Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 30: Lướt qua




Edit: Chiz

Hồi lâu sau, Our Tuci phát tiết không sai biệt lắm, ông cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại. Ông xoay người, nhìn Diệp Từ đứng bên cạnh, thở hắt ra: "Tinh Linh, cô có hứng thú nghe một câu chuyện không thú vị lắm không?"
"Đương nhiên, Our Tuci tiên sinh, nếu như ông nguyện ý kể, tôi nguyện ý làm một người nghe hợp cách nhất." Diệp Từ thi lễ, cô không chọn bỏ qua cuộc nói chuyện, bởi vì cô biết, trong nhiệm vụ sử thi, các câu chuyện NPC kể đều có manh mối hết sức quan trọng, những manh mối này không chỉ giấu trong lời nói, có đôi khi cũng sẽ giấu trong ngữ điệu và động tác của NPC. Nếu bỏ qua, rất có khả năng sẽ bỏ lỡ một số manh mối nhỏ đó, điều này sẽ ảnh hưởng đến tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ và tạo thành độ hoàn thành nhiệm vụ bị thấp đi, càng quan trọng là sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đối với phần thưởng nhận được từ nhiệm vụ.
Hiển nhiên, Diệp Từ trả lời khiến Our Tuci rất thoả mãn, ông lại đi tới đi lui trước mặt Diệp Từ. Có điều, lần này tốc độ của ông chậm hơn nhiều, hai cánh tay to lớn bắt chéo sau lưng, giả dạng thành cao nhân.
Diệp Từ im lặng đứng sang một bên, thật ra cô là một người rất có kiên nhẫn, đặc biệt là lúc gặp phải nhiệm vụ cấp sử thi, sự kiên nhẫn của cô hơn người bình thường khác rất nhiều.
Đi một hồi, Our Tuci nhảy lên một cái cọc gỗ gãy đoạn, sau đó liền ngồi xuống, ông nhìn về bầu trời xa xôi, nơi đó có một vầng trăng đang nhô cao, nhưng ánh trăng chiếu xuống lại không thể chiếu sáng vùng đất hắc ám này, chỉ có thể lưu lại một màu bạc treo ở trên trời nhìn qua vô cùng thê lương.
Diệp Từ lúc nãy đã tra bản đồ, đây là U Hương Hoang Dã của Tây Đại Lục. Quái phân bố quanh đây chủ yếu thuộc cấp 50 tới 60, có điều đại bộ phận là quái không chủ động công kích, nên ở đấy có rất nhiều game thủ tới luyện cấp. Nhóm Diệp Từ dừng ở đây, kỳ thực là một việc khá nguy hiểm, vạn nhất bị game thủ Tây Đại Lục phát hiện, thì không chỉ đơn giản là bị tàn sát với truy kích thôi đâu.
Chỉ là, dù nguy hiểm nhưng Our Tuci đã chọn phải tuyên bố nhiệm vụ tại đây, Diệp Từ không cách nào thay đổi. Our Tuci là Địa Tinh, bất kể ở Đại Lục nào đều là chủng tộc trung lập, nên sẽ không bị game thủ công kích, còn lại chỉ có cô.
Có điều, đối với Diệp Từ, việc lẩn trốn tránh né sự lục soát của các game thủ các thế lực đối địch, không phải việc khó gì, vì thế, dù Diệp Từ bây giờ đang yên lặng đứng trươcs mặt Our Tuci, cô vẫn bảo trì mắt nhìn tứ phương tai nghe tám hướng, chỉ cần có một ngọn gió, một cọng cỏ lạo xạo, cô sẽ áp dụng biện pháp tương ứng, tuyệt đối không khiến cho mình bị hao tổn gì khi mà cô chỉ mới bước chân vào Đại Lục này.
Our Tuci nhìn Diệp Từ đang yên lặng đứng trước mặt mình một chút, cô vừa cung kính còn an tĩnh, khiến Our Tuci vô cùng thoả mãn. Địa Tinh là một loại sinh vật chỉ số thông minh cao đồng thời còn rất kiêu ngạo, trước kia khi chưa phân chia Đại Lục, bọn họ giao tiếp cùng tất cả chủng tộc, có điều Địa Tinh cũng không thích những chủng tộc đó, trong mắt Địa Tinh, chủng tộc cao quý nhất trên thế giới này là Địa Tinh bọn nó, những chủng tộc khác quá ngu xuẩn. Nếu không ngu, thì cũng chẳng có năng lực so với nó.
Về phần Our Tuci, ông càng là một người trunh thành với huyết thống, ông càng xem thường các chủng tộc bình thường khác hơn cả Đại Tinh bình thường, bất kỳ chủng tộc nào đều như vậy cả, chỉ có điều ông không thể hiện ra mà thôi. Tinh linh trước mặt ông hiện giờ ông cũng không thích lắm, có điều so với bình thường,Tinh Linh này có vẻ lễ phép, không nhiều dã tâm và mưu đồ, cũng không cố gắng moi thứ tốt trên người ông, điều này làm Our Tuci tương đối hài lòng, vì thế lúc nói chuyện thanh âm cũng dịu đi nhiều.
