Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 94.2: Hóa ra là cô. [2]




Người nọ là nhân viên bộ quan hệ xã hội của Vân Mệnh, chuyên môn phụ trách giao tiếp, tên là Tạ Kha. Sau khi biết nguyên nhân, không khỏi cười ha hả: “Tôi cũng là người từ nơi khác đến, thật ra mặt trời ở chỗ tôi còn mọc sớm hơn ở đây nữa, lúc mới tới cũng không quen, khoảng thời gian đó chẳng khác gì sai giờ cả.”
Mọi người đều trẻ tuổi, làm quen với nhau rất nhanh. Ngồi cùng nhau, nghe Tạ Kha giới thiệu, tất cả mọi người đều muốn nhanh đến tổng bộ của Vận Mệnh.
“Tạ Kha, chút nữa anh sẽ dẫn bọn tôi đi thăm tổng bộ à?” Phương Tô Tô mới nghe Tạ Kha giới thiệu Vận Mệnh đã kích động không ngừng, hận không thể mọc đôi cánh lập tức bay đến chỗ tổng bộ ngay.
“Tôi chỉ phụ trách dẫn mọi người tham quan bên ngoài thôi, trò chơi chế tác thế nào, GM ra sao, đều đó tôi không rõ, đến đó sẽ có nhân viên chuyên ngành giải thích cho mọi người.” Tạ Kha lắc đầu, dù sao trong công ty lớn tầm cỡ kiểu này, học có chuyên môn, tuyệt đối không để nhân viên làm việc không thuộc phận sự của mình. Ví như chuyên ngành của anh không phải chế tác game, đương nhiên không hiểu rõ mọi thứ trong game được, tự nhiên không thể dẫn bọn họ tham quan được.
Khu công nghiệp của Vận Mệnh ở ngoại ô, may mà nhóm Diệp Từ bọn họ ở cách khu công nghiệp Vận Mệnh không xa, nếu từ phía kia thành thị, phỏng chừng phải ngồi xe cả ngày. Mọi người cứ líu ríu như vậy, cảm giác mệt nhọc trôi đi rất nhanh, xe chạy khoảng mấy tiếng, Tạ Kha chỉ ra ngoài cửa sổ, đó là một nơi có nhiều cỏ mọc xanh ươm tươi tốt giống hệt một công viên nói: “Nhanh nhìn, đó chính là tổng bộ của Vận Mệnh. ”
Mọi người vội vàng nhìn theo ngón tay của Tạ Kha.
Nơi Diệp Từ thấy là một khu rừng rậm rạp, bên cạnh khu rừng có hồ nước nhân tạo lớn, vây quanh rừng rậm toàn là những thứ được xanh hóa, xem xét kĩ, chim hót hoa thơm. Cô có cảm giác hốc mắc mình nóng lên, chính là nơi này, cô đã trở lại.
Năm đó sau khi rời khỏi nơi này, cô liền tham gia giải đấu PVP, sau đó, sau đó...... Cô đối mặt nhân sinh bi thảm của mình.
Giờ nhìn lại, cứ như bừng tình khỏi giấc mộng.
Khu công nghiệp Vận Mệnh thật sự không nhỏ, nếu không nhờ Tạ Kha nhắc nhở những căn phòng được bao quanh bởi cây cối tươi tốt là văn phòng làm việc, phỏng chừng mọi người đều đoán đây là công viên, đây cư nhiên là tổng bộ của Vận Mệnh – trò chơi lớn nhất thế giới.
Trong khu công nghiệp có thể nói là mỗi bước mỗi phong cảnh, khiến mọi người không ngừng chụp ảnh lưu niệm, tuy Diệp Từ không thuộc dạng yêu thích chụp ảnh, nhưng bởi vì Bạch Mạch yêu cầu cộng thêm Phương Tô Tô nhiệt tình quá, cô cũng chụp không ít. Đặc biệt đến khu trung tâm, nơi đó có một logo Vận Mệnh rất lớn, mọi người cùng chụp ảnh tập thể, Tạ Kha phụ trách chụp ảnh phải liên tục đổi hơn 20 mấy ảnh, sau khi mỗi người đều có ảnh chụp chung xong mới lại líu ríu đi đến đại sảnh của tổng bộ Vận Mệnh.
