Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 47: Sau này gặp lại




Edit: An Hạ
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Từ thấy Lưu Niên nhìn mình nhíu mày, cảm thấy có chuyện gì đó rồi.
Lưu Niên nghĩ một lát rồi nói cho cô biết.
“Anh nói Apsalom lấy cho em một quyển Ưng Nhãn Thuật. Thế nhưng Tây Đại Lục động đất nên khắp nơi bừa bãi, cậu ta không tự mình đến được nên bảo vợ mang đến. Em có để ý không?”
Diệp Từ trầm ngâm, Apsalom nói vợ mình tặng đồ. Vậy chắc chắn cô ấy biết thân phận mình rồi, mà Lưu Niên nói… hình như là đang lo lắng cho mình. Tuy rằng Diệp Từ không quen sự lo lắng này, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh thật lòng. Cô suy tính một lúc.
“Tôi ở đây có mấy ngày, Apsalom đều trợ giúp cả. Nếu không nhiệm vụ này chưa chắc làm xong, nếu bây giờ lại nhận đồ của anh ta có chút băn khoăn”
“Công hội anh phát hiện ra Bí Ngân Mạch Khoáng rồi”
Lưu Niên nhìn cô, đột nhiên nói.
Diệp Từ trong mắt hiện ra tia kinh ngạc.
“Chúc mừng”
“Còn phải tìm kiếm bên trong nữa”
“Tìm kiếm phải có thời gian, công hội anh nên chú ý chút. Với cả hiện tại Tây Đại Lục có động đất nên còn nhiều chuyện không lường trước được”
Tuy rằng hiện tại Đông đại lục và Tây Đại Lục đối địch nhau. Nhưng trên thế giới này không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Lưu Niên gật gật đầu.
“Vì vậy, em nhận sách đi”
Diệp Từ có chút không hiểu.
“Một Bí Ngân Mạch Khoáng cùng thực phẩm mấy ngày và một quyển Ưng Nhãn Thuật không là gì cả. Huống hồ, em không chắc ở Đông Đại Lục bạo được quyển sách này nha ~”
Lưu Niên nheo mắt lại nhìn Diệp Từ, nói rất bình tĩnh.
“Sao vậy? Không sợ tôi tăng cao kĩ thuật à?”
Diệp Từ có chút buồn cười. Lưu Niên có bộ dạng này như đang muốn đẩy mạnh tiêu thụ vậy.
Nghe thấy cô hỏi, Lưu Niên bỗng nở ra một nụ cười kì lạ. Nụ cười như vậy đầy tự tin. Là nụ cười kiêu ngạo của cường giả. Nhẹ là kiêu ngạo, nặng là ngông cuồng tự đại. Anh vòng tay trước ngực, nhìn Diệp Từ đang có vẻ mặt phấn chấn, cuồng vọng nói:
“Nếu em cứ như vậy không tiến bộ, anh sẽ không thấy thú vị rồi?”
Diệp Từ nhướng mày. Trong mắt cô có một chút hiếu thắng.
“Anh nói chắc chắn như vậy, tôi còn từ chối là sợ anh rồi!”
Trên môi cô nở nụ cười kiêu ngạo.
“Được rồi, đưa đây đi. Một Bí Ngân Mạch Khoáng, đưa hết Sáng Thế Kỉ cho tôi cũng không quá đáng!”
Nghe được Diệp Từ xác nhận, Lưu Niên đưa tọa độ cho Toan Bình Quả. Cô so sánh tọa độ của hai người và mình, xác nhận hai người đang ở gần mình, nhiều nhất mấy phút là thấy. Không biết tại sao, nghĩ đến có thể gặp Công Tử U, trong lòng cô có chút mong chờ. Người kia được người chơi mệnh danh là Đông Đại Lục Solo Vương rốt cuộc là thợ săn như thế nào? Cô ấy nghe đồn là thợ săn mạnh nhất Đông Đại Lục đó… Nghĩ vậy nên cô thúc ngựa nhanh hơn.
“Nếu… anh tặng anh cho em thì sao?”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ nở nụ cười. Trong đôi mắt Diệp Từ có ánh sáng, tâm tình rất tốt. Không nhịn được mà trêu ghẹo cô. Diệp Từ không nổi giận, cũng không hề lúng túng. Tuy rằng trong tâm cô đã xoắn hết rồi, nhưng trãi qua thời gian ở cùng Lưu Niên cô biết được tính cách dở người của anh. Nếu như bạn càng nổi giận, anh sẽ càng thấy thú vị. Dưới tình huống như vậy, chỉ cần bình tĩnh…bình tĩnh… bình tĩnh là tốt rồi.
