Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 1.1: Sự phối hợp của đoàn đội [1]




Tuy Diệp Từ đã tỏ vẻ không làm chỉ huy thêm nữa, nhưng chuyện đã đến nước này dù cô có muốn lười biếng cũng làm không được. Đối diện với ánh mắt trông mong đầy tha thiết của mọi người, cô đành mở kênh âm thanh của chỉ huy ra. Cô hắng giọng, nói đơn giản: “Boss này mọi người đã thấy 3 giai đoạn, khoan bàn Boss tổng cộng có mấy cửa phải qua, tôi chỉ cho mọi người vị trí đứng để đánh ba giai đoạn trước đã.”
“Giai đoạn một là đứng cọc, kỳ thật có rất nhiều Boss đều đánh bằng cách này, cho nên không hề khó, chỗ khó ở đây là nên đứng ở đâu.” Diệp Từ chỉ rõ ba nơi vòng quanh ao cho cận chiến, viễn trình và trị liệu xong, mới nói tiếp: “Đánh tới giai đoạn hai -Boss phân thân, MT liền kéo Boss đến chỗ trị liệu, tất cả trị liệu chạy đến tập hợp ở chỗ viễn trình, tiếp tục đứng cọccông kính. Đến giai đoạn ba, MT phải kéo Boss chạy vào quanh hồ, mọi người đứng trong vòng tròn ấy, nếu trúng độc thì chạy nhanh đến bên cạnh MT truyền độc lại cho Boss, trị liệu chú ý buff chút máu là được. Còn giai đoạn bốn đánh tới rồi nói sau, chỉ cần đánh qua ba giai đoạn này, mọi người đã thắng lợi rồi.”
Diệp Từ chỉ huy luôn đơn giản dễ hiểu, cô không có thói quen nói cụ thể từng chi tiết, cô cho rằng chỉ có game thủ tự mình hiểu ra và hành động mới có thể khắc ghi sâu sắc. Nếu chuyện gì cô cũng phải nói toẹt ra, chẳng khác gì cướp mất cơ hội trưởng thành của họ cả.
Nên lúc tiếng Diệp Từ vừa dứt, cô cho mọi người thời gian chuẩn bị là 5 phút xong, thành viên từng đi phó bản với Diệp Từ đều đem toàn bộ dược tề tài liệu cần thiết đặt ở ô sử dụng nhanh.
Mội thành viên lần đầu tiên tham gia đẩy mạnh tiến độ không hiểu ra sao, vì thế hỏi: “Hoan Lạc, anh đang làm vậy?”
Hoan Lạc là thành viên kỳ cựu, tự nhiên đã quen phong cách của Diệp Từ, nhưng người mới tham gia lại không, vì thế vừa chuẩn bị vừa nói với Thiên Nhiên Manh: “Hội trưởng bảo chúng ta chuẩn bị, cô không nghe thấy à?”
“Chuẩn bị? Chúng ta không phải đã chuẩn bị xong rồi à?” Thiên Nhiên Manh hiển nhiên vẫn chưa quen với cách chỉ huy này, bình thường Di Lộc cùng Khuynh Ngôn Mặc chỉ huy đều nói rõ từng chi tiết nhỏ, cho nên cô mới ỷ lại chỉ huy như thế.
“Chuẩn bị tốt ?” Hoan Lạc nhìn lướt qua Thiên Nhiên Manh: “Kỹ năng đã đặt ở ô dùng nhanh chưa? Buff đã bổ sung xong chưa? Tài liệu đã chuẩn bị đủ chưa? Dược phòng lúc khẩn cấp để ở đâu rồi?”
“Mấy thứ đó, mấy thứ đó không phải do chỉ huy nhắc nhở à? Đến lúc nên dùng không phải chỉ huy sẽ bảo sao?” Thiên Nhiên Manh tuy không hiểu gì, nhưng thấy Hoan Lạc chuẩn bị cũng vội vàng làm theo.
“Cô chưa đi phó bản với chỉ huy trưởng lần nào?”
“Chưa, lần đầu.” Thiên Nhien Manh cũng là Thợ săn, nhắc đến Diệp Từ hai mắt lập tức lóe sáng: “Hội trưởng Công Tử U là thần tượng của tôi, mỗi ngày tôi đều xếp hàng để được vào đoàn một, chỉ để xem cô ấy một cái. Hôm nay thấy chân nhân tôi thật sự rất hưng phấn, ...”
