Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 34: Phát hiện Ốc Tác Khoa




Edit: An Hạ
Tất cả những lí do của Công Tử U đưa ra đều hợp tình hợp lí, đều không thể làm người khác có cách nào phản bác được. Thế nhưng Apsalom vẫn không thể tin tưởng. Nguyên nhân không vì lí do gì mà là vì lòng người khó đoán. Công Tử U là người của Đông đại lục, cho dù là kẻ địch của Thịnh Thế đi nữa nhưng nó vẫn là chuyện tương lai. Hiện tại Công Tử U nói mấy lời này có thể tin tưởng sao? Hiện tại cô đang hết lương thực, không chút uy hiếp nên Lưu Niên mới tìm ra. Dưới tình huống như vậy, cô vì bảo vệ level của mình, trang bị của mình… lời nói ra có thể tin cậy sao?
Apsalom không do dự đem nghi vấn của mình nói ra.
“Tôi sao phải tin cô?”
Diệp Từ lại nhíu mày:
“Hay làm thêm một giao dịch nữa nhé?”
“Ồ, cô còn gì đáng giá sao?”
Apsalom sững sờ. Cô gái này không cần phải làm cho anh kinh ngạc thêm nữa đâu…
“Tôi sẽ ở đây làm con tin bảy ngày. Trong bảy ngày này cứ phái người theo giám thị, theo dõi tôi đề phòng tôi có ý xấu gì đó, tôi nói cho anh biết vị trí của quặng. Anh trước hết đi tìm nhiệm vụ, nếu như tìm thấy quặng thì kết minh. Không thấy thì giết tôi cũng đơn giản, lợi hại đến đâu cũng chỉ là một người đúng không?”
Diệp Từ nói rất chân thành. Cô nghĩ điều kiện này Apsalom không từ chối đâu.
Vì nếu từ chối là người ngu ngốc không ai bằng. Chuyện như vậy mà còn không làm thật là đầu óc có vấn đề. Nếu đã biết sự hấp dẫn của Bí Ngân, không phải ai cũng có thể chống cự được mị lực của nó.
“Còn nữa, một triệu người ở công hội chẳng lẽ không có được một đoàn tinh anh để làm nhiệm vụ à?”
Apsalom hít sâu một hơi, đúng là Công Tử U toàn nói điểm mấu chốt, không cần phải từ chối làm gì. Chỉ là anh vẫn hơi khó chịu, từ đầu đến đuôi anh đều bị người này nắm mũi kéo đi. Cho dù sự thật cô nói hậu hĩnh nhưng vẫn không xua đuổi được tâm tình khó chịu của mình. Anh nhìn Lưu Niên một chút, thấy ánh mắt anh đang quan sát Công Tử U không chịu dời đi.
Thế là anh bực mình phát một mật ngữ cho Lưu Niên:
“Nhìn gì mà nhìn? Tại sao cậu lại nhìn trúng một cô gái ngoan độc như vậy hả? Tớ đã nói với cậu bao lần rồi, muốn tìm tình nhân phải tìm một tiểu loli, tìm vợ thì phải tìm một cô gái ôn nhu dịu dàng thuần lương, Công Tử U không thể trêu ghẹo vào. Cô ta lợi hại lắm, không đẩy ngã được!!!”
“À”
Lưu Niên không thèm để ý chỉ cười cười.
“Tiểu Loli? Toan Bình Quả có thể gây phiền toái có thể giằng co cũng dùng từ này à?”
“Này, đừng so sánh người của tớ! Tớ là đứng trên lập trường bạn bè khuyên cậu, người như cô ấy không thích hợp làm vợ”
“Không tự thử nghiệm sao cậu biết?”
Lưu Niên đối với đánh giá của Apsalom không để tâm lắm, anh nhìn người không tốt. Nếu không thì sao lại thích Toan Bình Quả? Không thì sao lại để mình chịu uất ức mười mấy năm? (***anh chờ đó! Anh nói người ta đi)
“Cậu không chịu nghe lời gì cả, Bạch Sắc Đồng Thoại tốt hơn nhiều. Ít ra người ta dịu dàng lương thiện, lên được phòng khách xuống được phòng bếp. Quan trọng nhất là người ta thích cậu. Tốt ơi là tốt. Cậu nhìn lại người cậu nhắm đi, từ đầu đến cuối đều như cọp mẹ vậy. Da thịt lông gì cũng không ăn được của cô ấy. Chiếm được tiện nghi của cô ấy à? Cứ nằm mơ đi!”
Apsalom rất oan ức, sao trên đời lại có cô gái đáng sợ thế chứ.
