Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 13: Nghiêm túc




Edit: Trúc Giang

Trên thế giới có một số việc không thể hiểu rõ được. Giống như vậy, trên thế giới này luôn có một số người không thể hiểu nổi được.
Giống như bây giờ, cuộc chiến của Kinh Phong sắp thắng lợi, nhưng hắn bỗng nhiên lại từ bỏ. Giống như Lưu Niên, một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, nay lại đứng trước mặt Bạch Mạch.
Cập Thì Vũ sờ cái mũi mà nhìn bức tranh hài hòa này, nhưng bây giờ hắn lại có cảm giác hai nhân vật bên trong bức tranh cực kỳ nguy hiểm, hắn cảm thấy bây giờ bản thân nên đi nơi khác lắc lư thì hơn. Vì vậy, con người không có cảm giác tồn tại như hắn vội vàng chạy qua bên kia, chỉ huy mọi người dọn dẹp chiến trường, tạm thời rời xa cái chỗ nguy hiểm này.
Bạch Mạch nhìn Lưu Niên đang đứng ở trước mặt, hắn nhe răng ra cười tươi. Tính ra, đây là lần đầu tiên hắn đứng chung một chỗ với người kia. Mặc dù bọn họ xuất hiện nhiều lần chung với nhau trên cùng một bản đồ, nhưng kiểu đứng chung với nhau mà cùng một mục đích thì đây đúng là lần đầu tiên.
Đương nhiên, nói chung mục đích chính xác là Bạch Mạch nghĩ thế. Còn Lưu Niên nghĩ thế nào, thì Bạch Mạch hoàn toàn không thể nhìn ra từ đôi mắt đào hoa hơi híp kia được.
Không khí bây giờ thật là quỷ dị. Dù ai đi nữa, chỉ cần nhìn tình huống bây giờ, đều có cảm giác cảnh đẹp ý vui, một nữ thợ săn nhỏ nhắn xinh đẹp, một nam thợ săn phong lưu phóng khoáng, lại thêm một chiến sĩ cao quý ưu nhã, ba người đứng chung một chỗ đúng là nhìn rất đẹp, nhưng mà, không khí xung quanh lại bỗng nhiên trở lên quỷ dị. Bạch Mạch giật giật khóe miệng, nhìn Lưu Niên ở trước mắt, mà đối phương cũng đang trừng mắt nhìn mình. Hắn hơi nhếch lông mi, rời mắt khỏi người thanh niên xinh đẹp đến quá đáng, ánh mắt của Bạch Mạch dời đến trên mặt Diệp Từ, cười nhợt nhạt.
- Tiểu Từ, phải chăng em nên giới thiệu một chút?
Nghe đến xưng hô của Bạch Mạch với Diệp Từ, quả nhiên đôi mắt đào hoa của Lưu Niên hơi híp lại. Sau đó hắn lại thả lỏng, cười tươi giống như một con hồ ly vô hại. Đó là nếu như hồ ly đơn thuần vô hại thật.
Diệp Từ hình như không hề cảm giác được bầu không khí bây giờ không đúng, cô càng không thể cảm giác được mạch nước ngầm đang chảy mạnh, bây giờ cô đang có tâm trạng rất tốt đứng giữa hai người thanh niên. Diệp Từ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Bạch Mạch. Giống như muốn hỏi, người này mà cần em giới thiệu hay sao? Nhưng mà, dưới ánh mắt kiên trì của Bạch Mạch. Cô cũng không hề nghĩ nhiều, đầu tiên là đưa tay ra vỗ bờ vai của Lưu Niên, nói.
- Đây là Lưu Niên.
Sau đó cô quay mặt qua Lưu Niên, nói.
- Đây là Mạch Thủy Thâm, anh họ của ta. Người mà lần trước anh không có cơ hội gặp mặt.
Ừ, đây là một câu giới thiệu bình thường đến cỡ nào, ngắn gọn đến mức không đáng nghe, nhưng lại làm cho đáy lòng của hai người thanh niên kia cực kỳ ngột ngạt.
Bạch Mạch cụp mắt xuống, đôi hàng mi dày rậm kia che đi đôi con ngươi thủy tinh sáng ngời, đôi môi của hắn cong lên, nói với Diệp Từ.
- Cái này không thể trách anh được. Chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra lúc người ta không kịp chuẩn bị, đúng không?
Lời này có chút kỳ lạ, nhưng lại không tìm ra được chút sơ hở nào. Diệp Từ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Bạch Mạch một cái, sau đó gật đầu. Sao cô lại có cảm giác câu nói này của Bạch Mạch có chút gì đó không bình thường đây? Nhưng chỗ nào không bình thường thì Diệp Từ không tìm ra được! Đúng là kỳ cục.
