Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 66: Chìa khóa bị lãng quên




Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
"Sao vậy?"
Lưu Niên nhìn Diệp Từ, càng ngày càng khẩn trương.
"Quá khứ của anh không liên quan gì đến tôi cả"
Diệp Từ chậm rãi nói, cô vừa nói đến đây, đã thấy biển rộng trời cao. Có một số chuyện là như vậy, nếu không chịu nói ra chỉ thấy rối rắm cùng do dự. Nhưng đã nghĩ thông suốt rồi, mới phát hiện nói ra thật dễ dàng như vậy, có gì để nghĩ ngợi đâu. Hiện tại, Diệp Từ cảm thấy như vậy đấy.
Lòng Lưu Niên trầm xuống, không biết phải nói gì mới đúng, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Lại nghe được giọng nói cô tiếp tục.
"Liên quan đến em, là hiện tại và tương lai của anh"
"Ừm...?"
Lưu Niên sứng sốt, không nghe rõ giọng của cô nữa. Đầu óc của anh lúc này như vừa bị dội bom vậy, chuyện rõ ràng rất đơn giản, nhưng khi nghe Diệp Từ nói xong... anh không hiểu gì cả. Liên quan đến cô ấy, là hiện tại và tương lai của mình? Đây là ý gì.
Anh nhìn Diệp Từ, trên gương mặt tràn đầy rối rắm. Không thông minh như bình thường. Diệp Từ liếc nhìn anh, sau đó ngừng lại không nói thêm. Khóe môi khẽ cong cong, trong lòng cười như nở hoa. Làm sao vậy, choáng váng à? Chẳng lẽ lời nói vậy anh nghe không hiểu sao?
Lưu Niên còn thật sự ngồi suy nghĩ nữa, một lúc sau mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Diệp Từ. Lông mày anh khẽ chau lại, sao điều này khác trong TV diễn thế nhỉ? Không giống như Áp Sa Long tố khổ với anh, rằng muốn giải thích cho cô gái một chuyện gì đó là việc khó nhất. Cho nên, trong lòng anh chuẩn bị một đống cách nói, nhưng hiện tại là sao? Làm sao lại bỏ luôn quá trình nhảy tới kết quả luôn thế này? Cái này không giống như trong kịch bản nha, không được, hay là anh mở lời không đúng rồi...
"Ý của em là...?"
Lưu Niên khổ tâm suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi nói thật chậm thật chậm.
"Em không giận chuyện lúc nãy...?"
Diệp Từ trợn trắng mắt nhìn Lưu Niên. Đây không phải là người rất thông minh hay sao? Tại sao năng lực hiểu câu lại kém như vậy? Thế nhưng, Diệp Từ cũng không thử đặt mình vào vị trí của Lưu Niên đi, chuyện này thường là người bên ngoài hiểu mà trong trong cuộc chẳng hiểu đâu. Bình thường nếu không hiểu thì có nói mấy cũng không hiểu, nói chung là... Diệp Từ làm việc gì cũng phải rõ ràng, giải thích rõ với người ta, nếu không sau này mập mờ không hay. Vì vậy, Diệp Từ vẫn cảm thấy mình nên nói rõ ràng hơn một chút.
"Anh nói thích em, có định đổi ý không?"
"Không có!"
Lưu Niên lập tức lắc đầu, trong lòng anh cảm thấy tầng tầng sóng gợn, hôm nay quá nguy hiểm. Anh cảm thấy trái tim mình cứ nâng lên hạ xuống mãi, lúc này mới đồng cảm với những người có bệnh tim là sao rồi.
"Tuy em không biết phải đáp lại tình cảm của anh như thế nào, nhưng em nghĩ có thể thử một lần..."
Diệp Từ quay đầu nhìn Lưu Niên, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Thử một lần?"
Lưu Niên càng nói càng thấy mơ hồ, anh chưa bao giờ trãi qua cảm giác này. Anh rất thông minh, năng lực suy luận cũng rất mạnh, khả năng hiểu nghĩa cũng rất tốt. Vậy mà thời điểm này, giống như bị ai lấy mất vậy. Anh cảm thấy mình chẳng hiểu gì cả, trong đầu cứ u mê mãi.
"Thử gì cơ?"
Hiện tại Lưu Niên muốn chết rồi. Anh cứ tự hỏi bàn thân như vậy, trong lời nói chỉ có lo lắng và lo lắng. Đứng ngồi không yên, giống như một đứa trẻ làm sai đang đợi bề trên tuyên án vậy. Diệp Từ rất muốn cười, nhưng lúc này mà cười thì không hay lắm. Vì vậy cô cố nén lại, còn phải trả lời thắc mắc của anh nữa, thật sự rất cực khổ.
