Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 38.1: Đồng đội đáng giá tin cậy (1)




Edit: Yang
Beta: Duyên
"Tại sao ở đây lại có vết tích bị lửa thiêu?" Diệp Từ lại ngẩng đầu lên một lần nữa, cẩn thận quan sát những dấu vết màu đen ở phía sau lớp bọc tường bị lột ra. Gần như cả một mảng rất lớn , rồi sau đó mới bị lớp bọc tường bao trùm lại.
"Gần chỗ này nhất định phải có một cơ quan. Có điều dựa theo hoàn cảnh hiện tại gợi ý, cơ quan này hẳn là bị bỏ đi đã lâu rồi."
"Bỏ đi không có nghĩa là không thể dùng." Diệp Từ cũng quan sát bốn phía cầu thang. Đột nhiên cô phát hiện, mấy bức tranh ở dọc theo cầu thang này tựa hồ có vẻ treo quá thấp. Hơn nữa, những bức tranh sơn dầu này so với dấu vết hư hại hoàng cung lại tựa hồ có hơi quá mới .
"Có cơ quan ở phía sau bức tranh." Hai người gần như nhất trí bày tỏ vấn đề này, sau đó cả hai quay sang nhìn nhau cười cười.
"Nếu đã tìm được cơ quan rồi, chúng ta nên làm thế nào để vượt qua?" Lưu Niên hỏi như thế là có đạo lý. Thợ săn mặc dù có khả năng thiết lập cơ quan ngầm. Nhưng mà, lại không có biện pháp phát hiện cái hộp điều khiển cơ quan và loại trừ cơ quan. Loại công tác này ở trong đoàn đội đều là do đạo tặc đứng ra hoàn thành.
Bởi vì đạo tặc so với tất cả các chức nghiệp đều có cảm giác càng cao hơn. Cho nên, thông thường có thể cảm giác được hệ thống nhắc nhở không giống mọi người. Chỉ cần tìm bởi những chỗ gợi ý , là liền có thể nhanh chóng tìm ra hộp điều khiển cơ quan. Chỉ lưu ý là khi hủy đi hộp điều khiển cơ quan phải chú ý, nếu như không đủ khéo léo thì đạo tặc rất dễ dàng làm nổ tung cả cơ quan. Cơ quan bị nổ tung chẳng những sẽ không mất đi tác dụng, bởi vì hộp điều khiển cơ quan nổ mạnh, nên sẽ ảnh hưởng đến đạo tặc làm cho huyết lượng giảm xuống. Cho nên, việc hủy đi cơ quan này chính là một kỹ năng sống sót, loại chức nghiệp như là thợ săn chỉ đào không thèm chú ý chôn là không làm được.
Nếu không có biện pháp hủy đi cơ quan, mà muốn thuận lợi đi qua chính là một chuyện phiền toái lớn.
Cả cái cầu thang dài đại khái là mười lăm mười sáu thước. Có điều ở trên vài vách tường có vẽ bức tranh, tổng cộng có đến sáu bức. Điều này nói rõ , là trong cự ly mười lăm mười sáu này, ít nhất ... có sáu miệng cơ quan . Hơn nữa, căn cứ hoàn cảnh hiện tại nhắc nhở, các cơ quan này đều là cơ quan phun lửa.
Địa đồ Ốc Tác Khoa là một bản sao 60 cấp . Trên con đường băng qua cầu thang dài mười lăm mười sáu thước, rộng không đến năm thước, lần lượt bố trí sáu miệng phun lửa của cơ quan. Nếu như một khi phát động cơ quan, Lưu Niên và Diệp Từ căn bản là không nên nghĩ sẽ toàn thân băng qua, căn bản trốn không nổi. Lưu Niên là người chơi Tây Đại Lục, cho dù chết cũng dễ nói. Chính là Diệp Từ liền không giống thế. Cô là người chơi Đông Đại Lục, nếu như bỏ mạng tại địa phương này, mang khối thi thể này đi chính là một chuyện làm cho người ta đau đầu không thôi.
Diệp Từ suy nghĩ một chút, đột nhiên trong đầu chợt lóe sáng. Cô móc ra từ trong bọc hai chiếc miêu trảo ba vuốt, đưa cho Lưu Niên một cái rồi nói: "Dùng cái này thử xem."
Lưu Niên tiếp lấy miêu trảo, cầm trên tay suy nghĩ một phen, tràn đầy hứng thú nhìn Diệp Từ: "Cái này là công trình người chơi đại lục các cô làm à?"