Chủ thể kiến trúc có tạo hình cực đặc biệt, Trung Tây kết hợp, lại không hề xung đột, ánh nắng tốt, nước chảy róc rách, thật sự là nơi đông ấm hạ lạnh.
Tạ Kha dẫn mọi người đến cửa chính, đứng ở chỗ tiếp tân, nói với nữ nhân viên: “Báo với bộ GM, tôi đã dẫn người đến rồi, nhờ bọn họ xuống tiếp.”
Hai nữ nhân viên đáp ứng, an bài cả đoàn đến khu nghỉ ngơi. Sau đó Tạ Kha liền chào tạm biệt mọi người, mọi người cũng tỏ vẻ rất biết ơn sự chăm sóc của anh suốt chặn đường.
Tiếp tân bưng cà phê đến còn chưa uống được mấy miếng, Diệp Từ liền thấy một người con trai trẻ tuổi bước nhanh đến chỗ tiếp tân nói vài câu, sau đó tiếp tân vội vàng mang anh đến chỗ bọn cô.
Kỳ thật không riêng Diệp Từ thấy chàng trai đó, tất cả mọi người đều thấy anh. Có điều vì tuổi quá trẻ nên dẫn đến bị mọi người bàn tán thầm thì.
“Anh ta là GM? GM?” Bởi vì lúc nãy Tạ Kha từng nói, chút nữa sẽ có GM dẫn mọi người đi tham quan bộ GM. Mặc dù trong suy nghĩ của mỗi người, GM game không phải ông bà già, nhưng cũng không thể trẻ tuổi đến thế.
Người nọ chỉ khoảng mười mấy tuổi, làn da trắng nõn, bộ dạng rất tuấn lãng. Đặc biệt lúc cười lên, bên má còn lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, thật sự là một người trẻ tuổi xinh đẹp.
“Hẳn là không phải, có lẽ là thực tập sinh. Thoạt nhìn còn chưa tới 20 tuổi, sao có thể là GM, hơn nữa công ty lớn như vậy ắt hẳn có rất nhiều việc làm, GM nhất định bận rộn lắm, không ai có thời gian đến tiếp đón chúng ta, nên để thực tập sinh làm cũng đúng.”
Quan điểm này được rất nhiều người đồng ý, có điều không ai cảm thấy bất bình vì bị đối xử như thế, dù sao có thể đến tham quan tổng bộ Vận Mệnh đã là điều may mắn, về phần người hướng dẫn là ai, đây không thuộc phạm vi quan tâm của họ.
Chỉ có Diệp Từ lẳng lặng quan sát người thanh niên đó, trong lòng thầm than, thế giới thật nhỏ. Thật không ngờ, cô lại gặp anh.
Cô nhớ tới kiếp trước lúc đến thăm tổng bộ Vận Mệnh, ảnh chụp của anh từng được dán trên bảng người cha anh hùng của Vận Mệnh, nhưng bây giờ anh chỉ là một GM trẻ tuổi chưa được trọng dụng mà thôi. Quả nhiên là thế sự vô thường.
“Chào mọi người, tôi là Vọng Giang Nam, có điều tôi nghĩ mọi người càng quen danh hiệu của tôi trong Vận Mệnh, tôi là Chăm sóc khách hàng số 94.” Vọng Giang Nam đi đến trước mặt mọi người, đầu tiên khiêm tốn chào, trên gương mặt trẻ tuổi nở nụ cười đầy dương quang.
