Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 5.2: Bữa cơm không thể ăn. [2]




Câu nói chẳng hề khách khí, khinh thường thẳng mặt. Sau này Lúc Diệp Từ nhớ lại, cô nghĩ, kỳ thật điều Dịch Thương nói ra chính là lời nói trong lòng cha mẹ Đổng Âm và cha mẹ Dịch Thương, có lẽ nhà bọn họ vẫn luôn coi thường nhà của cô, nếu không ngay lúc Dịch Thương làm càn như vậy họ sẽ ngăn cản ngay, nhưng không, họ hoàn toàn mặc kệ Dịch Thương. Mặc kệ mục đích bữa cơm này của bọn họ gì, dù thế bọn họ luôn cho mình có tài trí hơn người.
“Thu hồi mấy câu nói mất dạy của cậu ngay lập tức.” Bạch Mạch bật dậy: “Ở đây toàn người lớn, họ còn chưa mở miệng, cậu tính thứ gì.” Nói xong, Bạch Mạch hừ hừ, ánh mắt đảo qua từng gương mặt, bâng quơ trào phúng: “Chẳng lẽ quy củ nhà mấy người là cho con cái tự ý đập bàn đập ghế, hay nhà mấy người không giáo dục con cái?”
“Anh có gan nói lại lần nữa cho tôi.” Dịch Thương tuy vẫn có chút kiêng kị Bạch Mạch, nhưng hôm nay có nhiều chỗ dựa như vậy, cậu không hề sợ hãi, rít gào lại Bạch Mạch.
“Dịch Thương làm gì đấy, con không thấy người lớn đứng trước mặt mình à, im miệng cho cha, ngồi xuống.” Vì lời của Bạch Mạch làm cha Dịch Thương cảm thấy mất mặt, giờ không dạy dỗ con mình, chỉ sợ chút mặt mũi còn lại cũng không có, huống chi trước mặt còn nhiều phục vụ viên như vậy. Mặt ông tái mét, quát Dịch Thương.
Dịch Thương bị cha la, mất hết khí thế, đành hung tợn trừng Bạch Mạch rồi ra vẻ ngoan ngoãn ngồi xuống, nói: “Anh chờ đấy, Bạch Mạch.”
“Còn không câm miệng.” Cha Dịch Thương thét xong, quay đầu cười làm lành với những người đang sững sờ khác: “Cô xem, đồ ăn thật không phải do chúng tôi gọi, nếu không trừ mấy món đã đụng đũa còn lại đem xuống hết đi......”
Lúc bọn họ còn ầm ỹ, Diệp Từ chẳng thèm để tâm tiếp tục ăn, nhà hàng này làm thịt lộc không tồi, đáng giá đồng tiền. Ngay lúc cha Dịch Thương vội vàng làm lành với trưởng phục vụ viên, cô tùy ý nói: “Dọn đồ ăn lên đi, là tôi kêu.”
“Diệp Từ, cậu thật sự cho rằng mình tới đây ăn miễn phí đấy à, cậu có biết nó trị giá bao nhiêu tiền không.” Vừa nghe lời này, không chỉ người lớn ngây người, ngay cả Đổng Âm cũng tất giận, cô oán giận: “Cho dù nhà mình mời khách, nhưng nhà mình đã gọi món rồi, nhiều đồ như vậy không đủ cho mình cậu ăn sao, cho dù không đủ ăn, cậu không thể nói trước một tiếng à, nhà bọn tớ sẽ kêu thêm, không cần cậu tự ý làm bậy.”
Lưu Sướng đứng một bên luôn bị Diệp Từ kéo lại đứng dậy, cô hừ Đổng Âm: “Bữa cơm này Diệp Từ trả tiền, đã tiêu tiền còn không cho ăn? Mấy người gọi món, cũng không nhìn lại xem, mấy người gọi những gì.”
Câu nói của Lưu Sướng làm tắc sự tức giận của Đổng Âm ngay cổ họng, cô chỉ đứng như đinh đóng cột ở đó, mặt đỏ vì nghẹn, một câu cũng nói không nên lời. Phục vụ viên theo bản năng nhìn lên bàn, quả nhiên mấy món đã đem lên toàn đồ bình thường, phân lượng cũng ít, có thể thấy chẳng tốn bao nhiêu tiền, so sánh với đồ trên tay họ, quả nhiên là một trời một vực.
Cha Đổng Âm cũng thấy mất mặt, ông ấn Đổng Âm ngồi xuống ghế: “Con bé này, đến lượt con nói chuyện?” Nói xong quay sang nhìn Diệp Từ cười: “Tiểu Từ, con không thích mấy món chú gọi sao không nói trước với chú một tiếng, bữa nay chú mời sao lại để con tiêu tiền được chứ?”