"Ừ." Diệp Từ nhìn một chút ước lượng độ dài cái miêu trảo trong tay của mình, lại áng chừng khoảng cách từ vị trímình đứng đến đầu cầu thang tầng hai đối diện, cảm thấy có thể ném tới được. Thế là bắt đầu nhắm chuẩn đầu cầu thang đối diện mà ném miêu trảo tới.
Miêu trảo ở trong tay Diệp Từ phảng phất như có sinh mệnh. Nó vẽ ra một đường thẳng tắp, cắm gọn ghẽ vào đầu cầu thang đối diện. Mà đúng trong lúc miêu trảobay qua đầu cầu thang, chỉ thấy có sáu ngọn lửa thật lớn phun ra từ phía sau lưng bức họa. Những bức họa xinh đẹp kia trong khoảnh khắc đã biến thành một đám tro tàn. Mức tổn thương thật lớn , có khả năng tưởng tượng, nếu như lúc này phi qua chính là Diệp Từ và Lưu Niên, chỉ sợ thời gian này đã qngã xuống ở nửa đường.
Diệp Từ kéo phần đuôi miêu trảo lại. Ngọn lửa cực lớn kia mặc dù không thiêu cháy được cô, nhưng mà, nó cũng khiến cho cô cảm giác được luồng sóng nhiệt bức người đang ập về phía mình. Liền vào lúc cô muốn giơ tay len che mặt mình, thì lại thấy một bóng dáng đã chắn ở tại phía trước cô.
"Em lui lại một chút, để tôi thử trước." Lưu Niên quay lưng lại Diệp Từ, bắt đầu quay quay miêu trảo trong tay.
"Tôi đi trước đã, có phải trước kia anh chưa từng có sử dụng miêu trảo..." Diệp Từ nhìn tấm lưng thẳng tắp khỏe mạnh của Lưu Niên, cảm thấy để cho Lưu Niên đi thử đầu tiên thì hẳn là không sai biệt lắm như bảo anh đi chịu chết.
Lưu Niên chỉ là hơi nghiêng nửa gương mặt nhìn Diệp Từ một chút , rồi mới đưa tay đẩy cô sang một bên. Cũng không đợi Diệp Từ cự tuyệt, miêu trảo trong tay Lưu Niên đã phi đi ra ngoài, gọn ghẽ cắm ở trên lan can đầu cầu thang đối diện. Lưu Niên kéo kéo bộ đuôi miêu trảo rồi lui về phía sau hai thước. Sau đó mới hạ thấp trọng tâm, im lặng quan sát ngọn lửa đang không ngừng bắn ra.
Ngọn lửa của cơ quan phun lửa này cũng tịnh không có quy luật. Có lẽ, bọn chúng sau khi liên tục phun ra bảy tám giây thì sẽ dừng lại một, hai giây để nghỉ ngơi. Nếu như là đạo tặc đơn độc không có đội ngũ, khi gặp phải tình huống như vậybình thường liền muốn lợi dụng một hai giây nghỉ ngơi này, để tìm biện pháp băng qua.
Thế nhưng nếu như chỉ trông chờ vào đôi chân, thì trong vòng một hai giây mà muốn băng qua cự ly mười lăm mười sáu thước, vẫn là không có khả năng. Nhưng mà hiện tại trên tay hai người có miêu trảo, tình huống liền khác đi rất nhiều.
Lưu Niên im lặng nửa ngồi xổm ở chỗ đó. Chân trước của anh hơi gấp khúc, người ngả ra phía sau, làm ra một tư thế xuất phát chạy. Đây là một tư thế thợ săn rất thường hay sử dụng. Thợ săn phải sử dụng nó để làm cân bằng thân thể khi phóng vụt lên phía trước, liền phải nhờ vào trợ giúp chạy lấy đà hoặc là dựa vào quán tính để đạt tới tốc độ cực nhanh cần thiết. Nhưng mà bình thường muốn đạt tới quán tính như vậy phải trải qua một đoạn cự ly chạy băng băng. Chính là, ở trong trò chơi, địa hình và thế đất của rất nhiều địa phương đều làm hạn chế phương pháp chạy lấy đà của thợ săn khi sử dụng ở cự ly dài. Mà các thợ săn vì tìm hiểu cách giải quyết hạn chế như vậy cũng có biện pháp của mình, đó chính là sử dụng hết tính bộc phát thân thể. Dùng đến tính bộc phát trong nháy mắt này, hơn nữa tận dụng các đặc điểm hoàn cảnh địa hình khác có khả năng trợ lực để cuối cùng đạt tới quán tính cần thiết. Để sao cho trong thời gian ngắn nhất sẽ đạt tới tốc độ cao nhất, làm được những động tác và thao tác cao siêu như lăn mình bật lên cùng với nhảy vọt để đạt mức cao hơn hạn chế của bản thân.
