Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 37: Tên lừa đảo




Edit: An Hạ
“Cậu chắc Công Tử U nói thật không?”
Thiển Xướng Đê Ngâm từ trong kích động tỉnh lại nói câu này. Đây là vấn đề tự đáy lòng anh, Bí Ngân hiện tại có iền cũng không mua được, trong tương lai thì làm sao đây? Không ai biết trược được. Nếu như nắm giữ được Bí Ngân Mạch Khoáng chẳng khác nào quyền quyết định tương lai của trò chơi. Chuyện như vậy không phải chuyện nhỏ, Thiển Xướng Đê Ngâm không tin Công Tử U không biết. Nếu như cô biết, tại sao lại nói cho Apsalom?
“Cô ấy không có lí do lừa tớ, nhưng tớ vẫn chưa dám tin”
Thiển Xướng Đê Ngâm nói ra cũng là điều anh lo nhất.
“Dù sao bánh từ trên trời rơi xuống không phải ai cũng có thể gặp được. Cho dù có thể, tớ nghĩ bánh rơi thẳng xuống đầu tớ là không có khả năng. Đời nào có chuyện gì may mắn vậy ”
“Vậy sao cậu không nghi ngờ cô ấy?”
Thiển Xướng Đê Ngâm chỉ cảm thấy trong đầu loạn hết rồi, không sắp xếp được tư duy gì hết. Tại sao lại thành ra thế này? Chuyện này quá hoang đường, khiến anh camr thấy như đang mơ vậy.
“Quan trọng à?”
Apsalom thở dài một hơi.
“Cô ấy bị Lưu Niên bắt, nếu như không muốn chết thì phải chân thành. Mà mạch khoáng này trở thành mấu chốt để bảo vệ mình. Không chỉ chừng đó, cô ấy nói một số điều không nghi ngờ được.”
“Nói gì?”
“Thịnh Thế đến, ai cũng phải có chuẩn bị. Tổ chim bị phá thì trứng còn nguyên không?”
Apsalom giật giật khóe miệng. Có thể dễ dàng nhận thấy cho tới bây giờ trong lòng anh vẫn chưa tan kích động khi nhớ về.
Thiển Xướng Đê Ngâm biết rõ cách làm của Apsalom. Dưới tình huống như vậy, anh không hề sai. Đây là phương pháp tốt nhất rồi. Nếu như Công Tử U lừa họ thì cô chết ở đây không nghi ngờ. Cô mất rất nhiều công sức mới qua được đây, còn với công hội bọn họ chỉ là mấy điểm vinh dự thôi. Cô không có ngốc như vậy. Nếu lời của cô là thật, Sáng Thế Kỉ không chỉ có một Bí Ngân Mạch Khoáng, còn kết minh được với một công hội ở Đông Đại Lục cũng có Bí Ngân. Họ nắm được phần thắng lớn hơn.
Cho dù tính toán thế nào đi nữa, Sáng Thế Kỉ chỉ lợi không hại. Bảy ngày, một vài tiếp tế phẩm cũng chẳng tổn thất gì.
“Nếu vậy sao cô ấy còn muốn làm?”
“Công Tử U đến Tây Đại Lục là vì một nhiệm vụ, nếu không thì đã không nói tớ cử người giám thị. Nếu như vậy, chúng ta có thể loại khả năng Đông Đại Lục tấn công ngược lại. Chúng ta không cần liên lạc với công hội khác. Thêm nữa, nhiệm vụ này chắc có giới hạn thời gian, cô ấy đưa ra thời hạn bảy ngày là vì vậy. Tuy rằng cô ấy cho tớ tọa độ mạch khoáng, nhưng chỉ nói là tọa độ kia là một ngọn núi. Phải làm nhiệm vụ mới có mỏ. Còn làm nhiệm vụ gì cô ấy không nói. Tớ đang đau đầu ở đây đây, trong vòng bảy ngày làm sao làm hết nhiệm vụ được? Nếu như cô ấy đi mà vẫn chưa tìm được mỏ thì sao bây giờ? Cậu cũng biết mà, trừ khi liên lạc được ở ngoài. Nếu không chúng ta không có cách nào liên lạc với cô ấy. Mà Công Tử U, cô ấy chắc chắn không cho chúng ta cách thức liên lạc thật đâu”
Apsalom nói rõ ràng trật tự, trình bày tất cả những nghi vấn của mình rõ ràng. Không sai. Tuy bề ngoài nói là giám thị, Công Tử U bị thiệt thòi. Nhưng xét đi ngẫm lại chưa hẳn như vậy. Đầu tiên cô có thời gian Tây Đại Lục, cho dù có người giám thị, nhưng cái này không phải là một phương thức gián tiếp bảo vệ sao? Tiếp theo, cô ấy đến Tây Đại Lục làm nhiệm vụ, trên người ít tiếp tế phẩm, phải ở đây ngây ngốc nhiều ngày. Tiếp tế phẩm là vấn đề lớn. Bây giờ vừa đến, cô ấy đã giải quyết được phiền toái này. Cuối cùng, nếu khoáng mạch là sự thật. Ai dám đảm bảo nhiệm vụ này dễ làm? Dù sao đây là vật quý giá. Thiển Xướng Đê Ngâm không tin nhiệm vụ này đơn giản. Mà Công Tử U ở đây giới hạn thời gian, nếu Sáng Thế Kỉ ép buộc người ở lại cho đến khi họ tìm được là vô lí. Mà cho cô ấy về có rủi ro gì biết làm sao đây?