Diệp Từ trộm nhìn mọi người, quả nhiên, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Quen thuộc vị chăm sóc khách hàng số 94, đại đa số mọi người thông qua Vũ Long đại chiến được tổ chức nhân tết âm lịch. Khi đó nhân vật của anh là một nhân loại số liệu không cao lắm, lúc ấy tóc người nọ chẳng những đã hoa râm, trên mặt còn có râu, tuy thanh âm trẻ tuổi, nhưng mọi người đều đoán anh ít nhất phải trên 30. Không ngờ, hôm nay khi thấy người nọ đứng trước mặt mình, cư nhiên còn chưa tới 20, sao mọi người có thể không kinh ngạc được chứ.
“Wa, cậu chính là CSKH 94 à? Cậu cũng là GM?”
“CSKH 094, cậu nhiêu tuổi?”
“Làm việc trong Vận Mệnh dễ không?”
......
Chờ mọi người phục hồi tinh thần, Vọng Giang Nam liền bị các câu hỏi như thủy triều bao trùm. Diệp Từ lẳng lặng đứng sau đám người, cô phát hiện nhóm tiếp tân nở nụ cười như đã quá quen thuộc với cảnh ấy, không hề để ý, xem ra chuyện này rất hay xảy ra. Quả nhiên, GM quá mức trẻ tuổi sẽ khiến mọi người kinh ngạc không thôi.
Vọng Giang Nam có vẻ đã quen ứng phó với những câu hỏi đó, anh trả lời từng người một, sau đó xảo diệu dẫn mọi người đến khu công tác.
Diệp Từ chậm rãi theo sau, cô không mấy hứng thú với Vọng Giang Nam, lại ngập tràn trong cảm xúc trở về nơi cũ. Cô im lặng theo sau mọi người, nhìn tổng bộ Vận Mệnh bây giờ, so sánh với trí nhớ của mình, xem chỗ nào đã thay đổi, chỗ nào vẫn chưa. Nhất thời, loại người lạnh bạc như cô cũng cảm thấy có chút buồn bã.
Có lẽ vì trước kia từng đến nơi này, nên Diệp Từ không còn hứng thú với những thứ Vọng Giang Nam giới thiệu. Nghĩ cũng đúng, làm một người sống lại, những tư liệu bọn họ từng khai phá hoặc tương lai sẽ khai phá, cô đều đã quen thuộc lắm rồi, cho nên những thứ khiến mọi người hứng thứ, Diệp Từ trái lại không hề để tâm.
Kỳ thật Diệp Từ cũng nói không rõ vì sao cô muốn theo đến tổng bộ Vận Mệnh, nơi này có lẽ không hề quan trọng như trong suy nghĩ của cô.
“Bây giờ chúng ta đang nhìn khu triển lãm. Ở đây có rất nhiều giải thưởng Vận Mệnh đạt được và quà tặng của game thủ gửi tặng Vận Mệnh.” Diệp Từ hứng thú thiếu thiếu đi theo, bỗng nhiên, Vọng Giang Nam dẫn mọi người vào một căn phòng cực lớn.
Trang sức xa hoa, sáng sủa sạch sẽ, hơn nữa ánh sáng đèn nhu hòa chiếu vào vật triển lãm, thế nhưng tạo cho người ta cảm giác đang đi xem viện bảo tàng.
“Chiếc cúp này là cúp được nhiều game thủ yêu thích nhất, tôi tin mọi người ai cũng đã chơi Vận Mệnh, tuy rằng nó được xưng là game vượt thời đại, nhưng chỉ có trò chơi được mọi người yêu thích mới là trò chơi tốt nhất. Cho nên, giải thưởng này rất được bọn tôi xem trọng.” Vọng Giang Nam chỉ vào một chiếc cúp ở khu triển lãm giới thiệu.
Diệp Từ nhìn chiếc cúp đó, nhớ tới kiếp trước, trong ngăn tủ này, phóng đầy giải thưởng Vận Mệnh đạt được. Trong 10 năm hoạt động, game Vận Mệnh đạt được vinh dự, chiếu sáng nguyên ngăn tủ triển lãm này.
“Wa, khăn vải gấm Tô Châu này là do tiểu đội bọn tớ làm.” Phương Tô Tô bỗng nhiên phát hiện trong quà của game thủ tặng có thứ gì đó quen thuộc, vội vàng kéo Diệp Từ đến xem: “Tiểu Từ, cậu mau đến xem.”
