Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 11: Giải thích




Edit: Nhung Trầm
Nguồn: banlong.us
Không khí trong phòng giam bỗng dưng trở nên khó xử. Hai người ngồi bên cạnh nhau mà dường như lại xa xôi cách trở vô cùng, không ai biết được trong lòng hai người họ đang có những suy nghĩ gì, chỉ có không khí mốc meo đang không ngừng lan tràn trong phòng giam lạnh lẽo.
Lưu Niên không thể nào diễn tả được cảm giác trong lòng, anh cảm thấy mình thật là tồi tệ, thật là thất bại mà. Tại sao một chuyện tốt đẹp như vậy, khi vào tay anh lại trở nên lung ta lung tung cả lên? Lúc nghe Apsalom nói về việc theo đuổi con gái, anh cảm thấy chuyện này không khó khăn chút nào, nhưng tại sao đến lượt mình thì mọi chuyện lại trở nên kì quái như vậy?
Tâm tư con gái không phải đều giống nhau cả sao? Phương pháp này thích hợp với người này, nhưng lại không thích hợp với người kia. Anh rõ ràng là đã làm theo phương pháp của Apsalom rồi mà. Phải lãng mạn, phải ôn nhu, phải nói cho cô ấy biết tâm tư của mình. Nhưng tại sao đến lượt Công Tử U thì phương pháp này lại không thực hiện được.
Thực sự là quá quái dị mà.
Ôi, theo đuổi con gái đúng là đầy cảm giác kích thích, khó khăn giống như đánh một phó bản siêu cấp biến thái vậy đó, không không, phải nói là còn khó hơn nhiều. Có điều, Lưu Niên cũng không vì khó khăn mà ủ rũ, anh vốn không phải là người như vậy. Anh làm bộ như không thèm để ý ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn Diệp Từ một chút, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
Diệp Từ lén lút liếc nhìn Lưu Niên, bỗng nhiên có chút chột dạ, nàng vừa mới nói gì thế này? Sau này chúng ta thân ai nấy lo. Lời này có phải có chút kiêu ngạo không ta? Có phải có chút không có tình người không? Thật là kì quái mà, tại sao bây giờ mình lại quan tâm đến ý nghĩ cùa Lưu Niên chứ? Nhất định là do mình không dễ chịu nên mới có chuyện này.
Cô bỗng nhiên nhớ lại thỏa thuận của hai người, nếu một năm sau cô vẫn từ chối Lưu Niên thì anh sẽ ra khỏi trò chơi này. Thỏa thuận này đã được hệ thống chứng nhận, vì thế đến thời điểm Diệp Từ cự tuyệt Lưu Niên, cho dù Lưu Niên không muốn đi, cũng sẽ bị hệ thống ép buộc rời khỏi.
Tính lại thời gian, nếu như một năm sau anh thật sự rời đi, thì gần như trùng với thời điểm Lưu Niên của đời trước biến mất. Diệp Từ không biết được tại sao Lưu Niên của đời trước lại hoàn toàn biến mất trong game, chì không ngờ rằng, vào đời này, vận mệnh lại muốn lặp lại câu chuyện cũ.
Nghĩ đến đây, trong lòng nàng xuất hiện một loại khó chịu không tả được, giống như bị nghẹn, khiến cho hô hấp khó khăn. Nói lại, dường như bọn họ không biết gì nhiều về nhau, chỉ là thường đánh nhau ở trong game, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới việc anh sẽ rời khỏi game, Diệp Từ có một chút chua xót.
Lưu Niên rốt cuộc là gì với mình? Mục tiêu chăng.
Có thể là do đời trước mình không vượt qua được Lưu Niên? Chỉ vậy thôi sao? Chắc vậy, ai biết được?
Diệp Từ càng nghĩ càng hồ đồ. Cô thở một hơi dài bất lực, cô thật sự không thích hợp với loại chuyện khó hiểu này, cô chỉ thích hợp với việc suy nghĩ làm sao để đánh được cái phó bản kế tiếp, làm sao để giết được Boss, làm sao để kiếm được tiền từ công hội, nếu là những việc khác cô thật sự không thông thạo lắm.
