Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 21: Công và thụ




Nằm trên giường lớn xa hoa, Long Tuấn Hạo mới kéo lại được chút thần trí ít ỏi còn sót lại, chỉ thấy lồng ngực phập phồng kịch liệt, da thịt vẫn còn ửng đỏ, mà trên người hắn… lại có thêm một người khác.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng chói chang, thỉnh thoảng còn nghe tiếng chim hót, tiếng các y tá cười thanh thúy như chuông đồng, mùi hoa thoang thoảng, mà trong phòng, Long Tuấn Hạo nằm trên giường lớn, khàn khàn nói, “Ta đã nói với ngươi, ban ngày tuyên dâm là không đúng… Ngô…” Còn chưa nói xong, hung khí trong cơ thể đã hung hăng thúc vào thật sâu, một đợt tê dại lập tức tràn lên đại não khiến Long Tuấn Hạo không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng, cả người trở nên mềm nhũn.
Cô Thần cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo, chỉ thấy con ngươi của cậu nhiễm một tầng thủy quang liễm diễm, có thể dễ dàng nhận thấy là do bị tình dục bức ra, da thịt cậu vô cùng nhẵn mịn, cực dễ lưu lại dấu vết, dấu hôn nhỏ vụn trải một đường từ cần cổ trắng nõn xuống đến thắt lưng nhìn rất là gợi cảm, tất cả đều khiến hô hấp của Cô Thần nặng thêm vài phần. Anh thở dốc, khẽ cười một tiếng, “Em vẫn còn hơi sức để nói những chuyện này sao?”
“Ngươi làm gì được… Ân… ta…” Long Tuấn Hạo thở hào hển, mệt đến một ngón tay cũng không muốn động, nhiệt độ trong cơ thể vẫn chưa biến mất, khoái cảm chiếm lấy toàn bộ đại não khiến hắn có ảo giác bản thân mình giống như một con thuyền cô độc giữa đại dương, chỉ có thể không ngừng dập dềnh theo từng ngọn sóng.
Mỗi hơi thở của Cô Thần đều nóng đến kinh người, cơ hồ có thể đốt cháy cả không khí xung quanh. Anh cúi đầu hôn người dưới thân, cùng lúc, Long Tuấn Hạo cảm thấy cánh tay bên hông mình thoáng siết chặt, thứ nằm trong cơ thể hắn cũng ma sát càng lúc càng kịch liệt, khiến hắn không khỏi buột miệng kêu ra tiếng. Cuối cùng, không biết đã qua bao lâu, người bên trên chợt ngừng động tác, Long Tuấn Hạo cảm thấy một luồng ấm nóng đổ vào trong cơ thể, đáy lòng hắn không khỏi run lên, cũng tiết đi ra.
Cô Thần hôn hôn Long Tuấn Hạo, chậm rãi rời khỏi rồi nằm xuống bên cạnh, bình phục hô hấp, cười hỏi, “Cảm giác thế nào?”
Long Tuấn Hạo thở dốc vài lần, rồi mới lẩm bẩm, “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng khởi quân vương bất tảo triều…” (Hai câu thơ trong “Trường Hận Ca” của Bạch Cư Dị…Về ý nghĩa… thôi bạn nào không biết cứ google đi… da mặt mình mỏng mà :”>)
Cô Thần nhịn không được bật cười, “Bây giờ là ban ngày.”
Long Tuấn Hạo không quan tâm, tiếp tục nói, “Ái phi, không bằng ngày nào đó ngươi cũng cầm ba thước bạch lăng đi Mã Ngôi Pha thắt cổ tự tử đi cũng được… Bản vương nhất định sẽ mãi nhớ về ngươi… Thật sự…” (Dương Quý Phi trong “Trường Hận Ca” bị treo cổ ở Mã Ngôi Pha y như vậy =)))
Cô Thần lại cười ra tiếng, vòng tay ôm lấy Long Tuấn Hạo, nghiền ngẫm nói, “Anh thấy em vẫn còn rất có tinh thần, hay chúng ta lại làm thêm một lần?”