Thế nên Thiển Xương Đê Ngâm thở dài một hơi, cười khổ:
“Công Tử U thật không đơn giản, giống như cho chúng ta một cái bánh nóng bỏng tay mà vẫn không thể nào khiến chúng ta vui nổi”
“Ừ”
Apsalom đau đầu.
“Cũng may, đi theo cô ấy là Lưu Niên. Công Tử U cũng đau đầu nhất về Lưu Niên nên sẽ không manh động đâu. Nếu như biến thành người khác, tớ không biết cuối cùng ra cái gì nữa.”
“Lưu Niên theo cô ấy?”
Bởi vì Apsalom không nói, nên bây giờ nghe Thiển Xướng Đê Ngâm hơi giật mình.
“Cậu đề nghị?”
Apsalom hừ lạnh.
“Tớ mắt nhắm mắt mở đồng ý”
“Là ý gì?”
Thiển Xướng Đê Ngâm không hiểu,
“Chẳng lẽ Lưu Niên chủ động yêu cầu?”
“Cậu ấy không nói mà ra ám hiệu. Nếu như tớ không muốn chết, không cần đợi Công Tử U đi tớ đã bị đánh cho te tua rồi”
Apsalom hiện tại vẫn còn bất mãn.
“Sao tớ thấy chuyện gì cứ có Lưu Niên thì JQ sẽ bắn tứ tung thế nhỉ?”
Thiển Xướng Đê Ngâm gãi cằm, bắt đầu YY.
“Cậu cứ làm như Lưu Niên là một sắc lang chưa thỏa mãn dục vọng vậy”
Apsalom đen mặt, nếu như để Lưu Niên nghe thấy, ngày mai Thiển Xướng Đê Ngâm đừng hòng ra khỏi giường.
“Gần đây tớ chỉ thấy cậu ấy xuân ý nhộn nhạo, không có ý gì mà”
Thiển Xướng Đê Ngâm vội vàng lắc đầu, không muốn Apsalom đổ tội oan uổng.
“Nếu như Lưu Niên theo Công Tử U, xem như cậu ấy vì lợi ích của công hội mà hi sinh thân mình đi. Chắc chắn Lưu Niên sẽ không từ chối đâu. Đầu tiên là moi thông tin về nhiệm vụ này đi”
Apsalom hừ hừ mũi, cười hắc hắc, Tất nhiên rồi… với cách nói của Thiển Xướng Đê Ngâm cực kì tán thành.
---
Lưu Niên đang ở với Diệp Từ nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhận được mật ngữ của Apsalom. Điều này khiến anh khó chịu, cảm giác Apsalom cứ làm phiền mình. Anh chau mày tiếp nhận mật ngữ.
“Có lời nói mau, không thì biến”
“AAA… hết chặn rồi? Mới vừa rồi cậu còn bận mà? Cậu bận gì vậy? Có phải abcxyz… không? Động tác thật nhanh nha ~”
“Apsalom. Muốn chết cứ nói thẳng, tớ không ngại tiễn cậu đâu”
Nghe thấy nụ cười vô lại của Apsalom khiến Lưu Niên nhăn mày.
“Đừng đừng… tớ sai rồi, tớ có chuyện khác”
Apsalom đương nhiên sẽ không đùa với Lưu Niên lúc này. Đùa à, hiện tại Lưu Niên đang vì Sáng Thế Kỉ sử dụng Mỹ nam kế (Chuyện này hình như Lưu Niên không biết nha) để bảo vệ mục đích cao cả này, không thể chọc giận Lưu Niên được.
“Cậu hỏi Công Tử U, Bí Ngân Mạch Khoáng ở nhiệm vụ nào vậy?”
