Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 12: Ngả bài




Từ sau lần được hít thở bầu không khí trong lành giữa đêm kia, Long Tuấn Hạo liền cho rằng không khí ở ngoài đó tốt hơn hẳn bên trong viện an dưỡng, nên luôn tìm cách chuồn ra hưởng thụ một phen. Cho đến lần thứ mười một bị phát hiện thì đồng chí bảo vệ vốn luôn lạc quan, chính trực, hòa ái, thân thiện lập tức “bùm” một tiếng, quỳ xuống dưới chân Long Tuấn Hạo, lệ rơi đầy mặt, trưng ra đôi mắt thâm quầng khủng bố, khóc lóc cực kỳ thảm thiết, “Gia, ngài buông tha cho chúng tôi đi, ngài làm ơn để chúng tôi có một đêm ngon giấc đến sáng đi a a a!”
“…” Long Tuấn Hạo kéo dây thừng lại, vắt lên vai, đưa tay chỉ vào bản thân, “Ta cũng không ngủ.”
Bảo vệ nhất thời khóc đến càng thêm bi thống, “Đúng vậy a, ngài cách vài ngày mới đi một chuyến, còn chúng tôi mỗi ngày đều phải đề phòng a a a!” Kỳ thật lão gia ngài là đang báo thù đi? Nhất định là trả thù có đúng không?
Long Tuấn Hạo nương ánh sáng yếu ớt của bóng đèn, đánh giá mức độ tiều tụy của người trước mặt, kinh ngạc hỏi, “Ban ngày ngươi không ngủ sao?”
Bảo vệ bày ra biểu tình đáng thương, nghẹn ngào nói, “Nhà tôi trên có già dưới có trẻ, cả nhà đều chỉ có thể dựa vào một mình tôi…”
“Cho nên?”
“Cho nên tôi trực cả ngày lẫn đêm a… Tiền lương ở đây cao a…”
“…” Long Tuấn Hạo nhất thời nhìn bảo vệ như nhìn người ngoài hành tinh, “Ngươi không sợ mệt chết sao?”
Bảo vệ dùng tay áo lau nước mắt, “Trước kia không sợ.”
Long Tuấn Hạo nhướn mi chờ câu tiếp theo.
Bảo vệ nước mắt lưng tròng nói tiếp, “Hiện tại lão gia ngài đột nhiên bắt đầu mộng du…”
“…” Long Tuấn Hạo quay đầu bước đi, lười biếng nói, “Vậy ngươi cứ mệt chết luôn đi.”
“Đừng a…” Bảo vệ tiếp tục khóc, “Lão gia ngài từ bi giơ cao đánh khẽ, đừng mộng du trong ca trực của tôi có được không? Lúc khác lão gia ngài cứ tùy tiện du, muốn du thế nào cũng được a.”
Long Tuấn Hạo mắt điếc tai ngơ tiếp tục đi, không bao lâu sau đã quay về viện an dưỡng, nhẹ nhàng ung dung bước vào phòng trong tiếng khóc ai oán của người bảo vệ và ánh mắt bình tĩnh của nhân viên trực ban.
Một y tá không khỏi cảm khái, “Thì ra Vương gia cuồng nhiệt đối với việc leo núi như vậy.”
Y tá khác lập tức gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, tôi vốn cũng không biết, thì ra hòn non bộ cao không đến ba thước kia lại có lực hấp dẫn lớn đến thế a.”
“Cũng đúng.”
Đội ngũ cung tiễn (cung kính tiễn đưa – là các bạn bảo vệ đáng thương ấy, không phải là đội cung tiễn thủ đâu ha :D) theo sau nghe đến đó, lập tức phát điên, cái gì non bộ? Cậu ta leo chính là tường cao của viện an dưỡng đấy biết không? Các người không phải vẫn cho rằng cậu ta mang dụng cụ đi leo hòn non bộ thật đấy chứ?! Không phải đâu? Bác sĩ Cô không bất công đến thế chứ?!
Bác sĩ Cô – Cô Thần đương nhiên không bất công, chỉ là nói với các y tá rằng phải làm tốt công việc của mình, sau khi tan ca, lại lái xe một vòng đến phòng an ninh, thân thiết kéo bảo vệ đến đàm đạo về triết lý nhân sinh. Ví dụ như, các anh có biết tại sao hoa lại có màu đỏ như vậy không? Không biết à? Dễ thôi, chờ đến ngày nào đó, các anh không cẩn thận để Long Tuấn Hạo thành công trốn viện xong, tôi sẽ tự mình nói cho các anh biết, không chỉ nói cho các anh biết mà còn thuận tiện nói cho cả nhà các anh cũng biết, các anh cảm thấy đề nghị này như thế nào?