Long Tuấn Hạo sợ đến mức run hết cả người, vội vàng nói, “Bản vương đã là nỏ mạnh hết đà…” Đùa kiểu gì vậy, người này bình thường tuy nhìn có vẻ ôn nhã, nhưng trên giường tuyệt đối là cầm thú, hỗn đản!
“Nhìn không ra…” Cô Thần nói xong liền trở mình, chuẩn bị đè lên người Long Tuấn Hạo.
Long Tuấn Hạo càng thêm run rẩy, cực lực muốn tránh sang một bên, thế nhưng hắn thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ có thể cố gắng kiếm cớ, “Ta còn chưa đồng ý cùng ngươi một chỗ, ngươi đây là cưỡng – gian a… Chuyện này là không đúng a, ta nói cho ngươi biết, ta có thể đi tố cáo ngươi…”
“Lên xe trước mua vé bổ sung sau, chưa từng nghe qua sao?”
Long Tuấn Hạo đỏ mặt, “Nếu ta không đồng ý cho ngươi mua thì sao?”
Cô Thần đưa tay kéo Long Tuấn Hạo vào lòng, giữ lấy cằm của đối phương, ép sát vào, “Tại sao không đồng ý?”
Khoảng cách gần gũi như thế lại khiến mặt của Long Tuấn Hạo đỏ thêm một chút. Hắn cậy mạnh nói, “Tại sao ta phải đồng ý?”
Cô Thần hôn hôn Long Tuấn Hạo, cảm giác mềm mại trên môi khiến tâm tình của anh trở nên đặc biệt tốt, “Đầu tiên, anh là bác sĩ phụ trách của em, phần lớn thời gian chúng ta đều ở chung một chỗ, chuyện này rất trọng yếu nếu muốn bồi dưỡng tình cảm.”
Long Tuấn Hạo không chút nghĩ ngợi đáp trả, “Đây không phải là lý do.”
Cô Thần tiếp tục nói, “Tiếp theo, anh là sát thủ, lại tương đối hiểu biết về tổ chức của Lôi Nham, có thể bảo vệ được em.”
“Ừm, cũng không tệ lắm…” Long Tuấn Hạo xoa cằm, “Nếu ngươi có thể thay ta giết thêm vài người, ta sẽ càng cao hứng… Nhất là Lê Hiên cùng Hà Thiên Phàm…”
Cô Thần cười cười, nói tiếp, “Cuối cùng, nếu em chấp nhận anh, đợi đến thời điểm thích hợp, anh sẽ đưa em ra ngoài, đến ở chung với anh.”
“Chết tiệt…” Long Tuấn Hạo ngẩn ra, không nói hai lời liền dang tay nằm ngửa, hai chân tách ra hai bên, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, hào sảng nói, “Đến đây đi, thành giao, ngươi muốn làm gì thì làm, chỉ cần chừa cho ta cái mạng là được.”
Cô Thần không ngừng đập tay xuống giường mà cười, Long Tuấn Hạo vẫn tiếp tục nói, “Ngươi mà dám giết chết ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi, tới địa phủ sẽ đến lượt ta thượng ngươi…”
Cô Thần cười thêm một lúc nữa mới dừng lại được, “Sao mà em đáng yêu quá vậy…” Anh không khỏi đưa tay ôm người vào lòng xoa xoa bóp bóp vài lần rồi mới xuống giường, quay người lại, ôm Long Tuấn Hạo lên. Long Tuấn Hạo cắn ngón tay nghĩ nghĩ, yếu ớt hỏi, “…Vào phòng tắm làm?”
Cô Thần suýt chút ngã sấp xuống, bất đắc dĩ nói, “Anh chỉ là đem em đi tắm thôi, bất quá…” Nói xong, cúi đầu nhìn Long Tuấn Hạo, nghiền ngẫm một chút rồi nói tiếp, “Nếu em không mệt, chúng ta có thể tiếp tục, sao?”