Tuy Lưu Niên ghét Apsalom quấy rầy mình lúc này, nhưng liên quan đến Bí Ngân lại là chuyện khác. Anh liền hỏi Diệp Từ về chuyện này. Diệp Từ đang cắn một quả táo, nheo mắt suy nghĩ rồi trả lời thật:
“Không biết”
“Hử?”
Lưu Niên không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, nhưng khi quan sát vẻ mặt của cô. Đúng là không nói dối. Chắc cô thật sự không biết.
“Nhiệm vụ trước đó em làm thì sao?”
“Đông Đại Lục tôi vô tình tìm được thôi”
Diệp Từ thở dài một hơi.
“Nhiệm vụ kia bí ẩn vô cùng, không cẩn thận hoặc không mẩn cảm quá với nhiệm vụ chắc chắn bỏ qua. ”
Lưu Niên trầm tư rồi ngẩng đầu hỏi tiếp.
“Em có thể nói rõ hơn? Xem như là cho tôi một kiến nghị”
“Đề nghị à…”
Diệp Từ chăm chú suy nghĩ rồi tiếp.
“Đúng rồi, tìm NPC ở mảnh đất đó, làm hết tất cả nhiệm vụ. Đặc biệt chú ý đến Hắc Thiết người lùn. Đông Đại Lục nhiệm vụ cũng do chủng tộc này giao, không chắc Tây Đại Lục là ai giao, dưới tình huống ra sao. Nhưng theo sách trong Đồ Thư Quán, chỉ có người lùn mới tìm quặng mạch. Chú ý người lùn là được”
“Nhiệm vụ phát động à?”
Lưu Niên không hổ là lão làng, nghe Diệp Từ nói cũng đoán được phương thức nhiệm vụ giao.
“Đúng rồi”
Diệp Từ muốn kết minh cùng Sáng Thế Kỉ nên không vòng vèo gì cả, cung cấp tất cả những gì có thể cho họ. Vì lợi ích của mình cố gắng hết sức.
“Được, tôi hiểu rồi”
Lưu Niên mỉm cười.
“Cám ơn em”
Cám ơn…
Không giống Lưu Niên chút nào. Tên mặt dày này cũng biết nói từ này sao? Diệp Từ hơi sững sờ, bên môi không tự chủ nở nụ cười. Kì thật, nếu tiếp xúc lâu, Lưu Niên không đến mức đáng ghét vậy.
“Trên bản đồ đó có nhiệm vụ nào nhận hết đi. Chú ý đến người lùn, phương pháp là nhiệm vụ phát động. Làm nhiệm vụ phải là người cẩn thận nhạy cảm với nhiệm vụ. Còn phải là người thích đọc sách bên trong Đồ Thư Quán”
Lưu Niên nói lại cho Apsalom tất cả những gì mình tổng hợp được.
“Công Tử U nói sao?”
Apsalom không ngờ có thể lấy được nhiều tin tức như vậy.
“Đúng vậy”
Lưu Niên không hề kì lạ khi Apsalom nghi ngờ. Công Tử U và Apsalom là người chơi đối địch. Nghi ngờ là chuyện không thể tránh khỏi, anh không để trong lòng.
“Công Tử U cưa đổ dễ vậy à? Chuyện quan trọng vậy cũng nói hết cho cậu”
Apsalom biết là không phải Công Tử U đang hẹn hò với Lưu Niên. Tất cả những gì cô nói là vì mục đích kết minh thế nhưng Apsalom vẫn không thể không suy nghĩ theo hướng này được.
“Cậu nói gì?” Lưu Niên nghe thấy Apsalom thì thầm cái gì đó không rõ nên hỏi lại.
“Không nói gì hết, tớ đi làm nhiệm vụ. Cậu bảo vệ Công Tử U đi. Vậy nha”
Apsalom có lá gan lớn đến đâu cũng không dám lặp lại nữa, hoang mang tắt đối thoại.
“Apsalom chuẩn bị làm nhiệm vụ?”
Diệp Từ chớp mắt.
“Ừ”
Lưu Niên nhìn thấy nụ cười như hồ ly thì không nhịn được cười.
“Em có muốn nói gì với họ không?”
Diệp Từ cong cong khóe môi, nghĩ đến thời điểm làm nhiệm vụ bị dằn vặt tơi tả nên cười nham hiểm.
“Tự cầu phúc đi”
Lưu Niên hơi sững sờ, sau đó là cười ha hả. Không hề giận gì cả. Giống như anh không phải người của Sáng Thế Kỉ, sống chết gì cũng không liên quan đến anh.
Diệp Từ nhướng mày.
“Tôi nói gì buồn cười à?”
“Không đâu, tôi đang nghĩ nếu chuyển lời em cho họ… mặt của cậu ta nhất định là rất đặc sắc”
Lưu Niên ăn ngay nói thật.