Thiên Nhiên Manh chưa kịp nói xong sự hưng phấn của mình, Hoan Lạc đã cắt ngang lời cô: “Tôi nói với cô, hội trưởng chỉ huy chỉ có hai chữ ‘đơn giản’, lúc nãy cô có nghe thấy cô ấy giảng cách đánh không? Đó là lời nói nhiều nhất của hội trưởng rồi, chút nữa đánh quái, cô sẽ không nghe được tiếng nói nào trong kênh chỉ huy đâu, huống chi nhắc nhở......”
“A? Vậy lúc nào tôi mới được sử dụng mấy thứ đã chuẩn bị?” Nghe lời nói của Hoan Lạc, Thiên Nhiên Manh bắt đầu khẩn trương: “Làm vậy, làm vậy không phải chết rất nhanh sao?”
“Nếu không muốn chết sớm phải học được cách tổng kết hiệu quả nhanh.” Hoan Lạc thở dài: “Ban đầutôi chẳng khác gì cô không quen cách chỉ huy như vậy, nhưng sau khi chết vài lần, tự hỏi đúc kết lại thế mà tiến bộ không ít. Chính bản thân mình phải học cách tự hỏi, sau đó sẽ phát hiện mình tiến bộ rất nhanh.”
“Nhưng, nhưng......” Thiên Nhiên Manh vừa nghe câu nói củaHoan Lạc, lại sốt ruột: “Nếu chết, có… có bị hội trưởng mắng hay không?” Thiên Nhiên Manh hiển nhiên thực để ý cảm xúc của Công Tử U: “Tôi vất vả lắm mới được chuyển đến đoàn một. Nếu… nếu tôi chết, cô ấy có đá tôi ra khỏi đoàn không?” Cô càng khẩn trương sẽ càng sợ hãi, cuối cùng còn run lẩy bẩy.
“Ồ, cô đừng lo lắng, hội trưởng tuyệt đối không đuổi người, có điều nếu cô chết quá nhiều chắc chắn sẽ bị cô ấy kêu đi luyện tập.” Hoan Lạc vội vàng an ủi Thiên Nhiên Manh: “Cô phải biết, Công Tử U là đại thần, nếu bị cô ấy bắt đi luyện tập, ắt hẳn rất khắc nghiệt......”
“Nhưng… nhưng mà tôi rất muốn được cô ấy bắt đi luyện tập.” Thiên Nhiên Manh vừa nghe cho dù chết rất nhiều lần cũng không bị đá, bỗng chốc yên tâm hẳn, nghe đến vụ luyện tập, lại kích động lên. Cô ôm má ngượng ngùng: “Chỉ cần luôn chết, sẽ được luyện tập?”
“Cô có phải vì muốn gặp riêng Công Tử U mà cố ý chết đi hay không?” Hoan Lạc lập tức xuyên thấu ý đồ của Thiên Nhiên Manh.
“Nào có, nào có.”
“Cô muốn chết cũng đúng, nhưng chỉ vì cô chết,có khả năng tạo thành diệt đoàn, cho dù hội trưởng hay nhóm chỉ huy không nói gì cô, mỗi ánh mắt của mọi người thôi nhìn cô thôi, cô có chịu nổi không?” Hoan Lạc lập tức khuyên canThiên Nhiên Manh, khiến cô buông tha giấc mộng truy đuổi ngôi sao.
“Ách......” Mắt Thiên Nhiên Manh trừng lớn, nửa ngày nói không thành lời.
“Còn 2 phút, mọi người chuẩn bị nhanh chút, ai không chuẩn bị đủ thì đến chỗ Tạp hóa bổ sung.” Đối mặt Diệp Từ đầy im lặng, đương nhiên Di Lộc và Khuynh Ngôn Mặc không thể mặc kệ, bọn họ nắm rất rõ tình huống của đoàn đội, cho nên vội vàng mở miệng bảo mọi người đi chuẩn bị.
Diệp Từ chỉ giương mắt nhìn hai người, chờ bọn họ ngồi xuống xong mới thản nhiên mở miệng: “Sao phải nhắc nhở?”