Mọi người yên lặng rơi lệ, trước khi viện an dưỡng này được thành lập, bọn họ đều từng đi theo Lê Hiên lăn lộn khắp nơi, cũng đều biết rõ thân phận của Cô Thần là gì, cho nên giờ phút này chỉ có thể dùng sức lau nước mắt, khen, “Đề nghị này thật sự là con mẹ nó tốt a.” Tốt đến mức khiến người ta muốn lao đến cắn vài miếng cho hả giận.
Cô Thần nghe vậy, thỏa mãn vỗ vỗ vai của bọn họ, cười tủm tỉm lên xe về nhà. Kết quả là, cuộc sống gian khổ của các bảo vệ viện an dưỡng cứ thế bắt đầu.
Chúng ta đều biết, khi lửa giận cùng oán hận đọng lại đến mức độ nhất định thì thế nào cũng sẽ bùng nổ, cho nên hôm nay, khi Cô Thần vừa mới đến bệnh viện đã bị nhân dân quần chúng bao vây xung quanh, đua nhau ôm ôm kéo kéo bắp đùi của anh mà khóc, “Bác sĩ Cô ngài tha cho chúng tôi đi! Là về vị tổ tông kia a! Cứ tiếp tục như vậy, không lâu sau chúng tôi thế nào cũng phải xuống gặp các tiền bối và huấn luyện viên a a a!”
Cô Thần có chút tiếc nuối nhìn đám sinh vật dưới chân, “Tôi vốn cho rằng các anh mạnh hơn bảo vệ thông thường…”
Mọi người khóc càng lớn, “Lão gia ngài nên thấy đủ đi, chúng tôi có thể chịu đựng 24/24 đến bây giờ đã là không tệ rồi. Một tổ tông cộng thêm phi pháp phần tử xuất hiện thường xuyên, cho dù chúng tôi xuất thân là lính đánh thuê cũng chịu không nổi gây sức ép kiểu này a a a!”
Cô Thần ngừng một chút, cúi đầu hỏi, “Mấy ngày qua rất nhiều người đến?”
“Nhiều,” tất cả nghẹn ngào đáp, “Ngoài sáng trong tối, bất kể ngày đêm, một đám đi đám khác lại đến, cho nên… Không phải chúng tôi không muốn hầu hạ vị tổ tông kia, chúng tôi không phải ba đầu sáu tay a, tóm lại là lão gia ngài tự mình nghĩ biện pháp đi…”
Cô Thần nghĩ nghĩ, rốt cục từ bi gật đầu, “Vậy được rồi.”
Mọi người lập tức cảm động đến rơi nước mắt, hoan hoan hỉ hỉ rời đi. Cô Thần đứng tại chỗ nhìn bọn họ đi xa, trầm ngâm một chút rồi xoay người đi về phía phòng viện trưởng.
Còn vị tổ tông mà bọn họ nhắc đến nãy giờ, lúc này đang ngủ say để bổ sung thể lực đã hao phí đêm qua, bên cạnh là một vài y tá đang đứng, cực kỳ có kiên nhẫn chờ cậu ta tự nhiên tỉnh để đi hâm nóng bữa sáng —— bởi vì không ai dám gọi.
Bất quá Long Tuấn Hạo rốt cuộc cũng không phải tự mình tỉnh lại, mà là bị tiếng khóc quen thuộc của nữ nhân đánh thức. Hắn chậm rãi mở mắt ra, là Hạ Hạm đang nắm tay hắn khóc đến lê hoa đái vũ, “Con a, rốt cuộc là ai nhẫn tâm làm cho tay con biến thành như vậy? Có phải là cái tên Thúc Văn muốn con chịu trách nhiệm hôm trước không?”
Long Tuấn Hạo vừa thức dậy, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo lại, vẫn đang hỗn loạn như một đống tương hồ, “… À?”
“Con trai, con cứ yên tâm, mẹ sẽ làm chủ cho con,” Hạ Hạm nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay quấn đầy băng vải của Long Tuấn Hạo, “Chúng ta không cần chịu trách nhiệm, nếu cậu ta còn đến tìm con, con cứ làm cho cậu ta sinh non luôn cũng được. Hừ! Để cậu ta đau lòng khóc chết!”
Long Tuấn Hạo vẫn chưa tỉnh táo hẳn, “…Nha.”