Diệp Từ giật mình, Lưu Niên mà là người bỏ đá xuống giếng vậy à?
“Tôi nghĩ anh sẽ tức giận”
“Giận cái gì? Tôi nói thật, đầu đất Apsalom xoắn xuýt rất thú vị nha ~”
Lưu Niên dựa vào chiến xa, thấy vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì cười rất dịu dàng đáp lại.
“Apsalom là đầu đất?”
“Không phải sao? Một người lúc nào cũng đi thu dọn tàn cục của người khác là đầu đất.”
Lưu Niên mỉm cười dịu dàng, tuy rằng lời nói có chút ác độc. Nhưng trong lời nói của anh, nhìn thấy được tình cảm không thể buông bỏ.
Tình cảm như vậy thật khiến người khác ao ước.
Quái bên trong phó bản không đổi mới, vì vậy quãng trường chất đống Vong Linh và Thú Nhân. Hai người không thể nào đi kiểm hết đống thi thể này lấy chiến lợi phẩm, sau khi sờ thi vào quái liền biến mất không còn gì cả.
“Rơi ra nhiều bảo thạch, tiếc là đẳng cấp không cao”
Trong chốc lát, Lưu Niên đã sờ được hơn mấy trăm khối bảo thạch khác nhau.
“Tiếc thật, tôi không có chỗ chứa”
Người chơi kĩ năng sống cao cấp không nhiều, thợ may càng hiếm. Vì vậy không phải ai cũng có ba lô cao cấp. Cho dù Diệp Từ không thiếu tiền, nhưng không có ba lô sức chứa cao vậy. Không mang được hết đống bảo thạch này.
“Hay em đưa tôi bảo thạch, tôi đem về Thánh Quang thành hợp thành cho em. Khi nào về giao cho em?”
Diệp Từ không nói dối gì cả, trong túi nhiều lắm mang đi được. Bảo thạch mang theo chỉ tầm hai mươi khối là cùng, đã vậy không cộng dồn được. Rất tốn diện tích trong túi. Cô không vào được Thánh Quang Thành, không thể hợp thành được. Như vậy thì phải mang hết về Đông Đại Lục mới hợp thành được. Vậy nên Lưu Niên đưa ra đề nghị.
Diệp Từ suy nghĩ rồi lại lắc đầu.
“Được rồi, không cần đâu. Bảo thạch đem đi hợp thành rất tốn tiền. Hiện tại tôi rất nghèo, không có tiền trả hợp thành cho anh”
Lời này nói thật, Diệp Từ sau khi mua hai nhà ở xong tiền tiêu sạch rồi. Còn tiền của mấy cửa hàng, lương của Thiên Thiên Hướng Thượng chưa đến tháng lãnh. Thương phẩm đấu giá có bán đi, nhưng tất cả đều ở Đông Đại Lục. Bây giờ ở Tây Đại Lục cô chưa tìm thấy hòm thư, cho dù có thư gửi đến cũng không mở ra được. Vì vậy Diệp Từ không có đến một xu dính túi.
“Quan hệ của chúng ta mà nói đến tiền? Như vậy rất ảnh hưởng tình cảm”
Lưu Niên nghe Diệp Từ nói xong, khóe môi hơi mỉm cười.
“Đừng nói với tôi về việc tiền bạc tổn thương tình cảm được không?”
Diệp Từ liếc Lưu Niên. Sau đó lại nói.
“Hay như vậy đi, anh cứ hợp thành đi. Được viên nào chất lượng tốt thì giữ lại làm chi phí được không?”
Lưu Niên đứng tại chỗ nhìn Diệp Từ, có vẻ rất kinh ngạc. Diệp Từ bị anh đứng ngốc nhìn vậy nên hơi cau mày.
“Nhìn gì mà nhìn? Mặt tôi có hoa?”
“Không phải”
Lưu Niên lắc đầu.
“Tôi giống người khó khăn cần tiền lắm à?”
“Tiền của anh không phải vô hạn, tôi cầm không thoải mái. Con người tôi xưa giờ không thích nợ ân tình của người khác.”
Diệp Từ đưa hết bảo thạch cho Lưu Niên rồi tiếp.
“Tôi nói rồi, không liên quan đến tình cảm gì cả, đừng nói tiền tổn thương tình cảm. Nợ ơn của người khác còn nghiêm trọng hơn tổn thương tình cảm, còn phải đi trả nợ cho người khác nữa. Chuyện phiền phức. Lại nói, hiện tại tôi rất nghèo. Đối với mấy chuyện tiền bạc, đừng nói với tôi”
Lưu Niên nghe xong thì mỉm cười, không kiên trì việc mình tự trả nữa. Anh nhìn cô rồi nhét bảo thạch vào túi.