"Thử thích anh một lần"
Lưu Niên nhìn sửng Diệp Từ, sau đó là chớp chớp mắt. Trái tim anh không hiểu sao một phút này đập nhanh hơn một chút, không chỉ có trái tim nhảy lên, hơi thở cũng ngừng lại.
Anh cứ nhìn Diệp Từ như vậy, chỉ sợ đây là giấc mơ của mình thôi. Sau một lúc nữa tỉnh dậy, giấc mộng này cũng tan biến. Mất một lúc sau, anh mới xác định đây là thật. Anh cúi đầu hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình thật ngốc không hiểu cô nói gì nên hơi lúng túng. Rồi sau đó, anh ngẩng đầu nhìn Diệp Từ.
"Tiểu Công Tử, anh có một thắc mắc"
"Thắc mắc gì cơ?"
Diệp Từ đang rất vui vẻ, cuối cùng chuyện trong lòng khiến cô suy nghĩ đã giải quyết xong rồi. Điều này làm trong lòng cô vừa vui vừa thỏa mãn, sống ở hiện tại, ai quản ngày mai thế nào.
"Em không phải là không thích anh sao? Còn rất ghét anh nữa, sao lại tự nhiên đồng ý với anh?"
Lưu Niên hiện tại vẫn còn choáng váng, anh nghĩ rằng muốn theo đuổi Công Tử U còn phải đi vòng vòng rất lâu nữa, quá trình theo đuổi cô chắc phải dài hơn cả Vạn Lý Trường Thành chứ chẳng chơi. Nếu không lâu như vậy, cũng phải cố gắng rất nhiều. Vậy mà bây giờ, cố gắng chưa lâu, đã nhảy đến kết cục viên mãn luôn. Đây là rất huyền huyễn đó, anh cảm thấy có một cái bánh nhân thịt rơi thẳng xuống đầu mình, khiến anh không biết làm sao cả.
Diệp Từ cũng cúi đầu tự hỏi vấn đề này, đúng nha... sao mình lại đồng ý với anh? Chỉ vì câu sống ở hiện tại thôi sao? Hình như vẫn chưa đủ đâu. Cô nhìn về phía Lưu Niên, gương mặt thật dễ nhìn. Có một cảm giác đã qua mấy đời rồi... Đời trước, cô cũng không ở gần đến vậy. Khi đó anh sắc bén, anh tàn nhẫn, khiến cho cô khắc cốt ghi tâm. Mà ở đời này, cô chỉ muốn thắng anh, mà không ngờ là... càng đi càng gần, khoảng cách giữa anh càng lúc càng thu hẹp đi.
Vì vậy, cô mới nở nụ cười, yên tĩnh mà đẹp đẽ.
"Bởi vì, anh là Lưu Niên"
xxx
Lưu Niên đi cùng Diệp Từ đến biên giới của Tây Bộ Đại Lục, thật ra anh muốn đưa Diệp Từ về tới Trung Bộ Đại Lục luôn, nhưng Diệp Từ cũng biết... Sáng Thế Kỷ vừa mới xây xong thành, còn rất nhiều chuyện cần làm, Áp Sa Long tuyệt đối không buông tha Lưu Niên trong thời điểm thiếu người này. Vì vậy, hai người tạm biệt nhau ở biên giới Tây Bộ Đại Lục.
Nếu so sánh với Diệp Từ đầy thỏa mãn, Lưu Niên thì tràn đầy oán khí. Tại sao ngay tại thời điểm này, thì bắt anh trở về chứ? Diệp Từ nhìn thấy gương mặt anh giận dỗi, lại nghĩ về Áp Sa Long một ngày nay đối diện với bộ mặt này, cảm thấy rất rất vui vẻ.
Naga nanh vuốt tạm thời không truy đuổi cô, tuy rằng Diệp Từ không biết bao giờ Naga quay trở lại, nhưng không cần chờ đợi chuyện đó làm gì. Cô nhớ đến lúc đi đến Giáo Đường Phế Tích, với mộ viên đằng sau đó, muốn mở được mộ của Tinh Linh Vương Doul cần có một chuôi cung. Không biết là đi đến đâu tìm đây không biết.
Trong lòng Diệp Từ, cô biết rằng biết được chuyện này có hai NPC. Một là Natasha, một người nữa là ma Thứ Phong.
Bây giờ về lại Trung bộ Đại Lục không phải ý kiến hay. Dù sao cô từng đến đây rồi, về thành Hồng Hồ là tốt nhất. Tiện thể về Tân Thủ Thôn, tìm Natasha hỏi thử xem.