“Phải vậy mới đúng,” Hạ Hạm hầm hừ nói, “Dám khi dễ con ta, ta sẽ khiến cậu ta vĩnh viễn không bước vào cửa (QT là “quá môn” – ý bảo con dâu gả về nhà chồng) được. Lần sau phải nói cho cậu ta biết, con dâu như thế thì có đánh chết ta cũng không cần!” Nói xong ngẩng đầu hỏi, “Anh yêu à, anh nói xem có đúng không?”
Long Tích vẫn giữ bộ mặt bình tĩnh không chút biểu tình, nghe vậy liền trầm mặc gật đầu.
“Cái gì con dâu? Là nói Cô Thần sao?” Long Tuấn Hạo rốt cục cũng tỉnh táo hơn, vội vàng ngồi dậy, lúc này mới thấy rõ hai người trước mặt, lập tức kích động nhào đến, “Mẹ ~ cha ~ hai người đến rồi ~”
Hạ Hạm thủy chung vẫn nhiệt tình như trước, “Con trai ~ mẹ đến rồi đây ~” Long Tích tiếp tục giữ mặt than.
Long Tuấn Hạo thân thiết đủ rồi mới buông bà ra, trở lại chủ đề, “Mẹ, con vừa nghe thấy mẹ nói “con dâu”…”
Hạ Hạm gật đầu, “Mẹ vừa mới nghe được “Cô Thần”…”
Long Tuấn Hạo cũng gật đầu, “Ừm, con nói đấy.”
Long Tích phá lệ chủ động mở miệng, “Cho nên, ý con là hai người đó là một sao?”
Long Tuấn Hạo ngẩng đầu nhìn ông, biểu tình phi thường thuần khiết vô tội, “…Ai?”
Long Tích bình tĩnh nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo bắt đầu thấy run rẩy cả tâm can. Kỳ thật, Long Tuấn Hạo cũng không quá rõ ràng bản thân mình đối với Cô Thần là cảm giác gì, chỉ là từ sau khi mơ giấc mơ kia về tướng quân, hắn quả thật không còn nhìn Cô Thần như người kia nữa. Hắn biết người hiện giờ ở bên cạnh hắn là bác sĩ Cô chứ không phải Cô tướng quân, cũng biết người mình thích là tướng quân, nhưng khi Long Tích nhìn hắn, hắn lại thấy chột dạ, quả thật là chẳng biết vì sao.
Không khí im lặng vài giây, thanh âm của Hạ Hạm mới chậm rãi vang lên, “Vị bác sĩ này coi như cũng được, tối thiểu cũng tốt hơn cái tên Thúc Văn kia… Ừm, chờ Thúc Văn sinh em bé rồi đưa cho bác sĩ Cô nuôi là được.”
Long Tuấn Hạo kéo kéo khóe miệng, cảm thấy vị mẫu thân này cũng nên đến viện an dưỡng ở vài ngày. Hắn quay sang nhìn Long Tích, chỉ thấy người kia vẫn giữ bộ mặt không biểu tình, một chút phản ứng cũng không có, bất quá là không đưa mắt đánh giá hắn nữa thôi.
Hạ Hạm từng nhiều lần tham thảo về bệnh tình của Long Tuấn Hạo với các thầy thuốc y tá ở đây, bọn họ nói thuận theo chủ đề của bệnh nhân có thể khiến người đó cảm thấy sung sướng, chỉ là qua âm thầm quan sát, bà thật sự không thấy trên mặt con mình có biểu tình cao hứng, nên bà cảm thấy mình cần phải không ngừng cố gắng, “Nếu con muốn thì cưới cả hai cũng được…”
Khóe miệng Long Tuấn Hạo càng thêm run rẩy, “Chuyện đó, chúng ta vẫn là nên đổi đề tài đi…”
“Nga, được rồi,” Hạ Hạm gật đầu đồng ý, vừa chuyển mắt liền thấy được tay đang quấn băng của Long Tuấn Hạo, bà lập tức đỏ cả mắt, “Con trai, tay của con…”
Long Tuấn Hạo cúi đầu nhìn mới phát hiện mình đã quên tháo băng vải trên tay ra. Từ sau lần đầu tiên hắn dùng tay không nắm dây thừng làm rách da, hắn đều quấn thêm băng vải khi đi leo tường để phòng ngừa bàn tay được bảo dưỡng tốt của mình lại bị thương tổn, đây là kinh nghiệm xương máu a.
Hạ Hạm đương nhiên không biết dưới lớp băng ấy là làn da lành lặn, không hề bị thương. Bà đưa tay lau nước mắt, “Con trai, nói cho mẹ, đây rốt cuộc là ai làm, mẹ sẽ báo thù cho con.”
