Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 15.2: Chuyện xảy ra quá nhanh (3-4)




Tuy rằng không giúp được nhiều nhưng có thêm một người thì phần thắng sẽ lớn hơn. Cô vừa chạy vừa tiện tay nhặt một thanh gỗ bị người ta vứt ở ven đường. Chạy tới gần chỗ cũ, cô chỉ thấy một đám quần ẩu mà không thấy bóng dáng của Bạch Mạch ở đâu. Trong lòng Diệp Từ nóng như lửa đốt, bước chân càng nhanh. Cô giơ gậy quả quyết vụt vào vai và đầu gối của bọn chúng, không chết người nhưng đủ đau đớn. Bọn chúng đau nhe răng trợn mắt, căm hận nhìn Diệp Từ. 
“Con ranh này! Thiên đường rộng mở.mày không đi, địa ngục không lối mày cứ vào. Xem tao dạy dỗ mày như thế nào.”
Diệp Từ chẳng thèm để tâm đấu võ mồm với bọn chúng, chân tay vẫn linh hoạt tấn công. Cô vừa giao đấu vừa lớn tiếng gọi Bạch Mạch:
“Bạch Mạch, Bạch Mạch anh còn ở đó chứ?”
Bạch Mạch đã bị dính không ít đòn khiến toàn thân đầy những thương tích. Anh muốn cho Diệp Từ nhiều thời gian để chạy thoát. Không ngờ lại nghe thấy tiếng của cô, lập tức quay lại thì thấy Diệp Từ đang cầm gậy quần ẩu. Anh chấn động, lập tức liền kêu to lên:
“Em làm gì thế? Chẳng phải em đã chạy rồi sao ......”
Đột nhiên Bạch Mạch cảm thấy toàn thân đau nhức, cảnh vật trước mắt nhòe đi. Ý thức dần dần mất đi, cả người mềm nhũn rồi ngã xuống...... Ngay trước khi anh chìm vào bóng tối, bên tai còn nghe thấy tiếng thét thê lương của Diệp Từ: 
“Bạch Mạch”
Diệp Từ nghe thấy Bạch Mạch nói chuyện, lập tức quay đầu nhìn thì thấy một gã thanh niên đang giơ gậy vụt về phía anh. Cô sợ tới mức quát to một tiếng:
“Bạch Mạch”
Nhưng tiếng hét của cô lại chậm một bước, cả mặt và đầu của Bạch Mạch be bét máu. Toàn thân như con rối đứt dây từ từ ngã xuống. Đầu óc Diệp Từ bỗng nhiên trống rỗng, trong đầu vang lên 4 chữ. Bạch Mạch đã chết? Bạch Mạch vì cứu cô mà chết, anh bỏ cô lại thế này sao?
Cô không thể tin, cũng không muốn tin. Sau đó thân thể quyết định thay đầu óc giáng từng đòn trí mạng về phía đối phương. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại cụm từ, cô muốn đi gặp Bạch Mạch, muốn đi gặp anh.
“Không Bạch Mạch” 
Diệp Từ thét chói tai, thanh âm thê lương mà bén nhọn như con dao sắc xé toạc màn đêm u tĩnh trong tâm hồn của cô. Cô như nổi điên lao về phía tên khốn đã đánh Bạch Mạch, gậy gỗ trong tay càng thêm lợi hại.
“Dựa vào con ranh này cũng dám đối đầu với bọn tao sao? Chúng mày đâu, giải quyết nó đi” 
Tên côn đồ hùng hổ nói to, tay cầm gậy gộc xông lên. Song thủ nan địch tứ cước, Diệp Từ bị đá vào lưng rồi mất thăng bằng mà ngã xuống. Ngay lập tức, gậy gộc như mưa giáng xuống người cô nhưng cô chẳng hề thấy đau đớn. Diệp Từ gắng mở mắt nhìn qua khe chân thấy Bạch Mạch vẫn nằm bất động như đã chết. Hoặc là, anh đã chết rồi. Thì ra cảm giác để vuột mất thứ gì đó một lần nữa là như thế này. So với nội tâm trống rỗng thì lại càng đau hơn, mọi âm thanh hình ảnh đều biến mất. Ánh mắt của cô chỉ còn lại Bạch Mạch.
“Cô sao rồi? Có khỏe không?”
Bỗng nhiên trong lúc đó, có người đỡ cô lên, thanh âm ấm áp, xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc ấy đã kéo ý thức của Diệp Từ trở về. Diệp Từ hốt hoảng quay lại nhìn nhưng chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc cảnh phục thân thiết hỏi.
“Bạch Mạch, Bạch Mạch”
Trong đầu Diệp Từ trống trơn cô dùng sức chỉ tay về phía Bạch Mạch thì thào nói: “Cứu anh ấy, mau cứu anh ấy”
“Bạch Mạch?” 
Lúc đầu, viên cảnh sát còn chưa rõ ý cô nhưng khi nhìn theo hướng ngón tay thì lập tức hiểu ra, nhẹ giọng an ủi: 
“Không có gì, chúng tôi đã đưa anh ta lên xe cứu thương. Cô cũng nên tới bệnh viện đi.”
“Bạch Mạch đâu?” 
Nhưng Diệp Từ chẳng hề nghe thấy lời của anh ta, cô quay đầu lại thì phát hiện Bạch Mạch đã biến mất chỉ để lại một vũng máu ghê người:
“Anh cảnh sát, Bạch Mạch đâu”
Rốt cục cô cũng không khống chế được mình mà nắm lấy tay viên cảnh sát gào to.

