Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 2: Ngươi tiêu rồi




“Bỗng sương khói phủ đầy vùng sông nước, giữa hoa thơm nhâm nhi chén rượu đầy …” (*)
Long Tuấn Hạo cho người mang ghế nằm ra đặt ở tiểu đình, rồi ra lệnh pha cho hắn một tách trà ngon. Tay bưng tách trà, mắt lim dim nghe xướng, trước mặt là hồ sen nở rộ, gió mát nhè nhẹ, mang theo hương hoa thoang thoảng, Long Tuấn Hạo không khỏi nở cười thoải mái. Hắn chưa từng nghe qua bài hát này, nghe nói được viết vào cuối thời Minh, đầu thời Thanh, mặc dù hắn cũng không quá rõ ràng đó là triều đại nào, bất quá, điều đó không hề ảnh hưởng đến nhã hứng nghe xướng của hắn.
“Tiếng sáo làm lòng người rối loạn, chuyện cũ như sương khói, cảnh còn người mất không đành lòng ngoảnh lại…” (*)
.
.
Thật tuyệt. Hắn thoải mái nghĩ. Trên bàn đặt trái cây và điểm tâm, phía sau có hộ vệ và gia đinh đứng, lại thêm vài nha hoàn đến bóp chân, đấm lưng, đây chẳng phải là cuộc sống trước kia của hắn sao.
Hắn nhắm mắt đắm chìm vào thế giới của riêng mình, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ, dần dần cũng quên mất bản thân mình đang ở nơi nào, chỉ biết, sau khi tiếng hát chấm dứt, hắn liền mở miệng tán thưởng, “Không tồi, hay, hay, bổn vương đã lâu chưa được nghe một ca khúc hay như vậy. Người tới, trọng thưởng.” Hắn nói xong mới mở mắt, trước mắt là một mỹ nhân tóc dài đang mỉm cười nhìn hắn, cổ áo mở rộng lộ ra làn da trắng trẻo, bộ ngực bằng phẳng. Vẻ mặt hắn cứng lại trong nháy mắt.
Mỹ nhân tóc dài cười cười nhìn hắn, “Tạ vương gia ban thưởng.”
Long Tuấn Hạo hoàn hồn lại nói, “Không cần tạ ơn.” Hắn nhìn xung quanh một vòng, thế mới biết tất cả chỉ là ảo giác, hắn vẫn ở tại nơi quái quỷ này như cũ.
Mỹ nhân tiếp tục nói bằng nữ âm, “Vương gia còn thích nghe nữa không?”
“Thích…” Long Tuấn Hạo sờ sờ mũi, lý tưởng và sự thật chênh lệch quá lớn, làm cho hắn không còn nhã hứng như vừa rồi nữa, liền đặt chén trà xuống, lười biếng đứng dậy làm bộ dạng chào tạm biệt. “Trong nhà còn có chuyện quan trọng, vậy xin cáo từ, hôm khác lại đến tiếp chuyện với cô nương.”
Mỹ nhân không hề so đo hắn gọi hai chữ “Cô nương”, chỉ sâu kín thở dài, lưu luyến nói, “Ngươi có phần tâm này là tốt rồi…”
Long Tuấn Hạo không biết nói gì, nhìn bệnh tình của người trước mắt đang có xu hướng càng lúc càng nghiêm trọng, hắn vội vàng quay đầu chạy như điên trở về phòng, nhào ngay lên chiếc giường lớn xa hoa. Hắn cảm thấy chỉ có mỗi cái giường này là điểm an ủi duy nhất mà thôi, nó nằm thoải mái hơn so với giường cũ của hắn lúc trước, đương nhiên, điều kiện kiên quyết là hắn không biết cái giường này có giá trị bao nhiêu tiền.
Hắn nhàm chán lăn lộn trên giường, đúng lúc này bỗng nghe thấy một giọng nữ thanh thúy từ hành lang truyền tới, còn có thể nghe ra tâm tình hưng phấn và hạnh phúc của người nói, “Con trai, mẹ tới rồi đây~”
Long Tuấn Hạo lập tức nhảy xuống giường, cùng lúc đó cửa phòng bị mở ra, một phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. “Con trai bảo bối, mẹ đến rồi~”
Hai mắt Long Tuấn Hạo lập tức sáng lên, vội vàng đi về phía người phụ nữ, “Mẹ~” Hắn kêu một chữ này không một chút do dự, thập phần thân thiết, nũng nịu.