Diệp Từ vốn không để ý Phương Tô Tô đang nhìn thứ gì, chỉ đứng yên nhìn cup đó và nhớ lại, nhớ những chiếc cúp mình từng thấy Vận Mệnh trưng bày ở đây, khi đó không biết cái cup này đã bị che đi ở đâu nữa. Cô nhìn xem xuất thần, không ngờ bị Phương Tô Tô kêu, thanh âm không lớn lại rất dễ nghe, vang dội trong phòng gây mọi người để ý.
Diệp Từ tự nhiên cũng chú ý tới, cô hơi cúi đầu, bước nhanh đến bên người Phương Tô Tô.
Vọng Giang Nam nhìn cô gái đang đi nhanh đó, tuy cô cúi đầu, nhưng chỉ nhìn thoáng qua anh đã thấy rõ gương mặt của cô. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy gương mặt đó rất quen, có vẻ đã từng gặp ở đâu đó rồi. Tuy tin tưởng trí nhớ tốt của mình, nhưng đối phương là một cô gái trẻ tuổi, anh không thể mạo muội lại gần.
Trọng yếu nhất là, anh cảm thấy sau khi hỏi sẽ có thứ gì đó thay đổi.
Cho nên, anh không để nhiều tâm tư vào chuyện này lắm, tiếp tục giảng giải các thứ triển lãm với game thủ.
Diệp Từ nhìn vải gấm Tô Châu đặt trong tủ kính triển lãm, nó không lớn chỉ bằng tấm khăn tay, đường may không mấy tinh tế, nhưng lại thêu cực cẩn thận, có thể nhìn ra người may tấm vải Tô Châu này đặc biệt chú tâm.
Trên vải gấm Tô Châu thêu một nhân vật nữ Thợ Săn, cô mang mặt nạ, cầm trường cung trong tay, một con Báo Tử uy phong ngồi ngay ngắn bên cạnh, rất xinh đẹp.
“Tiểu Từ, cậu xem có đẹp hay không?” Phương Tô Tô nhìn Diệp Từ, ánh mắt sáng rực. Cô cười, lúm đồng tiền ẩn hiện trong má rất đáng yêu, cô hạ giọng nói: “Tấm khăn này là do tớ thêu theo tranh vẽ đấy, đẹp không?”
Diệp Từ gật đầu, thật lòng khen: “Rất đẹp.” 
Đối với loại người ngay cả gấp hạc giấy cũng không được như Diệp Từ, tuy rất hâm mộ các bạn nữ khác có tay nghề tốt như vậy, nhưng không hề ghen tị, mà thật lòng thưởng thức đối phương, giống như bây giờ. Diệp Từ tuyệt đối khẳng định, đừng bảo cô thêu theo tranh vẽ, bảo cô may vá lại vết rách cô cũng chỉ có thể làm rách thêm.
“Mình lấy cậu làm mẫu thêu đấy.” Phương Tô Tô cười cười kể về lần đầu tiên cô trông thấy Diệp Từ trong game, bộ dáng Diệp Từ lúc ấy là thế, chẳng qua không đeo mặt nạ, loại khí thế sắc bén uy phong này khiến Phương Tô Tô cứ nhớ mãi thôi, ngưỡng mộ rất lâu.“Suất đi?”
Khen ngợi trực tiếp như vậy khiến Diệp Từ cũng phải xấu hổ, cô bật cười: “Cậu thêu thật tốt.”
“Không phải mình thêu, rất nhiều người cùng thêu đấy, nó là quà gửi tặng đến đây nhân dịp năm mới.”
Lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, Vọng Giang Nam đã dẫn toàn bộ mọi người đến trước chỗ triển lãm của bọn họ. Anh vừa nghe xong câu nói của hai người, vì thế cười: “Thật sự nên cám ơn mọi người, lúc ấy vừa lúc là năm mới, rất nhiều game thủ gửi quà tết đến, lúc đó toàn bộ nhân viên công ty đều tập trung mở quà.” Nói tới đây anh nhỏ giọng lại, ra vẻ thần bí: “Ngay cả tổng giám đốc, tổng GM cũng gia nhập hàng ngũ đó. Mà món quà này là món quà khiến mọi người bất ngờ nhất, rất ít có ai tặng lễ vật vừa kết hợp văn hóa Đông và Tây tốt như vậy. Vì vậy từ lúc đó, chỉ cần có quà gửi đến Tổng giám đốc và Tổng GM đều tự xung phong đi mở quà cả.”
“Vì sao thế?” Tất cả mọi người rất kỳ quái: “Đây không phải là việc của tiếp tân à?”
“Bọn họ nói, có cảm giác kinh hỉ.” Vẻ mặt Vọng Giang Nam đầy ý cười, ngước mắt lên, lơ đãng đảo qua gương mặt của Diệp Từ, nao nao.
Cô có vẻ không hứng thú lắm với chuyện anh vừa kẻ, vẫn là cái cảm giác thản nhiên, xa cách. Lúc này Vọng Giang Nam mới nhớ đến, có vẻ từ lúc bắt đầu tham quan, cô ấy vẫn luôn đi cuối đoàn, lại có vẻ rất quen thuộc tổng bộ Vận Mệnh, hoặc giả thực là không quan tâm. Tóm lại lúc anh bắt đầu giới thiệu mọi thứ không hề bắt được cảm giác hưng phấn từ cô như các game thủ khác.
Điều đó khiến Vọng Giang Nam không khỏi chú ý cô hơn.
Diệp Từ cảm giác có tầm mắt luôn quan sát mình, vì thế chuyển mắt quay sang nhìn người nọ, lại tiếp tục ánh mắt kinh ngạc của Vọng Giang Nam. Anh cũng không lập tức né tránh, chỉ tỏ vẻ có lỗi, gật gật đầu, mới thu hồi tầm mắt.
Vọng Giang Nam đã âm thầm trộm quan sát người khác còn bị bắt ngay tại trận, dưới cái nhìn lạnh lùng và sắc bén kia, anh cư nhiên chột dạ, vội vàng giả vờ chào hỏi rồi quay đi, không dám tiếp tục làm vậy nữa.
Thật vất vả về đến phòng nghỉ ngơi, Vọng Giang Nam an bài mọi người nghỉ ngơi một chút trước, chính anh cầm một cốc nước đi đến chỗ game thủ anh cảm thấy đã thân, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái nọ là người của công hội Chiến Thiên Hạ à?”
Game thủ kia nhìn theo hướng Vọng Giang Nam ám chỉ, sau đó thấp giọng trả lời lại: “Không phải, cô ấy là bạn của Phương Tô Tô, chính là bạn của cô gái đã thêu khăn gấm Tô Châu ấy, có điều cô ấy cũng là sinh viên trường tôi.”
“Cậu biết id game của cô ấy không?”
Game thủ nọ gãi đầu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái này tôi thật không biết, không thấy Phương Tô Tô đề cập qua, chắc là game thủ bình thường.”
Vọng Giang Nam gật đầu, nói thế tuy không sai, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy cô không phải là một game thủ bình thường. Có lẽ vì từ nhỏ đã tiếp xúc game, nên anh luyện thành trực giác rất sâu sắc, có thể đoán chuẩn xác ai là game thủ bình thường ai là game thủ chuyên nghiệp.
Tuy nhìn ngoài đời, game thủ cao cấp và game thủ bình thường không khác nhau, nhưng Vọng Giang Nam lại có phương pháp như thế, phán đoán ra trong game người nọ thế nào. Cấp cao hay thấp.
Giống như lúc trước, mọi người đều chưa giới thiệu, anh liền nhanh nhẹn tìm ra Thủy Nguyệt Vô Thương. Trước đó anh chưa từng gặp qua người này ngoài đời thật, cũng chưa từng xem ảnh chụp. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh liền nhận ra ngay, người này tuyệt đối là game thủ cao cấp, tuy không biết tên id, nhưng trực giác khiến anh phán đoán như thế.
