Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 26: Giằng Co




Edit: Nhung Trầm​
Diệp Từ thu Lão Tứ vào túi, sau đó tiến vào trạng thái tiềm hành, đi ra khỏi động nham thạch, chạy về một cái cây lớn phía xa, sau đó gọn gàng trèo lên. Lúc Diệp Từ leo cây cô đột nhiên nghĩ, tại sao trong game mình leo cây giỏi như vậy, mà ở ngoài thì rất tệ nhỉ? Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do trong game không có ai quản việc này, còn nếu ở ngoài đời mà leo cây thì sẽ bị phạt tiền, vì thế nên cô leo cây không giỏi.
Cô ngồi phía sau nhánh cây, sau đó hướng về phía xa xa nơi Diệp Từ cảm giác được đang có người tiến lại gần cô, tuy nhiên, cô lại không có cách nào xác định được vị trí chính xác của mỗi người, khiến cô có chút khổ não. Cô đau lòng nghĩ giá mà bây giờ mình đem theo Yalana thì tốt, cậu ta có thể tạo ra trận pháp nhận biết, đối phó với những người này cũng đơn giản hơn.
Tuy là không có trận pháp giúp nhận biết nhưng Diệp Từ cũng sẽ không bó tay chịu trói. Cô đứng lên nhánh cây cảm nhận khoảng cách từ những người chơi này đến chỗ cô. Người gần nhất cách cô khoảng 130m, nhưng khi đã ở trong trạng thái tiềm hành tốc độ di chuyển sẽ bị hạn chế, vì thế nên người chơi này cần tốn một khoảng thời gian để đến chỗ cô.
Cô nhún người, loáng một cái, thân hình như một mũi tên nhảy lên ngọn cây. Tốc độ của cô cũng không quá nhanh, vừa làm cho đối phương có cảm giác đã tìm ra tung tích, nhưng lại không thể xác định vị trí chính xác của cô.
Đánh nhau trong rừng rậm, đặc biệt là trong tình huống lấy ít địch nhiều, người truy ta đuổi thì kiên nhẫn cũng là một chiến thuật. Nếu như ai không kiên nhẫn được thì người đó liền thua cuộc. Diệp Từ bỗng nhiên cảm thấy cảm giác này vô cùng quen thuộc, đời trước cô thường xuyên bị người khác đuổi giết, so với đời trước, quả thật đời này cô hành sự vô cùng khiêm tốn. Cứ ngẫm lại đời trước, mấy năm sau này dường như đều từ bị truy sát mà sống sót, hiện tại thì vô cùng bình lặng.
Truy Sát Lệnh của Bắc Bộ Đại Lục và đội ám sát của Thịnh Thế đúng là đã mang lai cho cô chút cảm giác mãnh liệt quen thuộc của đời trước. Với loại hình đành du kích này, trước giờ Diệp Từ chưa từng sợ ai, nagy cả đời trước lúc cô còn làm pháp sư cũng có thể cầm cự với bảy tám thợ săn cấp độ cao hơn mình, chứ đừng nói bây giờ, cô là chức nghiệp vua dã chiến, mà những người chơi này lại có cấp độ thấp hơn cô.
Cô nghĩ tới Lưu Niên, vận may của anh thật quá tệ. Nếu như là ở trong rừng rậm thì chắc chắn anh không chỉ giết có bốn người, nhưng không ngờ lại bị bắt ngay trong sa mạc, nơi đó hoàn toàn không có chỗ ẩn nấp, hơn nữa lại còn dễ dàng lưu lại dấu chân, nên vô cùng bất tiện trong việc thao tác. Còn lần này những người kia xui xẻo rồi, cô nhất định sẽ diệt toàn quân.
Tuy Diệp Từ nghĩ vậy, nhưng lại hoàn toàn không có ý khinh địch, trải qua khá nhiều trận PVP cùng bao nhiêu năm bị truy sát và truy sát người khác, Diệp Từ đã khắc sâu trong mình một đạo lý, bất luận thế nào cũng không được coi thường bất cứ người nào, bởi vì, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể biết được mình sẽ chết trên tay ai, có khi cuối cùng, người đưa ngươi vào chỗ chết lại chính là người mà ngươi xem nhẹ nhất. Trên thế giời này, không có chuyện gì lặp lại cả.
Phạm vi nhận biết của Diệp Từ hiện tại là 200 đến 240m, ngay khi Diệp Từ nhận thấy khí tức của những người chơi kia ngày càng yếu đi, cô liền dừng lại, sau đó từ trên cây nhảy xuống, tiến vào trạng thái tiềm hành, cẩn thận quan sát hoàn cảnh hiện tại.