“Ngày xưa, thực ra tôi cũng chẳng biết qua bao lâu nữa. Cô biết, thọ mệnh của Địa Tinh chúng tôi rất dài, cho nên ghi nhớ thời gian đối với chúng tôi chẳng phải là việc đáng để ý gì. Khi đó, Địa Tinh không sống dưới lòng đất, cũng không sống ở nơi bí ẩn, bọn họ sống ở một nơi gọi là Ốc Tác Khoa. Nơi đó đầy nguồn sinh lực mà Địa Tinh cần, khoáng thạch, năng lượng bảo thạch, các loại dầu đen trân quý, thực sự rất nhiều. Cô nhất định cho rằng nơi có những thứ này, nhất định là nơi chướng khói mù mịt, thế nhưng cô sai rồi, khắp nơi đó toàn là bóng mát cây xanh, hoa thơm cỏ dại, trên cỏ có rất nhiều tiểu động vật, trong sông có rất nhiều cá, thật sự rất đẹp. Mà tôi, chính sinh ra tại đó."
Our Tuci đã lâm vào hồi ức của ông, thanh âm trầm trầm lại ôn nhu, ánh mắt lóe lên sự mê ly, trên gương mặt là biểu tình say mê không khó nhìn ra, ký ức này trong tâm trí Our Tuci là một phần tốt đẹp nhất.
"Tôi không biết cha mẹ mình là ai, bởi vì là thầy Defeilai của tôi đã cứu tôi. Thầy nói, ngày đó thầy thức dậy, chợt nghe ngoài phòng có tiếng trẻ con nỉ non, đi ra ngoài, liền thấy tôi nằm trong tả lót. Còn tôi vốn đang khóc rất lợi hại, nhưng lúc thầy ôm lấy tôi, tôi liền nở nụ cười. Trong thế giới của Địa Tinh, nếu cô nhi không có người nhận nuôi sẽ thành nô lệ, thầy không đành lòng thấy tôi phải đối mặt với tương lai bi thảm như vậy. Vì thế liền thu dưỡng tôi, đặt tên tôi là Our Tuci. Đúng rồi, trong ngôn ngữ của Địa Tinh, Our Tuci ý nghĩa là người bạn đồng hành chân thành. Cho nên tôi không chỉ là con của thầy mà còn là bạn của ông ấy."
Lúc Our Tuci nói về Defeilai, vẻ mặt thật ôn nhu, cứ thế nhìn, gương mặt không mấy dễ nhìn của Our Tuci cũng chẳng đáng ghét lắm.
"Tôi sống cùng thầy rất lâu rồi, từ lúc bé đến khi trưởng thành. Thầy là Trí giả thông minh nhất chủng tộc Địa Tinh, tuy mọi người đều nói công trình học là thiên phú cơ bản của Địa Tinh, nhưng nhóm người ngoài đó căn bản không biết, công trình học chân chính không phải Địa Tinh bình thường có thể tiếp xúc, Địa Tinh bình thường chỉ biết những công trình học nhỏ, trong mắt bọn tôi chỉ là xiếc để lừa mình dối người thôi, chỉ có nhân loại ngu xuẩn mới tin vào nó, còn cung cấp tiền tài cho mấy thằng vô tích sự đó." Our Tuci hừ mũi, trên người ông có vị của một cổ võ giả, luôn khinh thường Địa Tinh bình thường, có điều ông quả thật có tư cách làm điều đó.
Trong sách từng ghi lại, vì Địa Tinh mưu cầu danh lợi kiếm tiền, càng ngày càng không có Địa Tinh nào nắm rõ tinh túy trong công trình học, người thừa kế chân chính, chỉ còn lại Defeilai và học sinh của ông ấy Our Tuci. Không nói điều khác, chỉ nhìn từ cái máy Giới Điêu thôi cũng có thể nhận ra, nếu như Địa Tinh bình thường làm, tuyệt đối sẽ không bay ổn định như vậy, cũng sẽ không bay nhanh như vậy. Quan trọng nhất là, bay xa kiểu này, đã sớm rã máy từ lâu.
"Thầy của tôi, là Đại Tông Sư công trình học cuối cùng của Địa Tinh, còn tôi chỉ mới chạm đến giai đoạn đầu, đến giờ vẫn chưa tăng tiến." Sự ôn nhu trên mặt Our Tuci bỗng nhạt dần, thoạt nhìn rất bi thương.
"Vì sao?" Diệp Từ hợp thời đặt câu hỏi, dùng cho chỉ dẫn tiếp nhận nhiệm vụ.
"Bởi vì tôi rời khỏi Ốc Tác Khoa." Thanh âm của Our Tuci có vẻ rất trầm trọng.
"Ốc Tác Khoa không phải là nơi thích hợp cho Địa Tinh nghiên cứu công trình học sao? Ông đã là Tông sư công trình học, sao còn phải rời nơi đó, lẽ nào ông phát hiện chỗ khác tốt hơn?"
"Ốc Tác Khoa là quê hương của tôi, trên thế giới này có chỗ nào còn tốt hơn quê hương của mình không?" Trên mặt Our Tuci lộ ra thập biểu tình vừa bi thương lại ai oán: "Vì tránh bị đuổi bắt tôi phải rời khỏi Ốc Tác Khoa."