“Anh ngoại trừ nuôi tốn cơm gạo thì còn làm được gì?” ((*làm được đồ ăn vặt nha =)) sủng Từ Từ tận trời nữa :3 :3 )
Diệp Từ híp mắt nhìn Lưu Niên.
“Công Tử U tôi chưa từng nuôi người vô dụng”
Diệp Từ phản bác, Lưu Niên cảm thấy hơi bất ngờ. Không nghĩ đến cô miệng lưỡi sắc nhọn như vậy cũng rất thú vụ. Anh cười ha ha, tiếng cười sang sảng truyền rất xa.
“Tiểu Công Tử, anh phát hiện một điều… em ngày càng thú vị”
Toan Bình Quả từ xa nhìn thấy hai người. Cô có vẻ kinh ngạc. Bởi vì Lưu Niên đang cười rất lớn. Trong trí nhớ của cô, chưa từng nghe thấy Lưu Niên cười như vậy. Trước giờ anh đều là một gương mặt gian xảo tính toán. Cho dù ở cùng Apsalom anh cũng không bao giờ không hề lo lắng kiêng dè gì mà cười sảng khoái như vậy. Toan Bình Quả có thể thấy được Lưu Niên thiếu mất dây thần kinh cười này rồi. Vì vậy khi thấy anh đang đứng đó cười lớn, Toan Bình Quả cảm thấy có chút ảo.
Đối diện với Lưu Niên, người kia có vẻ thấp hơn. Trên người có ánh sáng đỏ, dường như sát khí rất nặng. Cô chống nạnh, nhướng mày trừng mắt với Lưu Niên. Phảng phất như với nụ cười của Lưu Niên rất bất mãn.
Người kia chính là Công Tử U sao?
Lưu Niên nghe thấy tiếng vó ngựa thì quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Toan Bình Quả cưỡi một con ngựa đen chạy về phía hai người. Anh vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cô đến đây sau đó nhìn Diệp Từ nói.
“Tiểu Công Tử, anh nghĩ em nên đổi ngựa rồi. Con ngựa kia của em gầy nhom. Chạy đi muốn tắt thở”
Diệp Từ hừ hừ mũi, cô không thích Lưu Niên cười như lúc nãy.
“Tôi là người nghèo, không so sánh với đại thần Lưu Niên được đâu. Có ngựa đi là tốt lắm rồi”
Lưu Niên nhíu nhíu mày, triệu ra Bạch Sắc Độc Giác Thú. Anh lấy dây cương, đưa cho Diệp Từ.
“Cẩm”
“Hử?”
Diệp Từ nhìn thấy Lưu Niên làm vậy thì hơi kinh ngạc. Cô giương mắt nhìn Bạch Sắc Độc Giác Thú. Quả thật rất đẹp, nhưng cô vẫn lắc đầu.
“Không nên…”
“Sao vậy? Chướng mắt em à?”
Lưu Niên nhìn Diệp Từ tựa tiếu phi tiếu (cười mà không phải cười)
Lúc này Toan Bình Quả đã chạy đến chỗ hai người, cô nhảy xuống ngựa. Nghe thấy lời nói của Lưu Niên mà cằm muốn rớt xuống đất.
Lưu Niên mà lại đưa Bạch Sắc Độc Giác Thú tặng người khác? Đây có khác gì heo mẹ leo cây đâu? Hay là trái đất sắp tận thế rồi? Độc Giác Thú muốn cưỡi hay chạm vào cũng đừng mơ chứ đừng nói tặng. Nhớ có lần cô mặt dày muốn cưỡi thử nên năn nỉ Lưu Niên. Không ngờ Lưu Niên nói “Độc Giác Thú của tớ không chứa nữ nhân” từ chối đẹp. Tất nhiên Bạch Sắc Đồng Thoại cũng muốn cưỡi, nhưng không dám nói.
Thế mà thứ Lưu Niên xem như bảo bối, lại sẵn sàng tặng người khác?
Toan Bình Quả nhìn trời, quả nhiên hôm nay động đất cấp mười là đúng rồi.
Diệp Từ thấy Toan Bình Quả đang nhìn Lưu Niên và mình, biết rõ vật này vô cùng quý giá. Bạch Sắc Độc Giác Thú là thú cưỡi vô cùng quý hiếm, còn có thể thẳng cấp. Sau này lên tới cao cấp có thể tham gia chiến đấu… Đó là một thú cưỡi mà người chơi tha thiết. Lưu Niên lấy được nó chắc chắn tốn không ít tâm tư.
“Quân tử không đoạt cầu sở ái! (**quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích) Huống hồ, tôi có Lão Tứ rồi”
Diệp Từ cười cười, đẩy nhẹ dây cương.
Lưu Niên cúi đầu suy nghĩ một lát.
