Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 41: Tan Tác




Lô Vĩ Phiêu Phiêu không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào, chỉ biết cảm giác như cả cơ thể bị rơi xuống một vực sâu thăm thẳm đầy tuyết, khắp người ướt át lạnh lẽo.
Chẳng lẽ con Rồng kia không phải là Rồng hoang? Chẳng lẽ nó được một người chơi khác điều khiển? Chẳng lẽ nó lại là sủng vật của người chơi công hội Thiên Thiên Hướng Thượng? Nếu không tại sao những người chết toàn bộ đều thuộc về Thịnh Thế, còn bên phía Thiên Thiên Hướng Thượng thì không có nửa điểm bị thương! Còn cái hệ thống phòng thủ thành phố kia, rõ ràng con Rồng đang phun Long Tức mãnh liệt, nhưng hoàn toàn không hề nhận lấy một điểm tổn thương, chẳng lẽ đây là gian lận, là hack?
Ở phía bên kia Khinh Phong đang thập phần hưng phấn, Hoa Thương đứng cạnh nghe thấy cũng rất cao hứng. Cô thở dài một hơi, vui vì con Rồng kia không thuộc về ai, lại càng yên tâm hơn về việc Thịnh Thế có thể chiến thắng Thiên Thiên Hướng Thượng.
Lô Vĩ Phiêu Phiêu không nói sai, tuy rằng Thiên Thiên Hướng Thượng chỉ là một công hội nhỏ, thế nhưng không có nghĩa là nó hoàn toàn không có sức chiến đấu nào. Trò chơi Vận Mệnh này hoàn toàn khác với những trò chơi trước đây, số lượng người tham gia quá lớn, căn bản là không có cách nào sử dụng chiến thuật biển người như trước đây để áp chế những công hội khác. Vì thế, nếu muốn nhanh chóng trở thành bá chủ trò chơi này, ngoại trừ việc nhanh chóng khai hoang phó bản bắt kịp những công hội đứng đầu, thì những thủ đoạn khác cũng không thể thiếu được.
Tuy rằng làm như vậy có chút đê tiện, nhưng có cái gọi là, anh hùng không hỏi nơi xuất xứ, mọi người không quá chú ý đến quá trình, mà chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng. Những câu như không quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm đến việc xảy ra như thế nào, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ không bỏ được mặt mũi mà thôi. Thử hỏi nếu thật sự có thể đi đến cuối cùng, có thể nhìn thấy được kết quả, thì còn ai quan tâm đến quá trình như thế nào nữa? Công hội Thịnh Thế quả thực mỗi lần xuất kích đều dùng những thủ đoạn không được quang minh chính đại, nhưng không phải lần nào cũng là người đứng trên ngai vàng cuối cùng hay sao?
Mặc dù có rất nhiều người mắng sau lưng Thịnh Thế, nhưng chẳng phải số người gia nhập Thịnh Thế, như sóng sau xô sóng trước càng lúc càng nhiều hay sao. Khinh Phong đã sớm hiểu thấu đạo lý này, người sống trên đời, không thể nào không có một điểm bẩn thỉu, cho dù là Khổng Tử đi nữa, chẳng phải cũng mang danh không có một người con trai qua mấy ngàn năm đó sao? Cái thời đại này, chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, còn những việc khác, bất quá chỉ như mây bay mà thôi.
Bởi vì rõ ràng đạo lý này, nên Khinh Phong mới tán thành đề nghị của Lô Vĩ Phiêu Phiêu.
Thiên Thiên Hướng Thượng tuy rằng chỉ là một công hội nhỏ, bọn họ không có cách nào so sánh với những công hội lớn lâu năm như Đại Đường, Lang Tộc, Sáng Thế Kỷ, Già Làm hay Hắc Mai Thế Gia. Thậm chí là so sánh với Thiết Huyết Chiến qua, một công hội tầm trung mới xuất hiện gần đây cũng kém hơn không ít. Tuy nhiên, có đôi lực tiềm lực lại không có chút quan hệ nào với kích thước của nó. Để đánh giá độ lớn mạnh của công hội, tuy rằng nhân số là một chỉ tiêu vô cùng quan trọng, nhưng không phải là chỉ tiêu duy nhất.