"Đuổi bắt?" Đây là tình huống gì, trong sách không ghi chép lại, Diệp Từ lần đầu tiên nghe nói.
“Đúng vậy, tôi luôn học tập bên cạnh thầy, tuổi thọ lâu dài của Địa Tinh mang cho chúng tôi thời gian dùng bao nhiêu cũng không hết, dùng nó để ra sức nghiên cứu, tôi thậm chí cho rằng, cả cuộc đời này của tôi sẽ sống như thế." Ánh mắt Our Tuci lần thứ hai hiện ra ánh sáng ôn hòa, chỉ là trong ôn hòa lại mang chút đau thương. "Nhưng tôi không nghĩ tới, một ngày nọ, Đại Lục phân chia, ma trảo của Ma Vương Nagas hướng về khối Đại Lục này, cũng hướng về Ốc Tác Khoa. Địa Tinh là chủng tộc tinh thông công trình học, bất kể mấy thứ Địa Tinh phổ thông sáng tạo ra có thô sơ thế nào, trong mắt người ngoài, đó đều là kỹ thuật tinh xảo nhất. Đương nhiên, trong mắt Ma Vương Nagas cũng như vậy. Ma Vương Nagas hướng Thần vương Cole Dresser phát động chiến tranh, thần vương hiệu triệu tất cả chủng tộc trên Đại Lục chống xâm lược, trong trận chiến đó, các anh hùng của mỗi một chủng tộc đều phải trả giá đắt." Our Tuci kể đến đây, quay đầu nhìn Diệp Từ nói: "Ví như Tinh Linh Vương Doll của chủng tộc của cô, cũng bị tàn sát, thậm chí ngay cả linh hồn đều bị Nagas nhốt lại."
Diệp Từ nghe đến đó, trái tim đột nhiên đập mạnh, Tinh Linh Vương Doll đây chính là một chi nhánh nhiệm vụ trong chủng tộc của cô, bởi vì Mảnh vở bản đồ của Doll chưa hoàn chỉnh, vì thế cô chưa làm nhiệm vụ này. Mà lịch sử trận chiến của các Đại Lục, trong thư viện Quốc Lập không có ghi lại, dù có ghi lại cũng thiếu vài thứ, Diệp Từ tưởng, đây có khả năng có liên quan tới đầu mới nhiệm vụ chủ của game, nên trò chơi không trực tiếp gợi ý và chỉ dẫn, cần game thủ từ từ thăm dò trong quá trình thám hiểm.
"Linh hồn của Doll bị nhốt ở đâu?" Trong lòng kích động khiến Diệp Từ nhịn không được hỏi Our Tuci.
Our Tuci có vẻ không mấy hài lòng với việc mình bị cắt ngang, ông nhướng lông mi: "Không phải cô muốn nghe kể chuyện à? Hỏi này làm gì?"
Diệp Từ nhìn biểu tình của Our Tuci, biết mình khiến Địa Tinh không hài lòng. Vì vậy, vội vã uyển chuyển nói: "Our Tuci tiên sinh tôn kính, sau trận chiến ấy, bộ tộc Tinh Linh của bọn tôi không còn Vương Giả, toàn bộ Tinh Linh bị tách ra, nên..."
Diệp Từ cúi đầu, giọng nói đau thương làm Our Tuci cảm động, dù sao ông của là NPC đã trải qua cuộc chiến, ông thở dài một hơi: “Đúng vậy, bộ tộc Tinh Linh của cô cũng thật đáng thương, cứ vậy bị phân chia. Tôi chỉ biết linh hồn Doll bị nhốt, nhưng ở đâu, tôi không rõ lắm. Đây là bí mật của Nagas, bọn tôi có thể biết được bí mật của Nagas chứ?"
Diệp Từ gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, nếu đã là đầu mối nhiệm vụ chủ tuyến đương nhiên phải luôn ra sức giúp game không ngừng tiến tới bối cảnh quan trọng, sao có thể nhanh chóng có đáp án được? Giờ cô đã biết linh hồn Doll bị Nagas nhốt, vậy chuyện khác cứ từ từ đợi cơ duyên khác thôi."Xin lỗi, Our Tuci tiên sinh, cắt đứt câu chuyển của ông, ông tiếp tục kể đi."