“Được rồi, anh không miễn cưỡng em”
Dứt lời, đưa tay về phía Toan Bình Quả.
“Sách đâu?”
Toan Bình Quả lúc này mới hồi phục tinh thần. Từ trong túi lấy quyển Ưng Nhãn Thuật đưa cho Lưu Niên. Sau đó cô mới tỉ mỉ quan sát người được mệnh danh là thợ săn mạnh nhất Đông Đại Lục- Công Tử U
Tuổi của cô ấy so với tưởng tượng của Toan Bình Quả trẻ hơn nhiều, xem ra chỉ tầm 20 tuổi. Thế nhưng đôi mắt không thể che giấu sự sắc bén cũng khôn khéo. Cô không tính là xinh đẹp, da hơi tái, thế nhưng ngũ quan lại góc cạnh đẹp đẽ. Cô bình tĩnh đứng đó, trầm như nước không nhạt nhòa. Ngược lại, có một khí chất riêng, khiến người ta không rét mà run.
Diệp Từ thấy Toan Bình Quả đang lén lút đánh giá mình thì thoải mái mỉm cười, đưa tay về phía cô:
“Xin chào, tôi là Công Tử U”
Toan Bình Quả sững sờ, cô không nghĩ đến việc Công Tử U sẽ chào hỏi mình. Dù sao bên cạnh mình có một tên chết tiệt đại thần Lưu Niên,
Toan Bình Quả nghĩ rằng mỗi đại thần đều có ít điểm ngạo kiều. Không nghĩ đếm Công Tử U lại không giống.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy tay Công Tử U, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Xin chào, tôi là Toan Bình Quả”
Lưu Niên lạnh lùng nhìn hai người nắm tay, sau đó không thay đổi sắc mặt, đánh thật mạnh vào mu bàn tay của Toan Bình Quả. Chát một tiếng giòn giã. Thể hiện Lưu Niên không hề biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
“Aaa”
Toan Bình Quả tự nhiên bị đánh, đau đến mức rút về, vội vã xoa xoa mu bàn tay của mình. Diệp Từ cũng hơi kinh ngạc với hành động này của Lưu Niên. Thế nhưng anh chỉ mỉm cười với cô.
“Tiểu Công Tử, đây là vợ của Apsalom. Không đến gần tốt hơn đó”
“Ừ thì…?”
Diệp Từ thật sự không hiểu ý tứ Lưu Niên.
“Nghe đâu ngu ngốc sẽ truyền nhiễm”
Lưu Niên nhíu nhíu mày, không hề quan tâm đến việc Toan Bình Quả đứng bên cạnh mắng mình không tử tế. Diệp Từ nhìn hai người, nhịn không được cười. Cô vẫn cảm thấy hâm mộ tình cảm của hai vợ chồng Apsalom và Lưu Niên. Có thể tự nhiên như vậy, chắc chắn là bạn rất thân.
Quan hệ bạn thân, đây thật sự làm người khác ao ước. Làm cô bắt đầu nhớ đám người Thiên Thiên Hướng Thượng ở Đông Đại Lục. Nhiều ngày không gặp rồi, không biết họ giờ sao rồi.
“Cho em, Ưng Nhãn Thuật”
Lưu Niên đẩy đẩy đầu Toan Bình Quả, khiến cô vung vẩy tứ chi không đánh được anh. Giống như Toan Bình Quả không tồn tại, đưa Ưng Nhãn Thuật cho Diệp Từ. Diệp Từ mỉm cười nhìn hai người, không chút khách khí nhận lấy sách. Cô mở ra, chọn học tập. Sau đó, cô lấy ra vật phẩm. Bỏ vào trong miệng thổi một hơi. Chỉ nghe thấy tiếng tiếng Địa Tinh vọng ra:
“Haha, Tinh Linh, chúng ta lại gặp rồi”
Our Tuci xuất hiện vẫn là một thân một mình, NPC ngồi xổm trên tảng đá, nụ cười trên môi hơi khủng khiếp. Hai mắt to tròn nhìn chằm chằm Diệp Từ.
Diệp Từ thấy vậy cũng mỉm cười.
“Chào Our Tuci tiên sinh. Chúng ta lại gặp, theo đúng ước định. Tôi mang người ngài muốn gặp đây”
Sau đó Diệp Từ lùi lại, Defeilai ở sau đến. Hai người kinh ngạc nhìn nhau, sau đó bắt đầu ôm nhau gào khóc. Diễn một màn sinh li tử biệt.
Diệp Từ đứng ở bên cạnh Lưu Niên lẳng lặng nhìn hai người ôn chuyện, như đang muốn chờ phần thưởng của mình. Lưu Niên đứng cạnh cô, trong đôi mắt có chút cân nhắc lời định nói. Anh nhẹ nhàng cười.