Lưu Niên chỉ híp mắt nhìn, nụ cười trên môi hắn hoàn toàn không hề thay đổi, nhưng dưới đáy lòng lại xoắn xuýt không yên, đây là giới thiệu kiểu gì vậy hả? Hắn là Lưu Niên, đương nhiên hắn là Lưu Niên rồi, nhưng ngoài việc hắn là Lưu Niên thì sao? Phải chăng hắn còn có thân phận khác không? Ánh mắt Lưu Niên liếc về phía Diệp Từ một chút, mặc dù chỉ có một cái chớp mắt, nhưng lại có sự ai oán mà hắn không thể phát hiện ra. Sao chỉ giới thiệu hắn với năm chữ ngắn gọn vậy chứ? Mà người thanh niên ở đối diện còn nhiều hơn một đống.
Ngay khi Lưu Niên đang đắm chìm trong sự xoắn xuýt, lời của Bạch Mạch nói ra càng làm hắn trở nên khó chịu. Cái gì gọi là ngoài ý muốn? Chuyện ngoài ý muốn xảy ra lúc không nghĩ đến? Anh họ, anh họ.... Lưu Niên đang nghĩ đến một số chuyện, đó là chuyện xảy ra lúc đang ngồi trong nhà lao, lúc đó người thanh niên này đến thăm tù, tự nhiên giang tay ôm Diệp Từ vào trong lòng ngực, đúng là làm cho người khác giận sôi. Mà làm người khác căm tức hơn là hắn lại không có thân phận gì để ngăn lại. Chuyện đã trôi qua lâu rồi, nhưng mỗi lần Lưu Niên nhớ lại đều cảm thấy huyệt thái dương nhảy lên dồn dập, đúng là không thoải mái.
Vậy mà người thanh niên này bây giờ còn đứng ở trước mặt hắn. Ôn nhu như ngọc, anh tuấn tiêu sái, mặc dù chỉ là nhân vật trong trò chơi, nhưng lại anh tuấn đến mức người khác không thể rời mắt được. Hắn chỉ cười cười nhìn Diệp Từ một chút, đã làm cho Lưu Niên hận không thể chạy lên đè xuống đánh một trận nhớ đời. Nhưng mà hắn có thể làm vậy sao? Đương nhiên là không!
Ai kêu người thanh niên này lại là anh họ của Diệp Từ chứ, đúng là làm cho người ta khó chịu mà. Hắn là anh họ, chẳng phải cũng đại diện cho sau này mình sẽ luôn thấp hơn hắn một bậc sao? Đúng là, đúng là… Ánh mắt của Lưu Niên như lazer quét khắp mặt Bạch Mạch, cuối cùng lại thở dài một hơi, người thanh niên này đúng là không đáng yêu, thật sự không đáng yêu. Hoàn toàn trái ngược với cái tên ngu ngốc Đàm Phá Lãng kia. Mà không thể yêu nổi là, địa vị người này ở trong lòng Diệp Từ còn rất nặng, ít nhất là bây giờ còn nặng hơn hắn rất nhiều.
Đúng là khó chịu quá!
Nhìn sự nghi ngờ của Diệp Từ với cái từ ngoài ý muốn kia, Lưu Niên cười cười càng tươi hơn, nói.
- Trong cuộc sống đương nhiên có nhiều chuyện ngoài ý muốn, như vậy thì cuộc sống mới đặc sắc chứ, nếu cứ lẳng lặng bình thường thì chẳng phải sẽ rất vô vị sao?
Bạch Mạch nhìn Lưu Niên, nhếch khóe miệng, không hề nhường.
- Cái này phải xem chuyện ngoài ý muốn đó là gì, lỡ như nó không phải là đặc sắc mà là cực khổ thì sao?
- Không đi đến tận cùng của cuộc sống, ai cũng không thể định nghĩa được nó có phải là cực khổ hay không. Cực khổ chưa chắc đã xấu, không phải người ta thường nói cực khổ luôn kèm theo được phúc sao?
Lưu Niên xòe hai tay, hơi nhún vai, ra vẻ mình rất nhẹ nhõm.
Diệp Từ nhíu mày, hai người này hình như không thích hợp… Mặc dù nhìn rất hài hòa, nhưng cô vẫn luôn có cảm giác không đúng. Diệp Từ nhìn Lưu Niên một chút, sau đó nhìn Bạch Mạch một chút, thật ra giữa hai thanh niên với nhau thường thấy ngứa mắt nhau đúng không? Mặc dù Bạch Mạch không có thù oán gì với Lưu Niên, nhưng cô có thể cảm giác được bọn họ không hề vừa mắt nhau. Cô gõ ngón tay trên tay khác mấy lần, sau đó bước lên một bước chen ngang vào cảnh giương cung bạt kiếm của hai người kia, nói với Lưu Niên.
- Hình như sau này anh có đến Trác Cốc Thanh Sơn phải không?
Hình như vấn đề này nhảy hơi quá, có bắn đại bác cũng không theo kịp. Lưu Niên nhìn qua Diệp Từ một chút, phát hiện đối phương cũng đang híp mắt nhìn mình, hắn mỉm cười, giật giật khóe miệng, sau đó thuận theo cô mà nói.