Đừng bao giờ coi thường sức lực của kẻ đã mất đi khống chế, dù là con gái nhưng cũng rất kinh người. Diệp Từ hét chói tai, giằng co kéo theo viên cảnh sát khôi ngô cũng loạng choạng theo.
“Nhanh lên! Hai cậu tới giúp mang cô ta lên xe đi.”
Anh ta vội vàng cầu cứu 2 đồng nghiệp. Ba người đàn ông cao to mới miễn cưỡng ép cô lên xe cứu thương. Trên xe đã có một người nằm. Sau khi nhìn thấy người đó, mọi động tác cuồng loạn của Diệp Từ ngay lập tức dừng lại. Người này mặt đeo mặt nạ dưỡng khí, cả mặt và cổ be bét máu, toàn thân chẳng có chỗ nào lành lặn. Nhưng Diệp Từ vẫn có thể nhận ra người đó là Bạch Mạch. Cô nhào về phía anh mặc kệ toàn thân đau nhức.
“Bạch Mạch......”
"Cô là ai? Đừng có làm phiền anh ta nghỉ ngơi”
Viên y tá nhanh chóng ngăn Diệp Từ lại, nghiêm khắc nói:
“Cô muốn anh ta mất mạng sao? Nhào vào đây làm gì?”
Diệp Từ bị cô ta quát liền ngoan ngoãn ngồi một bên:
“Được, được. Tôi không quấy rầy anh ấy nữa. Tôi ngồi đây là được chứ gì.”
Thấy vậy y tá mới buông Diệp Từ ra. Đồng thời mới gã bác sĩ cũng lên xe sau đó đóng cửa xe lại. Anh ta nhìn cô, toàn thân xước xác. Tuy rằng tinh thần minh mẫn nhưng cũng chưa biết thế nào nên liền kêu một y tá khác đưa cô lên giường rồi tiến hành kiểm tra. Thừa dịp đó Diệp Từ chậm chạp quay đầu lại ngắm Bạch Mạch gần trong gang tấc. Cô liếc mắt nhìn điện tâm đồ của anh, từng đường cong nhảy lên dù không quá mạnh nhưng chí ít cũng có động tĩnh. Điều này chứng tỏ anh vẫn còn sống. Diệp Từ vươn tay nắm chặt lấy bàn tay Bạch Mạch. Tay của anh thật lạnh nhưng ấm áp giống của con người. Trong lòng bàn tay có chất lỏng dinh dính.Trong nháy mắt, khóe mắt cô xuất hiện hai hàng lệ lăn dài trên gò má. Cô cũng chẳng nhớ lần cuối cùng cô khóc là khi nào, nước mắt lặng lẽ rơi mà cũng không rõ là buồn hay vui nữa. Cô còn chẳng khống chế được mà khóc ngày càng to, thậm chí thân thể còn gập cả lại.
“Cô làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?”
Y tá chăm sóc Diệp Từ thấy biểu hiện của cô liền thấp giọng hỏi.Diệp Từ muốn lắc đầu nhưng không khống chế được bản thân mà chỉ có thể khóc to và không ngừng run rẩy khiến cho người khác rùng mình.
“Mau tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần.”
Sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản , xác định Diệp Từ vẫn ổn liền phân phó y tá.Y tá gật gật đầu, lập tức lấy thuốc an thần ra, mũi tiêm cực kì chuẩn xác. Thuốc an thần có hiệu quả rất nhanh chóng, vừa đi vào cơ thể liền làm cho cơ bắp mềm nhũn ra, ý thức dần mất đi. Trước khi lâm vào màn đêm, cô còn cố nhìn gương mặt khi đang ngủ của Bạch Mạch.
Toàn thân Diệp Từ đau muốn chết. Cô cau mày, nhịn không được muốn chửi thề.
“Tỉnh tỉnh......”
Bên tai Diệp Từ truyền đến tiếng nói của Tả Hiểu Lan, cô ra sức mở mắt, chỉ nhìn thấy ánh nắng chói mắt. Bóng dáng của Tả Hiểu Lan mờ mờ hiện ra:
“Tiểu Từ, con cảm thấy thế nào?”
Tả Hiểu Lan ngồi cả đêm trông ở bệnh viện, đột nhiên thấy con gái tỉnh dậy liền vội lau nước mắt vội vàng hỏi. Diệp Từ lâu sau mới nhận ra người trước mắt. Cô mở miệng nhưng thanh âm phát ra từ cổ họng thô ráp,khô khốc thật khó nghe:
“Mẹ......”
“Tốt lắm tốt lắm, tỉnh thì tốt rồi, đừng nói gì nữa. Con có khát nước không? Có muốn ăn cái gì không?”
Tả Hiểu Lan tươi cười nhưng khóe mắt vẫn đọng lại những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
“Bạch Mạch đâu?”
Diệp Từ nhìn khuôn mặt thân thiết của Tả Hiểu Lan, Diệp Nam Thiên cùng với Đàm Phá Lãng, lâu sau mới chậm rãi hỏi.
“Ở phòng cách vách, bên này là phòng bệnh nữ, bên kia mới là phòng bệnh nam.”
Tả Hiểu Lan vừa lau nước mắt vừa trả lời Diệp Từ.
“Tại sao mẹ không chăm sóc anh ấy?”
Diệp Từ nhắm mắt lại nhớ tới khuôn mặt đầy máu của anh, trong lòng thật sự khó chịu.
“Dì và dượng của con tới đây, họ đang ở bên đó.”
Đang nói chuyện, đột nhiên có bước chân dồn dập đi vào phòng, Diệp Từ chợt nghe thấy tiếng của dì Tả Hiểu Thanh:
“Tiểu Từ tỉnh rồi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.