Lưu Niên vẫn không nhúc nhích, hai mắt lẳng lặng nhìn chăm chú ngọn lửa trước mặt do cơ quan phun ra. Cơ thể toàn thân hắn căng thẳng dưới bộ giáp bó sát người, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động rất mạnh, bất kì lúc nào đều sẽ bộc phát ra lực lượng đáng sợ nhất. Diệp Từ đứng ở một bên im lặng nhìn hắn, không phát ra một chút tiếng động. ánh lửa đỏ hồng kia chiếu rọi trên thân hai người, khiến nước da trắng dặc trưng cho tinh linh bị nhuộm vài tia đỏ ửng.
Lưu Niên là đang tính toán thời điểm vọt lên chính xác nhất.
Mặc dù tất cả ngọn lửa do các cơ quan phun ra và thời gian nghỉ ngơi đều là không sai biệt lắm, thế nhưng là ít nhiều vẫn còn có hơi khác biệt rất nhỏ. Sự khác biệt như vậy chỉ trong thời gian chưa tới nửa giây đến hai giây. Thời gian này xác thật phi thường phi thường ngắn. Chính là, có đôi khi chỉ cần thời gian ngắn ngủi như vậy , thường thường là có thể xác định một tánh mạng con người sẽ còn tồn tại hay không, một nhiệm vụ có bị thất bại hay không . Cho nên, người chơi có kinh nghiệm tuyệt đối sẽ không bỏ chung một rọ tất cả ngọn lửa bẫy rập , mà là sẽ phân chia ra, phân tích thành từng cá thể.
Thật giống như ngọn lửa do các cơ quan này phun ra trong thời gian chuẩn xác chỉ là bẩy giây, còn thời gian ngừng lại là một giây bẩy. Khác biệt rất nhỏ như vậy vào lúc bình thường căn bản không được coi là cái gì, nhưng mà vào giờ này khắc này, cũng là mấu chốt quyết định thành bại.
Thời gian dừng một giây bẩy kia của cơ quan nhất định không thể có một chút xíu lãng phí. Muốn lợi dụng thời gian kia mà dùng quán tính bay qua đoạn đường cầu thang, như vậy trước đó sẽ phải hoàn thành nhảy lấy đà vọt mạnh và lợi dụng quán tính ở mấy phân đoạn. Thời gian những phân đoạn này từng thợ săn dựa theo khả năng khác nhau của mình nên không đồng nhất. Dù sao cũng phải mà nói, đây là một quá trình phi thường chuẩn xác vô cùng, mỗi một giây đồng hồ đều không thể có khuyết điểm, mỗi một giây đồng hồ đều không thể có đến trễ. Nhất định phải khớp nối được thật chuẩn thì mới có thể làm được hoàn mỹ không thiếu sót.
lúc này Lưu Niên im lặng, chính là vì đang chờ lúc bùng phát dữ dội. Hắn đang tính toán thời gian nhảy lấy đà của chính mình . Bỗng đột nhiên , Diệp Từ chỉ nhìn thấy thân thể Lưu Niên bất ngờ hạ xuống, toàn thân liền giống như mũi tên rời cung mà bắn đi ra ngoài. Hắn bắt đầu phi thân, lần lượt đạp lên lan can ở phía sau , bức tường đầu cầu thang và trên mặt bức tường cơ quan, mỗi nơi đạp một cước. Trong nháy mắt mức quán tính thân thể của anh được nâng lên đến mức lớn nhất. Cũng là tại một khắc kia, khi cơ quan ngừng phun lửa, mà thân thể Lưu Niên thì như là hoàn toàn không bị ảnh hưởng sức hút của trái đất mà bay vọt về phía trước. Chỉ sau nháy mắt liền vững vàng rơi trên lan can đối diện.
Mà lúc này, ngọn lửa cơ quan ngừng phun và hồi phục lại một lần nữa phun ra . Hình như chuyện đã xảy ra trong nháy mắt mới rồi kia đều hoàn toàn không tồn tại. Hai người cách nhau cơ quan phun lửa kia,từ xa xa nhìn nhau, tựa hồ rất gần, rồi lại rất xa.