“Thuận buồm xuôi gió”
Diệp Từ nghe được câu này, không hiểu sao tim thoáng run rẩy. Thuận buồm xuôi gió… không phải sao? Thuận buồm xuôi gió, cô đến lúc rời đi rồi. Không hiểu sao, trong lòng cô có một chút hụt hẫng. Cô giống như vừa đến Tây Đại Lục, vậy mà giờ đã phải rời đi rồi. Cô nhìn Lưu Niên, chỉ thấy gương mặt đẹp đẽ kia. Cũng khẽ cười, tiêu sái nói.
“Anh cũng bảo trọng”
Hai người đang nói chuyện, bên kia Our Tuci với Defeilai cũng nói được một thời gian rồi. Defeilai tiến lên hành lễ với Lưu Niên và Diệp Từ biểu hiện cám ơn của mình rồi biến mất. Our Tuci thì báo với Diệp Từ.
“Tinh Linh, chúng ta sắp quay về. Nếu như chuẩn bị xong thì báo cho ta biết”
Diệp Từ gật gật đầu, định như thế rời đi thì bị người kia kéo tay lại. Cô quay đầu nhìn lại, Lưu Niên đang giữ cánh tay cô thở dài một hơi.
“Tiểu Công Tử, em không có gì muốn nói sao?”
Diệp Từ sững sờ, cô nhìn Lưu Niên đang nở nụ cười nhàn nhạt. Không hiểu sao có chút cay đắng xa lạ. Cô nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nói.
“Chúng các anh sớm đào được Bí Ngân Mạch Khoáng, chúc Thánh Quang thành sớm trùng tu lại như cũ. Chúc hệ thống phòng ngự của Tây Đại Lục mau giải trừ”
Diệp Từ nói mấy lời này khiến Toan Bình Quả rất tán thưởng. Cô dùng sức gật đầu. Cho dù là đối địch đại lục, Công Tử U là người chân thành, nói đến đây quả thật là rất tốt rồi. Nhưng Lưu Niên lại bất mãn chau mày, anh khom lưng xuống. Gương mặt gần sát mặt cô, chuyển sang bên tai thầm thì.
“Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Âm thanh của Lưu Niên ấm ấm, mềm mại. Hô hấp kia mềm mại chui vào trong tai cô, khiến cô không tự chủ cảm thấy hơi tê bại. Nhưng… Lời nói của anh khiến cô không biết phải làm sao, không tiện? Lúng túng? Bối rối? Hoặc là một cảm giác xa lạ… thật sự mỗi cái đều có một chút.
Diệp Từ đứng đó không nhúc nhích, sửng sốt vài giây thì lùi một bước. Sắc mặt vốn tái nhợt nhiễm một ít đo đỏ. Cô nghiêng đầu ra chỗ khác, nhìn về phía Our Tuci rồi bước đi, vừa đi vừa nói.
“À…nha… Vậy…chúc anh sống sót, lần sau gặp giữ mạng tôi còn lấy”
Lưu Niên phát hiện ra tai Diệp Từ hơi đỏ, trong lòng không hiểu sao sinh ra một chút ngọt ngào. Thế nhưng miệng vẫn không thay đổi được. Hai tay anh mở ra, thở dài một hơi.
“Aiz, Tiểu Công Tử. Em đã nói là lần sau gặp mặt không động tay động chân với anh mà ~”
“Tôi chỉ nói không giết anh, không hề nói không động tay động tay chân!”
Ở cùng Lưu Niên mấy ngày Diệp Từ ít nhiều đã hiểu được giọng điệu nói chuyện của Lưu Niên. Nếu như trong lời nói có xuyên tạc ý của bạn chọc ghẹo bạn, thuận theo thì anh sẽ vui vẻ hơn thôi. Thế nên Diệp Từ quay đầu, bình tĩnh vạch mặt Lưu Niên.
“Được rồi, em nói là không giết anh nha”
Lưu Niên biểu hiện rất hào phóng, giống như không chấp nhặt Diệp Từ. Đối với những lời cô nói đều thản nhiên thừa nhận. Giống như người mất mặt là cô chứ không phải anh.
Diệp Từ cười gằn.
“Vậy cũng tốt, anh ráng giữ mạng đến khi gặp lại đi”
Diệp Từ nói xong, bước lên máy bay của Our Tuci.
“Được rồi, Tiểu Công Tử. Anh rất mong sau này gặp lại”
Lưu Niên thở dài một hơi, nhưng trên mặt không có dáng vẻ u sầu. Vẫn là vẻ cợt nhã có phần lưu manh. Thậm chí anh còn hôn gió với Diệp Từ. =))
Động tác này khiến Diệp Từ rùng mình một cái, suýt nữa thì té xuống khỏi máy bay. Mà cũng bởi cái hôn gió này khiến Diệp Từ bùng nổ.