Our Tuci gật đầu: "Trong trận chiến ấy, kỹ thuật khoa học tiên tiến của Địa Tinh bọn tôi khiến Nagas chịu thiệt, vì thế sau trận ấy, ông ta sai khiến tay chân của mình là Thị Huyết Vong Linh và Tội Ác Thú Nhân khống chế toàn bộ Ốc Tác Khoa." Nói đến chỗ này Our Tuci nổi giận: "Không, không phải bọn họ đã khống chế Ốc Tác Khoa, ông ta khống chế tên khốn kiếp Mitchell vua của Địa Tinh, để bảo trụ mạng sống của mình, cư nhiên bán đứng toàn bộ chủng tộc cho Nagas, bán cái bí mật được bảo tồn nhất của công trình học, và Mitchell bắt đi thầy của tôi - Defeilai. Trước khi bị bắt thầy đã thông báo cho tôi, tôi mới không sa vào nhà tù. Tôi trốn khỏi Ốc Tác Khoa, nhưng thầy lại bị nhốt ở nơi sâu nhất trong cung điện của Nagas "
Cảm xúc của Our Tuci càng kích động: "Thầy là cha của tôi, cũng là ân nhân của tôi, là người bạn thân nhất của tôi trên thế giới này, vậy mà tôi lại bỏ rơi ông ấy, du hành trên Đại Lục hoang dã lâu như vậy, cuối cùng tôi cũng tìm ra phương pháp cứu ông ấy, tôi phải đạt thành hiệp nghị với Moore, ông ta đã giúp tôi tìm được người giải cứu cho thầy, mà tôi..." Our Tuci nói đến đây liền dừng lại, hiển nhiên, ông ấy không muốn cho Diệp Từ biết hiệp nghị chân chính ông ta ký với Moore.
Ánh mắt của ông híp một chút, rồi tiếp tục kể: "Trải qua sự chờ đợi lâu dài, cuối cùng tôi đã chời được cô, Tinh Linh."
"Tôi nguyện ý cống hiến sức lực cho ông, Our Tuci tiên sinh." Thông qua sự giảng thuật nhiệm vụ dài như vậy, Diệp Từ rốt cuộc nhận được nhiệm vụ. "Có điều Defeilai tiên sinh hiện ở đâu? Tôi phải làm thế nào để tìm ông ấy?"
"Nếu tôi nhớ không sai, ông ấy chắc vẫn còn ở trong hoàng cung Ốc Tác Khoa của Địa Tinh." Nói rồi ông lấy ra một cái la bàn, giao cho Diệp Từ: "Đây là đây là la bàn độc nhất vô nhị của Địa Tinh mà tôi nghiên cứu ra, chỉ cần cô cầm nó, lúc bước vào khu vực của Ốc Tác Khoa, nó có thể dẫn cô tới chỗ thầy tôi."
Diệp Từ nhận lấy cái la bàn của Địa Tinh, cẩn thận nhìn một lát, quả nhiên là đồ vật xuất từ Tông Sư công trình học, so với la bàn bình thường bán giữa phố tinh xảo hơn không biết gấp nhiêu lần.
"Đi thôi, Tinh Linh, nếu cô có thể mang thầy về cho tôi, tự nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô." Our Tuci đứng lên khỏi gỗ mộc, sau đó vươn một tay chỉ vào Diệp Từ nói: "Chỉ cần cô thổi cái muôi kia, tôi sẽ nhanh chóng xuất hiện. Chúc cô may mắn, Tinh Linh."
Sau khi nói xong, thân ảnh cao lớn của Our Tuci dần dần chìm trong màn đêm, ngay cả Giới Điêu cũng tiêu thất. Chỉ để lại mình Diệp Từ đứng trong U Hương Hoang Dã.
Trên bốn Đại Lục bây giờ, kỳ thực không có tấm bản đồ là Ốc Tác Khoa, Diệp Từ có thể kết luận, sau đại chiến bản đồ Ốc Tác Khoa đã bị chiếm đóng, Ốc Tác Khoa bây giờ đang ở đâu đây? Cô mở bảng gợi ý nhiệm vụ, từ từ nghiên cứu từng trang. Rốt cuộc phát hiện trong một góc có một câu như thế này: Ốc Tác Khoa đã từng là một nơi cực kỳ xinh đẹp, có điều bây giờ đã biến mất, người muốn tìm nó đừng ngại đến Tiên Huyết Cánh Đồng thăm dò thử xem.
Tiên Huyết Cánh Đồng.
Đó là một bản đồ lớn gần chủ thành Thánh Quang của Tây Đại Lục, địa thế ở đó phức tạp, quái thuộc nhiều level, không phải là nơi thích hợp game thủ đến luyện cấp, không chỉ vậy, bởi vì ở đó không có chỗ tiếp viện, nên game thủ càng không muốn chọn nơi đó để luyện cấp.
Có điều, game thủ bình thường tuyệt đối sẽ không luyện cấp ở đó, không đồng nghĩa sẽ không có game thủ xuất hiện. Diệp Từ tin, hiện giờ Vận Mệnh có hơn 1 tỷ game thủ tham gia, mỗi Đại Lục có hơn 250 triệu người, hơn trăm triệu game thủ chắc chắn không thể không có ai tới Tiên Huyết Cánh Đồng luyện cấp. Dù sao nơi nào quái nhiều, tốc độ update nhanh, chỉ cần tìm ra phương pháp thích hợp, có thể thăng cấp một cách nhanh chóng. Chỉ là, nơi đó người càng ít, càng giúp Diệp Từ dễ dàng vào Tiên Huyết Cánh Đồng.
Trên Tây Đại Lục, Diệp Từ không mở được điểm truyền tống, cũng không cách nào minh mục trương đảm cưỡi Lão Tứ, muốn từ bản đồ sang bản đồ khác, biện pháp duy nhất chính là đi bộ.