“Đừng ép tớ đánh người”
Apsalom trợn tròn mắt, không thèm xen vào nữa. Lưu Niên muốn thì cứ để cậu ta ăn đắng cay đi, sau này mới biết thế nào là tốt. Chỉ là nhìn dáng vẻ Công Tử U… dáng vẻ cô ấy không phải là người dễ chọc, Lưu Niên sau này sẽ ăn hành đây…
“Tớ sợ cậu bị câu dẫn xong bỏ trốn đến Đông đại lục thôi”
Apsalom thì thầm một câu rồi quay về Diệp Từ:
“Được, tôi đồng ý. Cô cứ ở đây bảy ngày đi… tôi sẽ phái người giám thị, về ứng cử viên…”
Apsalom nhìn Lưu Niên, aiz, không còn lựa chọn khác a, chỉ một người này thôi nha. Bởi vì ngoại trừ Lưu Niên không ai tổn thương nổi cô ấy, hai người thì dễ dàng đánh lạc hướng. Một người thì chỉ có Lưu Niên đảm đương nổi thôi.
Đang lúc Apsalom suy nghĩ ứng viên, Diệp Từ để tỏ lòng thành của mình nên nói vị trí của quặng mỏ. Apsalom vội vàng nhớ kĩ.
Rồi sau đó anh tiếp:
“Còn về người kia, chọn Lưu Niên đi… có vẻ cô với cậu ấy khá quen thuộc”
Nghe xong đánh giá của Apsalom khiến đầu Diệp Từ sổ đầy vạch đen, khóe miệng cô co giật.
“Con mắt nào của anh thấy tôi quen thuộc Lưu Niên”
“Aiz…” Apsalom bắt đầu vò đầu bứt tóc, sau đó đành nói tiếp.
“Hiện tại cô là con tin, phái ai đi giám thị là chuyện của tôi. Với cả ngoại trừ Lưu Niên, công đoàn chúng tôi không có người nào rảnh rỗi như vậy…” (*** =)) má ơi)
Đánh giá này…
Diệp Từ thấy cả mặt mình đều đen lại rồi. Cô quan sát Lưu Niên một chút, chỉ thấy người này với đánh giá này không sao cả. Vẫn là bộ dáng cười cười, vẫn là cười đến vô tâm. Đôi lúc còn hơi ngây ngô. Gương mặt kia vẫn đáng ghét mời người ta đến đánh một trận.
Người này là người rảnh rỗi nhất công hội… nghĩ một chút đi, công hội lớn có rất nhiều cần làm. Nào là mở rộng địa bàn, phó bản… vậy mà người này lại là người rảnh rỗi nhất?
Cơ mà, nếu không rãnh rỗi thật thì cùng mình gặp thoáng qua lại vòng trở lại làm gì? Nếu anh ta có việc gì bận rộn có rảnh đến mức ăn no rửng mỡ tìm mình xác định không? Làm chuyện như vậy quá nhàm chán đi!
Lưu Niên hoàn toàn không biết trong lòng Diệp Từ đang suy nghĩ gì, nhưng anh vẫn mỉm cười rất xán lạn. Cũng tự nhiên ngồi cạnh Diệp Từ:
“Tiểu Công Tử à, bảy ngày nay chúng ta phải nương tựa nhau mà sống nha ~~”
Nói xong còn vui vẻ đưa tay về phía cô muốn bắt tay.
“Nào, bắt tay một cái. Hòa thuận vui vẻ ở chung nha ~”
Diệp Từ liếc mắt sang, sao cô không thấy chút thành ý nào của anh ta vậy? Bắt tay hợp tác? Nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cô hừ lạnh quay đầu đi.
Thế nhưng cô có từ chối vậy cũng chẳng xuyên thủng da mặt của Lưu Niên. Anh dùng sức kéo tay cô, tay mà lúc nãy cô và Apsalom nắm, sau đó siết chặt. Thừa dịp Diệp Từ quay lại thì buông ra, cười hì hì đứng lên:
“Tôi tiễn Apsalom”
“Mưa lớn thế này mà bắt tớ về hả?”
Apsalom đang trưng ra bộ mặt hóng chuyện, đột ngột nghe thấy liền trừng mắt nhìn anh, toàn thân mồ hôi lạnh chảy dài. Lưu Niên, tên không nhân tính lòng lang dạ sói này muốn đuổi mình đi rồi á?
Lưu Niên liền kéo Apsalom đang ngồi dưới đất lên, quàng vai rồi đi ra ngoài động. Vừa đi, vừa cười:
“Không phải cậu bận lo chuyện tìm quặng mỏ hả? Làm gì có thời gian ở chỗ này đúng không?”
“Thì cũng phải đợi mưa tạnh đã, không cần gấp vậy đâu”
Apsalom nhìn mưa tầm tã bên ngoài, oa oa kháng nghị (***nguyên văn vì cute quá)
“Đồ của tớ đâu?”
Lưu Niên và Apsalom trước giờ chưa tồn tại khách khí. Nên anh không cần ngượng ngùng đưa tay về phía Apsalom, vừa nãy đã nói rất rõ ràng, Apsalom không thể quên đồ được.
“Đều ở đây”
Apsalom cũng không chuyện bé xé ra to, lưu loát đưa hết đồ Lưu Niên cần, rồi mới nhỏ giọng hỏi một câu:
“Ở đây Công Tử U không có tiếp tế phải không?”