Quái vật ở nơi này là đều là từ cấp 78 đến cấp 80, cô bây giờ đang ở cấp 67 còn đang ở trạng thái tiềm hành nhưng vẫn phải đi lại cẩn thận từng li từng tí, chỉ lo lắng bất cẩn sẽ kích động đám quái vật này. Hi vọng đối với đối ám sát Thịnh Thế, nơi này cũng hung hiểm như vậy. Chỉ có điều, Diệp Từ sẽ không để họ rơi vào tình cảnh không thể nhúc nhích, nếu như rơi vào tình huống đó, Diệp Từ cảm thấy mất đi rất nhiều hứng khỏi chinh phục, hoàn toàn không có cảm giác chiến thắng.
Cô bố trí một số cạm bẫy băng sương, lại thêm một ít cạm bẫy đóng băng và cạm bẫy phát lửa. Những cạm bẫy này dường như được bố trí vô cùng tùy ý, nhưng chỉ có mình cô biết, những cạm bẫy đều được Diệp Từ tính toán một cách tỉ mỉ, bất luận người nào dẫm lên đều sẽ kích động quái vật trong phạm vi đó, thậm chí còn gây ra phản ứng dây chuyền, khiến cho những người ám sát không có chỗ trốn chạy. Đương nhiên, cô sẽ không chờ bọn họ mà sẽ khéo léo kéo họ tới đây.
Diệp Từ lùa toàn bộ quái vật trong phạm vi có bẫy quái, sau đó dùng bộ pháp khéo léo kéo quái vật về hướng đội ám sát của Thịnh Thế.
Mật Đường Barbie là người là có khả năng nhận biết cao nhất trong đội, vì thế cô làm người tiên phong, tuy nhiên từ nãy tới giờ, cô vẫn chưa nhận biết được bất kỳ khác lạ nào. Cô đứng lại cau cau mày, rõ ràng hồi nãy đã cảm nhận được khí tức của Công Tử U, tại sao nhanh như vậy lại biến mất rồi? Trong lúc cô đang hoài nghi không biết mình có cảm giác sai hay không thì khí tức thần bí của Công Tử U lập tức xuất hiện, cô lập tức dẫn đoàn ám sát tiềm hành đi về hướng Công Tử U, nhưng cứ đi tới khoảng cách nhất định lại bị mất dấu, sau đó lại tiếp tục phát hiện khí tức của cô, lại bắt đầu đi theo. Cư như vậy, cứ đi một chút lại dừng một chút, vừa đi vừa nghỉ, nhiều lần như vậy, Mật Đường Barbie rốt cuộc không nhịn được tức giận lầm bầm "Công Tử U này rốt cuộc đang làm gì! Rõ ràng là em đã cảm giác được cô ta, sao bây giờ lại không thấy, nếu không phải em đang mang theo trang bị nhận biết chắn chắn rằng cô ta không thể nào phát hiện được, thì em còn cho rằng cô ta đang đùa giỡn chúng ta đó "
"Em có chắc nhận biết của em cao hơn Công Tử U không?" Tam Nguyệt Xuân Phong kì thực không tin tưởng Mật Đường Barbie lắm, anh luôn cảm thấy nếu như Công Tử U dễ đối phó như vậy, thì không còn gọi là Công Tử U nữa rồi.
"Hừ, Xuân Phong, anh đang nghi ngờ em đó hả?" Mật Đường Barbie lập tức trừng mắt "Hoa Thương tỷ đã nói cô ta có nhận biết rất cao, vì thế nên em mới đặc biệt mượn bộ trang bị có nhận biết cao nhất từ kho hàng công hội, thêm nữa điểm nhận biết của em cũng đã cao sẵn, ở trong trường hợp này, nhận biết của em lên đến 160m, mà theo lời của chị Hoa Thương, nhận biết của Công Tử U chỉ có thể đạt đến 120m, chẳng lẽ nhận biết của cô ta lại cao hơn em sao?"
"Anh không nghi ngờ em, anh chỉ không chắc chắn là Công Tử U có sử dụng dược liệu hay là lấy được thêm trang bị nhận biết hay không, dù sao cũng đã mấy ngày, không ai có thể biết được những chuyện phát sinh trong đó." Tam Nguyệt Xuân Phong vẫn vô cùng bình tĩnh khách quan, dù sao anh ta cũng lớn hơn Mật Đường Barbie vài tuổi, không nhìn nhận vấn đề một cách chủ quan kích động như Mật Đường Barbie.