Độ đoàn kết của công hội như thế nào, sự mở rộng của nó, tiến độ phó bản của công hội, cùng với danh tiếng của công hội đó, tất cả những điều này dùng để quyết định độ mạnh yếu của công hội đó. Khách quan mà nói, ngoại trừ việc nhân số không đông, thì những mặt còn lại, Thiên Thiên Hướng Thượng đều đạt chuẩn.
Như vậy việc trở thành công hội đứng đầu Đông Đại Lục cũng có thể xem như là thuộc hàng đứng đầu ở Vận Mệnh. Khinh Phong biết rằng, hiện tại Vận Mệnh chỉ mới mở máy chủ có một năm, nếu như không tiêu diệt Thiên Thiên Hướng Thượng ở tại thời điểm này, mà đợi đến lúc tất cả mọi người ở Thịnh Thế quay lại và đạt đến đẳng cấp yêu cầu, thì sợ đã không còn cơ hội nào dễ dàng như hiện tại nữa.
Kỳ thực, ngay lúc họ vừa tiến vào game, đã xác định trước hết sẽ tấn công những công hội, và hiển nhiên, Thiên Thiên Hướng Thượng nằm ngay nhóm đầu phải giải quyết sớm trong danh sách đó. Thiên Thiên Hướng Thượng có nhân số ít ỏi, nhưng danh tiếng lại lớn, số người đứng vào top đầu của bảng xếp hạng cũng quá nhiều, vì thế trở thành mục tiêu hàng đầu cần phải đối phó. Chỉ có điều, Thiên Thiên Hướng Thượng mặc dù nhỏ, nhưng lại trơn trượt như cá chạch, dường như đã biết trước sắp xếp của Thịnh Thế. Mấy lần bọn họ phái đoàn ám sát tiêu diệt những cá nhân trong bảng xếp hạng đều không thành công. Bọn họ nếu như không ở trong thành thì cũng ở trong phó bản. Mặc dù không có ý định nói ra, nhưng lần đầu đối phó với Thiên Thiên Hướng Thượng, Thịnh Thế đã phải ngậm bồ hòn.
Lần sau đối phó với Công Tử U lại càng thê thảm hơn, không chỉ mất đi mười người, mà còn làm mất ba cái áo choàng bí ẩn. Chuyện như vậy lại càng không dám đem ra tuyên dương. Tuy rằng Mật Đường Barbie đã nhận lấy trách phạt, nhưng những tổn thất cũng không có cách nào vãn hồi được.
Liên tiếp hai lần ăn quả đắng, Thịnh Thế tựa hồ đã có kinh nghiệm, nên trở nên yên tĩnh lại, không hề chủ động xuất kích công ích bất cứ công hội nào, cũng không dùng thủ đoạn gì đánh lén sau lưng, mãi có đến khi hệ thống phòng thủ bắt đầu được xây dựng ở Liệt Ma Tê.
Thành phố này bảo mật vô cùng tốt, thậm chí trong hai ngày đầu tiên, Thịnh Thế không hề có bất cứ tin tức gì, khi nhận được tin thì đã gần tới gày thứ ba. Có điều cho dù là ngày thứ ba mới nhận được tin cũng không có gì quá to tát. Một công hội mạnh như Thịnh Thế có thể thu thập tin tức rất nhanh, đã phát hiện ra chủ nhân của hệ thống phòng thủ này là ai. Thực sự là như buồn ngủ mà gặp chiếu manh, tuy rằng Khinh Phong không biết được là tại sao Thiên Thiên Hướng Thượng lại xây dựng hệ thống phòng thủ ở Liệt Ma Tê, nhưng anh có thể suy đoán được là họ đang muốn bảo vệ cái gì đó.
