Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 35: Gia bạo




Phủ của Tướng quân và Vương gia hôm nay lại sấm rền chớp giật, Cô tướng quân phải chịu gia bạo, mà vị vương gia nào đó dường như đã hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo, phu phu hai người đều ở trong tình trạng vô cùng thê thảm.
Theo lời những người đã chứng kiến, chuyện xảy ra lúc xẩm tối, khi ánh mặt trời cuối cùng còn chưa biến mất, thì có một tiếng hét lớn truyền ra từ tẩm cung của Vương gia, thành công làm cho tia sáng cuối cùng tắt hẳn, màn đêm dần dần buông xuống.
Khi mọi người vội vã ùa vào thì thấy Cô tướng quân bị Vương gia trong giận dữ cầm bản tử đuổi ra ngoài tẩm cung, bộ dáng vô cùng chật vật, đống đồ đạc trong phòng của tướng quân cũng bị ném ra ngoài. Vương gia hét lớn: “Tiện dân, ngươi vứt hết vốn liếng của ta, từ nay về sau, bản Vương và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, còn có, còn có… thế bất lưỡng lập, ngươi chết ta sống!”
Cô Thần lưu loát tránh né cây đại thiết bản của cậu, bất đắc dĩ nói: “Hạo Hạo, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, thuốc nổ quá nguy hiểm.”
“Hừ! Tiện dân, chớ có hoa ngôn xảo ngữ!” Vương gia vẫn lửa giận phừng phừng như trước, phẫn nộ vung vung thiết bản mãi cho đến khi đánh Cô Thần bước ra khỏi phòng mới thôi, hùng hổ nói: “Tiện dân, từ giờ về sau chớ có bước vào tẩm cung bản Vương nửa bước!”
“Này, Hạo Hạo…”
Vị vương gia không thèm để ý tới anh, nói xong liền quay đầu vào phòng, đóng cửa cái rầm. Mọi người lúc ấy quay mặt nhìn nhau, có người đưa ra câu hỏi: “Gần đây Vương gia xem phim kiếm hiệp hả? Đóng giả quá giống luôn…”
Những người khác đều cùng lắc đầu: “Không biết…”
Lúc này, cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở toang, Vương gia thò đầu ra nhẹ nhàng nói: “Tứ đại danh tác.”
“…”
Đúng lúc này, y tá phụ trách bưng cơm nước đi tới, cung kính hành lễ, điềm đạm nói: “Vương gia, tới giờ dùng bữa tối rồi ạ.”
Long Tuấn Hạo cắn móng tay nhìn bữa tối, lại nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Cô Thần, hừ lạnh một tiếng, quyết đoán đóng cửa đi vào. “Hôm nay bản Vương tâm tình không tốt, không ăn.”
Y tá kinh ngạc, vội vàng gõ cửa, nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Vương gia, người bớt giận, đừng tự tổn hại thân thể chính mình, người còn…”
“Bản Vương nói không ăn là không ăn!” Vương gia rống lên ngắt lời, làm cho mọi người đều rụt hết cổ lại.
Cô Thần chỉ đành thờ dài.
Một người nói: “Vương gia nếu không ăn…”
Những người khác yêu ớt tiếp nối: “Chúng ta sẽ chết rất thảm, rất thảm đó…”
Mọi người đều nhìn Cô Thần, trong ánh tràn ngập ủy khuất và khẩn cầu. Cô Thần lại thở dài. “Không được, dù thế nào tôi cũng không thể để em ấy làm chuyện nguy hiểm như vậy.”
Mọi người khóc ròng. “Vậy chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
Cô Thần nhìn trời. “Cố gắng khuyên giải đi.”
“…”
“Mấy người đừng có nhìn tôi như thế, đâu phải chỉ có mấy người thảm, tôi cũng rất thảm đây này, từ giờ buổi tối tôi không thể ngủ cùng em ấy nữa…”
“…” Mọi người im lặng trong nháy mắt, rồi rầm rầm chạy ra trước cửa bắt đầu khuyên.
