Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 9: Kiêng kị




Edit: An Hạ
Nguồn: banlong.us
Hoa Thương không nói được cảm giác trong lòng mình bây giờ. Cô cứ vậy trơ mắt ngẩn nhìn Công Tử U dần biến mất ở phương xa. Lúc này mới từ từ định thần lại, lấy một lọ máu trong túi ra đổ vào trong miệng, kéo HP của mình lên. Còn may trang bị của cô tốt, nếu không Công Tử U dùng một tên như vậy, không hạ gục cô trong nháy mắt cũng là chuyện lạ. Hoa Thương điều khiển Hỏa Điểu của mình bay vững vàng lại, rồi lẳng lặng ngồi trên lưng thú cưỡi hít sâu mấy hơi. Khi này mới vươn tay nắm vào mũi tên đang ghim trước cổ, đột ngột rút mạnh ra, máu cứ vậy vung vẩy khắp nơi.
Tay kia không hề nhàn rỗi, cầm dược nhanh chóng đổ vào trong khoang miệng. Cố gắng bổ sung lại lượng máu vừa mất bởi màn rút tên kia. Nhưng mà hồi máu thì được, không xóa được lổ thủng nơi cổ họng chỗ rút tên. Chỉ có thể vào thành đi kiếm dược sư để trị liệu mà thôi. Tuy rằng đã cầm máu rồi, miệng vết thương vẫn truyền tới từng cơn đau. Hoa Thương cố gắng nói chuyện, nhưng phát hiện ra mình không thể phát được âm thanh nào. Đành bất đắc dĩ cười khổ.
Công Tử U bắn mũi tên này thật chuẩn, ngay chính giữa yết hầu, suýt chút nữa thì miểu sát, còn khiến mình tạm thời không thể nói năng được gì. Như vậy thì có hơi phiền rồi.
Hoa Thương ngồi trên lưng Hỏa Điểu, vừa hướng về phía chiến trường bay đi, vừa nhắn tin riêng cho Khinh Phong.
“Công Tử U đang bay về phía các anh”
Khinh Phong đang chỉ huy chiến đấu, không có thời gian đi xem kênh chat chữ. Tin nhắn cô gửi đi chưa chắc anh đã xem. Trong thời gian ngắn cũng không hề hồi âm tin nhắn của Hoa Thương. Hoa Thương với Khinh Phong là vợ chồng, cô đương nhiên biết thói quen của Khinh Phong. Cô cười khổ một tiếng, cô mới càng hiểu được không thể nói chuyện là cực kì phiền toái.
Khinh Phong khi đang đánh nhau rất hiếm khi đọc tin nhắn, đây với anh mà nói chính là lãng phí thời gian. Còn xao lãng chỉ huy nữa, nhất là trong chiến đấu với quy mô lớn, thắng bại chỉ tích tắc vài giây, anh càng không muốn bỏ ra thời gian làm mấy chuyện vô bổ.
Không sai, với Khinh Phong mật ngữ, còn là kênh chat chữ tin nhắn là một chuyện vừa ngu xuẩn lại vô bổ.
Vì vậy Hoa Thương chỉ đành ngồi liên tục nhắn tin cho Khinh Phong. Khinh Phong vẫn không đáp lại, chỉ có thể thấy được anh xem nhẹ chat chữ đến mức nào. Cứ liên tục chat cho anh. Hoa Thương đành thở dài một hơi, có một cái nhìn khác với Khinh Phong. Cô đành nhắn tin cho Cỏ Lau Đãng.
“Nói Khinh Phong trả lời tin nhắn đi”
Tuy rằng trong quy định của Thịnh Thế, trong chiến đấu thì chỉ huy không được trả lời tin nhắn bằng chữ. Nhưng đối phương là Hoa Thương, Cỏ Lau Đãng vẫn nhắn tin trả lời.
“Sao vậy chị dâu?”
Hoa Thương nhìn thấy Cỏ Lau Đãng trả lời mình, định kể cho anh ta nghe, nhưng mà hiện tại không thể tán gẫu được. Huống hồ cô đang dùng chữ đó, nếu muốn nói rõ ràng cũng thật khó khăn. Vì vậy cô nhắn lại ngắn gọn.