“Lưu Niên! Đồ khốn khiếp! Sau này gặp lại tôi không giết anh tôi không phải Công Tử U!!!”
Lưu Niên ha hả nở nụ cười, nhìn gương mặt đen thui của Diệp Từ không hể để tâm, thậm chí mở rộng hai tay làm động tác ôm.
“Đến đây với anh, đừng vì anh soái mà thương tiếc anh.” **đến chà đạp anh đi =))
Lúc này không riêng gì Công Tử U mặt đen, Toan Bình Quả cũng không ngoại lệ. Diệp Từ túm lấy Our Tuci, đỏ mặt mắng Lưu Niên.
“Lưu Niên chết tiệt! Tiên nhân!!! đồ chết tiệt, sao anh không đi chết đi”
Mà Lưu Niên không biết từ đâu lấy ra một mảnh vải màu trắng thay cho khăn tay, vẫy vẫy về phía Diệp Từ.
“Sau này gặp lại nha, anh sẽ nhớ em~”
Diệp Từ còn đang không ngừng nói gì đó, trên gương mặt của cô có thể đoán được đó không phải lời dễ nghe rồi. Chỉ có điều máy bay của Our Tuci khởi động tiếng rất lớn, lấn át giọng nói của cô. Cứ như vậy, thân ảnh của cô mất hút trong tầm mắt của Lưu Niên và Toan Bình Quả.
Toan Bình Quả đứng đó, toàn thân nổi da gà. Trời ạ, cô càng ngày càng không tin vào mắt mình nữa. Không tin hơn là lỗ tai của mình nha. Những động tác kia là người không hứng thú với nữ giới Lưu Niên nói ra? Làm ra sao??
Đây là chuyện kinh sợ cỡ nào nha…
Cô đưa tay véo véo má mình, đau đến mức trợn mắt nhe răng. Đây không phải nằm mơ, là sự thật… Chỉ là Lưu Niên thay đổi nhiều như vậy hồi nào sao cô không biết? Toan Bình Quả định cười nhạo Lưu Niên vài câu, phát hiện người bên cạnh rũ mắt xuống. Trên gương mặt kia nhàn nhạt cô đơn. Điều này khiến cô nuốt xuống những lời định nói. Cô hiểu được cô đơn kia từ đâu mà đến…
“Không nỡ để cô ấy rời đi?”
Toan Bình Quả đứng ở sau lưng anh, thở khẽ, khóe miệng nở nụ cười nhạt.
Tuy rằng họ giới tính khác biệt, cũng vì chuyện Bạch Sắc Đồng Thoại mà cô với Lưu Niên không mấy hợp nhau. Nhưng dù sao họ quen nhau đã hơn mười năm, Lưu Niên là người thế nào cô đều hiểu. Kì thật, Lưu Niên chỉ là không muốn mình chìm đắm trong cảm xúc cô đơn này.
“Làm gì? Muốn tìm người nào đó nói nghe à?”
Trong nháy mắt, Lưu Niên đã khôi phục bình thường. Híp mắt nhìn Toan Bình Quả, trong tay cầm dây cương của Bạch Sắc Độc Giác Thú. Trong giọng nói toàn là nguy hiểm chết chóc. Lưu Niên như vậy cũng là bình thường thôi, lúc Toan Bình Quả và Bạch Sắc Đồng Thoại ở cùng nhau, anh đều lãnh đạm không thèm để tâm. Mà lần này, như vậy lạnh lùng, như vậy chết chóc… như vậy xa lạ.
Toan Bình Quả đột nhiên ý thức được, người tên Công Tử U kia so với Lưu Niên có trọng lượng hơn người khác. Cô hơi run rẩy, cười khổ nhưng không hề tức giận. Cô đưa tay vò vò tóc mình.
“Tớ không bao giờ quản chuyện của cậu và Bạch Sắc Đồng Thoại nữa”
“Tớ cùng cô ta không có chuyện gì”
Lưu Niên với việc này đều rất rành mạch.
“Cô ta chỉ là bạn học sơ trung, như vậy thôi”
Nói đến tên cô ấy, trong gương mặt anh rất lạnh lùng. Giống như một người hoàn toàn xa lạ.
“Nếu có thể, tớ thà không có một chút quan hệ nào với cô ta”
“Tớ lỡ lời…”
Toan Bình Quả cảm thấy trong miệng đắng chát, cô gật đầu.
“Tớ không bao giờ đem cậu và Bạch Sắc Đồng Thoại đánh đồng, như vậy được không?”
“Cũng không liên quan đến tớ”
Lưu Niên nhảy lên Bạch Sắc Độc Giác Thú.
“Cám ơn cậu đã đến đưa sách.”