May mà, U Hương Hoang Dã ở ngay cạnh Thánh Quang Thành, Diệp Từ chỉ cần cẩn thận chút đi qua từ biên giới bản đồ, không tốn mấy giờ liền có thể vào bản đồ Thánh Quang rồi —— Can Dolin.
Thợ Săn Tiềm Hành cũng không có tính bí mật cao như Đạo Tặc Tiềm Hành, đặc biệt trên Tây Đại Lục, khắp nơi đều là game thủ Tây Đại Lục, không đến mức vạn bất đắc dĩ cô sẽ không xung đột với game thủ trên Tây Đại Lục. Huống chi, dây dưa càng nhiều với game thủ Tây Đại Lục, sẽ đại biểu thời gian phải tốn trên Tây Đại Lục càng nhiều, Diệp Từ không hề quên, thời gian thăm dò Bí Ngân Mạch Khoáng của cô là 10 ngày, cách Vận Mệnh update tư liệu mới còn 1 tháng, cách ngày Thịnh Thế Công hội gia nhập thì lửa sém lông mày rồi, cô căn bản không thể lãng phí.
Chính vì nguyên nhân đó, Diệp Từ không dám đi đại lộ, tuy đi giữa đại lộ sẽ tránh được rất nhiều quái, nhưng vậy quá nguy hiểm. Cô Tiềm Hành, đi sát biên giới bản đồ vào Can Dolin. Nếu trên đường không gặp phải game thủ, cô còn có thể thuận lợi giết mấy con quái, nhưng nếu vô tình gặp game thủ, dù lạc đàn hay tổ đội, đều phải vòng qua.
Tiềm Hành qua mấy giờ, Diệp Từ rốt cuộc mò tới chỗ giao nhau của Can Dolin và U Hương Hoang Dã. Nơi này có một cây cầu đá vô cùng kiên cố, nước sông từ từ chảy qua dưới cầu, không thiếu đồng cỏ hoa dại sinh trưởng bên bờ dòng sông, dáng vẻ bình thản yên tĩnh. Dù sao đây là khu vực gần chủ thành Tây Đại Lục, khắp nơi đều là vệ binh đẳng cấp cao, an toàn nhất luôn rồi.
Nhưng dáng vẻ yên tĩnh quá mức này đối với Diệp Từ mà nói lại hung ác nhất, trên cây cầu cực đại có thể chứa bốn chiếc xe ngựa chạy song song..., ba bước một nhóm, hai bước là một trạm dịch gồm nhóm Vệ binh Tinh Anh cấp 65 có lượng máu trên 1triệu điểm, hơn nữa toàn bộ đều là kích phát liên động, chỉ cần Diệp Từ không cẩn thu hút một con, vậy cả trăm vệ binh sẽ đồng loạt xông lên. Khi đó, Diệp Từ tưởng, dù cánh cô dài tới đâu, phỏng chừng cũng không thể bay ra ngoài.
Không chỉ thế, level của nhóm này còn cao hơn Diệp Từ 5 cấp, đẳng cấp này, Ẩn Nấp và Tiềm Hành là tuyệt đối không thể lừa họ. Huống chi, nhóm Vệ Binh đều có năng lực điều tra, Diệp Từ dám Tiềm Hành trước mắt bọn họ, chỉ sợ tránh không thoát năng lực điều tra đó.
Kiểu này, muốn đi qua cầu, không đơn giản a.
Đường duy nhất nên đi, dưới cầu.
Dưới cầu là sông, nhảy vào trong nước, Diệp Từ không thể Tiềm Hành, cô phải bơi qua. Chỉ là, bên bờ không thiếu binh lính và game thủ, tuy bọn họ đều không nghĩ tới việc có một Thợ săn thuộc Đông Đại Lục đang Tiềm Hành bên cạnh bọn họ, nhưng lúc nhảy vào trong nước, trên người sẽ xuất hiện ánh sáng đỏ, muốn không bị chú ý, chẳng khác gì nằm mơ.
Diệp Từ cứ vậy ngồi xổm trong đồng cỏ thấp bé bên bờ cầu, cẩn thận suy nghĩ cô nên làm thế nào để tránh được trạm kiểm soát. Suy nghĩ một hồi, quả nhiên vẫn không có biện pháp, cuối cùng, rơi vào đường cùng, Diệp Từ đành dùng Kim Châm Lừa Gạt. Kim Châm Lừa Gạt có thể ngụy trang mình thành game thủ nước đối địch, nhưng có một hạn chế, mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, mỗi lần chỉ có thể sử dụng nửa giờ, không chỉ vậy, nó còn không thể tiến nhập chủ thành, bởi vì nó không thể lừa được Vệ Binh của chủ thành.
Diệp Từ vốn muốn giữ lại công hiểu nửa tiếng của Kim Châm Lừa Gạt vì cô cần vào một thị trấn nhỏ để tiếp tế lại dược phẩm và một ít đồ dùng, có điều bây giờ xem ra, không có khả năng rồi. Nếu giờ cô không sử dụng Kim Châm Lừa Gạt, hôm nay chắc phải đứng ở đây mất.