Diệp Từ híp mắt, không mặn không nhạt trả lời: “Ăn cơm, có ai ăn không tốn tiền, ai tiêu tiền lại có gì khác? Con là vãn bối, mời một bữa cơm để hiếu kính cha mẹ, cũng chẳng to tát gì, chú Đổng đừng để tâm.”
Mấy câu này càng làm sắc mặt cha Đổng Âm càng kém, lúc này trưởng phục vụ viên gật đầu với Diệp Từ, mở miệng: “Đồ ăn đã mang lên đủ, không biết còn cần gì không?”
Diệp Từ nhìn các món ăn, cũng tạm rồi, tuy không xa xỉ bằng kiếp trước, nhưng chừng này đã đủ để cha mẹ cô đau lòng. Mặc dù có tâm tổn hại mặt mũi cha mẹ Đổng Âm, nhưng cũng phải giữ mặt giữ mày cho cha mẹ cô nữa, cô chỉ gật đầu, gọi thêm hai món trán miệng đắt tiền: “Đợi đến lúc ăn xong, hãy mang vào.” Nói xong, cô lấy tiền từ trong túi ra đưa cho vị phục vụ viên ấy: “Vất vả mấy người.”
“Vâng.” Vội vàng nhận tiền boa, vui vẻ ra mặt, gật đầu xong liền ra ngoài.
Hành động của cô liền mạch lưu loát, không hề giả tạo chút nào, cứ như thiên phú trời cho, giơ tay nhấc chân đều để lộ phong thái quý khí, khiến Bạch Mạch ở bên cạnh cũng nhịn không được nhìn chằm chằm, đoán không ra cô học điệu bộ ấy từ bao giờ.
Chắc chắn anh không thể nào đoán ra, đây là kinh nghiệm Diệp Từ học được từ việc ăn chơi xa xỉ của kiếp trước, kiếp này dù cô vẫn còn là một sinh viên bình thường, nhưng đến trường hợp như vậy, khí khái trước kia đã ăn sâu vào cơ thể tất nhiên sẽ tự động thể hiện.
“Lúc nãy anh muốn kể gì cho em?” Diệp Từ quay sang, hỏi Bạch Mạch.
Bạch Mạch chợt phục hồi tinh thần, bắt đầu kể lại việc cha Đổng Âm nói. Hóa ra cha Đổng Âm và bạn làm ăn đều đầu tư vào Thiết Huyết Chiến Qua, vào Thiên Sơn Tà Dương, mà giờ Thiên Sơn Tà Dương đang đấu tranh kịch liệt với Liễu Sơ Cuồng. Trọng điểm trận đấu là ‘ai là người lấy Ngũ Giáp Phế Tích Thành nhanh hơn’.
Đổng Âm và cha mẹ đầu tư vào Thiết Huyết Chiến Qua, nhanh chóng biết được Diệp Từ chính là Công Tử U, hơn nữa cũng biết Thiên Thiên Hướng Thượng đoạt first kill. Bất kể là người hay là thương nhân, bọn họ đều không muốn đầu tư tiền vào nơi không thể sinh lãi, vì thế mới nghĩ biện pháp để Thiên Sơn Tà Dương đạt được Ngũ giáp. Chỉ là bọn họ không biết quan hệ giữa Diệp Từ với Dịch Thương và Đổng Âm đã rạn nứt, nên mới muốn nhân cơ hội mời Diệp Từ ăn, dùng tình cảm nhiều năm với cha mẹ Diệp Từ tạo áp lực bắt cô giúp Thiên Sơn Tà Dương.
Đương nhiên, những lời này ba Đổng Âm không nói, cũng không phải Bạch Mạch nói. Đó là ý nghĩ của Diệp Từ rút ra, sau những câu kể của Bạch Mạch. Cô nhướng mi, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Bạch Mạch. Mà Bạch Mạch cũng bất đắc dĩ nhìn lại Diệp Từ, biểu tình này vừa vặn xác minh suy nghĩ trong lòng cô.
Diệp Từ thậm chí nghĩ, nếu ngoài đời có hệ thống nhắn mật, hàm ý trong ánh mắt của cô và Bạch Mạch nhất định là vậy:
“Không thể nào, bọn họ thật sự nói như vậy?”
“Ừ, bọn họ nói thế đấy.”
“Còn chưa hết hi vọng?”
“Trên thế giới này, chỉ có người vì mặt mũi đói chết, người không biết xấu hổ mới ăn đủ no.”