Long Tuấn Hạo ngoan ngoãn câm miệng, cảm thấy trên người cực kỳ đau nhức, còn chưa đến phòng tắm đã thấy buồn ngủ rồi. Cảm nhận Cô Thần ôm hắn vào bồn tắm, thay hắn tắm rửa, Long Tuấn Hạo nằm úp sấp, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Cô Thần, ngươi hẳn là đến trung tâm lai giống làm ngựa giống, không nên đến đây làm thầy thuốc… Ân, ngựa đực… Ngựa đực…”
Đàn ông, hoặc nhiều hoặc ít đều có điểm chung là thích được khen tặng về phương diện đó, Cô Thần cũng không ngoại lệ, liền vui vẻ hỏi, “…Tại sao?”
Long Tuấn Hạo lẩm bẩm một tiếng, “Súc sinh…”
“…”
.
Lê Hiên thân là viện trưởng, lại có một trợ lý yêu thích bát quái, còn rất có năng lực nghe ngóng, cho nên anh luôn là người biết đến mấy chuyện bát quái kiểu này trong viện an dưỡng đầu tiên. Vì thế, hai thảm kịch vừa phát sinh hôm nay, đương nhiên anh cũng được biết.
“Thân là bác sĩ, vậy mà lại cùng bệnh nhân của mình lên giường! Còn ra thể thống gì nữa! Tuy tôi chưa định ra viện quy, nhưng bọn họ làm như vậy là đang coi viện trưởng tôi đây là trong suốt hay bài trí! Sau này tôi lấy cái gì mà gặp người đây?! Thật sự không thể nào chấp nhận được!” Lê Hiên vỗ bàn, đứng dậy quát to, “Mà này, là thật sao?! Vương gia cùng Hà Thiên Phàm thật sự bị ăn sao? Thật sao?! Cậu không gạt tôi chứ?!”
“Thật sự, chỗ Vương gia vừa mới yêu cầu đổi drap giường, chỗ bác sĩ Hà là mọi người đều biết,” trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, “Viện trưởng ngài nói nhỏ một chút, ánh mắt cũng đừng sáng lên như vậy… Ảnh hưởng không tốt…”
Lê Hiên lập tức nhìn ngoài cửa sổ, các y tá và bác sĩ đồng loạt ngước lên nhìn trời, cùng nói như hát, “Hôm nay thời tiết thật tốt a, phong cảnh thật đẹp a thật đẹp…”
Lê Hiên lập tức kéo rèm che lại, ra cửa nhìn nhìn, những người ngoài cửa lập tức nắm tay nhau ra ngoài, “Để cho chúng ta làm bạn với bệnh nhân, trải qua bao sóng gió… Giục ngựa phi nhanh, cùng chung bát quái phong vân… A a a…”
“…” Lê Hiên quay trở về phòng, không ngừng đi đi lại lại, hưng phấn nói, “Hai người kia cư nhiên đồng thời bị ăn, đây là phép màu do vị thần tiên nào mang lại a? Cậu mau bỏ tiền mua ít nhang về bái tạ đi.”
“Bọn họ là bị hai người khác nhau ăn, cách nói của anh cứ như thể bọn họ là np a…” Trợ lý nhắc nhở, yếu ớt hỏi, “Còn có, anh có thể cho tôi biết tại sao lại là tôi bỏ tiền không?”
Lê Hiên thở dài, “Trong thẻ của tôi chỉ còn một đồng nha, hơn nữa còn thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, cậu cũng đâu phải không biết a…”
Trợ lý nói, “Thế nhưng, viện trưởng, đây chẳng qua một trong số đống thẻ của anh, hơn nữa tôi nhớ còn nghe anh nói, chỗ cho vay nặng lãi đó là xã hội đen, cho nên đã tìm cách dọn dẹp bọn họ để khỏi phải trả tiền, khiến không còn ai dám cho vợ anh vay tiền nữa. Vì vụ này, anh còn phải quỳ trên bàn xát hai ngày, ngủ thư phòng ba ngày, đúng không?”