Mỹ nữ vỗ vai hắn, nở nụ cười. “Ai ai, con yêu, mẹ rất nhớ con a.”
“Mẹ, con cũng rất nhớ mẹ~” Long Tuấn Hạo mang tất cả bản lĩnh làm nũng mẫu hậu hắn trước đây thực hành hết, hắn nắm lấy tay mỹ nữ kia, chăm chú nhìn bà, nói một cách vô cùng nghiêm túc, “Mẹ, con giờ rất tốt, con thật sự đã khỏe lắm rồi.”
Hắn không ngốc, nếu như đã đến thế giới này rồi, hắn cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc của nơi này mà sống, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn phải rời khỏi nơi này, bằng không, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ bị ba sinh vật không bình thường kia làm cho điên luôn. Kết quả xấu nhất nếu không phải hắn lấy đao đâm bọn hắn thì là hắn lấy đao đâm chính mình, mà theo như hắn quan sát trong thời gian này thì có hai biện pháp để rời khỏi nơi này, một là chờ thầy thuốc xác nhật tinh thần hắn đã khôi phục bình thường, hai là cha mẹ hắn dẫn hắn rời đi, mà người ăn mặc không ra thể thống gì, bị hắn gọi là tiện dân vào ngày đầu tiên hắn tới đây lại vừa vặn là mẹ của hắn.
Hai mắt mỹ nữ đỏ hoe, nghẹn ngào đáp, “Ừ, bảo bối của mẹ tốt lắm, bảo bối của mẹ không bệnh.”
“Đúng đúng.” Long Tuấn Hạo thấy mục đích có thể thành công, lại càng thêm lấy lòng, xun xoe quanh bà. “Mẹ, mẹ xem, con bây giờ đã bình thường lại rồi, con thật sự đã bình phục rồi, chúng ta trở về đi~ trở về đi a~.”
Lúc này, lại có thêm một người nữa vào phòng, Long Tuấn Hạo ngước mắt lên nhìn. Hắn nhận thức y, y chính là cha của thân thể này. Bình thường, y vẫn luôn im lặng đứng một bên, nhưng đã không lên tiếng thì thôi, lên tiếng rồi liền bỗng nhiên nổi tiếng.
“Anh yêu a~” Mỹ nữ quay đầu lại nhìn hắn, khóc thút thít. “Bảo bối của chúng ta nói nó khỏe rồi, anh thấy thế nào?”
Người nọ nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo cũng nhìn lại y, hai mắt tỏ vẻ cực kỳ ngây thơ, chớp chớp hai cái, miệng cười nói. “Cha, con khỏe rồi.”
Nam nhân vẫn không nói gì, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng cầm một thứ quay vào phòng, mỹ nữ liền ồ lên một tiếng, “Đây không phải là cái CD anh mới mua sao, cầm tới làm gì?”
Nam nhân không đáp, mở đầu DVD, bỏ đĩa vào. Trong căn phòng này, tất cả đều là hàng “xịn”, nguyên cái màn hình TV đã chiếm hơn nửa cái tường, Long Tuấn Hạo mặc dù biết mấy thứ này dùng như thế nào, nhưng số lần hắn sử dụng cũng không có bao nhiêu, giờ phút này đương nhiên là tò mò nhìn chằm chằm cái màn hình phẳng.
Nam nhân làm xong thì lại im lặng đứng qua một bên. Mỹ nữ kéo tay áo ông ta, hỏi, “Anh yêu à, anh mở phim khoa học viễn tưởng rốt cuộc là để làm gì a?”
Nam nhân không đáp, giơ giơ cằm chỉ hướng Long Tuấn Hạo. Mỹ nữ thấy thế cũng đưa mắt qua xem, sau đó lập tức khóc thút thít. Chỉ thấy hai mắt Long Tuấn Hạo trợn tròn, miệng há to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn những gì đang chiếu trên màn hình, thật lâu sau mới lắp ba lắp bắp nói, “Oa… đây… đây rốt cuộc là cái gì… Thật là lợi hại… thật là lợi hại…”
Mỹ nữ tiếp tục khóc thút thít. “Bảo bối của chúng ta… nó… nó”
Nam nhân ừ một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng. “Em xem, ngay cả Transformers, nó cũng không nhận ra.”
Mỹ nữ lấy khăn tay từ trong túi xách ra chậm nước mắt, người nọ vỗ vỗ vai bà ý bảo bà hãy kiên cường lên, mỹ nữ liền cố gắng nén nước mắt xuống, đi đến bên Long Tuấn Hạo ôn nhu hỏi, “Bảo bối, thích không?”