Sau lại mọi người tự giới thiệu, quả nhiên, trực giác của anh chính xác, người nọ quả nhiên là Thợ săn cao cấp của Chiến Thiên Hạ - Thủy Nguyệt Vô Thương, cũng là game thủ tiếng tăm của Đông Đại Lục.
Lúc đối mặt với cô gái đó, anh lại không thể nào khẳng định. Cô khiến người ta cảm giác mình rất mạnh, nhưng lại không thể xác định rõ. Cho nên Vọng Giang Nam mới mạo muội hỏi thăm tin tức của cô từ game thủ của Chiến Thiên Hạ. Có lẽ vì chơi game nhiều, anh luôn không muốn bỏ qua cơ hội giao tiếp với game thủ cao cấp, cho nên, trong lòng anh chung quy không thể buông tha cô gái thần bí đó.
“Cô ấy...... Tên là gì?”
Game thủ nọ suy nghĩ một hồi, mới trả lời không chắc chắn lắm: “Cô ấy không phải người công hội bọn tôi, cũng ít khi tham gia sinh hoạt trường, lần này đến đây là vì Phương Tô Tô, hai cô ấy là bạn tốt, có vẻ là tân sinh viên.” Nói tới đây anh cũng ý thức được mình nói miên man, cho nên cười ngượng với Vọng Giang Nam: “Tên hình như là hai chữ...... trước khi lên máy bay Thủy Nguyệt Vô Thương từng nói qua, ta không nhớ kỹ, có chút khó đọc.”
“A, là thế à.” Vọng Giang Nam có chút thất vọng.
Game thu nọ thấy biểu tình thất vọng của Vọng Giang Nam, vội vàng xung phong nhận việc: “Nếu không tôi đi qua hỏi?”
“Không cần, không cần.” Vọng Giang Nam vội vàng cự tuyệt ý tốt của game thủ kia, chuyển đề tài. Chê cười, nếu trực tiếp đi hỏi, chẳng phải trực tiếp tuyên cáo thiên hạ anh có hứng thú với cô gái đó à? Mặc kệ mục đích của anh là gì cũng bị đồn thành chuyện xấu.
Nhân ngôn đáng sợ.
Nguyên nhân vì thế, Vọng Giang Nam không muốn khiến mình và đối phương phiền não.
Tiếp theo là dẫn mọi người đi tham quan hạng mục mới, thử chơi game. Có điều thử chơi game này hoàn toàn khác hẳn, đó là thiết bị trí năng, có thể khiến game thủ tự phát huy trí tưởng tượng sáng tạo của mình, nhóm GM sẽ thu thập số liệu đó, lấy đi cái tinh hoa, tìm ra đề nghị càng thích hợp để phát triển game hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Vận Mệnh muốn mọi người đến tham gia, chỉ có người chân chính tham gia trò chơi mới biết thứ gì là tốt.
Mà nhóm GM của Vận Mệnh, muốn đứng ở góc độ của game thủ hoàn thành ý nguyện của họ.
Vọng Giang Nam dẫn mọi người tới đại sảnh, nơi này đặt hơn 120 máy game cao cấp, trong đó có 25 máy đã được sử dụng. Trong đại sảnh có một nữ hài trẻ tuổi trong thấy mọi người đi vào liền tiến lên chào hỏi.
Vọng Giang Nam cười giới thiệu nói: “Đây là GM số 387, cô ấy tên là Lâm Đan, hôm nay chuyên môn đến giúp mọi người mở thẻ. Mọi người đến chỗ cô ấy báo id, cô ấy có thể cung cấp cho mọi người thẻ nhớ duy nhất, thẻ nhớ này có đầy đủ tin tức của bạn trong Vận Mệnh, mang theo thẻ nhớ này bạn liền có thể vào game. Có điều tấm thẻ này chỉ có thể chơi tối đa hơn 1 giờ đồng hồ, rồi sau sẽ tự động tiêu hủy. Đây là vì bảo vệ tài khoản cho các bạn, cho nên mọi người phải tranh thủ thời gian thử nghiệm, nhớ đem đề suất của mình kiến nghị lên nơi hỗ trợ.”