"Đây là lần đầu tiên của anh". Trong khi Diệp Từ đang suy nghĩ miên man, Lưu Niên bỗng nhiên mở miệng nói. Việc Lưu Niên mở lời trước dường như cũng không có gì ngoài dự tính, trong phòng giam này, hầu như luôn là Lưu Niên mở ra một đề tài nói chuyện, còn Diệp Từ thì luôn làm mất hứng kết thúc đề tài, tạo thành một vòng lẩn quẩn không thể thoát ra. Chỉ có điều đề tài lần này có chút kì quái, làm cho Diệp Từ suýt nữa nghẹn thở.
Câu nói này thật sự có nhiều hàm nghĩa mà.
Lần đầu tiên? Lần đầu tiên gì? Đừng nói là nụ hôn đầu tiên nha, Diệp Từ không có đạo đức nghĩ. Không nghĩ tới đây là nụ hôn đầu tiên của Lưu Niên nha... Diệp Từ hiếu kì đánh giá, môi Lưu Niên đúng là rất đẹp đó nha, trong lòng không nhịn được cười hắc hắc, hoàn toàn quên sạch sẽ việc mình là nhân vật chính của việc này.
Lưu Niên bị ánh mắt Diệp Từ dọa cho sợ, anh mắc cỡ khẽ ho khan một tiếng, ráng giữ cho mình một chút mặt mũi, chỉ có điều khuôn mặt trắng trẻo lần đầu tiên xuất hiện vệt đỏ ửng. Cũng may là đang ở trong nhà giam tăm tối, nên khuôn mặt đỏ kia không bị chú ý tới. Anh lại nói " Anh từ xưa vốn đã quen sống một mình, nên việc ở chung với người khác không được quen lắm, có rất nhiều chuyện đều là lần đầu tiên."
Diệp Từ vẫn không hé răng, chỉ có điều ánh mắt vẫn vô cùng hiếu kì đánh giá Lưu Niên.
Cái ánh nhìn trần trụi kia làm cho Lưu Niên khó chịu, anh biết, nếu như mình tiếp tục nói chuyện này, cuối cùng nhất định sẽ bị cô biến thành một chuyện hết sức kì quái. Nhưng cho tới bây giờ, dường như mọi chuyện cũng không đến nỗi quá tệ, chỉ là có chút lúng túng, nhưng nếu bây giờ không nói rõ ràng, Lưu Niên sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
"Đây là lần đầu tiên anh thích một người, lần đầu tiên quyết tâm theo đuổi một người, cũng là lần đầu tiên anh gần gũi người khác, có rất nhiều lần đầu tiên." Lưu Niên lẳng lặng nhìn Diệp Từ, tuy rằng giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối đã tiết lột cảm xúc căng thẳng của anh. Bàn tay thon dài nắm chặt thành nắm đấm tới mức trắng bệt. " Hồi nãy anh lấy ví dụ về phó bản, em nói em đã rõ, thật ra em vẫn chưa hiểu ý anh nói. Ý của anh là, đây là lần đầu tiên anh theo đuổi người khác, vì là lần đầu, nên anh không biết làm sao cho thích hợp, không biết làm sao cho em vui vẻ, sau này có lẽ cũng sẽ mang đến cho em không ít phiền phức. Nhưng mà, em đừng vì vậy mà từ chối anh, bởi vì... " Lưu Niên dừng lại một chút " Em là người con gái đầu tiên mà anh thích."
Lưu Niên nói rất nhỏ, nhưng lại vô cùng rõ ràng, ít nhất, Diệp Từ có thể nghe được rất rõ, rất rõ. Cô ngẩn người, trong lòng không còn cảm giác hiếu kì nữa, chỉ có thể sững sờ ngồi đó, nhìn Lưu Niên không biết nói gì.
Diệp Từ hoảng hốt một lúc, cô bỗng nhớ lại Du Du Phi Vân của đời trước. Xưa kia Du Du Phi Vân cũng theo đuổi mình, cũng yêu nhau tha thiết, sau này lại quay mặt tính toán cùng hàng loạt lời nói dối. Kì thực Diệp Từ cho là việc này quá tốt đẹp, quá vui vẻ, hoàn hảo. Chính vì càng hạnh phúc, càng hoàn mỹ, nên lại càng đau đớn thê thảm. Cô như rơi từ đám mây xuống đất, bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô chưa từng cần thận xem xét lại đoạn tình cảm này, vì nó giống như một vết sẹo trong lòng, không thể chạm đến.