“Ừm”
Lưu Niên ừ một tiếng, lòng không yên tâm. Anh nghĩ về thời điểm gặp thoáng qua cô là một đạo tặc. Đó là kĩ năng gì vậy? Kĩ năng ấy vẫn dùng được à? Nếu như không đụng mình cô ấy có dùng kĩ năng đó vào thành lấy tiếp tế được không?
Apsalom không hề nhìn ra Lưu Niên mất tập trung, chẳng qua là có cảm giác nguy hiểm. Anh liếc mắt vào Diệp Từ đang ngồi trong động, thì thào:
“Cái kia… mấy ngày tiếp theo tiếp tế dựa vào cậu hết à?”
“Là dựa vào cậu mới đúng”
Lưu Niên cười cười.
“Tớ á??”
Apsalom trợn tròn hai mắt.
“Cậu nghĩ rằng tớ giống cậu mỗi ngày không có việc gì làm sao? Nghĩ sao lại nhờ tớ làm chuyện phiền phức này?”
“Hay cậu muốn nhiều người thấy cô ấy? Rồi sau đó nói cậu và Đông đại lục cấu kết với nhau?”
Lưu Niên nói chuyện trước giờ đều rất tự nhiên, có những điều vốn là thuận miệng nói ra cơ mà vẫn khiến người ta tin đó là sự thật không nghi ngờ. Chuyện lừa gạt người khác Lưu Niên có thể nói mà mắt còn không buồn chớp. Theo khách quan mà nói, Apsalom quen biết Lưu Niên nhiều năm bị lừa thì phải sinh ra đề kháng với việc này chứ, dĩ nhiên phải hiểu tính cách Lưu Niên để không bị lừa nữa. Ấy vậy mà không biết tại sao, mỗi lần Lưu Niên ăn nói vớ vẫn, người bị lừa nhiều nhất vẫn là Apsalom ==
Không ngoài dự đoán, lần này cũng không ngoại lệ. Apsalom sau khi nghe Lưu Niên nói lại ngồi ngẫm nghĩ một lát thấy cũng có lí. Tuy rằng thông tin về Bí Ngân không phải bất cứ ai cũng hiểu được giá trị của nó. Nhưng mà anh cũng không muốn ai biết nhiều về việc này trước khi nắm chắc trong tay. Anh không muốn nhiều người biết cô đến đây, hay nói cách khác. Anh không muốn có người thứ tư biết được sự tồn tại của Công Tử U hay quặng Bí Ngân
Cho dù ngày nào cũng phải đem đồ đến cho hai người rất phiền toái nhưng cũng không đến mấy ngày. Anh không thể nào mặc kệ Công Tử U được. Người như thế nếu muốn thần không biết quỷ không hay tìm ra được vị trí quặng mạch, cô làm ra nhiều chuyện như thế nếu không có ai giám sát thì ai mà biết cô còn làm ra chuyện gì nữa.
Thế nhưng… nghĩ đến đây Apsalom đưa mắt nhìn chằm chằm Lưu Niên, trên đầu mấy vạch đen ngày càng nhiều. Người này trông chừng Công Tử U… thật sự thích hợp sao?
“Tay này lúc nãy bắt đúng không?”
Lưu Niên cúi đầu, bắt tay Apsalom rồi siết mặt. Có pháp sư nào chịu nổi lực của thợ săn chứ? Apsalom đau đến mức la oai oái, quay đầu thấy Diệp Từ đang nhìn chằm chằm mình không hiểu gì cả.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tớ chỉ muốn nói cho cậu, cái gì là lịch sự”
Lưu Niên nhíu mày nhìn cửa động, vỗ vỗ Apsalom. Sau đó không khách khí đá Apsalom ra khỏi động. Điều này khiến quần áo vốn khô ráo của Apsalom trở nên ướt sũng.
“Còn một điều nữa, làm người phải biết quan sát một chút. Bây giờ nên biến rồi”
“Lưu Niên! Đồ trọng sắc khinh bạn! Tớ nguyền rủa cậu sau này sinh con không có *** ”
Apsalom tức giận mắng chửi, mưa rơi to thật sự quá khó chịu. Anh vội vã triệu hồi thú cưỡi rồi chạy như bay đến Thánh Quang thành. Cho dù bình tĩnh vậy nhưng chỉ anh biết nội tâm đã kích động đến mức cả người run rẩy rồi.
Một quặng Bí Ngân! Có sao?
---
Lưu Niên lấy bó tên cùng một số dược phẩm khác rồi đưa cho Diệp Từ.
“Đồ của em”
Diệp Từ quan sát bó tên Lưu Niên đưa. Hắc Linh. Đây là tên tốt… Tên này là loại có công kích mạnh nhất hiện tại. Mặc dù không có buff như tên khác, nhưng sát thương của nó mang lại đã bù vào phần thiếu hụt này rồi. Vật này NPC không bán, kĩ năng chế tạo tên cao cấp mới tạo ra được. Tuy rằng chỉ là vật bình thường nhưng phối phương hạn chế, Diệp Từ cũng không có được. Không nghĩ đến Lưu Niên cho mình đến hai mươi bó. Anh ta đúng là hào phóng (***có phải của ảnh đâu =w=)
“Anh đồ tốt cũng không ít”
Diệp Từ không hề khách khí với Lưu Niên, cám ơn cũng không. Lấy Hắc Linh tiễn rồi bỏ vào ống tên của mình.