......
Bạch Mạch tự thuật xong, Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan chưa kịp nói gì, cha Đổng Âm lập tức hỏi Diệp Từ: “Tiểu Từ, cháu hiểu chưa?”
“Nghe hiểu rồi.” Diệp Từ nhếch môi, cô không ngu, sao có thể không hiểu, chỉ tiếc việc đã định rồi, còn cần bọn họ tới hoa tay múa chân thay đổi.
“Vậy ý cháu là gì?” Cha Đổng Âm nhìn Diệp Từ với ánh mắt cực kì hi vọng, ánh mắt đó nóng bỏng cực, cứ như một tên ăn mày đột nhiên nhìn thấy nguyên bàn sơn hào hải vị bày trước mặt mình vậy, thật sự khiến người ta sởn cả gai ốc.
“Ý của cháu…”
Diệp Từ vừa mới mở miệng, còn chưa nói đâu, lại nghe thấy cha Đổng Âm cười ha hả: “Ôi, chú biết tiểu Từ rất hiểu chuyện, cháu xem nhà chúng ta có giao tình mấy chục năm nay, cháu với Đổng Âm còn là bạn tốt, sao chú lại hỏi thừa thế nhỉ, cháu nhất định sẽ giúp đỡ hết sức phải không?” Nói xong quay sang nhìn Đổng Âm cười: “Con xem đi, cha bảo con tự đi tìm tiểu Từ, tiểu Từ hiểu chuyện như vậy, chỉ cần con nói chắc chắn sẽ đồng ý, con còn không chịu đi, thấy ba không, vừa nói là tiểu Từ đồng ý liền.”
Trong phòng văng vẳng tiếng cười lanh lảnh của ba Đổng Âm, cha Dịch Thương bật cười theo, nhưng thật ra vợ chồng Diệp Nam Thiên và cha mẹ Lưu Sướng không cười nổi, ngay cả nhe răng giả cười thôi cũng không có lực.
Đổng Âm và Dịch Thương không trả lời, đặc biệt Đổng Âm chỉ nhìn chằm chằm Diệp Từ. Chuyện lúc nãy đã khiến cô rất khó xử, giờ ba cô lại tự tin cho rằng Diệp Từ đồng ý, trong lòng cô có chút chua xót. Cô nhìn nụ cười như có như không của Diệp Từ, thầm biết bất ổn, dù không tin Diệp Từ sẽ đồng ý, lại kì vọng chỉ cần cha mình mở lời, Diệp Từ nói không chừng sẽ đồng ý thật.
Cô không biết ý tưởng của mình có đúng không, cho nên chỉ nhìn Diệp Từ, muốn đoán chút ít tâm tư trên gương mặt vô cảm của cô, nhưng đáng tiếc cái gì cũng không có. Ngoại trừ sự bình thản không cách nào dao động trên gương mặt của Diệp Từ ra, một chút cảm xúc khác cũng không có, cô không thể đoán ra gì cả.
“Tiểu Từ, nếu cháu đồng ý rồi, hôm nay online nhất định phải giúp Thiết Huyết Chiến Qua. Dịch Thương với Đổng Âm có kể với chú cháu chơi game rất lợi hại, chỉ cần cháu giúp đỡ nhất định bọn chú sẽ lấy được Ngũ Giáp, cháu thấy sao?”
Diệp Từ không hé răng, chỉ nhẹ nhàng xoay gương thủy tinh trên bàn, chuyển vi cá tới trước mặt mình, gắp một miếng vào bát, sau đó nhẹ giọng thở dài với Lưu Sướng: “Haiz, mình không nên kêu mấy món này, giờ toàn cầu đều cấm ăn nó, mình kêu món ăn chẳng khác gì vừa giết chết một con cá mập, xấu hổ quá đi.”
Lưu Sướng nhân cơ hội khinh bỉ một phen: “Đồ khoe mẽ nhà cậu!”
Cha Đổng Âm thấy Diệp Từ không để ý ông, mặt mũi không biết để đâu, sắc mặt khó coi không ít, giương mắt nhìn về phía Diệp Nam Thiên và Tả Tiểu Lan, cảnh cáo: “Lão Diệp......”
Khóe miệng Diệp Nam Thiên co quắp, không để tâm, bắt đầu học hỏi con gái mình ăn món ăn mỹ vị trên bàn, mấy thứ này là con gái rượu nhà mình bỏ tiền, nếu không ăn chẳng phải lãng phí quá à. Tả Hiểu Lan trực tiếp không màn, quay sang nói chuyện với mẹ Lưu Sướng, xem cha Đổng Âm như người vô hình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.