Dần dần sau một thời gian, vết sẹo cũng biến mất không tung tích, nhưng cô cảm thấy không cần nhìn loại đoạn quá khứ kia làm gì nữa, bởi vì đó là một hồi ức nhục nhã. Vì lẽ đó, mãi cho đến hiện tại, Diệp Từ vẫn không rõ ràng, mình đã đạt được gì và mất đi những gì, chỉ còn ghi lòng tạc dạ rằng mình bị lừa dối một cách nặng nề mà thôi. Ngoài việc đó ra, côkhông còn nhớ gì khác nữa.
Nhưng bây giờ, khi nghe Lưu Niên nói, cô bỗng dung nhớ tới đời trước, nhớ đến đoạn tình cảm cô không muốn nhắc đến kia. Lần đầu tiên cô khách quan xem xét lại đoạn tình cảm kia, trong lòng bỗng nhiên sinh ra những cảm xúc khác nhau.
Tình cảm kia quá mức hoàn mỹ. Trên thế gian này, thứ gì quá hoàn mỹ đều không chân thật, vì thế, từ đầu đến đuôi, chút tình cảm này chẳng qua chỉ là âm mưu của Du Du Phi Vân mà thôi, chỉ là nàng bị sự vui sướng che mắt, bị câu nói nếu yêu nhau thì không hối hận cản chân, nên mới không phát hiện ra thôi/
Bây giờ quay đầu nhìn lại, đó đâu phải là tình yêu. Chẳng qua là một người cố ý lấy lòng. Nàng được lấy lòng thì sinh ra vui sướng, thỏa mãn mà thôi.
Không thể gọi là tình cảm chân chính được.
Diệp Từ dường như rõ ràng điều gì, cúi đầu nhìn áo giáp của mình, trầm thấp cười, trong lòng có một loại chua xót cùng với nhẹ nhõm. Cô quả nhiên là một người chậm chạp trong chuyện tình cảm mà. Ở đời trước, tới tận lúc chết nàng vẫn chưa rõ ràng, cho tới hiện tại mới có thể gọi là miễn cưỡng hiểu được, chỉ hi vọng rằng không quá muộn.
Lưu Niên không biết trong lòng Diệp Từ đang nghĩ gì, chỉ nghe nàng cười nhẹ, nhưng tiếng cười kia không hề trào phúng, mà phảng phất nét bi thương từ lâu, khiến cho lòng anh có một chút chua xót. Anh dừng lại một chút, lại chậm rãi nói " Anh biết, trước đây anh có thể đã làm nhiều việc khiến em không vui, nhưng thật sự anh chưa từng trải qua chuyện này, chỉ cảm thấy là, nếu làm vậy có thể thu hút sự chú ý của em..." Anh thở dài " Anh biết, nhất định em cho rằng anh rất ngu xuẩn, rất ngây thơ, kì thực, anh cũng cảm thấy thế. Nhưng dù sao anh cũng không hối hận, con người sống trên đời này, không thể lúc nào cũng quá lý trí, ai cũng sẽ có thời điểm ngớ ngẩn. Em nhất định phải trải qua một lần, đời người mới có thế gọi là hoàn toàn viên mãn. Anh thật sự rất vui mừng, anh vì em mà có thể ngớ ngẩn, cho dù cuối cùng có lẽ sẽ không có kết quả gì, nhưng chỉ cần người đó là em, thì đã rất hạnh phúc rồi."
Diệp Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, kì quái nhìn Lưu Niên. Trong lòng nàng hiện đang có một cảm giác kì quái xuất hiện, có ấm áp, có đau đớn, thậm chí có một chút gì đó như được lên men, ồ ạt không ngừng sội ùng ục lên, muốn phun trào cả ra ngoài.
Ánh mắt của cô làm cho lòng Lưu Niên bình tĩnh lại, tuy rằng anh biết đây không phải là kết cục anh mong muốn, nhưng chỉ cần bây giờ có thế nói ra những lời này đã là quá tốt rồi. Chí ít, anh có thể làm cho Công Tử U rõ ràng trong lòng mình nghĩ gì. Mặc dù những câu nói này có thể làm cho mối quan hệ của họ ngày càng trở nên cam go hơn, nhưng cũng có sao đâu.
Có những việc, đời người phải trải qua một lần, mới xem như viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.