“Được rồi, tôi lấy mấy khối bảo thạch là được”
Sau khi sờ hết thi của đống quái đã hạ, hai người phóng về phía nam. Ở đó có một đội trưởng vong linh. Cấp 62, quái tinh anh. Mà ở sau nó là ba lô của Ni Kỳ họ cần tìm. Nếu như một mình Lưu Niên hoặc Diệp Từ muốn đối phó thì còn hơi khó khăn, nhưng nếu như hai người liên thủ thì chẳng còn khó gì. Đơn giản đến không thể đơn giản hơn. Vong linh đội trưởng là cận chiến, không thể chiến xa. Phương pháp tốt nhất là diều.
Lưu Niên vọt tới, sau đó xả một loạt kĩ năng kéo thù hận của đội trưởng. Diệp Từ ở hướng khác bắt đầu kéo thù hận. Vì vậy đội trưởng không thèm quan tâm Lưu Niên mà chạy về phía Diệp Từ. Boss vừa chạy đến gần Diệp Từ lại bị Lưu Niên kéo thù hận. Vì vậy tiếp tục chạy lại Lưu Niên. Boss chưa kịp động lại bị Diệp Từ kéo lại.
Bình thường nếu thợ săn chơi diều thì còn phải đi vị chuẩn, phải di chuyển tốt một chút. Nhưng nếu hai thợ săn cùng là thợ săn đỉnh, công kích cao thì boss chẳng khác gì cọc gỗ nhắm bắn cho thợ săn cả. Chỉ cần đoạt tốt thù hận và khống chế sát thương chuẩn thì không còn gì kích thích nữa.
Đội trưởng rất uất ức. Nói gì thì nói nó cũng cấp 62 rồi, là boss nhỏ rồi. Vậy mà bị hai thợ săn đá qua đá lại. Sớm muốn gì cũng chết. Thật sự là hố cha mà.
Mười phút trôi qua, đội trưởng hét lên rồi ngã xuống đất. Đành phải ngậm ngùi chết dưới chân hai thợ săn vô sỉ. Không công bằng! Không công bằng! Boss còn chưa chạm vào áo hay người, chứ đừng nói đến vuốt ve hai người đổ chút máu.
Vong Linh đội trưởng rơi xuống vài trang bị thuộc tính rất tốt. Nhưng Diệp Từ không phải là vong linh thợ săn nên không thể đổi trang bị rồi rời đi được. Cô đành đưa hết những thứ trang bị bình thường cho Lưu Niên bán lấy tiền rồi giữ cho mình những đồ có thể bán được nhiều tiền. Sau khi giết chết boss, hai người cầm túi đồ của Ni Kỳ lên. Ba lô này rất cũ rồi, bên trong góc ghi là “ba lô của Ni Kỳ”. Cầm lên không có gì cả, cũng không có tiền bạc gì. Không tốn trọng lượng mà lại phình rất to ra, điều này làm người khác tò mò bên trong rốt cuộc là có gì. Chỉ tiếc một điều, đây là vật phẩm của nhiệm. Cho nên hai người có mở ra được cũng không dùng được, huống hồ ngoài NPC thì hai người cũng không thể mở ra được.
Cầm ba lô, hai người chạy đến trung tâm. Trên đường cũng gặp Thú Nhân tuần tra, nhưng la bàn đã nhắc nhở nên mở Tiềm Hành. Thuận lợi tránh né quái hết, an toàn giao nhiệm vụ cho Ni Kỳ.
“Ồ, về rồi à?”
Ni Kỳ nhận lấy ba lô của mình, hai mắt vốn to giờ mở ra lớn hơn nữa. NPC cầm túi trong tay, áp hai gò má vào cọ cọ. Vừa làm vừa xoa nắm, như thể gặp được người yêu không bằng.
“Bảo bối của tôi, rốt cuộc cũng tìm được rồi”
Ni Kỳ lại lan man một số lời vô nghĩa, tuy NPC biểu hiện rất vui vẻ nhưng Diệp Từ không thấy vui gì cả, cô không hứng thú với NPC này. Nhiệm vụ này Lưu Niên nhận, vì vậy cô không nhìn thấy nhiệm vụ nhắc nhở. Vì lẽ đó, cho dù có phát sinh thêm cái gì Diệp Từ cũng không suy luận với Lưu Niên được. Đành phải cho anh tự xử. Trên thực tế cũng vậy. Ni Kỳ thân thiện với Lưu Niên hơn cô, thái độ của Diệp Từ có làm sao cũng chẳng thèm để ý. Nói chuyện chỉ gật gật đầu.