Có điều bây giờ bảo vệ cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Thông qua tổ chức tình báo, Khinh Phong được biết Thiên Thiên Hướng Thượng đã dốc toàn bộ hầu bao vào việc mời NPC xây dựng hệ thống này. Như vậy rõ ràng có thể thấy được, hệ thống này đang bảo vệ một thứ gì đó vô cùng quý trọng hơn tòa thành này gấp nhiều lần, bằng không Thiên Thiên Hướng Thượng cũng không nỡ buông ra số vốn khổng lồ như vậy. Không những thế, nếu lần này tòa thành này không được xây dựng thành công, thì chân chính có thể nói là họ đang rút củi dưới đáy nồi Thiên Thiên Hướng Thượng.
Mặc dù chiến thuật biển người so sánh với với toàn bộ trò chơi thì không đáng là gì nhưng đối phó với một công hội nhỏ thì vẫn có ưu thế áp đảo. đặc biệt hiện tại Diong96 Đại Lục có tới mấy triệu gà con cấp hai mươi mấy, anh chỉ cần điều đi một phần nhỏ, cũng có thể đè chết Thiên Thiên Hướng Thượng, thế thì dại gì không làm.
Khinh Phong vốn muốn phái người tới sớm một chút, nhưng cuối cùng vẫn chậm lại, quyết định chờ tới khi hệ thống xây dựng gần xong chỉ còn hai giờ mơi bất đầu tấn công Liệt Ma Tê. Làm như vậy không phải là muốn đùa bỡn, mà anh có lo lắng của riêng anh. Thiên Thiên Hướng Thượng mặc dù nhỏ, nhưng lại có nhiều liên minh lớn. Nếu như tấn công quá sớm, thì có khả năng những công hội lớn sẽ điều người tới giúp đỡ. Dù sao Thịnh Thế vốn có danh tiếng không tốt, không hợp với đại bộ phận người chơi. Xét về công về tư thì những công hội lớn này nếu phái người đi cứu viện cũng không có gì là quá. Nếu vậy thì quá là lỗ vốn, nếu như thật sự nhận được cứu viện từ các đại công hội, thì chiến thuật biển gà con này hoàn toàn là vô ích.
Điều quan trọng nhất là phải nháy mắt đánh sụp hệ thống phòng thủ thành phố này. Như vậy không chỉ là đánh vào một tòa thành, mà còn đánh vào tinh thần của Thiên Thiên Hướng Thượng. Coi như bọn họ có thể hồi sinh, thì cũng phải mất một khoảng thời gian, nguyên khí đạ thương, không còn đáng sợ nữa. Còn hệ thống phòng thủ thành phố gì đó có thể thuận lợi trở thành của Thịnh Thế.
Được làm vua thua làm giặc, từ xưa tới nay đều là như vậy, không có gì để bàn cãi
Chỉ là, anh không ngờ Thiên Thiên Hướng Thượng đã điều hết tất cả người chơi cao cấp về Liệt Ma Tê. Nên khi Lô Vĩ Phiêu Phiêu vừa tấn công, đại bộ phận người chơi của Thiên Thiên Hướng Thượng cũng lập tức bay đến, hình thành bức tường ngăn chặn quân đoàn gà con của bọn họ. Tuy nhiên, cho dù bọn họ có tụ họp lại thành một đoàn, thì với biển người của Thịnh Thế chỉ như những đốm lửa nhỏ bé đang chống cự mà thôi. Kết quả cuối cùng cũng có có bất kì thay đổi nào. Chỉ cho đến khi con Rồng kia xuất hiện.
Số lượng gà con đông đảo khiến cho người ta đau đầu, thế nhưng, một con Rồng còn khiến người ta đau đầu hơn.
Rồng là sinh vật cao cấp bên trong Vận Mệnh. Ở các phó bản nó tượng trưng cho một con Boss bất khả chiến bại. Thường thường, nếu như muốn tiêu diệt một con Rồng cần phải có một trăm người chơi tinh anh đầy đủ trang bị cao cấp có đẳng cấp tương đương nó. Còn nếu như là Rồng đã ngoại thì còn cần nhiều người chơi hơn. Con Rồng này đã biết bay thì chứng tỏ đẳng cấp của nó cũng không thấp, vậy thì nếu có mấy trăm ngàn gà con đối đầu với một con Rồng thì sao, thì cũng tương tự như một đoàn kiến đối đầu với súng phun lửa, chỉ có một khả năng duy nhất, không có khả năng thứ hai.