Lê Hiên ngửa mặt lên trời thở dài, “Quả nhiên bên người có tâm phúc cũng không phải chuyện tốt a…”
Trợ lý nói tiếp, “Cho nên cái phần tiền nhang đèn anh nói kia…”
Lê Hiên liếc mắt một cái, nguy hiểm nheo nheo mắt, trợ lý lập tức ôm đầu, “Tôi bỏ, tôi bỏ…”
Lê Hiên lúc này mới vừa lòng, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, hai người kia, một là cây rụng tiền, một là bác sĩ đắc lực của mình, bọn họ qua đêm đầu, mình thân là viện trưởng, ít nhất cũng phải có cái gì đó.
Trợ lý nhìn Lê Hiên lục đồ quăng khắp nơi, khó hiểu hỏi, “Viện trưởng, anh đang làm gì vậy?”
Lê Hiên đầu cũng không ngẩng, đáp, “Bao tiền lì xì.”
Trợ lý cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, bất khả tư nghị nói, “Viện trưởng anh nói cái gì?! Anh vậy mà cũng chịu bỏ tiền? Anh không sao chứ? Có bị gì đập trúng đầu không? Hay cơ thể xảy ra vấn đề gì rồi?”
“Đương nhiên không có.” Lê Hiên dứt lời, lấy ra hai thứ.
Trợ lý lúc này mới thở phào một hơi. Đối với viện trưởng nhà cậu, đem tiền của anh ta cho người khác thì chẳng bằng giết anh ta phứt đi còn hơn, có điều nếu là đồ vật thì lại không sao cả.
Lê Hiên nghiêm túc gói kỹ hai tuýp gel trơn, đưa cho trợ lý, “Đi, đưa cho bọn họ đi, nói đây là chút tấm lòng của tôi, còn có, bệnh nhân mới tới hiện đang làm gì?”
“Đang ở trong sân nhận lễ bái của mọi người trong viện, rất có Vương gia phong phạm.”
“Hà Thiên Phàm thì sao?”
“Còn ở trên giường.”
Lê Hiên cười to, “Vẫn chưa được cởi trói?”
“Cởi thì cởi rồi,” trợ lý nói, “Là chính anh ta không dậy nổi…”
Lê Hiên cười đến ngã ngửa, “Không tệ, không tệ, người nọ có tiền đồ a, nếu có thể làm việc cho tôi thì tốt biết bao, chỉ tiếc a…” Anh thở dài tiếc nuối, nhưng vẫn nở nụ cười, “Đi đi, thuận tiện chuyển lời cho Hà Thiên Phàm giúp tôi.”
Trợ lý liền nghe theo, đi ra ngoài tặng lễ. Đầu tiên là đến xem Hà Thiên Phàm đang thê thảm nằm trên giường, làn da trải đầy dấu hôn. Sau khi nghe mục đích đến thăm của trợ lý, anh ta tức đến mức phát điên, đem tất cả những thứ gần giường ném tới chỗ cậu, khiến cậu sợ đến mức chạy trối chết, run rẩy nép vào một góc nhỏ, “Cái này, bác sĩ Hà a, viện trưởng có nhờ tôi chuyển lời, nếu anh hối hận, có thể làm thủ tục xuất viện cho vị kia bất cứ lúc nào.”
“Làm cái rắm!” Hà Thiên Phàm rống to, “Chờ lão tử ăn lại rồi nói sau, lão tử không phải nói Tiểu Lam, lão tử chính là muốn ăn hắn! Cho dù có là người của Lôi Nham lão tử cũng ăn!”