“Được rồi, Tinh Linh. Để cảm ơn anh hay bạn đồng hành. Ta sẽ giúp hai người một chuyện”
Ni Kỳ nói với Lưu Niên rất nhiều, Lưu Niên có thể tự xưng là Tây Đại Lục solo vương không chỉ vì anh có kĩ thuật tốt đâu.
Mỗi người chơi đỉnh cấp được gọi là đỉnh cấp chỉ khác với cao cấp một chữ, không đơn thuần là kĩ thuật tốt thôi. Tất nhiên, thao tác và kĩ thuật của họ muốn trở thành đỉnh cấp thì sẽ có chút khác biệt. Nhưng trên hết còn là sự quan sát và mẫn cảm với nhiệm vụ mình nhận được nữa. Tất cả những game online truyền thống, sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ có nhiệm vụ ẩn. Những nhiệm vụ này có nhận được hay không tùy theo may mắn của mỗi người. Mà quan trọng hơn, đó là sự quan sát và mẫn cảm nữa. Muốn trở thành đỉnh cấp cũng phải mạnh hơn người khác, tỉ mỉ và mẫn cảm hơn người khác.
Mỗi người chơi có thể nhìn thấy nhiệm vụ ẩn, nhưng có thể lấy được nhiều hướng dẫn để suy luận giải quyết không, có được nhiều khen thưởng không. Đều dựa vào sự lĩnh hội và nhân phẩm của người chơi.
Diệp Từ có thể trở thành người chơi đỉnh cấp, sự mẫn cảm và kĩ thuật đều hơn người khác. Mà Lưu Niên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng cô không hứng thú với việc Lưu Niên và Ni Kỳ nói gì với nhau, nhưng vẫn nghiêm túc xem hai người nói chuyện không tỏ ra khó chịu gì cả. Lưu Niên quả là người rất lợi hại. Tất cả những quá trình phát sinh và thái độ, phương pháp nhận nhiệm vụ của anh không hề giống Diệp Từ.
Diệp Từ thường dùng là tạo cảm tình tốt với người chơi bằng sự chân thành của mình. Dù phương pháp này cực khổ một chút, nhưng vô cùng an toàn. NPC nào cũng không bị chọc giận vì hình thức này. Lưu Niên lại sử dụng là làm NPC vui vẻ, dùng ngôn từ nhẹ nhàng và bẫy ngôn ngữ để NPC tự động nói ra manh mối. Phương pháp này thuận lợi vô cùng, nhưng phải xem bạn có khôn khéo không. NPC vốn có IQ cao, nếu bị phát hiện thì sẽ để lại cho họ ấn tượng rất xấu. Nhiệm vụ phía sau cũng nguy hiểm nhiều.
Lưu Niên là người trời sinh đã là người gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ. Anh không hề bị NPC phát hiện, lừa người ở trình độ cao vô cùng. Chí ít Ni Kỳ có thái độ vô cùng thích Lưu Niên. Diệp Từ cũng không mở thuộc tính của Ni Kỳ cũng biết được rằng Lưu Niên chắc chắn có độ thân mật rất cao với Ni Kỳ.
Hic. Đây là công bằng à? Người lương thiện đều thiệt thòi mà. Diệp Từ nhìn Lưu Niên đang vui vui vẻ vẻ với Ni Kỳ nhịn không được thở dài một hơi. Có người gian trá như thế tồn tại, có cho người lương thiện sống nữa không đây. Cô đành tự chấm chấm nước mắt an ủi mình vậy.
Ngay khi Diệp Từ còn ngây người, hai người đã bàn xong phần thưởng. Từ nụ cười của hai người, có thể thấy được phần thưởng này cả hai rất hài lòng.
“Ni Kỳ là một người đưa thư, đáp ứng chúng ta là đưa thư giúp bên ngoài cho đến khi chúng ta rời phó bản.”
Lưu Niên cười tươi với Diệp Từ.
“Lần này em không cần lo lắng túi đầy hay không mang được đồ rồi, em có thể ném cho Apsalom để cậu ta đấu giá rồi lấy tiền, hoặc là gửi cho bạn em ở Đông đại lục đều được”
Diệp Từ kinh ngạc nhìn Lưu Niên.
“Hay thế này đi, em nghe tôi. Đem quăng cho Apsalom để cậu ta bán. Em có thể về Đông đại lục hạnh phúc, không cần đem nhiều đồ nặng túi”
“Người đưa thư? Sao anh biết?”
Diệp Từ có cảm giác, Lưu Niên không phải mới biết Ni Kỳ là người đưa thư đâu. Chắc chắn anh ta phát hiện cái gì đó.