Lưu Niên một hơi làm xong động tác, cực kỳ đẹp mắt, mà ngay cả Diệp Từ cũng không nhịn được muốn reo hò vì anh. Nam nhân này quả nhiên là không đơn giản, từ tính toán thời gian đến nắm chắc cơ hội, từsức lực bật nhảy đến vận dụng quán tính, toàn bộ hoàn mỹ không sai sót. Động tác của hắn thật giống như đã huấn luyện mấy ngàn lần mấy vạn lần đều hoàn mỹ như nhau, căn bản không giống như là mới hoàn thành lần đầu tiên , hoàn toàn không có một chút cảm giác trúc trắc.
Lưu Niên đứng ở dưới cầu thang , ngẩng đầu nhìn Diệp Từ còn đứng ở phía trên cầu thang mà nói: "Động tác nhảy lấy đà của ta cần hết hai giây ba, điểm trợ lực có ba chỗ. Nhưng mà nhân vật nam tính nếu so với nhân vật nữ tính thì tứ chi dài hơn một chút. Cô có thể cần phải bốn điểm trợ lực. Cho nên, thời gian động tác nhảy lấy đà sẽ kéo dài hơn một chút. Tính toán kĩ, thời gian phun lửa chỉ có bẩy giây, thời gian dừng lại chỉ có một giây bẩy. Không nên vội vàng, tính toán thời cơ cho tốt hãy nhảy."
Diệp Từ gật đầu. Chính như Lưu Niên nói, bởi vì vóc người của mình nhỏ thấp, làm cho tứ chi so với Lưu Niên đều phải ngắn hơn một chút. Cho nên, ba điểm trợ lực của Lưu Niên đối với cô mà nói tuyệt đối không đủ. Mà Lưu Niên tự cung cấp cho cô toàn bộ thời gian chính mình hao phí đều chính xác , không nghi ngờ là một vật tham khảo tốt nhất cho cô. Dưới tình huống như vậy , cô có khả năng càng dễ dàng hơn tính toán ra thời gian cần thiết mà bản thân sẽ phải dùng đến.
Diệp Từ đứng ở trên vị trí vừa rồi Lưu Niên , bắt đầu chuẩn bị tư thế đồng dạng như hắn sử dụng. Nhưng mà, thân thể của cô so với Lưu Niên càng mềm mại hơn, cô có khả năng ép thân thể tới mức càng thấp hơn một chút. Như vậy vào lúc nhảy lấy đà sẽ có sức bật lớn hơn nữa. Trước khi tính toán thời gian , đầu tiên Diệp Từ cần phải chọn cho tốt bốn điểm trợ lực điểm. Cô quan sát một phen bốn phía quanh mình, ngoại trừ ba điểm trợ lực vừa rồi Lưu Niên đã chọn dùng, ở phía sau còn một cột trụ đá cẩm thạch có khả năng làm điểm trợ lực thứ hai cho cô.
Sau khi lựa chọn được bốn điểm trợ lực, Diệp Từ cẩn thận kiểm tra một phen cự ly từ bốn điểm trợ lực điểm đó với chỗ chính mình đứng để xác định sức lực phù hợp. Tiếp theo mới lại một lần nữa đè ép thân thể thấp xuống, hai mắt gắt gao nhìn chăm chú bẫy rập ngọn lửa trước mặt.
Phun ra, ngừng lại, phun ra, ngừng lại, phun ra, ngừng lại.
Vào giờ khắc này, phảng phất tất cả thời gian đều như đọng lại , chung quanh không hề có bất cứ âm thanh gì nữa. Diệp Từ cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú cơ quan phun lửa trước mặt, trong lỗ tai tựa hồ cũng chỉ còn lại có âm thanh hô hấp và tiếng tim đập của chính mình.
Thịch, thịch, thịch. Tim của cô đập vững vàng mạnh mẽ, hô hấp của cô bình thản mà không lộn xộn rối loạn, phảng phất tất cả đều giống như mọi ngày.