Long Tuấn Hạo lập tức gật đầu, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình, biểu tình vẫn ngạc nhiên như cũ. “Đây là cái gì?”
“Transformers.” Mỹ nứ đáp với một thanh âm nghẹn ngào, đáng tiếc, Long Tuấn Hạo vẫn đang trong trạng thái ngạc nhiên nên không phát giác được. Hắn gật đầu, “Nga~ Thứ này thật là lợi hại.”
“Nếu thích, mẹ sẽ mua cho con.”
“Thứ này có thể mua?” Long Tuấn Hạo lập tức hưng phấn hỏi bà, chộp lấy tay bà. “Thứ lợi hại như vậy cũng có thể mua được?!” Thế giới này thật đúng là làm cho người ta phải kinh ngạc.
Mỹ nữ cố nén nước mắt. “Có thể mua, có thể mua. Con thích mẹ liền đi mua cho con.”
“Dạ dạ, con thích.” Long Tuấn Hạo nói xong lại híp mắt nhìn phía màn hình, nghĩ thầm rằng nếu hắn có được thứ này, đầu tiên là đi diệt ba sinh vật kia, sau đó sẽ tiêu diệt luôn cái viện an dưỡng này!
Mỹ nữ ưu thương nhìn hắn, lúc này, nam nhân kia mới đi đến bên cạnh và nói, “Em xem, ngay cả thứ em mua cho nó là mô hình nó cũng không biết.”
Mỹ nữ thút thít một tiếng, nam nhân liền kéo tay bà đi ra ngoài, chốc lát sau đã không còn thấy thân ảnh. Cho đến khi Long Tuấn Hạo ý thức được có vấn đề, nhìn thông qua cửa sổ thủy tinh thì thấy cha mẹ hắn đi về phía cái gọi là ô tô. Hắn liền kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chạy ra, nhưng mà khi hắn chạy đến nơi đã chỉ còn có thể nhìn thấy ô tô đang chạy càng lúc càng xa.
“Không ——” Hắn lập tức gục xuống trên bãi cỏ, kêu lên thật bi thương. “Vì sao không đợi ta? Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng tất cả đều đang rất suôn sẻ, vì sao lại thế này a? Thương thiên a~~~~ ta không muốn phải ở chỗ này a a a…”
Chúng nhân viên ở đây lập tức chạy lại, lộn xộn la lên, “Vương gia, Vương gia, à không, là Hoàng thượng, xin ngài hãy bảo trọng long thể… Ngài nên vì giang sơn xã tắc suy nghĩ a a a…” Mọi người ba chân bốn cẳng muốn tới dìu hắn, nhưng mà đúng lúc này, cách đó không xa cũng vang lên một tiếng kêu bi thống, “Không ——” Tiếp theo, một người lấy tốc độ sét đánh gục người bên cạnh Long Tuấn Hạo, nắm chặt đám cỏ dưới đất, lặp lại như cái máy, “Vì sao không đợi ta? Chuyện gì xảy ra vậy? Rõ ràng tất cả đều đang rất suôn sẻ, vì sao lại thế này a? Thương thiên a~~~~ ta không muốn phải ở chỗ này a a a…”
Im lặng ——
Mọi người đồng loạt run rẩy, vẻ mặt kinh hãi nhìn chằm chằm Long Tuấn Hạo đang tỏa ra hàn khí lạnh lẽo. Chỉ thấy hắn cực kỳ thong thả quay đầu lại, dùng ánh mắt giống như rắn độc khi nhìn con mồi để nhìn vị tướng quân thua trận vừa mới bị hắn “lôi ra chém”, gằn từng câu từng chữ qua kẽ răng, “Ngươi tin hay không… Nếu ngươi dám can đảm xuất hiện trước mặt bản vương thêm một giây, bản vương lập tức một cước đạp chết ngươi?!”
Người nọ ánh mắt mê mang, cắn cắn ngọn cỏ trong miệng, ra vẻ suy tư cẩn thận, sau đó thuần khiết nói, “Ngươi tin hay không nếu ngươi dám can đảm… A…” Hắn còn chưa nói xong câu đã kêu lên, bởi vì Long Tuấn Hạo thật sự một dùng chân đạp hắn một cái.
Mọi người nhìn đến đây mới rốt cuộc hoàn hồn, vội vàng chạy tới khuyên can, nâng Long Tuấn Hạo dậy, kìm hắn lại không cho hắn động, người nọ cũng bị kéo ra. Chỉ thấy người nọ ủy khuất nhìn Long Tuấn Hạo, sau đó quay đầu hỏi người khác, “Tại sao hắn lại đánh ta?”