Nói xong anh định cưỡi thú cưỡi rời đi. Nhưng Toan Bình Quả làm sao để anh đi được? Cô vội vã gọi Lưu Niên.
“Cậu để ý Công Tử U?”
Lưu Niên dừng bước, sửng sốt một lúc. Sau đó quay đầu nhìn Toan Bình Quả, nở nụ cười cuồng ngạo bất kham. Trên môi anh nở nụ cười tự mãn.
“Đó là cô gái tớ coi trọng"
Nói xong, anh không dừng lại. Hướng về Thánh Quang thành chạy như bay để lại Toan Bình Quả đứng đó, cô nghĩ về Công Tử U, lại nghĩ về Lưu Niên mà thở dài một hơi. Quả nhiên là rất huyền diệu, có những chuyện không bao giờ thay đổi. Giống như cô, quay đầu cũng không thể vãn hồi được.
Toan Bình Quả cười cười, lên ngựa rồi chạy đi. Theo hướng Lưu Niên đi mà chạy. Trong nháy mắt, Tiên Huyết Khoáng Dã trở lại tình trạng yên tĩnh, như trước giờ vẫn vậy.
***
Máy bay của Our Tuci cất cánh không lâu sau, không mất nhiều thời gian đã đến Núi Liệt Phong giáp ranh giới của Nam Đại Lục. Mặc dù Tiên Huyết Khoáng Dã có ở Tây Đại Lục đi nữa vẫn rất nhanh bay đến ranh giới Nam Đại Lục.
Vào lúc này, sắc trời đã dần trở tối. Toàn bộ không gian bao trùm bởi bóng tối tĩnh mịch. Our Tucci ngồi xổm trên cây cầu, khịt mũi,
“Tinh Linh, so với tôi tưởng tượng cô còn làm tốt hơn”
“Đây là đang khen tôi à?”
Diệp Từ nhún nhún vai, mỉm cười đầy nhẹ nhõm.
Our Tucci chỉ cười không nói, gương mặt của NPC mang đặc trưng của địa tinh. Ngũ quan không mấy cân đối, còn hơi xấu xí. Có lẽ vì vậy, mỗi khi làm ra vẻ mặt gì đi nữa cũng khiến người ta khó phân biệt được nội tâm Our Tuci ra sao. Hơn nữa, Our Tuci không muốn cùng Diệp Từ lãng phí thời gian. Vì vậy đưa tay sờ soạng trong bọc rồi lôi ra một quyển sách, bên ngoài quan sát thấy sách đã cũ, nếp vàng, bằng da.
“Tôi không có gì cảm tạ cô cả, thế nhưng không cám ơn cô thì giống như Địa Tinh chúng tôi quá mức keo kiệt. Thôi tặng cô quyển sách này đi”
Nói xong, Our Tuci đưa sách cho Diệp Từ.
Diệp Từ ngay lập tức nhận lấy, đón lấy sách trong tay. Quyển sách khá dày, so với quyển bút kí của Deifeilai thì dày hơn nhiều. Bìa sách da nâu, bên trên chữ viết nếp vàng [Địa Tinh Công Trình Cơ Giới Học]. Trong sách cũng không phải dùng giấy bình thường làm nên, thay vào đó là da dê mỏng. Có lẽ thường xuyên sử dụng nên niên đại khá cũ.
Diệp Từ vừa nhìn thấy nó, tim đã lỡ mấy nhịp.
Cư nhiên là Địa Tinh công thành cơ giới học!
Phải biết là, đời trước xuất hiện quyển này khi Vận Mệnh vận hành được sáu năm. Hơn nữa phải ở trong một nơi vô cùng nguy hiểm mới lấy được. Vậy mà cũng chỉ lấy được tàn phiến thôi! Mà phó bản rơi ra tàn phiến có tỉ lệ bạo là 0.001. Quyển sách này ở phó bản có độ khó cao, ba mươi tàn phiến mới hợp được quyển sách. Cho dù đời trước khắp Vận Mệnh cũng không có được mấy bản sách này.
Mà bây giờ trò chơi mới mở một năm, cô đã thấy sách này. Chuyện như vậy sao không khiến cô hưng phấn như điên cho được.
Khi Vận Mệnh ra tư liệu phiến thứ ba, lúc ấy hầu như tất cả mọi người trên thế giới đều chơi trò chơi này. Hơn nữa, trò chơi cũng mở ra một hệ thống chiến đấu quy mô rộng. Người chơi thông qua hệ thống này đạt được nhiều lợi nhuận hơn nữa. Lúc đầu thành chiến đều là chiến thuật biển người, muốn công thành là chuyện rất khó. Nhưng sau này có quyển sách này, quyển sách đột nhiên xuất hiện đã phá vỡ thế cân bằng này. Qua quyển sách, chiến thuật biển người dần bị thay thế bởi máy móc công thành. Như vậy, chiến đấu thành ra nghiêng về một phía. Không lâu sau đó, máy móc công thành trở nên phổ biến hơn.