Ngay khi Khinh Phong nghe được tin Rồng xuất hiện thì vô cùng bất an, có điều bây giờ nhìn lại, xem ra các vị thần linh vẫn còn rất ưu ái với Thịnh Thế, chỉ cần phá hủy được tòa thành này của Thiên Thiên Hướng Thượng, cho dù có trắc trở nhiều như thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng vẫn không có gì thay đổi.
Ngay lúc Khinh Phong đang suy nghĩ đến vấn đề này, anh phát hiện bên phía Lô Vĩ Phiêu Phiêu nãy giờ không có một tiếng động nào, bất an vừa được đè xuống lại đột nhiên nổi dậy “Lô Vĩ, cậu vẫn còn ở đó chứ?”
“Vẫn còn đây.” Lô Vĩ Phiêu Phiêu nhanh chóng trả lời lại, nhưng âm thanh bỗng dưng trở nên trầm thấp đáng sợ, khiến cho người nghe sống lưng lạnh toát.
Khinh Phong đã quá quen thuộc với Lô Vĩ Phiêu Phiêu nên có thể nhận ra ngay có điều bất thường trong âm thanh, nháy mắt trong lòng anh tràn ngập cảm giác bất an, tiếng nói của anh cũng lập tức chìm xuống “Có biến cố?”
“Ừ.” Kí tự đơn giản kia của Lô Vĩ Phiêu Phiêu thật giống như một cái búa nhỏ đập thẳng vào mặt gương, ngay lập tức khiến tấm gương vỡ vụn.
“Cái gì?” Thanh âm của Lô Vĩ Phiêu Phiêu khiến đôi lông mày của Khinh Phong nhăn tít lại, nhưng dù sao, Khinh Phong vẫn là Khinh Phong, anh đã trải qua vô số game, tình hình nào mà anh còn chưa thấy? Vì thế, nên cho dù chuyện này khiến cho anh cảm thấy có đôi chút bất an, nhưng vẫn không đến mức khiến cho tâm tình rối loạn. Kế hoạch loại này, chỉ đơn giản là có kết cục thắng hay thua mà thôi, thực sự không cần thiết phải lo lắng quá mức. Tuy nhiên, cho dù đã nhìn thấu được trọng tâm, nhưng vốn đang ở vị trí bá chủ trường kì, thì dĩ nhiên đối với thất bại này, anh cũng không cảm thấy dễ chịu chút nào.
“Con Rồng kia hình như thuộc về một người chơi của Thiên Thiên Hướng Thượng.” Lô Vĩ Phiêu Phiêu tựa hồ như phải gằn từng chữ từng chữ để nói r việc này. Bởi vì ngay khi anh đang nói, con Rồng kia vẫn đang tiếp tục truy kích người chơi của Thịnh Thế mà không bay ra khỏi nơi này. Lấy tốc độ phi hành của Rồng so sánh với người chơi cấp thấp, thì chỉ một luồng khí được thổi ra, đã thấy hàng loạt xác chết đầy đất, tiếng kêu thảm thiết khắp nơi.
Lô Vĩ Phiêu Phiêu mang tới tám mươi vạn người chơi cấp thấp, muốn dùng những con gà này để đối phó với Thiên Thiên Hướng Thượng. Nhưng rất không mong muốn, một con Rồng xuất hiện, khiến cho tám mươi vạn người chơi này trở nên vô ích. Những người chơi này dĩ nhiên không muốn mình vất vả luyện cấp bỗng dưng trở thành một cái thùng rỗng không còn chút kinh nghiệm nào, lập tức chạy trốn khắp nơi, không ngừng hướng về đá truyền tống hoặc mép bản đồ mà chạy. Chỉ là nhân số vô cùng đông đúc nên tốc độ di chuyển bị hạn chế. Như vậy lại càng tạo điều kiện cho con Rồng kia, cái luồng Long Tức thổi tới, khắp nơi lại ngập tràn xác chết.