Cô bay vào Tân Thủ Thôn, khi vừa vào đến biên giới, cô cưỡi Lão Tứ đi. Dù sao Lão Lục vẫn quá nổi bật đi. Nhưng mà, tên đỏ của cô với người mới vẫn có uy hiếp nhất định, dọc đường người mới nhìn thấy cô tên đỏ như vậy, liên tục né tránh. Sợ chính mình sẽ biến thành thuốc nhuộm cho màu đỏ trên đầu cô.
Đây cũng không phải không có lợi. Diệp Từ đi đến Ngã Ba Đường, tìm được Natasha. Cô nói ra mục đích đến của mình, Natasha mới trầm tư thật lâu. Cô không quấy rầy cô, chỉ đứng bên cạnh, lẳng lặng đợi Natasha nghĩ ra mà thôi.
Mất một lúc cô mới thở dài nói.
"Ở sau Sơn Mạch Cơ Lạp, là khởi nguyên của tộc Tinh Linh chúng ta. Ở đó có một ngôi Miếu Thần, có lẽ đã sụp đổ rồi. Ở đó có một chuôi cung mà tổ tiên Tinh Linh từng sử dụng, cô có thể đến đó tìm thử xem, biết đâu là thứ cô cần?"
Lấy được đáp án, Diệp Từ cung kính chào tạm biệt Natasha, sau đó chạy như bay đến thành Hồng Hồ.
Sơn Mạch Cơ Lạp ở Nam Bộ Đại Lục, nghe đâu thời kì khởi nguyên, bốn đại lục là một vùng đất sau đó mới tách ra. Cho nên, Tinh Linh vốn là ở Sơn Mạch Cơ Lạp sinh sống, sau này tách ra thì ở mỗi đại lục đều tự mình cố gắng sống sót. Nếu như cô muốn đến Sơn Mạch Cơ Lạp, như vậy phải chạy về thành Hồng Hồ mua tiếp tế một chút.
Sau khi đến thành Hồng Hồ, Diệp Từ đi kho hàng kiểm tra đồ. Sửa hết đồ đạc của bản thân, rồi dọn dẹn lại kho hàng một chút. Lúc này, cô nhìn thấy ở góc kho hàng có một chìa khóa, nhìn chìa khóa xong mới nhớ đến từ đâu mà có.
Chìa khóa của Tu Viện Hồng Y!
Ở đời trước, cô chưa bao giờ vào trong tầng hầm của Tu Viện Hồng Y, không biết bên trong đó rốt cuộc là có gì. Mà đời này, tự nhiên có được chìa khóa này, nên cô cũng hơi tò mò, nhất định phải đi tìm hiểu mới được.
Lúc đó, cô và bọn Tứ Hải lấy được chìa khóa này, ước định là bốn mươi cấp thì chạy tới đó đánh phó bản. Nhưng sau đó, mỗi người lại có chuyện của mình, việc này cứ vậy mà quên mất. Bây giờ cô nhìn thấy nó, chuyện cũ nhớ lại, lại có ý định đó trong đầu rồi.
Tu Viện Hồng Y là phó bản cấp bốn mươi, với cấp độ của Diệp Từ lúc này thì không cần mời thêm người nào nữa. Một mình solo cũng qua được, cho nên cô không liên lạc với bọn Tứ Hải, đi đến điểm tiếp tế của thành Hồng Hồ, sau đó chạy đến Tu Viện Hồng Y.
Tu Viện Hồng Y là một phó bản dành cho người chơi tầm bốn mươi cấp, Diệp Từ lúc bốn mươi cấp hình như đi lung tung khắp nơi, không đi theo công hội hạ phó bản. Nên đây là lần đầu tiên cô vào bên trong này, chẳng qua đời trước cô đi phó bản này muốn mòn rồi, nên nhắm mắt cũng biết phải đánh thế nào.
Cô liền đi qua bản sao một lần, sau khi kết thúc còn nhìn lại thời gian. Chỉ mất nửa tiếng.
Cho nên người ta mới nói, trong trò chơi, cấp bậc mới là trang bị tốt nhất. Diệp Từ đời trước đánh phó bản này lúc bốn mươi cấp, ăn hành muốn khóc. Mà lúc này, thật sự không đáng nhắc đến.
Boss cuối cùng ngã xuống, Diệp Từ lấy được một cái chìa khóa trên người boss, mở được tầng hầm đằng sau. Mà mật thất ở trong Tu Viện là ở sâu trong tầng này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.