“Một lát nói sau, Cỏ Lau nói Khinh Phong mau chấp nhận tin nhắn, chị nhắn rất nhiều tin, anh ấy không xem tin nào cả”
Cỏ Lau Đãng cũng hiểu thói quen trong chiến đấu của Khinh Phong, còn là chỉ huy nữa. Thấy Hoa Thương như vậy trong lòng biết chắc chắn có chuyện quan trọng, vì vậy không dám chậm trễ nhắn tin cho Khinh Phong. Khinh Phong đang chỉ huy chiến đấu trực tiếp thì nhận được mật của Cỏ Lau Đãng. Nghe cách nói của anh thì trong lòng hơi trầm lại, vội vàng đưa quyền chỉ huy cho phó chỉ huy rồi nhìn tin tức của Hoa Thương.
Đọc tin nhắn của Hoa Thương, lông mày anh cũng chay lại. Sau đó hồi đáp cô một câu.
“Hoa Thương, làm sao vậy?không nói được sao?”
“Ừm, cổ họng bị thương”
“Công Tử U?”
Khinh Phong nghe thấy đáp án của Hoa Thương, càng nhăn nhó mặt mày hơn nữa. Tuy rằng biết đây là đáp án duy nhất, nhưng trong lòng vẫn chờ mong Hoa Thương có thể phủ nhận đáp án khó tiếp thu này.
“Ừm”
Hoa Thương thở dài một hơi, gõ tin nhắn tiếp.
“Công Tử U đang bay về phía anh, con rồng của cô ấy hình như lại thăng cấp rồi. Nhìn thấy nó so với lần trước lớn hơn một chút”
“Công Tử Dịch đâu?”
Khinh Phong ừ một tiếng, xem như hiểu rõ chuyện Hoa Thương nói rồi. Nhưng mà anh vẫn phải hỏi thêm cho rõ.
“Treo”
Hoa Thương lẳng lặng đáp.
“Công Tử U lợi hại vậy sao? Hai người bao vây mà đánh không lại?”
Với thao tác của Hoa Thương, Khinh Phong vẫn luôn tin tưởng. Với thao tác của Công Tử U, Khinh Phong cũng tự mình kiểm tra qua rồi, tuy rằng hai người không phải giống Công Tử Dịch có thao tác đỉnh, thì vẫn là người không dễ dàng gì vượt qua. Dựa theo nhiều lần luyện tập với Khinh Phong và một thời gian dài cả hai người phối hợp, anh tin tưởng cả hai người có cơ hội thắng được Công Tử U. Nếu không đánh lại được thì cũng có thể đánh ngang tay, nếu như không đánh ngang tay thì cũng dây dưa khiến cô ấy không thoát ra được một thời gian dài, cứ vậy hao mòn thể lực hao phí dược của cô ấy. Thật sự không có gì đáng sợ cả.
Hoa Thương cười khổ một chút, đành đáp một câu.
“Kế hoạch có thay đổi”
Trong lúc đó, Khinh Phong dường như nhớ tới chuyện gì, liền hỏi dồn dập.
“Hai người đối chiến với Công Tử U bao lâu?”
“Rất ngắn, có lẽ mười phút, hoặc ngắn hơn nữa”
Hoa Thương không nói chuyện được, chỉ đành đánh chữ nói ngắn. Rất nhiều chuyện cô không thể dùng chữ miêu tả rõ ràng.
“Cô ấy thao tác ra sao? Em quan sát trực tiếp rồi thì nói cho anh nghe”
Khinh Phong nghe thấy thời gian chiến đấu, gương mặt càng khó xem hơn. Mười phút, làm sao có thể cách xa với thời gian anh nghĩ như vậy được. Hai người, còn là cao thủ, cưỡi là cao cấp thú cưỡi. Trang bị lại tốt như vậy, vậy mà không quá mười phút đã bị đánh bại. Công Tử U lợi hại như vậy từ lúc nào?
“Trang bị của cô ấy thế nào?”
Nghe Khinh Phong hỏi xong, Hoa Thương cũng không biết làm sao miêu tả hình dung để trả lời Khinh Phong. Cô suy nghĩ một chút rồi gõ chữ nói với anh.
“Thao tác? Em nghĩ anh hỏi trực tiếp Công Tử Dịch sẽ tốt hơn, kì thật em không đối diện trực tiếp với Công Tử U, cô ấy bắn em một mũi tên xuyên qua yết hầu, sau đó thì rời đi. Trang bị của cô ấy, em còn chưa kịp đi xem đâu”
“Cái gì?”
Khinh Phong thấy đáp án của cô, nhịn không được nói lớn hơn.
“Anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra”
Hoa Thương thở dài một hơi.