Cho nên, đến khi đồng chí La Dịch nghe răn dạy ở cảnh cục xong vui sướng trở về thì bị tiếng kêu khóc ở đây hấp dẫn lực chú ý, anh bước tới thì thấy lúc này trên hành lang đã có một đám người khóc la thảm thiết, có người thể lực yếu ớt chịu đựng không nổi đã hôn mê bất tỉnh, được người khiêng đi, còn Cô Thần thì đứng sau những người này nhìn nhìn, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Anh đi qua hỏi: “Vương gia làm sao vậy?”
Cô Thần liếc La Dịch một cái, thấy anh đang cầm một cái túi đầy ắp cờ thưởng, nhướn mày hỏi: “Cái gì đây?”
“Phần thưởng tôi đạt được và cờ thưởng do cư dân tặng.”
Trán Cô Thần rớt xuống ba sợi hắc tuyến, hỏi, “… Cho Sở Kiên xem sao?”
“Đúng vậy.” La Dịch cười ha hả. “Lỡ như nửa đêm em ấy tỉnh lại không phải là thiên sư mà là đặc công tôi nhất định sẽ chết, cho nên tôi mang mấy thứ này cho em ấy xem, chứng minh thái độ vì dân phục vụ của tôi a.”
“… Anh thật thông minh.”
“A, đâu có, đâu có.” La Dịch tiếp tục cười ha hả. “Mà Vương gia lại bị làm sao rồi?”
Cô Thần bất đắc dĩ thở dài, mọi người vẫn tiếp tục khổ sở khuyên. “Vương gia a, thân thể là tiền vốn cách mạng, người phải dưỡng thân thể khỏe mạnh rồi mới có sức đấu tranh với ác bá Cô Thần chứ a!”
“Đúng vậy Vương gia, nếu như người muốn đã đảo Cô Thần nhất định phải duy trì thân thể khỏe mạnh a.”
“Đúng, hãy cùng chúng tôi vì đả đảo Cô Thần cùng nhau hành động đi, vương gia!”
Cô Thần: “…”
“Các ngươi cút hết cho ta!” Long Tuấn Hạo ngồi trên thảm quay đầu rống về phía cửa. “Nói không ăn là không ăn, vốn liếng của bản Vương mất sạch cả rồi còn ăn cái gì nữa?! Nói cho các ngươi biết, cuộc đời này bản Vương tuyệt không nói chuyện yêu đương, một lòng tìm hiểu nhân tình thế thái…” Dứt lời liền lấy một miếng khoai tây bỏ vài miệng, rồi lại hầm hừ nói: “Cút nhanh lên một chút, đừng quấy nhiễu sự yên tĩnh của cao nhân.” Nói xong lại ăn tiếp một miếng.
Mọi người ngoài cửa tất nhiên không biết chuyện bên trong, tiếp tục ỉ ôi khuyên bảo. La Dịch đứng nghe một hồi, rốt cuộc cũng hiểu tình huống lúc này, đi tới cạnh cửa khuyên răn. “Vương gia, tuyệt thực là không đúng đâu vương gia.”
Tiêng nói thê lương vô hạn của Vương gia truyền ra từ trong phòng: “Nay ta tuyệt thực, người cười ta ngốc, ngày sau chẳng biết là ai béo phì? Haizz, biết là ai a…”
“…” La Dịch ngậm miệng quay đầu hỏi Cô Thần, “Rốt cuộc anh đã làm gì cậu ta?”
Cô Thần thở dài trả lời. “Tôi đổ đi vài thứ của em ấy.”
“Cái gì?”
“Nguyên liệu chế tạo thuốc nổ.”
La Dịch gật đầu đồng ý, “Đổ là đúng! Nếu là tôi, tôi cũng đổ, lỡ như lão bà không cẩn thận nổ chết chính mình thì làm sao? Tôi biết đi đâu mua thuốc hối hận bây giờ.”
Cô Thần bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy như vừa tìm được người tri âm, nhất thời xúc động dâng trào.
La Dịch lại nói, “Nhưng mà cũng may lão bà của tôi không có làm như vậy, haha, thực may mắn.” Anh cười ha hả vỗ vỗ vai Cô Thần. “Anh cẩn thận nhé, chúc anh may mắn, tôi đi đây.” La Dịch nói đi là đi, đầu không quay lại lấy một cái.