Long Tuấn Hạo theo bản năng định nói “không có chuyện gì”, nhưng khi chạm đến những giọt nước mắt trong suốt của Hạ Hạm, hắn ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi rũ mi, nhỏ giọng nói, “Không ai làm, đây là con tự làm rách da khi đi leo tường…”
“Leo tường?” Hạ Hạm kinh ngạc, “Vì cái gì?”
Long Tuấn Hạo hít hít mũi, bả vai cũng sụp xuống, nhìn có vẻ đáng thương dị thường, “Con muốn ra ngoài… Cha mẹ không dẫn con đi… Con chỉ có thể tự mình đi…”
Nước mắt của Hạ Hạm lập tức tuôn ra, vội vàng lao người về phía trước, đến khi Long Tích kéo vai bà lại, bà mới hoàn hồn, nhịn được xúc động muốn kéo con trai về nhà ngay lập tức.
Long Tuấn Hạo rũ mắt đợi phản ứng của hai người trước mặt, phát hiện không có động tĩnh gì, biết hỏa hậu chưa đủ liền nhỏ giọng nói, ngữ khí đau thương, “Con thật sự đã khỏe rồi, cũng có thể tự mình gánh vác sinh hoạt… Lại có nhà mà không thể về, chỉ có thể lựa chọn bỏ trốn rồi lưu lạc… Từ nay về sau cơ khổ không nơi nương tựa…”
Hạ Hạm khóc càng lớn hơn, Long Tuấn Hạo không ngừng cố gắng, nâng ánh mắt sũng nước lên, liếc bà một cái, làm như mình sắp bị vứt bỏ, thanh âm nghẹn ngào, “Cha mẹ, con bất hiếu, về sau không thể ở bên cạnh cha mẹ để làm tròn đạo hiếu… Cha mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe…”
Đến đây, Hạ Hạm chịu không nổi nữa, ngẩng đầu lên, thanh âm gần như thê lương, nói, “Anh à, chúng ta mang con về nhà đi, cho dù nó chưa khỏe, chúng ta cũng cứ đưa nó về nhà đi? Được không? Em xin anh, được không?!”
Long Tích nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo thật cẩn thận, lén lút nghiêng mắt nhìn phản ứng của Long Tích. Sau đó, Long Tích bình tĩnh “Ân” một tiếng rồi bước ra ngoài.
Vẫn chưa quên kinh nghiệm xương máu của những lần trước đó, mí mắt Long Tuấn Hạo lập tức nhảy lên, “Ngươi lại muốn đi lấy cái gì?”
Long Tích dừng lại, quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, biểu tình vẫn không thay đổi.
Long Tuấn Hạo phi thường phẫn hận, hắn cảm thấy dù hắn khổ công học tập thế nào cũng đánh không lại yêu nghiệt này, cuối cùng người chịu đả kích, người xấu mặt cũng chính là hắn!
“Được rồi…” Long Tuấn Hạo trầm mặc một lúc lâu sau rồi mới chậm rãi mở miệng, dùng biểu tình nghiêm túc nhất từ trước đến nay mà nhìn hai người trước mặt, “Kỳ thật ta không phải người của thế giới này, cũng không phải nhi tử của các ngươi…”
Hạ Hạm ngừng khóc vì quá kinh ngạc, Long Tích trầm mặc, sau đó chậm rãi bước về cạnh giường.
Long Tuấn Hạo đưa tay che mặt một lát rồi bỏ xuống, làm một bộ bất chấp tất cả, nói, “Ta là Vương gia, bởi vì bị thương mà biến thành linh hồn, sau đó dưới cơ duyên xảo hợp mà nhập vào thân thể này. Đây chính là lý do ta không biết các ngươi, không biết những thứ “công nghệ cao” ở đây, chính là lý do ta nói ta không bệnh mà các ngươi đều không tin!”
Hạ Hạm bị kinh trụ (kinh ngạc đến đờ người), Long Tích chậm rãi cầm lấy tay bà.
Long Tuấn Hạo hít sâu một hơi, nói tiếp, “Ta có tất cả trí nhớ từ khi còn thơ ấu đến lúc trưởng thành, rõ ràng từng chút một, nếu các ngươi muốn biết, ta có thể chậm rãi nói hết cho các ngươi…”
Không khí nhất thời yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được, qua thật lâu sau, Hạ Hạm mới nhỏ giọng khóc thành tiếng, Long Tích lập tức kéo bà đứng dậy, rồi hai người cùng nhau bước ra hành lang.
“…” Long Tuấn Hạo đơ ra một lúc sau mới hoàn hồn, rồi lập tức phát điên, “Các ngươi trở lại cho ta, bản vương nói chính là sự thật!”
Hai người phía trước vẫn tiếp tục đi.
“Đó là sự thật a a a!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.