Cân nhắc đến đây, Diệp Từ không do dự nữa, trực tiếp vận dụng Kim Châm Lừa Gạt, đem mình ngụy trang thành Đạo Tặc của Tây Đại Lục, ung dung đứng lên khỏi cánh đồng thấp bé. Đạo Tặc vốn là chức nghiệp không ở ngoài sáng, nên việc phải trốn tránh rất nhiều, sự xuất hiện của cô không hề khiến vệ binh và game thủ khác chú ý. Diệp Từ vì tăng nhanh tốc độ di chuyển, liền triệu hồi Hồng Mã. Mặc dù tốc độ của Hồng Mã có chút chậm, nhưng tốt xấu gì cũng hơn hai cái đùi, cô chả có gan gọi Lão Tứ ra, nên chậm một chút thì chậm một chút cũng được.
Lưu loát leo lên lưng ngựa, Diệp Từ nỗ lực khắc chế nội tâm khẩn đi đến cầu lớn.
Kim Châm Lừa Gạt đã từng thí nghiệm ở chỗ Npc rồi, nhưng chuyện có thể lừa NPC ở trận doanh đối địch thì vẫn chưa. Diệp Từ cẩn thận thật, tận lực biểu hiện cô rất bình tĩnh, như một game thủ thông thường, giơ roi giục ngựa từ chạy như bay qua cầu.
Trên thực tế, hiệu quả của Kim Châm Lừa Gạt rất tốt, khi Diệp Từ chạy từ giữa cầu qua mặt 100 Vệ Binh, không Vệ Binh nào phát hiện Diệp Từ là hàng giả, bọn họ như cũ đứng đó, uy phong lẫm lẫm, cũng không ai chú ý, một game thủ Đông Đại Lục đã chạy vào bản đồ Thánh Quang Thành, Can Dolin.
"Ông phát hiện Á Khắc Đại Kiều."
"Ông phát hiện Can Dolin."
Theo Diệp Từ cưỡi ngựa chạy vội, hệ thống không ngừng đổi mới, Diệp Từ thăm dò nơi của Tây Đại Lục càng ngày càng nhiều. Thăm dò bản đồ của Đại Lục khác thưởng cho rất nhiều, đặc biệt là nơi gần chủ thành, thăm dò bản đồ ở đây, trừ lượng kinh nghiệm lớn ra, có thể nhận được tiền tài và vinh dự. Nên chỉ cần bạn có can đảm và tự tin mình sẽ không chết, có thể đi bản đồ địch thăm dò, chỉ cần có kinh nghiệm và vinh dự, thăng cấp quả thật không phải việc khó.
Nếu Kim Châm Lừa Gạt không thể vào Thánh Quang Thành, vậy Diệp Từ cũng không làm việc dư thừa tới gần Thánh Quang Thành, cô mở bản đồ ra, hướng về phía Tiên Huyết Cánh Đồng chạy đi. Cô chỉ có nửa tiếng, không thể lãng phí, trước khi của hiệu lực Kim Châm Lừa Gạt mất đi phải tới Tiên Huyết Cánh Đồng.
Game thủ ở Can Dolin rõ ràng nếu nhiều hơn ở U Hương Hoang Dã, càng thêm dày đặc. Diệp Từ hầu như đi hai bước có thể gặp mấy người, trước mắt toàn là màu đỏ chót, thực sự kinh tâm động phách.
Từ Can Dolin đến Tiên Huyết Cánh Đồng là muốn dọc theo đường nhỏ ở Can Dolin Tây Đại Lục, đường nhỏ này vì tới gần Tiên Huyết Cánh Đồng, nên không thiếu quái đẳng cấp cao. Có điều, game thủ ở đây toàn là tổ đội tới, chỉ bảo vệ một chỗ đổi mới quái mà thôi. Kiếp trước Diệp Từ đã tới Thánh Quang Thành vài lần, cũng đi qua Tiên Huyết Cánh Đồng vài lần, nên cũng có chút nhớ địa hình ở đây, ký ức để cô khỏi phải đi đường vòng, mau chóng tới đường nhỏ.
Không giống Thánh Quang Thành có khí trời tươi sáng, vừa bước vào đường nhỏ, ánh sáng lập tức tối sầm, phảng phất tiến nhập đường vào âm phủ.
"Ông phát hiện Hủ Xú Tiểu Lộ." Hệ thống lập tức thông báo Diệp Từ đã thăm dò một mảnh bản đồ.
Diệp Từ giương mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy hai bên Hủ Xú Tiểu Lộ đều là cây cối chết héo, trên cây cối đều là thi thể, mà dưới cây cối, là nhóm Thực Thi Quỷ (quỷ ăn thịt người) bò ra, leo lên cây ăn những thi thể này. Toàn bộ bầu không khí ác tâm mà kinh khủng, căn bản nghĩ không ra, bản đồ kiểu này lại ở bên cạnh Thánh Quang Thành, khiến người ta không khỏi không cảm khái đây là một loại châm chọc.
Hơn phân nửa game thủ mới vào Vận Mệnh đều sẽ bị dọa bởi sự khủng bố của bản đồ này, nam game thủ không ít, nữ game thủ càng nhiều. Có điều theo tiến trình trò chơi, lá gan của game thủ càng ngày càng lớn, Diệp Từ thậm chí thấy có không ít nữ game thủ thoạt nhìn thật nhu nhược vậy mà dám phóng xuất kỹ năng tới đám Thực Thi Quỷ, sau đó bình tĩnh tiến lên đoạt chiếm lợi phẩm từ đám Thực Thi Quỷ đó.