“À, tất cả những đồ vật và nhà ở xung quanh nơi này đều có dấu hiệu của bưu cục. Tất nhiên là bằng ngôn ngữ cổ Địa Tinh. Lúc Ni Kỳ giao nhiệm vụ, tôi hỏi về một số vấn đề. Thấy anh ta không trả lời ngay, đây là vấn đề về bảo mật. Chừng đó cũng đủ biết anh ta là một người đưa thư rồi. Nếu là đưa thư, phần thưởng chắc chắn sẽ liên quan đến bưu điện. Chúng ta vào phó bản bên ngoài không liên lạc được, chắc sẽ có công dụng. Ai ngờ có thật…”
Lưu Niên nhún nhún vai, mấy chuyện này đơn giản dễ suy luận mà.
Thế nhưng Diệp Từ biết sau vẻ dễ dàng đó là một bề dày kinh nghiệm chơi game mới có được.
“Tại sao nhất định phải chọn khen thưởng là điều này vậy?”
Đây mới là điều cô không hiểu. Dựa theo bản lĩnh của anh, nhất định còn có thể nhận khen thưởng tốt hơn. Nhưng tại sao anh lại chọn một phần thưởng chẳng có lợi gì với mình vậy? (***còn không phải vì Từ Từ sao *cào cào* )
“Haha, vì tôi lười. Ra ra vào vào phó bản phiền lắm”
Lưu Niên híp mắt, nói ra rất dễ dàng. Nhưng không vì nguyên nhân này mà chọn khen thưởng này. Anh mỉm cười xán lạn, quay người đi về phía Ni Kỳ.
“Được rồi, vật phẩm nhờ cậu đưa cho Apsalom. Tiện thể hỏi cậu ta về đồ ăn cho chúng tôi lót dạ luôn”
Diệp Từ ngẩn người, không hiểu sao trong lòng có một nơi nào đó trở nên mềm mại hẳn đi.

Tên này đúng là đồ lừa đảo.

Phó bản này ở Tây Đại Lục mà phiền phức sao? Không phiền chút nào, chỉ cần cô còn ở trong phó bản. Mỗi khi anh vào chỉ cần chọn truyền tống vào phó bản. Một ngân tệ đã có thể đến nơi này. Tốc độ nhanh, có thể sửa đồ, an toàn nữa. Chẳng chút phiền phức nào.
Người này… chủ yếu vì cô là người chơi của Đông Đại Lục nên mới làm nhiệm vụ của người đưa thư. Còn nói cái gì mà toàn bộ trang bị cho Apsalom đấu giá, anh thiếu tiền sao? Anh mà thiếu mới là lạ, nhìn trang bị xa xỉ trên người đi. Người này là người không để tiền vào mắt. Nhất định là vì cô bảo thiếu tiền, lại sợ mình ngại nên mới nghĩ ra biện pháp này. Đưa hết vật phẩm cho Apsalom rồi đưa lại tiền cho mình.
Diệp Từ nhìn bóng lưng trước mặt, cắn môi khẽ. Chậm rãi thở ra một hơi. Khóe môi đã cong thành nụ cười từ lúc nào.

Đồ lừa đảo.

Anh nghĩ rằng toàn bộ chuyện này là ngẫu nhiên sao? Nếu thật sự là vô tình, cô là một người bình thường sẽ tin tưởng lời anh nói. Chỉ tiếc, cô trọng sinh. Đối với những điều anh nói cô sẽ không tin. Nhưng cô không thể không cảm thấy. Lưu Niên vì mình, điều này khiến lòng cô ấm áp.
Nếu Lưu Niên đã cất công suy nghĩ đến cảm giác của cô, cô không có cách nào không chấp nhận rồi. Diệp Từ chưa bao giờ làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của mình, cho dù đối phương có là địch đi nữa. Nếu không ảnh hưởng gì đến mình, vậy thì cô sẽ không để đối thủ một mất một còn của mình trở thành chướng ngại vật.
“Anh nói không sai, vậy cứ mang đồ chúng ta kiếm được bán hết đi. Chia cho tôi một nửa là được rồi”
Diệp Từ nhướng mày, chuyện liên quan đến tiền, trang bị cô đều có bộ dáng như gian thương vậy.
Anh nghiêng mặt nhìn cô, rất hài lòng.
Ở trung tâm của Ốc Tác Khoa là hoàng cung. Toàn bộ hoàng cung kiến trúc chủ yếu là đá tảng xây nên. Nó khổng lồ, hùng vĩ, đồ sộ bởi vì cẩm thạch cấu thành. Toàn bộ hoàng cung bằng đá, uy nghi mà vững chãi. Tuy hoàng cung đã hoang phế lâu năm nhưng hoàng cung vẫn giữ được sự xa hoa. Thật khó tưởng tượng được, Địa Tinh cao hơn Người Lùn, kiến trúc này đều hơn tinh xảo của người lùn. Phương pháp ra sao mới có thể xây được một hoàng cung vàng hoa rực rỡ như vậy.