Cô làm vậy hợp ý của Lưu Niên. Giữa cô và anh không cần khách sáo vớ vẫn làm gì. Cô thoải mái như vậy khiến anh rất hài lòng. Anh gật đầu mỉm cười.
“Em cũng vậy”
Diệp Từ không hiểu sao lại nghĩ ẩn ý đằng sau câu nói kia đang ám chỉ Kim Châm Bịp Bợm. Cho dù không hiểu vì sao anh biết, Diệp Từ vẫn không ngốc đến mức đề cập đến nó. Có hay không có nó không liên quan gì đến việc cô đến đây cả. Thế nên cô không nói nữa.
Lưu Niên thấy Diệp Từ không cùng mình nói chuyện nữa thì nhún nhún vai. Mặc dù rất muốn biết đạo tặc kia làm sao cô ngụy trang thành được nhưng nếu Công Tử U đã không muốn nói anh sẽ không hỏi. Anh xưa giờ không quá tò mò chuyện của người khác bao giờ.
“Được rồi, Apsalom đi rồi. Em nói đi. Em đến đây làm gì?”
Lưu Niên đi thẳng vào vấn đề.
Khi nghe thấy tiếng anh, Diệp Từ nghiêng đầu rồi nheo mắt nhìn Lưu Niên. Quan sát gương mặt kia một chút rồi mới đúng mực tiếp lời:
“Anh trực tiếp vậy, chẳng bằng nói xem. Anh đoán được bao nhiêu rồi?”
“Được”
Lưu Niên nhíu mày bắt đầu nói suy đoán của mình.
“Em đến Tây Đại Lục là vì một nhiệm vụ. Nếu không nhầm, cấp sử thi.”
Trên gương mặt kia nở một nụ cười đầy tự tin.
“Mà then chốt của nhiệm vụ kia là ở Tiên Huyết Cánh Đồng. Nếu không thì em đã không ở đây lâu như vậy… để tôi đuổi kịp”
Diệp Từ không hề ngạc nhiên khi Lưu Niên đoán được nơi này, tên đáng ghét này rất thông minh. Mà còn không thèm che giấu sự thông minh của bản thân. Chuyện đơn giản như thế này mà còn không đoán được cô mới thấy kì lạ.
“Mà em muốn gặp Apsalom chỉ nhằm tự vệ thôi, muốn đảm bảo về việc trong lúc làm nhiệm vụ không bị trở ngại nào. Lúc mới gặp, em đã nghĩ đến việc gài Apsalom tìm cho em người dẫn đường và tiếp tế phẩm. Em biết được Bí Ngân ở Tây đại lục nằm đâu nhưng không đi, vậy chẳng phải là dùng thứ này để đổi lợi ích tốt nhất với mình sao? Đây mới là mục đích chính của em?”
Lưu Niên cười gian xảo. Trong lúc mỉm cười, trong đáy mắt có một thứ ánh sáng không dễ nhận ra. Gương mặt kia khi cười khiến người khác không thể bỏ qua.
Diệp Từ thở dài một hơi, người này… đáng giận. Đoán cái gì cũng đúng cả. Tuy rằng như vậy không có gì bất lợi, nhưng cảm giác này vẫn không tốt chút nào.
“Em thấy kì lạ vì tôi đoán được hết?”
Tuy rằng Diệp Từ không nói gì nhưng Lưu Niên vẫn có thể đoán ý tứ của Diệp Từ dựa theo nét mặt cô. Từ đó biết được cô thật sự muốn biết điều này.
“Đó là vì nếu là em, tôi cũng sẽ làm như vậy. Như thế mới có thể đảm bảo an toàn cho bản thân”
“Tôi muốn tìm Ốc Tác Khoa, anh có biết nó ở đâu không?”
Nếu Lưu Niên đoán trúng hết rồi Diệp Từ cũng không cần phải che giấu làm gì. Vì vậy cô nói thẳng ra, hỏi Lưu Niên về nơi cô phải tìm.
“Ốc Tác Khoa?”
Lưu Niên nghe xong hơi dừng lại ngẫm nghĩ.
“Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi chỉ dẫn là bên trong Tiên Huyết Cánh Đồng. Hình như anh thường xuyên đến đây đi lòng vòng, đừng nói với tôi là không biết.”
Ngữ điệu chất vấn của Diệp Từ khiến Lưu Niên mỉm cười. Anh đứng lên, nhìn mưa nhỏ dần ngoài kia.
“Nơi từng là quê hương của Địa Tinh?”
“Sao anh biết đó là quê hương của Địa Tinh?”
“Chỉ cần thường đi Thư Đồ Quán đọc sách, mấy thứ nhỏ nhặt này ai cũng biết”
Lưu Niên biết mấy chuyện này cũng chẳng lạ gì.