Nếu lúc vừa tiến vào game, gặp phải tình huống kiểu này nhất định sẽ sợ hãi, có điều trải qua 1 năm hun đúc, hầu như tất cả game thủ đều chết lặng luôn rồi.
Quái ở đây đổi mới nhanh, lượng kinh nghiệm rất khách quan, game thủ tổ đội đánh quái, dù kinh nghiệm nhận được ít, nhưng đổi mới nhanh đã xóa bỏ khuyết điểm đó. Chính bởi vì nguyên nhân này, nên mỗi chỗ đổi mới quái của Hủ Xú Tiểu một tổ đội gồm 5 – 6 người, trong coi chỗ đổi mới này.
Lúc phát hiện có game thủ khác tới Hủ Xú Tiểu Lộ, tiểu đội này sẽ báo cho tiểu đội đó, ở đây đã có người.
Khi Diệp Từ cưỡi ngựa đi ngang qua Hủ Xú Tiểu Lộ, cô lập tức nghe thấy nhắc nhở, game thủ Tây Đại Lục mở miệng nói: "Tránh ra cho, ở đây đã có người, muốn đánh quái xin chuyển nơi khác."
"Nhường một chút a, nhường một chút, đao kiếm vô tình, đánh trúng không chịu trách nhiệm đâu nha."
"Chỗ này đã có người, muốn luyện cấp kính nhờ đi nơi khác."
...
Dọc đường, thông báo kiểu này cứ liên tiếp reo lên, xem ra vì bản thân có thể nhanh thăng cấp, tình hữu nghị của các game thủ cùng Đại Lục cũng chỉ là rắm thối mà thôi. Diệp Từ dùng roi ra sức đánh mông Hồng Mã, hi vọng cô chạy nhanh chút, bởi vì thời gian của Kim Châm Lừa Gạt của cô chỉ còn 3 phút đồng hồ.
Game thủ trên Hủ Xú Tiểu Lộ dày đặc, hơn nữa địa hình hai bên không thích hợp đối chiến, nếu như Kim Châm Lừa Gạt mất đi hiệu lực ở chỗ này, kết quả đợi cô chẳng phải thứ gì tốt.
"A, tên Đạo Tặc nọ chẳng lẽ muốn vào Tiên Huyết Cánh Đồng?"
"Không phải đâu, cư nhiên dám một mình đi Tiên Huyết Cánh Đồng, còn không mang vú em, đi tìm chết à."
"Nói không chừng người ta có tiền, đem cả ba lô dược tăng máu cũng nên."
"Xì, cậu cho nơi đó ai cũng có thể tới á? Nghĩ mình là game thủ nghịch thiên chắc."
...
Nhìn bóng lưng Diệp Từ không hề dừng lại, trái lại còn chạy về hướng Tiên Huyết Cánh Đồng, không ít game thủ luyện cấp bắt đầu xì xào bàn tán. Dù sao độ nguy hiểm ở Tiên Huyết Cánh Đồng không phải Hủ Xứ Tiểu Lộ có thể só sánh được, game thủ độc thân đi vào như Diệp Từ thật sự rất ít.
Diệp Từ không để ý tới những game thủ đó nói gì, chỉ chạy nhanh vào Tiên Huyết Cánh Đồng.
Còn có 50m, Tiên Huyết Cánh Đồng đã gần ngay trước mắt, Diệp Từ thậm chí đã nhìn thấy bầu trời màu xích hồng của Tiên Huyết Cánh Đồng.
Thời gian gần, càng gần, Hồng Mã thực sự không cấp lực, Diệp Từ không khỏi có chút hối hận, nếu lúc trước cô tiêu tiền mua một con ngựa tốt hơn thì tốt rồi, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày cô không thể cưỡi Lão Tứ...
Cách Tiên Huyết Cánh Đồng chỉ còn 10 bước ngựa chạy, thời gian Diệp Từ còn có 37s.
Hẳn là đủ, đoạn đường Hủ Xú Tiểu Lộ này không có game thủ, thời gian dù thiếu cũng không bị phát hiện.
Còn có 12s, cách Tiên Huyết Cánh Đồng còn có mấy bước. Tim Diệp Từ gần như ngừng đập, nghìn vạn lần đừng có game thủ khác đi ngang qua, nghìn vạn lần đừng có game thủ khác đi ngang qua chỗ này. Nếu gặp phải game thủ khác, rất dễ kinh động các game thủ còn lại ở Hủ Xú Tiểu Lộ, phiền toái kiểu này đương nhiên không cần xuất hiện.
Đang nghĩ, Diệp Từ bỗng nhiên thấy một game thủ cưỡi Sừng Thú chạy ngang qua. Tốc độ cực nhanh, nhưng khuôn mặt lại khắc sâu vào ánh mắt của Diệp Từ, khiến cô gần như ngừng thở.