Công thành cơ giới học phổ biến hơn, nhiều người học cơ giới học cũng trở nên được trọng dụng hơn. Tiền lương của họ lên như tên lửa, thuận nước đẩy thuyền. Giá trị con người lên, cung không đủ cầu.
Thế nhưng đây là tình huống xuất hiện sau này.
Diệp Từ cố gắng nhớ lại từng chi tiết, năm đó người chơi làm nhiệm vụ sử thi cũng không được quyển sách này. Tuy người đó đem phần thưởng công bố không phải tất cả, nhưng nếu anh ta lấy được quyển sách này thì máy móc công thành không muộn như vậy mới xuất hiện.
Ở một đời trước, nhiệm vụ cấp sử thi có người đầu tiên hoàn thành là lúc Vận Mệnh mở được một năm. Nói cách khác, chỉ chậm hơn thời gian này một chút thôi. Công thành cơ giới mãi đến khi Vận Mệnh open sáu năm mới xuất hiện. Người chơi kia cũng ẩn ID lấy được quyển sách này. Nếu có ai vô tình lấy được, bán cho đại công hội cũng đủ hưởng nửa đời sau rồi.
Nhưng tình huống như vậy không xuất hiện. Vậy chỉ có thể kết luận, năm đó người chơi không lấy được quyển sách này. Diệp Từ suy nghĩ, kết luận rằng có lẽ có liên quan đến độ hoàn thành nhiệm vụ chăng? Tuy rằng Diệp Từ không biết đời trước người kia hoàn thành bao nhiêu, có bao nhiêu người làm phó bản ở Ốc Tác Khoa. Nhưng cô vẫn vui mừng, nếu lúc đó cô suy nghĩ sai đã không nhận được khen thưởng này rồi.
Cô cúi đầu, tỉ mỉ đọc chú giải vật phẩm.
[Địa Tinh Công Trình Cơ Giới Học]: Đây là ngành học Địa Tinh nắm giữ uyên thâm nhất, cũng là đúc kết của hàng ngàn thế hệ Địa Tinh. Cấp độ sử thi. Vật phẩm không buộc định. Có thể sao hai mươi lần. Không giới hạn số lần xem. Yêu cầu: Địa Tinh Công Trình Học cấp Đại Sư.
Cấp độ sử thi! Mặc dù Diệp Từ cầm cũng không có hiệu quả đặc biệt gì, nhưng nó mang đến lợi ích về kinh tế nha! Chuyện này chỉ có tiếc nuối là đẳng cấp quá cao. Còn cần địa tinh công trình học cấp đại sư nữa. Người chơi tìm được công trình học đã là hi hữu, còn nói địa tinh nữa!
Cũng không sao, trước tiên để đó ngắm cũng được. Có vật này kinh tế của cô đảm bảo rồi.
Từ khi làm nhiệm vụ này đến giờ, đây là phần thưởng Diệp Từ vừa ý nhất. Cô vui sướng thu vật phẩm, ngẩng đầu nhìn Our Tuci.
“Cám ơn lễ vật của ông”
“Không cần cám ơn tôi, nếu như không phải Ốc Tác Khoa đã hủy diệt. Tôi cũng không đưa sách này cho cô”
Our Tuci vung tay, đối với thái độ biết ơn của Diệp Từ cũng chẳng thèm để ý.
Quả nhiên có liên quan đến độ hoàn thành phó bản.
“Hiện tại Ốc Tác Khoa hủy diệt, Địa Tinh cũng suy vong. Nếu như muốn dùng quyển sách này không biết đời này tháng nào nữa. Nếu như đã đưa cho cô rồi, hi vọng nó phát huy được tác dụng của mình. Địa Tinh hi vọng là lúc còn sống tận mắt nhìn thấy nhờ máy móc mình nghiên cứu cải thiện cuộc sống của mọi người tốt hơn. ”
Our Tuci nói đến đây trên gương mặt rất dịu dàng. Đúng là nói đến đồ vật yêu thích nhất, tính cách của Địa Tinh này trở nên bình hòa rất nhiều.
Ông ta đứng dậy, hướng về phía Diệp Từ.
“Cô quay về nói với Moore, việc ông ta ủy thác, tôi sẽ làm được”
Quả nhiên Moore không đơn giản, ông ta không chỉ liên lạc được với đạo tặc Dolan, tổ chức phản diện rồi đến cả Địa Tinh chủng tộc trung lập. Mục đích của Moore rốt cuộc là gì đây? Hơn nữa, Moore cùng với thành chủ thành Hồng Hồ là bạn tốt. Vậy giữa họ còn có quan hệ gì khác nữa?