Sâu bên trong hoàng cung có hành lang hình tròn. Cổ đại không ít nơi có cấu trúc như vậy, nổi tiếng nhất là đấu trường La Mã. Mà hoàng cung này kiến trúc tương tự nơi đó, Hoàng cung này lấy ý tưởng từ Đấu trường của Hi Lạp cổ. Diệp Từ đi vào tầng thứ nhất, phát hiện ra sự khác biệt của hoàng cung này ở đâu.
Lúc nãy đã nói, hoàng cung này cấu trúc hình tròn. Nhưng không ngờ, đi vào bên trong mới thấy hoàng cung này có cấu trúc như cái phễu ngược. Mỗi một tầng càng lên cao càng nhỏ lại.
Diệp Từ và Lưu Niên đang ở tầng cao nhất. Ngẩng đầu, trên đỉnh có một nóc nhà trong suốt như pha lê. Đây là nguồn sáng lúc này, xuyên thấu qua pha lê khiến toàn bộ bầu trời màu đỏ ngoài kia hiện rõ ràng.
Tia sáng đỏ từ nóc nhà rọi xuống mỗi tầng tạo nên mĩ quan khó tả.
Suy nghĩ của hai người không giống nhau, tầng hai người đang đứng cũng không có quái vật. Yên tĩnh đến đáng sợ. Chỉ có gió là vẫn thổi, nâng mái tóc màu bạc của hai người lên rồi tự do đánh rối. Ở trong gió phấp phới mềm mại.
Diệp Từ nhìn quanh một lúc, rồi bước tới một bước. Cô nhìn xuống dưới, một lan can. Dưới lan can là một tầng khác. Cao đến mức hơi choáng váng. Cô có cảm giác xoắn ốc từ trên xuống dưới này khiến người hoa mắt chóng mặt. Như một đường hầm hình tròn dài vô tận, vĩnh viễn không nhìn thấy được cúi hầm. Không có điểm đầu, cũng không nốt điểm cuối.
“Wow, ở đây rốt cuộc có bao nhiêu tầng?”
Lưu Niên đứng bên cạnh nhìn xuống, lông mày khẽ chau.
“Không biết nữa”
Diệp Từ lắc lắc đầu, vội rời mắt đi. Thiết kế này thật sự là tà giáo.
“Chúng ta tìm ở lối vào mỗi tầng trước”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ một lúc, đây là biện pháp duy nhất rồi.
Tuy rằng kĩ năng mở đường của thợ săn không bằng đạo tặc. Nhưng vì thuộc chức nghiệp chiến xa nên năng lực ứng biến cao hơn đạo tặc. Huống hồ là hai thợ săn. Tuy rằng Ốc Tác Khoa tràn đầy bất ngờ, không thể biết được ở đâu là nguy hiểm. Nhưng Lưu Niên và Diệp Từ phối hợp rất tốt. Tìm tòi một tầng đã phát hiện ra một cầu thang ở một góc mà hai người không chú ý.
Tất cả những cầu thang này đều có rêu xanh phủ rợp. Chẳng khác nào một thân cây khô cằn. Tầng thứ hai, cầu thang có vẻ sạch sẽ hơn. Tuy rằng cẩm thạch đã sớm mờ đi, không còn sáng nữa nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Nhưng vì quá sạch sẽ mà Lưu Niên với Diệp Từ đứng ở lầu đó, không tìm nữa.
Diệp Từ ngẩng đầu nhìn lên, bức tường có phần loang lỗ. Bên trên có một ít vết tích còn dư lại đốm đen. Cô đưa tay chạm vào đó, nhưng nó hơi cao. Ngay khi cô định nhón chân để chạm, chuẩn bị chạm vào được thì phát hiện một bàn tay khác đã sờ vào đó, vượt qua tay cô, quệt một ít vết tích đó.
Quay đầu nhìn lại, đã thấy Lưu Niên ở phía sau. Khoảng cách sát người mình. Diệp Từ vội lùi lại, cách xa Lưu Niên một chút.
Mà động tác nhỏ như vậy cũng không làm anh chú ý. Hình như toàn bộ sự chú ý của anh đã đặt lên vết trên tay mình rồi. Anh quệt quệt trên tường, dùng tay vân vê dấu vết còn sót lại. Ngẫm nghĩ một lúc mới nói với Diệp Từ.
“Là vết cháy”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.