“Cụ thể có chuyện gì sao? Em cũng muốn biết giống anh. Lúc đó chiến đấu thật là quá kì lạ, em cũng không biết lúc đó làm sao, hai người trong vài giây đã phân thắng bại rồi. Mà trong chớp mắt lại ăn mũi tên của cô ấy. Anh hỏi em lúc đó ra sao, em cũng không biết phải nói sao, đây là chuyện lúc đó em quan sát được”
Khinh Phong không nói chuyện, chỉ lẳng lặng suy nghĩ điều gì đó. Hoa Thương vẫn chờ anh đáp lại, đợi một hồi lâu có phần sốt ruột liên tục gọi anh. Mới nghe thấy Khinh Phong thở dài một hơi.
“Em muốn tới đây hay hồi thành?”
“Em muốn xem Công Tử U, nhưng sợ tìm không được cô ấy”
Hoa Thương vẫn có chút không cam lòng, tuy rằng hôm nay cô chưa ra tay đã thua Công Tủ U, nhưng cô vẫn không có cách nào đánh giá thao tác của Công Tử U cả. Cho nên cô muốn xem thử Công Tử U chiến đấu ra sao.
Lúc này, Công Tử Dịch đã sống lại, Hoa Thương nhìn thấy đã liên lạc với cô hỏi.
“Cô cảm thấy Công Tử U lợi hại sao?”
Công Tử Dịch bên kia im lặng rất lâu, sau đó mới hộc ra hai chữ.
“Lợi hại”
Âm thanh của cô lạnh lùng, mang theo rất nhiều điều không cam lòng. Trên thực tế cô thật không cam lòng chút nào. Công Tử Dịch sống lại, nằm ở trên cỏ gối tay sau đầu nhìn bầu trời xanh thẳm xanh. Trước mắt là hình ảnh chiến đấu vừa rồi. Công Tử U đánh cô bất ngờ, còn những lời cô đã nói. Cô càng nghĩ càng cảm thấy không vui, sau đó vươn tay đấm mạnh vào thành đất.
“Thật sự không cam tâm”
Công Tử Dịch thở dài một hơi, nhàn nhạt nói.
“Cô và Công Tử U đánh nhau, vậy có đánh giá sao về thao tác của Công Tử U?”
Hoa Thương nghe thấy âm thanh của Công Tử Dịch liền hỏi.
Mà Công Tử Dịch vẫn còn đang đọc tin nhắn của Hoa Thương, trong lòng nghĩ về chuyện này. Có đánh giá ra sao ư? Công Tử Dịch nghĩ một hồi lâu mới nói ra.
“Thật xin lỗi, tôi không trả lời được chuyện này. Không biết dùng ngôn ngữ thế nào khái quát thao tác của Công Tử U, có lẽ như diễn đàn nói đi. Thao tác tiêu sái, đi vị phong tao. Cứ vậy là được rồi… Nhưng nếu cô thật muốn biết thao tác của cô ấy, có lẽ vẫn là tự mình đi một lần có vẻ tốt hơn”
Hoa Thương không nói gì. Mà Công Tử Dịch đã đứng dậy, vỗ vỗ cỏ trên người, thở dài một hơi như có quyết định của riêng mình. Cô nói với Hoa Thương.
“Hoa Thương, cám ơn cô đã cho tôi nhiều trang bị như vậy, lát nữa trả lại cho cô”
“Làm sao rồi?”
Hoa Thương hơi ngạc nhiên, không biết Công Tử Dịch đang nghĩ gì.
“Tôi không chơi nữa”
Công Tử Dịch hít sâu một hơi.
“Tôi không muốn bắt chước Công Tử U, trở thành cái bóng của người khác, cái bóng mãi mãi không bao giờ vượt qua được”
“Công Tử Dịch”
Hoa Thương muốn nói gì giữ Công Tử Dịch, nhưng cũng nghe hệ thống báo Công Tử Dịch đã rời công hội.
Công Tử Dịch xoa xoa hồi thành thạch trở về thành. Cởi bỏ hết toàn bộ trang bị trên người, sau đó đưa cho Hoa Thương. Sau đó cô nhìn lại nhân vật của mình một lần nữa, với Hư Không Long. Cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối, vẫn là rời khỏi trò chơi, xóa bỏ nhân vật.
Sau khi xóa bỏ xong, cô lại đăng nhập lần nữa. Lúc này đây, cô muốn một lần nữa bắt đầu, một thân phận mới, một chức nghiệp mới. Không bắt chước, không phục chế, dùng năng lực của chính mình đi khiêu chiến người kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.