Tất cả mọi thứ, liền thay đổi trong nháy mắt . Diệp Từ đột nhiên đè thấp thân thể, thật giống như dưới chân mọc ra lò xo, cả người bắn vọt lên, chân trái của cô đạp về phía sau một cái, chuẩn xác đạp đến lan can phía sau. Thân thể của cô bay về hướng chếch bên trái mười lăm độ, mà lúc này chân phải lại đạp về phía sau một cái. Phía sau cô thật giống như là đã mọc ra con mắt, chuẩn xác đạp ở trên cây cột đá cẩm thạch . Trải qua hai lần mượn điểm trợ lực lúc ban đầu, thân thể Diệp Từ đã ngưng tụ quán tính thật lớn. Cô phóng về hướng tới bức tường đầu cầu thang . Lại là chuẩn xác đạp một cái, thân thể Diệp Từ bay tới điểm trợ lực cuối cùng.
Bốn lần trợ lực hoàn thành cực kì lưu loát, hoàn mỹ như dòng suối nhỏ róc rách.
Ngọn lửa vừa ngừng lại, thân thể Diệp Từ phảng phất là con chim én hoàn mỹ nhất , cấp tốc xuyên qua cơ quan, rồi bay về hướng tới cơ quan đối diện lan can. Xem ra hình như sắp sửa bay đi ra ngoài, nhưng mà thân thể của cô đột nhiên lộn lại. Tất cả điều này cứ im lặng như vậy mà dừng lại, cô vững vàng rơi xuống, dường như cũng chưa từng phát sinh chuyện gì.
Trong đôi mắt Lưu Niên hiện rõ dáng vẻ kinh ngạc, cô làm được quá đẹp. Anh không nghĩ ra, trong tình huống như vậy, còn có người nào so với Công Tử Uđã hoàn thành tất cả điều này càng tuyệt đẹp hơn! Anh không keo kiệt chút nào vỗ tay bồm bộp, lấy một loại nụ cười cực kỳ tán dương nghênh đón Diệp Từ: "Tuyệt đẹp! Quá đẹp!"
Đối mặt với lời khen ngợi không che dấu chút nào như vậy, Diệp Từ ít nhiều có hơi ngượng ngùng. Phải biết rằng, dựa theo thói quen người Trung Quốc, chính là có rất ít người biểu hiện ra ngoài lời ca ngợi rõ ràng dứt khoát như thế , cô nhìn Lưu Niên gật đầu: "Anh làm cũng rất hoàn mỹ."
Cái này ngoài chuyện là ăn ngay nói thật ra, một phần rất lớn là Diệp Từ đáp lễ lại với Lưu Niên . Dù sao Lưu Niên ca ngợi cô, nói cho cùng cô cũng không tiện không nói câu gì. Nhưng mà, Lưu Niên hiển nhiên rất là tự tin đối với chính mình . Anh cười gật đầu, đón nhận lời ca ngợi của Diệp Từ không chút khách khí: " Tôi làm cũng không tệ lắm, tranh thủ lần sau tốt hơn."
Nói xong, anh xoay người thu lấy miêu trảo trả lại cho Diệp Từ.
Diệp Từ lại lắc đầu: "Ngươi cứ giữ lấy đi, nói không chừng tiếp theo còn phải dùng tới." Xoay người lại, Diệp Từ cũng thu về miêu trảo, cất vào trong cái bọc. Nhưng mà, trước khi đóng kín miệng bao, cô nhìn thấy ở trong góc có một thứ gì đó, trong lòng có hơi rung động một cái. Cô chìa tay ra, đưa tới Lưu Niên: "Đây là lần trước ngươi đánh rơi."
Lưu Niên nhìn thấy Giới Chỉ (cái nhẫn )kia trong tay Diệp Từ , chính là Giới Chỉ do Chưởng Thượng Nhật Quang tạo ra, trang bị dùng để vượt cấp đánh quái thật là tốt . Đó là một vòng tròn cực kì mộc mạc , hiện tại lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay Diệp Từ , phát ra ánh sáng êm dịu.
Diệp Từ thấy Lưu Niên chỉ là nhìn Giới Chỉ kia mà vẫn không nhúc nhích thì cũng không nói gì, cô vội vàng lên tiếng giải thích: "Tôi vốn là đã sớm muốn trả lại cho anh. Chính là giữa phía Đông đại lục và phía tây đại lục không thể gửi đồ qua bưu điện, cho nên một mực giữ lại. Kỳ thật tôi đã muốn tìm cơ hội trực tiếp trả lại cho anh. Chính là, anh cũng biết, chúng ta vừa thấy mặt tựa hồ đều là đả đả sát sát, nên cũng quên đi chuyện này. Mới rồi ở trong cái bọc tôi phát hiện nó, nên nghĩ ngay tới chuyện này , để tránh cho mình lại quên đi, cũng sớm trả lại cho anh là được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.