Diệp Từ cảm thấy hết sức thoải mái với lần công kích này.
Cô đứng trên người Lão Lục, điều khiển Lão Lục đuổi theo những người chơi đang chạy loạn khắp nơi của Thịnh Thế, một luồng Long Tức được thổi ra, khắp cả bản đồ là một màu đỏ biểu hiện thương tổn, khiến ánh mắt của cô cũng biến thành đỏ. Trị số tội ác của cô cũng tăng lên không ngừng. Lúc mới đầu Diệp Từ còn có tâm tình xem trị số tội ác của chính mình, nhưng bây giờ đến liếc mắt một cái cô cũng chẳng buồn xem Giết một gà con thì sẽ tăng 0.1 điểm tội ác, cô tàn sát nhiều như vậy, chưa đến một vạn thì cũng tới tám, chín trăm ngàn rồi.
Khinh Phong nghe lời của Lô Vĩ Phiêu Phiêu thì nắm chặt tay thành đấm, đánh một cái hung bạo xuống mặt bàn, nhưng vẫn không nói một câu nào, chỉ là hít vào một hơi thật sâu sau đó hỏi “Bây giờ còn bao nhiêu người sống sót?”
Lô Vĩ Phiêu Phiêu cười khổ “Em không biết, hay nói chính xác là không có cách nào nói cho anh biết được, con Rồng kia cứ phun ra một ngụm khí thì xác chết đầy đất, em căn bản không thể biết được là còn bao nhiêu người nữa.”
“Quên đi, rút khỏi đó đi.” Khinh Phong tuy rằng không cam tâm, nhưng dù sao anh cũng là người nhìn xa trông rộng, việc tùy tiện làm những hành động theo cảm tính không phải là phong cách của anh. Anh cũng là người có thù tất báo, việc bị thiệt hại lần này, dĩ nhiên cũng sẽ không để không như vậy. Tuy nhiên, anh cũng không chấp nhận loại chuyện chắc chắn sẽ thất bại này, đại trượng phu co được duỗi được, anh luôn làm tốt châm ngôn này.
Nếu một người chỉ biết có thắng lợi mà không có thất bại, vậy thì không thể thành công được.
“Nhưng mà thủ lĩnh……… Em thật sự không cam lòng.” Lô Vĩ Phiêu Phiêu nhìn số huynh đệ mà mình mang theo tới đây, cảm thấy cả trái tim đều đang nhỏ máu.”
Khinh Phong cười như có như không. “Vậy à, vậy thì lần sau giao cho cậu việc đi chém Rồng.”
Lô Vĩ Phiêu Phiêu hiểu rất rõ Khinh Phong, nếu như anh đã nói đến mức này, thì căn bản anh không có bất kì cơ hội nào để lưu lại đây nữa. Anh hít mạnh một hơi, lớn tiếng nói trong kênh công đoàn “Tất cả mọi người rút lui, những người đã tử vong không cần chạy thi, lập tức hồi sinh tại nghĩa địa của thành của mình, có thể rút được bao nhiêu người thì cứ rút.”
Thịnh Thế không hổ danh là công hội cao cấp, tất cả người chơi đều được nghiêm chỉnh huấn luyện, cho dù vừa trải qua một trận chiến, bọn họ cũng không nói bất cứ câu nào ở kênh bản đồ hay thế giới, tốc độ rút lui cũng vô cùng nhanh chóng. Diệp Từ đứng trên lưng Lão Lục, chỉ thấy những người chơi đang còn sống của Thịnh Thế biến thành vô số bạch quang biến mất trước mặt cô.
Vậy là xong rồi sao?
Diệp Từ hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời ở Liệt Ma Tê vẫn phủ kín đầy mây, không một tia sáng mặt trời nào có thể lọt qua được, nhưng tâm trạng hiện tại của cô lại tựa như một bầu trời thoáng đãng trong xanh…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.