Trợ lý yếu ớt nói, “Thì ra anh cũng biết…”
“Vô nghĩa, lão tử lại không ngốc!” Hà Thiên Phàm kích động gào, lại đổ mồ hôi lạnh vì động phải vết thương chưa lành, “Người của Lôi Nham vẫn tìm đến tôi để kéo tôi về làm việc cho anh ta, tôi chỉ là chưa đồng ý mà thôi. Lúc đưa Tiểu Lam trở về, đích thực tôi không nghĩ đến chuyện đó, thẳng đến khi biết cậu ta là người có hai nhân cách mới suy nghĩ cẩn thận.”
Trợ lý gật đầu, “Người có hai nhân cách không phải một sớm một chiều là có thể tạo thành.”
“Cho nên vấn đề là tại sao đợi đến bây giờ mới đưa đến viện an dưỡng, hơn nữa còn đúng dịp tôi đang ở đấy để trao đổi học thuật,” Hà Thiên Phàm nói, “Dù có là trùng hợp đi nữa, thì thân thủ của tên đó tôi cũng được chứng kiến rồi, rất lợi hại, không phải người dễ chọc, cho nên vô cùng có khả năng là người của Lôi Nham, trước kia vẫn luôn ở bên cạnh anh ta, đến bây giờ vì câu dẫn tôi nên mới đưa đến viện an dưỡng.”
Trợ lý tiếp tục yếu ớt nói, “Thì ra anh còn biết cậu ta đang câu dẫn anh…”
“Tôi đây không phải chỉ là không kềm lòng được sao…” Hà Thiên Phàm thở dài, “Tóm lại cậu cứ nói cho viện trưởng, đợi lão tử ăn xong sẽ đá hắn ra ngoài.”
Trợ lý ậm ừ, rồi mới đi tìm Long Tuấn Hạo.
“Nga, cậu ấy đang ngủ,” Cô Thần tùy ý khoác một chiếc áo ngoài, mỉm cười nhận lấy món đồ trên tay trợ lý, mở ra nhìn nhìn rồi lại nở nụ cười, “Không tồi, tôi nhận.”
Nhìn xem, đây là khác biệt giữa công và thụ a, trợ lý nghĩ thầm, xoay người chuẩn bị đi.
“Đợi một chút, “ Cô Thần gọi lại, “Nghe nói bệnh nhân mới đến là người hai nhân cách?”
Trợ lý gật đầu, biết Cô Thần cũng đã đoán được đại khái, liền nói, “Đây chỉ là giả thiết trước mắt thôi, cũng có khi chỉ là trùng hợp.”
Cô Thần hiểu biết gật đầu, quay vào phòng. Sau đó, cậu trợ lý liền đi mua mấy bó nhang, trở về thì thấy Lê Hiên đã tắm rửa thay xong quần áo. Chỉ thấy anh ta đứng trong sân, vẻ mặt nghiêm túc, thật sự nhìn trời lạy ba lạy.
.
“Này, tại sao anh còn ở đây vậy, tránh ra, tôi muốn đi ngủ.” Tiểu Lam, nhân cách khác của tiểu nấm hương, quay về phòng, nói với thi thể vẫn còn nằm ở trên giường.
Hà Thiên Phàm lập tức nghiến răng nghiến lợi, “Lão tử đi không nổi!”
“Đáng.” Người nọ ném một chữ, sau đó xoay người nằm cạnh Hà Thiên Phàm, nhắm mắt ngủ.
Hà Thiên Phàm quay đầu nhìn cậu ta, chỉ thấy ngũ quan người này tinh xảo xinh đẹp… Thật sự là… Mỹ nhân a… Hà Thiên Phàm không khỏi đần mặt ra mà ngắm.
Người nọ mơ hồ cảm giác được tầm mắt của anh, nhướn mi nhìn nhìn, đập vào mắt là bản mặt háo sắc của đối phương, liền ngáp một cái, sau đó đạp người xuống giường.
“Mẹ nó…” Hà Thiên Phàm “Ngao” một tiếng, nháy mắt phát điên, nằm trên thảm mà rống to, “Lão tử nhất định phải làm thịt ngươi!”
Người nọ trở mình, tiếp tục ngủ.
“#¥%…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.