“Có rất nhiều người mới đi phó bản với chúng ta lần đầu, nếu không nhắc nhở chút nữa sẽ gặp phiền toái lớn.”
“Đoàn đội chuyên nghiệp vốn không cần nhắc nhở .”
“Nhưng chúng ta không phải chuyên nghiệp......”
“Hai anh nên tin tưởng đoàn đội của mình, tin từng thành viên, tin sự chuyên nghiệp của họ.” Môi Diệp Từ cong cong: “Đi đánh phó bản không phải mang con nít, nếu chuyện gì cũng phải nhắc nhở người khác, sẽ mệt chết đấy.”
“Hội trưởng, bọn tôi sẽ cảm thấy lo lắng.” Di Lộc và Khuynh Ngôn Mặc không thể tiêu sái như Diệp Từ.
“Đánh phó bản bị chết mới tốt, nếu lo thành viên chết đi nhiều mất sự tự tin, vậy anh quá cẩn thận rồi. Kỳ thật đây cũng là một loại loại trừ, người có thể thích ứng ngày càng mạnh, người không thể thích ứng liền tự sinh tự diệt. Hai người phải tin tưởng bọn họ, không ai bị đả kích một cách đơn giản như thế.”
Di Lộc, Khuynh Ngôn Mặc liếc nhau, bắt đầu tự hỏi câu nói của Diệp Từ.
Diệp Từ nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng, liền đứng lên, cô vỗ vỗ tay, định bảo mọi người khai chiến, liền nhận được một tin nhắn riêng.
Tin nhắn do Liễu Sơ Cuồng nhắn tới, giọng nói có vẻ bình tĩnh, nghe không ratâm tình của anh: “Hai mươi hai triệu tiền mặt.”
“Sao? Anh cảm thấy tôi ra giá thấp quá à?” Diệp Từ nhìn sự chênh lệnh giá, nhíu mày.
“Hai trăm ngàn là giá cô ra, 22 triệu là giá tôi muốn, tôi muốn cô cam đoan video thông quan không hề rơi vào tay công hội khác.” Liễu Sơ Cuồng tự nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cho Diệp Từ nhiều tiền như vậy, anh cũng có điều kiện.
“Không thành vấn đề.” Diệp Từ lập tức tắt toàn bộ công năng ghi hình của mọi người xung quanh, như vậy chỉ trừ cô, không ai có thể ghi lại video. Có điều cô vẫn hỏi: “Nguyên nhân gì anh lại đồng ý giá của tôi?”
Liễu Sơ Cuồng trầm mặc thật lâu, sau đó mới nói: “Có người từng nói cho tôi biết, nếu trưởng thành cần phải làm một việc nhất định không được bỏ qua.”
Diệp Từ nhếch môi, cười lạnh: “Liễu Sơ Cuồng, kỳ thật anh phải nói: ‘vấn đề có thể sử dụng tiền giải quyết không phải là vấn đề’ mới đúng.”
Thân thể Liễu Sơ Cuồng run lên, nói không ra lời.
Cũng may Diệp Từ không tiếp tục bàn vấn đề này với anh, mà nói thẳng: “Anh đã ra giá 22 triệu, lúc này tôi còn làm bộ làm tịch thì ra vẻ không có thành ý. 22 triệu thành giao, có điều...... tôi muốn nhận tiền đặt cọc trước, 11 triệu.”
“Tiền đặt cọc? Sao? Công Tử U chắc chắn nhất định hoàn thành trận mua bán này? Cái gì đều chưa giao liền bảo tôi nhả ra 11 triệu.” Liễu Sơ Cuồng hít sâu một hơi: “Nếu cô không làm được thì sao? Nếu cô không lấy được First kill?”
“Đó không phải vấn đề của anh.” Diệp Từ nhẹ nhàng hừ một tiếng tỏ vẻ cô bất mãn, cô cảm thấy có chút phiền đối với người buôn bán lại tính toán chi li như thế, chuyện đơn giản sao phải làm phức tạp lên vậy? “Anh chỉ cần trả tiền lấy hàng, còn tôi lấy tiền giao hàng, vốn không hề xung đột nhau. Nếu anh lo lắng, vậy khỏi, dù sao tôi chẳng tổn thất gì.”