Cô sẽ không xui xẻo như vậy chứ. Cư nhiên gặp phải người không muốn gặp nhất ở đây.
Tuy Diệp Từ đã sớm biết, chỉ cần bước vào thổ địa của Tây Đại Lục, tỷ lệ gặp người nọ rất lớn, nhưng trong lòng vẫn còn chút hi vọng may mắn. Tây Đại Lục lớn như vậy, cô chỉ tới làm nhiệm vụ, vận khí đâu tốt tới mức có thể gặp được nha?
Nhưng, sự thực chứng minh, vận khí của cô không tốt, lúc vận khí không tốt, thì tất cả chuyện xấu xuất hiện cùng lúc. Nếu như lúc này cô gặp không phải người nọ, nói không chừng cô có thể vật lộn một chút, nhưng là người này, Diệp Từ chỉ cảm giác tương lai đen tối tới nơi rồi...
Cmn, đúng là vận cức chó.
Không sai, người nọ chính là Lưu Niên.
Tuy Lưu Niên đã sớm đến cấp 60, chỉ là ở Tiên Huyết Bình Nguyên sẽ rơi xuống bảo thạch Bạo Đánh, Lưu Niên không có việc gì làm, rảnh rỗi nên đi kiếm bảo thạch chơi. Hiện tại ba lô đã đầy, độ bền của trang bị cũng rớt không sai biệt lắm. Quan trọng nhất là, mũi tên mang trên người không còn mấy, thức ăn của Tiểu Ngũ cũng hết rồi, đánh tiếp nữa, chắc anh sẽ hết sạch đạn với lương thực mất, Tiểu Ngũ cũng sắp bãi công. Nên Lưu Niên sắp xếp đồ trên người một chút, liền về Thánh Quang Thành tiếp viện.
Tiên Huyết Bình Nguyên là nơi Lưu Niên thường xuyên đến, đi ở đâu tương đối an toàn, không dẫn tới quá nhiều quái, anh đã sớm quen thuộc. Anh triệu hồi Bạch Sắc Độc Giác Thú, lưu loát phóng người lên ngựa, sau đó chạy nhanh về Thánh Quang Thành.
Hôm nay, Lưu Niên thu hoạch không tồi, không chỉ nhặt được bốn viên bảo thạch Bạo Đánh nhỏ, còn nhặt được bảo thạch Lực Lượng, cầm tới chỗ NPC Thánh Quang Thành hợp thành, nói không chừng có thể đạt được bảo thạch đẳng cấp cao hơn. Vừa nghĩ tới cung của mình có thể khảm lên bảo thạch cao cấp, trong lòng Lưu Niên vui vẻ hết biết. Anh hễ vui vẻ, bước chân chạy càng nhẹ nhàng.
Rất nhanh, anh liền từ Tiên Huyết Cánh Đồng chạy tới Hủ Xú Tiểu Lộ. Nơi đó có một cửa ải, từ Tiên Huyết Cánh Đồng nhìn sang, chỉ cảm thấy bên kia đen nghìn nghịt. Hủ Xú Tiểu Lộ có vẻ là nơi Lưu Niên không thích nhất, hoàn cảnh nơi đấy âm u hôi thối, thật sự rất đáng ghét, nhưng anh thật sự bội phục game thủ ở bên đó, cư nhiên có thể luyện cấp ở một nơi thối đến nhường này, hơn nữa một khi đã luyện là luyện mấy ngày liền, thực sự là... Quá vĩ đại.
Đang định chạy ào qua Hủ Xú Tiểu Lộ, Lưu Niên bỗng nhiên thấy đối diện có một game thủ chạy tới. Đó là một nam tính Đạo tặc, màu sắc trang bị trên người âm trầm, vậy mà nhìn chẳng ra ưu khuyết điểm gì, có điều con ngựa dưới thân hắn chẳng phải thứ tốt, vừa nhìn liền biết là hàng vỉa hè.
Người nọ không có đồng bạn.
Độc thân tiến vào Tiên Huyết Cánh Đồng?
Đạo tặc có thể làm được. Có điều thao tác phải tốt. Game thủ vào Tiên Huyết Cánh Đồng thật sự không nhiều lắm, nhưng 5 – 60 người vẫn có, mỗi người tập trung ở một chỗ, Lưu Niên còn có thể nhận ra vài người, chỉ là người trước mắt hình như chưa từng tới qua.
Có điều, Lưu Niên không hề nghi ngờ, dù sao game thủ Tây Đại Lục nhiều như vậy, mỗi người đều có cách chơi game riêng. Xem ra Đạo tặc này muốn tìm chút kích thích thuận tiện tìm chết, Lưu Niên không cách nào ngăn cản người nọ.
Dù sao đều là người lạ, huống hồ, chẳng có quan hệ gì với anh cả.
Lưu Niên chưa bao giờ xen vào việc của người khác, chỉ là nhìn thầy Đạo tặc đằng xa, phân tích hắn một chút mà thôi, cũng không nghĩ nhiều gì. Bạch Sắc Độc Giác Thú tốc độ cực nhanh, nhanh chóng lướt qua Đạo tặc.
Bỗng nhiên, chỉ trong chớp mắt, hình như anh trông thấy gì đó...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.