- Đúng là từng đi qua, có được một ít thu hoạch.
- Thật sao?
Diệp Từ rất hài lòng với câu trả lời của Lưu Niên, sau đó mỉm cười nhìn Bạch Mạch bên kia.
- Trước đây em và anh ta có nghiên cứu một nhiệm vụ chết tiệt bên kia, bên này còn cần em hỗ trợ không?
Đôi mắt đào hoa của Bạch Mạch nhìn Diệp Từ, lại nhìn Lưu Niên, sau đó lại vòng về nhìn Diệp Từ, mỉm cười nói.
- Bên này không cần em giúp nữa.
Nhưng tất nhiên hắn sẽ không cho mấy kẻ kỹ nữ tâm cơ thừa dịp mà chạy theo Diệp Từ, có vài câu, hắn phải nói rõ ràng, vì vậy, Bạch Mạch nói với Lưu Niên.
- Đúng rồi, Lưu Niên, ta có ít đồ muốn nhờ ngươi đưa về cho Absalom, nhưng bây giờ lại không đưa theo trên người, nó đang ở trên kho đồ công hội, ngươi đi theo ta cầm về luôn.
Diệp Từ nhướng mày, nhịn không được thở dài một hơi. Bạch Mạch đúng là không dễ lừa. Cô nhìn Lưu Niên một chút, thấy anh cười cười với cô, sau đó quay đầu về phía Bạch Mạch nói.
- Được, đi thôi.
Sau đó Lưu Niên quay lại, dịu dàng nói với Diệp Từ.
- Chờ anh một chút.
Chuyện đến nước này, cô còn có thể nói gì được sao? Tất nhiên là không thể. Vậy nên cô gật đầu, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào một thân cây, Diệp Từ vẫy tay.
- Đi nhanh đi, đừng làm mất nhiều thời gian của em.
Sau đó cô nhìn Bạch Mạch một chút, hơi nhíu mày, nhưng Bạch Mạch lại giả vờ không thấy, chỉ cười tủm tỉm nhìn Lưu Niên, nhưng ánh mắt kia của hắn, lại muốn nhai sống Lưu Niên luôn.
Đưa mắt nhìn hai người rời đi, bỗng nhiên Diệp Từ nghĩ nếu hai người kia mà đánh nhau, thì ai sẽ là người thắng nhỉ? Nghĩ nửa ngày, cô vẫn không thể chắc chắn được. Cô còn chưa đánh với Bạch Mạch bao giờ, khó có thể phán đoán, hazz, có lẽ cô nên bớt chút thời gian luận bàn với Bạch Mạch, đánh một trận để biết trình độ của anh. Diệp Từ nghĩ thế, nhưng mà, cô lại nhanh chóng ngây ngẩn cả người, hình như chiều hướng suy nghĩ của cô không thích hợp thì phải.
Bạch Mạch và Lưu Niên đi cùng nhau mà không có đích đến cụ thể, nhưng lần này lại lần khác có vẻ như cả hai đều có mục đích riêng. Vì vậy mới nói, hai người này mệt tâm ghê.
Cả hai không ai mở miệng, giống như bọn họ đang đi lấy vật gì đó thật, xung quanh là chiến trường hỗn độn, khắp nơi đều có mảnh vỡ tan tác. Bởi vì Thịnh Thế rút lui trước, nên bọn họ không quét giọn chiến trường cho sạch sẽ, nên bây giờ nhiều người của Thiên Thiên Hướng Thượng đều đang thu giọn chiến trường. Bạch Mạch và Lưu Niên đứng ở bên cạnh chiến trường, thỉnh thoảng có người chạy qua chạy lại ở chỗ họ. Trong số những người đi qua có không ít người trong số ba ngàn người mà Sáng Thế Kỷ cho Thiên Thiên Hướng Thượng, lúc bọn họ đi qua chỗ hai người đứng, đều nhiệt tình chào hỏi cả hai, sau đó ai cũng dùng ánh mắt bát quái nhìn Bạch Mạch và Lưu Niên.
Dù sao Công Tử U có quan hệ tốt với hai thanh niên này là điều mà khắp Thiên Thiên Hướng Thượng không ai không biết.
Nhưng khi gặp ánh mắt như vậy, hai thanh niên của chúng ta đều rất bình tĩnh.
Có vài lời, chắc chắn phải nói ra miệng, dù có cam lòng hay không đi nữa, thì đây cũng là định mệnh. Bạch Mạch nhìn ra nơi xa, anh hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên mở lời.
- Thật lòng sao?
Mặc dù là một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Lưu Niên lại hiểu được, là một đứa con trai, hắn cũng hiểu được nỗi lòng của một đứa con trai khác luôn bảo vệ Công Tử U. Lưu Niên nhàn nhạt trả lời.
- Thật lòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.