Liễu Sơ Cuồng nghe ra giọng điệu không thoải mái của Diệp Từ, anh thầm thở dài một hơi, người con gái này anh không thể trêu chọc nổi, ai bảo vận mệnh của mình nằm trong tay cô đâu? Mặc dù có chút không cam lòng, nhưng chỉ có thể làm theo lời của cô. “Cô cho tôi số tài khoản ngân hàng đi.”
“Đổi thành kim tệ rồi gửi qua cho tôi.” Tài khoản ngân hàng? Diệp Từ mới không ngốc đem tin tức thật của mình tiến lộ cho bọn họ đâu: “Phí thủ tục trừ luôn trong đó đi, tôi chỉ nhận tiền ảo.”
Tuy làm vậy mất không ít tiền thủ tục, nhưng nếu đem nó so với mạng nhỏ của mình, không tính là gì. Cô vốn không thân với Liễu Sơ Cuồng, cho dù là người quen, cách Internet, ai biết anh là dạng người gì, trải qua chuyện của Thiên Sơn Tà Dương, Diệp Từ đã học hỏi không ít kinh nghiệm, đối mặt với loại người đại phú đại quý còn có quyền lực, dân chúng trông thấy trốn được bao xa liền trốn bao xa. Nếu tiết lộ tài khoản của cô cho anh, chẳng khác gì trực tiếp đưa thông tin cá nhân của cô cho anh cả.Nếu anh ấy là người thật thà liền thôi, nếu lòng dạ hẹp hòi như Thiên Sơn Tà Dương, cô còn có thể sống yên ổn qua ngày sao?
Về phần Thiên Sơn Tà Dương... Diệp Từ nghĩ anh cho dù có chết cũng không tiết lộ thân phận thật của mình cho Liễu Sơ Cuồng. Bọn họ mãi mãi là địch nhân, là địch nhân không đội trời chung. Đã biết đối phương không hề có chút hảo cảm với mình, anh nếu đem tin tức thật tiết lộ cho Liễu Sơ Cuồng, khó bảo đảm Liễu Sơ Cuồng có tìm đến anh hay không, có rất nhiều việc trong game khó nói ra, nhưng gặp mặt lại khác.
Nếu vậy, Thiên Sơn Tà Dương mới mất nhiều hơn được.
Chỉ điểm này, Thiên Sơn Tà Dương chỉ cần còn có chỉ số thông minh, liền tuyệt đối bảo vệ nghiêm ngặt thông tin cá nhân của anh.
“Được rồi, chút nữa tôi sẽ đổi 5 triệu kim tệ cho cô.” Liễu Sơ Cuồng có lẽ không nghĩ nhiều như Diệp Từ, chỉ đồng ý yêu cầu của cô rồi off. “Đúng rồi, tôi còn có 1 việc muốn hỏi cô?”
“Cái gì?”
“Tình Thiên Vi Chiếu và Mặt Phải có quan hệ gì với cô?” Liễu Sơ Cuồng từng điều tra khúc mắc của Diệp Từ và Thiên Sơn Tà Dương, cho nên nắm rất rõ thân phận của Đổng Âm và Dịch Thương, chỉ là dựa vào thực lực bây giờ của mình anh không thể điều tra thân phận thật ngoài đời của người khác, cho nên còn không rõ quan hệ của Diệp Từ và hai người họ.
“Hỏi làm chi?”
“Tò mò.”
Liễu Sơ Cuồng có thể vô duyên vô cớ tò mò một vấn đề không? Đương nhiên không, Diệp Từ biết điều này, nhưng không rõ vì sao lại hỏi hai người nọ. Cô hơi trầm ngâm, nói không thật cũng không giả: “Từng quen biết.”
Lời này, Liễu Sơ Cuồng sẽ không tin toàn bộ. Nhưng tự nhiên cũng không sẽ không tin. Anh là người thông minh, nghe được Công Tử U nói thế, ít nhiều cũng đoán ra quan hệ của cô với hai người nọ thâm sau không ít, ít nhất không phải như chữ ‘từng’.
Trong lòng anh vẫn có chút bất an, giả vờ báo cáo nói: “Hai nhà bọn họ đổ không ít tiền vào công hội Thiết Huyết Chiến Qua, tôi cảm thấy đầu tư toàn bộ tiền vào game có chút......”