Có thể có chuyện tốt như vậy khiến mọi người đều nóng lòng muốn thử, Vọng Giang Nam vừa mới dặn mọi người có thể đến chỗ Lâm Đan lấy thẻ xong, liền thấy tất cả ào đến trước mặt Lâm Đan báo id. Dù sao có thể tại trong game mình thích trong thấy ý kiến sáng ý của mình là chuyện tốt, cho dù không được chọn, có chơi thử game này ngay trong tổng bộ Vận Mệnh, cảm giác tốt đẹp khó tả.
Chỉ có một mình Diệp Từ đứng đó bất động. Vọng Giang Nam thấy cô như vậy, liền chủ động đi qua, gật đầu chào hỏi: “Bạn học này, sao em không đi nhận thẻ nhở?”
Tục ngữ nói, không đánh gương mặt tươi cười. Nếu Vọng Giang Nam đã cười chào hỏi với cô, cô không thể cứng rắn nói cô không muốn chơi. Nếu cô không muốn vậy cô đến đây làm gì? Khó tránh khỏi bị người khác chê cười, cho nên, có đôi khi người phải tuân theo số đông.
“Chờ bọn họ lấy xong, tôi sẽ lấy, không vội.” Diệp Từ gật đầu.
Cô đã không nhớ rõ đây là lần thứ mấy cùng Vọng Giang Nam gặp mặt. Lần đầu tiên là ở kiếp trước, khi đó, anh đã có danh là cha đỡ đầu của Vận Mạnh, rồi ở giải đấu PVP, đến kiếp sau khi anh chỉ còn là 1 GM nho nhỏ, không có khát vọng, lại không chỗ đắc chí, chỉ ngồi ở trên bãi cát nhỏ nói chuyện với cô, giờ nghĩ lại cứ như chuyện mới hôm qua.
Mà hiện tại Vọng Giang Nam, có vẻ đang tiến tới vì lý tưởng của mình.
Vậy, cô đâu?
Lý tưởng của cô đâu?
Đúng vậy, chính là cảm giác quen thuộc này. Nụ cười xa cách, ngay cả lúc nói chuyện đều ẩn giấu sự sắc bén, khiến Vọng Giang Nam càng cảm thấy quen thuộc, nhưng anh vẫn không dám xác nhận. Vì thế, anh nói nhỏ: “Nếu chờ mọi người chắc chắn rất lâu, tôi giúp cô nhé.”
“Điều nàycó vẻ không tốt lắm, chẳng khác gì đi cửa sau cả.” Diệp Từ có chút kinh ngạc.
“Không sao, chút nữa để bọn họ xếp hàng ở đây là được.” Vọng Giang Nam nếu tương lai có thể làm chủ GM của Vận Miệng, tất nhiên anh phải có chỗ hơn người, giống như bây giờ tuy giọng điệu nói năng nhẹ nhàng, nhưng vẫn tạo áp lực khiến cho không ai có thể cự tuyệt.
Cho dù loại này cảm giác áp bách thực đạm, nhưng là vẫn như cũ có thể cảm giác được đến.
“Được rồi.” Diệp Từ lẳng lặng nhìn Vọng Giang Nam một hồi lâu, đó là một đôi mắt tối đen, kiên trì, không chịu thua. Cô nghĩ, có lẽ người như vậy, mới có thể có lực lượng hơn hẳn người khác.
Cô đi theo Vọng Giang Nam đến một máy tính khá đặc thù, khoảng cách ở đây cách đám người khá xa, nếu nói nhỏ, người khác tuyệt đối không thể nghe thấy.
Chỉ nghe thấy sau khi Vọng Giang Nam mở máy, dùng thanh âm rất cẩn thận hỏi:“Id trong game của cô là gì?”
Diệp Từ nhắm mắt, im lặng suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói:“Công Tử U.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.