“Mưa sắp tạnh rồi, chuẩn bị đi. Mưa nhỏ bớt liền đi”
Diệp Từ hơi thắc mắc, tại sao không chờ tạnh hẳn? Ngay lúc này, Lưu Niên quay đầu như thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Từ.
“Tại Tiên Huyết Cánh Đồng nhiều nhất là Pháp Sư. Đợi hết mưa họ đều chạy ra ngoài này, lúc đó muốn đi cũng không dễ”
“Anh dẫn đường là được rồi”
Lưu Niên nói xong Diệp Từ cũng hiểu rõ được tình huống bây giờ. Cô không muốn tiếp xúc với người chơi ở Tây Đại Lục nên quyết định nghe theo Lưu Niên.
Ốc Tác Khoa nằm ở phía Đông Nam của Tiên Huyết Cánh Đồng. Ở đây có một khe nứt, khe không rộng nhưng dài hẹp trãi rộng chia cắt nơi này. Như thể một vết thương không bao giờ khép miệng trên mặt đất miên man. Vết thương này đã lâu, cây cối bên trên đã sớm chết vì đất sỏi cằn cỗi. Rất nhiều cỏ dại mọc lên, thế nhưng ở vùng Tiên Huyết Cánh Đồng, thời tiết âm u không khiến người ta thấy có sức sống. Ngược lại có cảm giác âm u tĩnh lặng.
Kèm theo đó là mưa nhỏ tí tách rơi xuống, mưa không lớn, nhưng qua màn mưa tạo cảm giác u buồn không rõ nguyên do.
Nơi này u tĩnh, tinh tế nghe phát hiện được nước mưa tí tách rơi xuống tắm táp cây cối hoặc thực vật. Không có âm vang.
Nơi này vắng lặng là vậy lại không thể tạo được cảm giác yên bình, Diệp Từ chơi game lâu năm đã hiểu rõ một quy luật: nơi nào càng vắng lặng, thì nguy hiểm càng tồn tại theo cấp số nhân.
“Nơi này có quái gì không? Không có ai luyện cấp… chắc không phải quái cấp thấp?”
Diệp Từ nói ra suy luận của mình, một đời trước không phải Diệp Từ không đến nơi này luyện cấp. Nhưng mà cô chỉ đi một vòng chứ không ở đây lâu, đối với nơi này cô không nắm rõ lắm.
“Không biết, không ai đến đây”
Lưu Niên lắc đầu một cái, anh đến nơi này rất nhiều lần rồi. Nhưng mỗi lần đến nơi này anh đều bị một luồng sức mạnh khổng lồ ngăn cản, rồi bị truyền tống ra khỏi khu vực này. Vì vậy bên trong có cái gì anh cũng không biết.
“Vậy sao anh biết nơi này là Ốc Tác Khoa?”
Lưu Niên không hé răng một lời, chỉ là đưa ngón tay chỉ một khối đổ nát không xa. Nơi đó có một cổ văn gì đó, Diệp Từ không hiểu được.
Lưu Niên nói:
“Trên đó là ngôn ngữ cổ Địa Tinh. Bỏ ra một ngàn kim ở Đồ Thư Quán là học được. Đông Đại Lục không có sao?”
Diệp Từ lắc đầu
“Ở Đông Đại Lục chỉ học được ngôn ngữ của Thú nhân thôi”
Cô nhìn tấm bia cổ ngữ kia hỏi:
“Trên đó viết gì vậy?”
“Ốc Tác Khoa, thiên đường Địa Tinh”
Lưu Niên mấp máy môi.
“Phía sau, ở chỗ khoáng thạch màu đen viết là Ốc Tác Khoa, nơi tội ác tồn tại”
Có lẽ đây là nơi cô cần tìm. Diệp Từ nhìn Lưu Niên rồi đến gần nơi đá lở, chỉ là chưa được bao lâu đã bị đẩy ngược về. Cô lảo đảo theo quán tính bị đẩy đi thật xa. Lưu Niên thấy vậy đưa tay ra, nắm lấy tay Diệp Từ. Nếu không phải do anh kéo về, có lẽ Diệp Từ đã ngã lăn trên đất rồi.
“Cũng bị đẩy ngược à?”
Lưu Niên rất quen thuộc với tình huống này.
“Nơi này ai cũng đến nhìn rồi, nhưng không vào được. Tôi tưởng em có nhiệm vụ sẽ vào được, ai ngờ giống nhau.”
[ Phía trước là một mảnh phế tích cổ xưa, cỏ dại mọc um sùm. Xem ra hoang phế đã rất nhiều năm, bạn nhìn một vùng phế tích, đột nhiên dâng lên cảm động. Muốn đi vào tìm kiếm, thế nhưng phế tích lại dường như có một vòng bảo hộ lớn, cự tuyệt bạn bên ngoài. Ngẫm nghĩ một chút, làm sao đi vào được? ]
Hệ thống kì quái đọc một tràng bằng ngôn ngữ cổ xưa, giống như là đang giảng giải thứ gì vậy.