Anh chưa nói xong, Diệp Từ liền cắt ngang, tùy tiện cho anh một liều thuốc an thần: “Lựa chọn quyết định kết quả, vốn không liên quan đến bất cứ ai.”
Liễu Sơ Cuồng hài lòng đáp án của Diệp Từ, anh mỉm cười đứng lên. Lời nói của Công Tử U xóa bỏ toàn bộ nghi ngờ của anh, có quân cờ như Công Tử U, anh có thể buông tay đối phó Thiên Sơn Tà Dương , thắng hay bại, lúc này chỉ mới bắt đầu.
Liễu Sơ Cuồng tắt liên lạc, Diệp Từ cũng rất giật mình, Đổng Âm Dịch Thương cư nhiên đầu tư tiền vào Thiên Sơn Tà Dương, bọn họ rốt cuộc muốn trả giá bao nhiêu cho mối tình cảm này? Ngẫm nghĩ lại, lại cảm thấy nó không liên quan tới cô, chỉ là vẫn cảm thấy mình cập nhật tin tức khá chậm, bọn họ làm ra động tĩnh lớn như thế mà cô hoàn toàn không biết gì. Cho nên, cô liền an bài thành viên tiếp tục chuẩn bị thêm 5 phút, còn mình thì vội vàng đến chỗ Lưu Sướng, nhỏ giọng hỏi: “Nhà bọn Đổng Âm với Dịch Thương đầu tư tiền vào chỗ Thiên Sơn Tà Dương à?”
Lưu Sướng quay đầu xem Diệp Từ, suy nghĩ một hồi mới nói: “Hình như là vậy, ngày đó Dịch Thương đến gặp mẹ tớ, khoe khoang rất lâu, khiến mẹ tớ thở dài cả đem, nói người ta sống sung sướng đều kiếm tiền rất nhiều nhờ game, nhà chúng ta không có tiền......” Lưu Sướng phiên xem thường:“Mình nghe phiền, vốn không chú ý lắm, thật ra có chuyện đó đấy.”
Diệp Từ nhịn không được bật cười: “Cậu còn xem bản thân là người nghèo, mấy tháng gần đây đánh Kim Đoàn còn chê ít sao?”
Nhắc tới túi tiền to cộm của mình Lưu Sướng liền cười lớn: “Sao? Cậu ấy cũng tìm tới mẹ cậu?”
“Không biết, dù sao mẹ tớ cũng không nhắc tới. Đúng rồi, cậu biết bọn họ đầu tư bao nhiêu không?”
Lưu Sướnggãi đầu, xác nhận một hồi mới nói: “Mỗi nhà khoảng một nửa gia sản, cậu biết nhà Đổng Âm với Dịch Thương không giàu có gì nhưng mấy chục triệu vẫn phải có, cho nên...... Hẳn là rất nhiều.”
“Bọn họ đúng là dám đầu tư......” Diệp Từ thở dài.
“Đầu tư game không phải việc mới mẻ gì, hiện giờ Vận Mệnh càng lúc càng chiếm thị trường, cha Đổng Âm và Dịch Thương đều là người làm ăn, tự nhiên rất rõ mấy chuyện này, hơn nữa thấy Đổng Âm và Dịch Thương kiếm được tiền nhờ game, cho nên......” Lưu Sướngkhông nói hết, cô biết Diệp Từ hiểu được ý của cô.
“Cũng đúng.” Diệp Từ nhếch môi, lộ ra nụ cười lạnh bạc. Vốn cô thầm nghĩ để Đổng Âm và Dịch Thương chịu chút giáo huấn, nhưng hiện giờ lại cảm thấy trầm trọng. Phó bản hôm nay cô nhất định phải thông quan, lấy First kill của nó, tình huống sau này ắt có lẽ cô không thểkhống chế được rồi.
Liễu Sơ Cuồng áp sụp Thiên Sơn Tà Dương, đương nhiên sẽ không lưu tình cho Đổng Âm và Dịch Thương, chỉ sợ, cuối cùng cây đổ bầy khỉ tan. Ban đầu chỉ muốn giáo huấn bọn họ một chút, nhưng sự tình phát triển đến đây......
Chỉ sợ mọi chuyện không còn do cô nắm chắc nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.