Y tá bị hỏi liền đổ mồ hôi, cực kỳ muốn nói là xứng đáng, thế nhưng cô không thể nói vậy với bệnh nhân, chỉ có thể uyển chuyển trả lời, “Tâm tình cậu ta không tốt, tạm thời ngài không nên nói chuyện với cậu ta.”
“Tâm tình không tốt?” Người nọ cắn ngón tay nghĩ nghĩ, ngây thơ hỏi, “Sinh bệnh rồi hả?”
“Đúng vậy.” Cô y tá kia gật đầu, “…Ngài có muốn vào phòng nghỉ ngơi hay không?” Y tá đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, chẳng lẽ người này không thấy Vương gia hoặc Hoàng thượng đang nhìn chằm chằm cậu ta với khuôn mặt ngày càng đen sao? Thật sự thật sự không phát hiện ra chút gì sao? Thần kinh của cậu ta chỉ là có vấn đề chứ không đến mức bị sốc đúng không? Đúng không?
“Nga, sao ngươi không nói sớm…” Người nọ thoát khỏi mấy người xung quanh, phủi phủi bụi đất không tồn tại trên người, một tay nắm lại đưa lên môi khụ một tiếng, dưới ánh mắt rung động của mọi ngươi chầm chậm đi tới trước mắt Long Tuấn Hạo, sau đó vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay Long Tuấn Hạo, nháy mắt lâm vào trầm tư.
Long Tuấn Hạo bị người giữ chặt, căn bản không thể động đậy, chỉ có thể rống vào mấy người xung quanh. “Đều đứng thất thần làm gì, mau tha hắn đi cho chó ăn cho ta! Không, trước lấy roi đánh, sau đó cho chó ăn! Nhanh lên!”
Lúc này, lãnh khí trên người hắn cực kỳ khủng bố, mọi người không dám chậm trễ, một bên gật đầu một bên đến kéo lại người đang lâm thời nhập vai thần y, nhưng khi mọi người còn chưa kịp chạm vào thì y đã dùng vẻ mặt nghiêm túc, nặng nề nói, “Không có vấn đề gì, phu nhân đây là có hỉ mạch, chỉ cần khai vài thang thuốc dưỡng thai là không có việc gì, a, đúng rồi, …” Hắn dùng biểu tình nghiêm túc, hướng phía Long Tuấn Hạo, cúi đầu. “Chúc mừng phu nhân.”
Mọi người đồng loạt hít vào một hơi, trái tim yếu ớt rớt xuống lộp bộp, thầm nghĩ ngươi tiêu rồi, hôm nay ngươi thật sự tiêu rồi…
Chú thích:
(*)
乍暖风烟满江乡花里行厨携着玉缸
笛声吹乱客中肠
莫过乌衣巷是别姓人家新画梁
Phiên âm:
Sạ noãn phong yên mãn giang hương, hoa lý hành trù huề trứ ngọc hang
Địch thanh xuy loạn khách trung tràng
Mạc quá Ô Y Hạng, thị biệt tính nhân gia tân họa lương
(Trích vở tuồng “Đào hoa phiến” của Khổng Thượng Nhậm)
.
江乡 Giang hương , vùng sông nước
行厨 Hành trù, vận chuyển/ mang theo đồ nhắm rượu thịt
玉缸 Ngọc hang, tên một loại hũ đựng rượu
乌衣巷 Ô Y Hạng , nằm ở Miếu Phu tử tại Nam Kinh. Thời Tam quốc là nơi đóng quân của cấm vệ quân của nước Đông Ngô, mà cấm vệ quân mặc áo đen nên được gọi là “Ngõ áo đen”. Đến thời Đông Tần, Ô Y Hạng là nơi cư trú của quan lại quý tộc. Trong đó có hai nhà nổi tiếng là nhà họ Vương và nhà họ Tạ (tể tướng Tạ An, và tể tướng Vương Đạo). Truyền thuyết nói con cháu hai nhà thích mặc áo đen nên gọi con cháu họ Vương, Tạ là “Ô Y lang”. Vùng đất giữa hai nhà thì được gọi là Ô Y Hạng. Đến thời Đường thì Ô Y Hạng chỉ còn là một gò đất hoang phế.
Nghĩa ở trên chỉ là nghĩa bóng, còn chứ thật sự chẳng biết dịch làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.