đổng Âm phải làm sao giờ? Cả Dịch Thương nữa?
Tiếp đó cô bật cười, điều này không còn liên quan tới cô rồi.
Cuộc sống luôn yêu cầu lựa chọn, bọn họ chọn con đường khác cô, bây giờ cô chỉ còn cách chúc họ lên đường bình an mà thôi.
Đúng vậy, lên đường bình an.
Cô quyết định rồi, khoan hẳn làm nhiệm vụ cấp sử thi, giờ cô phải làm một việc trước đã. Nếu bây giờ là thời khắc mấu chốt để Thiên Sơn Tà Dương giữ lại quyền thừa kế. Vậy, cô càng không thể buông tha cơ hội này.
‘Thừa dịp anh bệnh, lấy mạng anh.’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.