Nghe trong âm thanh đó, Diệp Từ đột nhiên nhớ đến gì đó, cô với tay vào túi lấy la bàn Địa Tinh ra. Chỉ thấy kim chỉ nan phát sáng, không có tiếp tục xoáy mà chỉ phát mà màu hồng. Tiếp theo phát ra âm thanh tích tích. Hệ thống lại máy móc nói tiếp.
[ Phát hiện Ốc Tác Khoa. Đang định vị vị trí của Defeilai, vị trí quá xa không dò tìm được. Mời vào Ốc Tác Khoa rồi thử lại ]
Lưu Niên nhìn la bàn trong tay Diệp Từ, nghe được âm thanh kia mới hỏi:
“Đây là vật phẩm của nhiệm vụ?”
“Ừ”
Diệp Từ gật gật đầu.
“Chỉ là mang theo vật này không biết vào được không”
“Tới gần thử xem”
Lưu Niên đi về hướng kết giới phòng hộ, tuy rằng nó trong suốt nhưng Lưu Niên có cảm giác lớp bảo vệ này chẳng khác gì cái lồng. Đi vào một chút, gần đến lớp phòng hộ anh chợt ngừng lại. Sau đó vẫy tay với Diệp Từ.
“Đến đây, chỗ này không bị đẩy ra”
Diệp Từ gật đầu, nhanh chóng đến cạnh Lưu Niên. Vào lúc này, âm thanh già nua kia lại vang lên.
[ Bạn tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ở trong góc có một đồ vật cổ xưa bụi bặm. Lấy đồ vật kia ra, bạn thổi bớt tro bụi bên trên. Khụ Khụ, trời ạ. Rốt cuộc đồ này đã bao lâu rồi? Bụi bặm rất nhiều. Thế nhưng, bạn rất nhanh phát hiện đó là một cái la bàn. Vẫn là một la bàn xinh đẹp, tinh xảo vô cùng. Đây là la bàn của Địa Tinh. Có vật này có thể vào được vòng phòng hộ rồi. Nội tâm của bạn dậy sóng. A! Đúng là vật này rồi…]
Nghe nhiệm vụ tự thuật, Diệp Từ không cảm thấy kích động chút nào. Cô đưa la bàn thả vào góc hồi nào? Cô trước giờ còn chưa lấy nó ra xài nữa, nhiệm vụ này tự thuật như vậy không khiến người ta thoải mái gì cả.
Nhiệm vụ tự thuật vừa dừng lại, cô lại nghe thấy hệ thống lên nhắc nhở.
[Hệ thống] Hiện tại hai bạn là người chơi đối địch, dựa theo luật của Địa Tinh. Trong Ốc Tác Khoa không tồn tại đối địch, hai bạn có thể tổ đội. Bạn muốn tổ đội không? [Đồng ý] [Từ chối]
Hệ thống này nhắc nhở cả hai, xem ra hệ thống vẫn còn tình người. Cũng không vì luật mà khiến người ta khó xử. Vẫn còn nhiều chỗ trống để người chơi tự do.
Lưu Niên không chút do dự chọn Đồng ý. Mà Diệp Từ thì không, cô lẳng lặng quan sát gò má nghiêng nghiêng của Lưu Niên rồi mới chọn xác nhận. Đương nhiên, khi cô chọn xong thì hai người đã tổ đội rồi. Hơn nữa, tổ đội này do hệ thống lập. Chỉ có thể rời khỏi đây mới giải tán.
Xem ra, cô và người này bị buộc một chỗ rồi. Diệp Từ thở dài một hơi. Cũng không phải lo lắng Lưu Niên sẽ gây phiền phức cho mình.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội đần như heo. Chuyện như vậy chắc chắn không phát sinh rồi, chỉ là Diệp Từ thấy không tự nhiên. Hai người thế nào cũng không tự nhiên gì cả. Bọn họ vừa gặp phải lao vào nhau đánh đánh giết giết một mất một còn mới đúng. Bây giờ lại cùng nhau hòa bình làm nhiệm vụ, cô cảm thấy bình thường mới là lạ.
[ Đi vào, đi vào thôi]
La bàn Địa Tinh lại phát ra âm thành của tổ đội. Lặp lại rất nhiều lần.
Hai người cùng tiến về phía trước, không bị bắn ngược ra nữa. Trong kênh tổ đội cũng vang lên nhắc nhở.
[ Bạn phát hiện ra vùng đất bị lãng quên]
Rõ ràng rồi, đây là một phó bản. Mà còn là một phó bản ẩn giấu nữa.