Một đời trước nhiệm vụ này không nói đến, có thể thấy không ảnh hưởng gì đến vận mệnh thế giới cả. Nhưng cô không dám đảm bảo đời này cũng vậy, dù sao có cô xuất hiện đã không giống nữa rồi.
Tuy rằng trong lòng nhiều nghi ngờ, nhưng cô vẫn cung kính với dặn dò của Our Tuci.
“Tôi sẽ chuyển lời cho Moore tiên sinh. Tôn kính Our Tuci tiên sinh”
Dứt lời, cô chuẩn bị rời khỏi. Không ngờ, Our Tuci đột nhiên gọi cô lại.
“Tinh Linh”
“Có chuyện gì vậy?”
Diệp Từ quay đầu nhìn Our Tuci. Theo đạo lí không còn nhiệm vụ nữa mới phải, nhưng NPC gọi lại cô vẫn hết sức nóng lòng.
“Ta nghe sư phụ nói, hai người từng nhắc với Mitchell về Long tộc?”
Our Tuci có vẻ hơi do dự, phải mất một lúc mới hỏi tiếp.
Diệp Từ trong lòng chợt sinh cảnh giác, Long tộc vốn là chủng tộc sau khi tư liệu phiến tiếp theo mở ra mới nghe đến. Bây giờ nghe Our Tuci nhắc đến, chuyện này là thế này?
Trong lòng cô vô vàn ý nghĩ hiện ra, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì cả. Cô mỉm cười.
“Đúng vậy”
“Các người ở đâu nghe được chủng tộc này?”
Our Tuci hiển nhiên không đi thành lớn, không biết được sách vở ghi chép về Long tộc không ít. Hơn nữa còn có viện bảo tàng khung xương của Long tộc. Vì vậy, đối với người chơi tuy chưa xuất hiện cũng không có gì hiếm thấy.
“Mỗi thành lớn đều có sách vở ghi lại về Long tộc ở Thư Đồ Quán. Tuy rằng chỉ là truyền thuyết, nhưng vẫn rất đặc sắc”
Diệp Từ mỉm cười, nhìn Our Tuci gật đầu. Cô nghĩ gì đó lại thôi, tiếp tục nói thêm một sự kiện lớn.
“Hơn nữa, tôi đã từng thấy Odhra ”
“Cái gì?”
Quả nhiên, Our Tucci kêu lên đầy sợ hãi. Con mắt ông ta trừng lớn, tin tức của Diệp Từ quá mức rung động. Xem ra NPC này không có biện pháp tiêu hóa rồi, ông ta duy trì trợn trừng như vậy, há hốc mồm nhìn cô.
“Cô nói là Odhra? Nữ vương Long tộc?”
“Tôi không biết thân phận của Odhra, thế nhưng… nàng thật rất đẹp”
Diệp Từ mỉm cười nhắc nhở Our Tucci nói nhiều rồi. Thật vậy, Our Tucci lập tức câm miệng, cảnh giác nhìn Diệp Từ. Ông ta cũng không hi vọng Diệp Từ biết nhiều hơn.
“Sao cô biết nàng là Odhra?”
“Một thân màu đỏ, hai mắt có một nhúm lông màu bạc. Đây là đặc điểm của thư viện ghi lại. Tôi nghĩ tôi không nhìn nhầm đâu, dù sao có màu bạc nơi mắt trong Long tộc không nhiều. Như Odhra càng độc nhất vô nhị”
Diệp Từ vẫn nhàn nhạt cười.
Our Tucci không nói gì nữa, nhăn mày nhìn Diệp Từ. Đã qua rất lâu, ông ta mới hỏi tiếp.
“Tinh Linh, nói tôi biết đi. Ở đâu bắt gặp Odhra?”
“Tại Hắc Nê Thành” Diệp Từ gật gật đầu.
“Odhra bay qua Ưu Thương Đàm, hướng về Trung Bộ Đại Lục”
“Cái gì? Moore rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Our Tucci gần như bạo phát. Nhưng phát hiện mình lắm lời rồi, nên lập tức xua tay.
“Được rồi, đi đi Tinh Linh. Chúng ta từ biệt ở đây đi”
Nơi xong, không đợi Diệp Từ đáp lại. Biến mất như bóng ma. Không còn tăm hơi. Dolan đạo tặc, Địa Tinh, giờ thêm Long Tộc. Không riêng Our Tucci muốn biết Moore muốn làm gì, cô cũng muốn hết tất cả bí mật phía sau. Rốt cuộc thành chủ Hắc Nê Thành Moore muốn làm chuyện gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.