"Anh đừng có dội nước lạnh vào người khác có được không!" Mật Đường Barbie ghét nhất là tính cách nghi thần ngờ quỷ này của Tam Nguyệt Xuân Phong, vì thế nên khi nghe Tam Nguyệt Xuân Phong nói, cô chỉ cảm thấy phiền lòng, cũng không thèm chú ý.
Tam Nguyệt Xuân Phong chỉ đành thở dài một hơi, mình và những thành viên khác cố gắng chú ý thêm một chút nữa là được rồi, không nói chuyện với Mật Đường Barbie nữa.
Bỗng nhiên Mật Đường Barbie vui mừng reo lên "Em cảm thấy Công Tử U đang chạy về hướng chúng ta. Mọi người nhanh tản ra, lát nữa vây cô ta lại."
Tam Nguyệt Xuân Phong hơi sững sờ, trực giác mách bảo có chút kì quái, nhưng thời gian thực sự quá cấp bách, anh cũng không nghĩ nhiều, đã nhìn thấy Mật Đường Barbie chỉ huy mọi người tản ra, tiến vào trạng thái tiềm hành như bình thường. Anh mặc dù bất an, nhưng vẫn không nói gì, tuy rằng Mật Đường Barbie tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến rất lão luyện, cô rất ít khi thất bại, tuy rằng trong lòng Tam Nguyệt Xuân Phong có nghi ngờ nhỏ, nhưng anh vẫn không suy nghĩ nhiều, lập tức nghe theo lệnh của Mật Đường Barbie, vọt tới vị trí của mình, tiến vào trạng thái tiềm hành.
Diệp Từ vừa kéo quái, vừa kéo dài thương tổn, như vậy cừu hận sẽ không quá cao, cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi động cơ của mình. Từ khi phát hiện đối phương dừng lại, cô đã biết bọn họ đang tìm kiếm mình, vì thế nên Diệp Từ vô cùng tự tin với mưu kế này.
Đương nhiên cô sẽ không trực tiếp kéo quái đến trước mặt những sát thủ này, như vậy cho dù ngớ ngẩn cũng sẽ hoài nghi, cô đi theo một con đường quỷ dị xuyên qua khu rừng, thỉnh thoảng lại giết chết một con quái vật, cứ như vậy, không tới một phút cô đã tiến tới bên ngoài vòng vây.
Mật Đường Barbie từ xa đã thấy Diệp Từ, ước lượng khoảng cách chính xác giữa Diệp Từ và bản thân là 30m, cô trầm giọng nói "Thợ săn chuẩn bị!"
Hai thợ săn lập tức đứng lên, chỉ chờ Mật Đường Barbie ra lệnh một tiếng, sẽ triệu hồi sủng vật ra chiến đấu.
Mật Đường Barbie nhìn thấy Diệp Từ tiến đến càng gần, cự ly tới tầm bắn của thợ săn chỉ khoảng 25m, cô không do dự phát lệnh "Thợ săn, công kích!"
Thanh âm của Mật Đường Barbie vừa phát ra, liền nghe vèo vèo hai tiếng, hai mũi tên xé gió bay về hướng Diệp Từ, sua đó bốn đạo tặc lập tức nhảy ra, vọt về hướng Diệp Từ.
Diệp Từ tựa hồ rất hoang mang, cô vô cùng kinh ngạc trước những người chơi bỗng dưng xuất hiện này, động tác hơi dừng lại một chút. Vì vậy nên hai mũi tên đã đâm trúng người cô, làm khoảng một phần mười HP. Trong đó có một mũi tên mê muội, cô lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
"Ha, trúng rồi!" Mật Đường Barbie vỗ mạnh tay "Em còn tưởng người chơi đỉnh cấp của Đông Đại Lục lợi hại như thế nào, chỉ như thế này thôi, coi như là không bị chúng ta giết chết cũng bị những quái vật mà cô ta kéo theo giết chết! Vô cùng đơn giản! Hoa Thương tỷ quả thực đã coi trọng cô ta quá mức rồi!"
Tuy rằng Mật Đường Barbie vô cùng phấn khởi, nhưng Tam Nguyệt Xuân Phong lại hoàn toàn không nghĩ giống như vậy, bởi vì ngay khi Công Tử U trúng tên, trong nháy mắt anh tựa hồ nhìn thấy một độ cong quỷ dị xuất hiện trên môi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.