Phó bản ẩn muốn mở ra đều phải có điều kiện, hoặc là vật phẩm nhiệm vụ, hoặc là nhiệm vụ dẫn dắt. Sau đó mới có thể tiến vào. Phó bản Ẩn không giống phó bản thường là ở chỗ có giới hạn thời gian, từ một ngày đến một tháng tùy theo phó bản. Sau khi hoàn thành phó bản, hệ thống sẽ căn cứ vào quá trình hoàn thành của người chơi mà quyết định bước tiếp theo. Theo cách đó, chỉ cần hoàn thành trên 90 phần trăm là sẽ thành một phó bản thường. Nếu thấp hơn đó, có khả năng phát động lần hay hoặc che giấu phó bản luôn không mở ra được nữa. (** Theo mình hiểu, hai người này sẽ làm nhiệm vụ phó bản này. Nếu hoàn thành trên 90% thì hệ thống sẽ mở ra phó bản này cho người chơi đi vào như mấy phó bản có sẵn Phế Tích Rét Lạnh vậy… có thể tổ đội hoặc công hội đi đánh như thường. Nếu thấp hơn, hệ thống sẽ tiếp tục che giấu phó bản, không mở phó bản này ra. Đợi người nhận nhiệm vụ tiếp theo. Tất cả tùy vào hai người tiến phó bản đầu tiên hết)
Tương tự như lúc Diệp Từ tổ đội rồi vào phó bản ẩn giấu kia. Đại khái là nếu hoàn thành tốt, nó sẽ thành phó bản bình thường. Bởi vì bên trong quái vật rất nhiều, đổi mới lại nhanh dày đặc nên không ít người vào đó xoát kinh nghiệm. (** Phó bản Diệp Từ nhắc đến ở những chương đầu, lúc đánh sói lấy 100 con mắt ấy. Khi đó gặp một người lùn rồi tổ đội đi vào đánh boss. Phó bản đó sau này thành phó bản thường, không phải nhiệm vụ ẩn nữa)
Vừa tiến vào Ốc Tác Khoa, hai người đều phát hiện đây là phó bản. Vì vậy đều không giấu kích động của mình. Dù sao trong Vận Mệnh gặp được phó bản ẩn giấu thật sự là quá nhỏ. Phó Bản bình thường đều khá phổ thông, qua một lần rồi chỉ tăng độ khó chứ không đổi mới. Khiến cho độ hứng thú với phó bản cũng giảm bớt.
Diệp Từ phát hiện Lưu Niên có một con dao nhỏ, dao kia giống như có sinh mệnh. Uốn éo trong điệu vũ chết chóc. Tay anh nắm chuôi dao, điều khiển cơ thể bay nhảy, tóc bay trong gió. Tinh linh kia trong mắt tràn đầy hưng phấn, giống như một đứa bé phát hiện ra đồ chơi mới. Rất vui vẻ. Cô hơi ngạc nhiên, hưng phấn? Cảm giác này thật tốt đẹp.
“Thì ra nơi này không gọi Ốc Tác Khoa, mà là Vùng đất bị lãng quên”
Lưu Niên cười cười, đứng vững lại rồi mỉm cười nhìn Diệp Từ.
“Em có Ưng Nhãn Thuật không?”
“Chưa có”
Nói đến đây cô cảm thấy rất uất ức. Cô vừa vào trò chơi thì rất dễ dàng lấy được sách kĩ năng, thế nhưng với quyển sách này không duyên không phận. Ưng Nhãn Thuật là một kĩ năng dùng đề tìm đường, có thể nói là kĩ năng bảo mệnh thần kĩ. Nhưng đi mãi vẫn không rơi được sách này.
Thanh âm của Diệp Từ buồn buồn, rơi vào tai Lưu Niên như thể cô đang ủy khuất. Lưu Niên nghĩ gì lại cười.
“Tây Đại Lục gần đây bạo ra sách này rất nhiều, nếu như làm xong nhiệm vụ này mà vẫn không rơi. Tôi về nhà kho công hội lấy một quyển cho cô”
“Bắt công hội của anh cho tôi đồ?”
Diệp Từ nghe thấy liền trừng mắt nhìn Lưu Niên.
“Tôi là người chơi đối địch đấy, cho tôi không phải tự tìm phiền toái cho mình à? Kĩ năng của tôi càng ít thì với anh mới tốt chứ. Anh bị úng não à?”
“Chỉ cần là đồ vật tiểu Công Tử thiếu. Tôi đều nguyện ý cho. Tôi tự nguyện tìm phiền toái cho mình, em nói tôi bị úng não cũng không sao cả”
Lưu Niên nheo mắt, mỉm cười như hồ ly.
“Tiền cũng không mua được chân thành”
Diệp Từ nghe thấy Lưu Niên nói chỉ thấy mặt mày càng lúc càng đen. Trước tiên không nói đến chủ trương kì lạ của anh, chỉ là nhà kho của Thế Kỉ Mới không phải muốn cầm là cầm. Ngay cả trong công hội nhỏ, Diệp Từ còn không tùy tiện cầm đi sách gì cả. Chứ đừng nói đến công hội lớn như vậy. Lưu Niên nói như kiểu đều là đồ của anh hết cả vậy.
“Đồ trong kho thiếu, kế toán công hội mặc kệ à?”
“Kế toán?”
Lưu Niên nghe thấy rất ngạc nhiên, anh suy nghĩ một chút rồi nhớ ra đúng là bên trong công hội có nuôi một đám suốt ngày làm việc vớ vẫn như kiểm toán sổ sách thật.
Lưu Niên chăm chú suy nghĩ chẳng khác nào trực tiếp nói với Diệp Từ. Người này chẳng bao giờ quan tâm kế toán của công hội nói gì. Thậm chí có thể nói, anh ta không hề có ý thức điều anh làm. Nói lên hai vấn đề khác, thứ nhất:
Lưu Niên chưa bao giờ ở kho hàng lấy gì cả. Vì lẽ đó, anh không cần biết có người như thế. Thứ hai, anh lấy cái gì cũng có người giúp anh lấp liếm. Vì vậy anh với kế toán không hề quen biết.
Dựa theo những gì cô tiếp xúc, tên lưu manh này chắc chắn là người thứ hai…
Quả nhiên, thanh niên lưu manh kia nghĩ xong liền phất tay.
“Một quyển sách chứ mấy, Apsalom sẽ tự giải quyết”
“Nếu anh thuộc công đoàn của tôi, tôi nhất định sẽ không cho anh quyền hạn đi vào kho hàng!”
Diệp Từ nhìn vẻ mặt Lưu Niên đột nhiên thấy thương cảm cho Apsalom. Cũng không biết người này phải đi theo thu dọn bao nhiêu tàn cục cho Lưu Niên rồi. Cô thở dài một hơi, rất chân thành nói với Lưu Niên suy nghĩ của mình.
Mà Lưu Niên chẳng để ý, anh còn lựa chọn bỏ qua đề tài này.
“Em ở đây chờ, tôi đi tìm đường. Nhớ Tiềm Hành”
Dứt lời, anh lưu loát hướng đến chỗ cao chạy đi. Diệp Từ mở Tiềm Hành rồi ngồi xổm ở chỗ cũ, quan sát tình huống xung quanh.
Ưng Nhãn Thuật có thể nhìn thấy cảnh vật ở cách xa mình 200 mét. Đây là một kĩ năng của thợ săn, có nó thợ săn có thể thu nhập thông tin, dò đường rất tốt. Có thể nói không có kĩ năng này thợ săn chỉ là một ngọn hải đăng đứng yên. Nếu có nó thì sẽ thành một ngọn hải đăng di động. Ưng Nhãn Thuật có thể duy trì 30 giây, CD 1 phút. Hơn nữa còn có thể nhìn thấy ẩn thân, Tiềm Hành. Là một kĩ năng vô cùng hữu ích.
Lưu Niên đứng ở trên cao quan sát, sau đó nhảy xuống. Báo cáo với Diệp Từ rất trật tự:
“Nơi này là một thành thị hoang phế, nửa thành phố này đều do cây cối bao bọc. Giống như nơi ở của Tinh Linh vậy. Đến hiện tại còn rất nhiều Địa Tinh sống ở nơi này, chỉ là không biết có phải bạn không. Vừa nãy lúc quan sát thấy tên bọn họ có màu vàng, thể hiện trung lập. Không biết là trung lập hay có đồ vật gì đó sẽ khiến họ thành quan hệ đối địch. Cách chỗ chúng ta một góc bốn mươi lăm độ có một con đường dẫn đến thành phố. Thế nhưng rừng cây rậm rạp chắc đã bỏ hoang nhiều năm. Có thể có bẫy. Cuối cùng, ở đây phát hiện Thị Huyết vong linh và Ác Thú Nhân. Hẳn nơi này là khu vực hoạt động của họ”
Lưu Niên quả nhiên không hổ danh đại thần. Chỉ có 30 giây Ưng Nhãn Thuật đã có thể thu nhập tất cả thông tin cần thiết. Hơn nữa dùng thông tin này phán đoán. Nếu trong đoàn đội có một người tiên phong mở đường như vậy, sẽ tạo nên khả năng sống sót rất cao.
“Địa Tinh am hiểu nhất là công trình học, cho dù Địa Tinh bình thường không tinh thông lắm cũng sẽ tạo ra vũ khí có sức sát thương lớn. Tôi không có kĩ năng thăm dò được quái làm bằng máy móc, anh có không?”
Diệp Từ suy nghĩ rồi dựa theo nhắc nhở của nhiệm vụ phân tích.
“Được, nhưng đây là lần đầu sử dụng”
Lưu Niên vò tóc, tại vì trước level 60, có rất ít quái vật bằng máy móc. Vì vậy hơn một nửa kĩ năng thăm dò người máy anh đều bỏ qua không học.
“Tôi dò đường, em đi phía sau nhé? Tạm thời không triệu hồi sủng vật”
Lưu Niên mở máy thăm dò, thân thể hơi cúi. Tiến vào trạng thái Tiềm Hành chậm rãi di động. Diệp Từ cũng Tiềm Hành theo anh, hướng về phía Ốc Tác Khoa đen như mực đi tới.
Đây thật sự là một hành trình kì lạ. Nhiệm vụ không thể hiểu nổi, phó bản không có chỉ dẫn. Đồng đội cũng không đoán trước được.
Thế nhưng, nhân sinh không phải thú vị ở chỗ mang lại những yếu tố không thể giải thích được đi tổ hợp với nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.