“…”
La Dịch nhanh chóng về tới sân của Sở Kiên, anh nhìn thoáng qua phòng ngủ, quyết định trước tiên phải tìm hiểu rõ tình huống, liền tùy tiện bắt lấy một người hỏi. “Em ấy chưa tỉnh?”
“Chưa.” Người nọ trả lời. “Viện trưởng có đến xem qua, nói chủ tử là vì gặp phải cú sốc tinh thần quá lớn, tinh thần lại đã từng tan vỡ, cho nên có lẽ sẽ ngủ thẳng tới nửa đêm mới tỉnh, còn không cho chúng tôi chuẩn bị cơm tối.”
“…” La Dịch nói. “Tôi nghĩ câu cuối mới là mục đích đến đây của cậu ta.” Rồi lại hỏi. “Thực sự sẽ ngủ tới nửa đêm?”
Người nọ gật đầu.
“Vậy được.” La Dịch nhìn lướt qua phòng bếp ở góc sân. “Anh đưa tôi chìa khóa phòng bếp, nếu em ấy có đói thì tôi còn đi làm.”
“Được, tôi đi lấy cho, anh cứ vào trước đi.”
La Dịch liền buông anh ta ra, đi vào phòng. Bên trong tối như mực, anh đi tới bên giường ngồi xuống, Sở Kiên ngủ rất say, mi mắt hạ xuống che hết tất cả mọi sắc bén trong mắt, nhìn qua trông rất nhu thuận.
Anh lẳng lặng nhìn cậu trong đêm tối, nhịn không được đưa tay sờ sờ mặt cậu, sờ một lúc lại nhịn không được, cúi xuống hôn.
Cảm giác ấm áp mềm mại truyền tới, anh nhắm mắt lại, còn chưa làm động tác tiếp theo thì nghe tiếng mở cửa răng rắc vang lên. Anh đứng dậy quay đầu, ánh sáng ngoài hành lang hắt vào phòng, thấy người hồi nãy bị anh túm đang một tay che mặt, một tay cầm chìa khóa, cả người run run tiến tới, rồi quăng chiếc chìa tới ngăn tủ từ một khoảng cách rất xa, quăng xong thì lập tức hai tay che mặt chạy ra ngoài, còn không quên đóng cửa.
“…” La Dịch yên lặng quay đầu lại, trong lòng hiếu kỳ rốt cuộc Lê Hiên tuyển người như thế nào vậy?
Anh nhìn nhìn tình hình, đứng dậy, vào phòng tắm tắm sơ qua, sau đó kéo khăn tắm, xoay người lên giường, ôm lão bà vào lòng, ngẩng đầu nhìn trần nhà tối đen, bắt đầu đếm cừu.
“Một con cừu, hai con cừu, ba… aizz.” Anh vuốt ve bộ quần áo lão bà đang mặc, cảm thấy thật khó chịu, liền đứng dậy cời hết y phục của cậu, rồi lại kéo cậu ôm vào lòng, cảm giác tiếp xúc giữa hai là da làm anh sung sướng run rẩy, sau đó… anh bắt đầu một bên hít sâu, một bên tự nói với chính mình. “Bình tĩnh a, xúc động là ma quỷ, chữ sắc trên đầu có một cây đao…” cuối cùng thì thào nói. “Tự làm bậy quả nhiên không thể sống a…”
Sở Kiên đúng là giống như lời Lê Hiên nói, nửa đêm tỉnh giấc, cậu vừa có động tĩnh thì La Dịch cũng tỉnh theo, sau đó rất sáng suốt lựa chọn tiếp tục ngủ, thầm nghĩ, súng đã đem trả về trong kho vũ khí rồi, trong căn phòng này giờ đã không còn hung khí, lão bà nhà anh có muốn làm gì thì cũng không biết làm thế nào. Có muốn siết cổ thì cũng phải có sợi dây để thắt chứ có phải không?
A, cũng được… Anh từ từ nhắm mắt miên man suy nghĩ, đêm trời tối không gió tĩnh lặng này đúng là điều kiện tốt nhất để thắt cổ rồi, bọn họ sống ngủ chung giường, chết ngủ cùng huyệt, vậy là tốt rồi.
Sở Kiên mở mắt thì bị căn phòng tối đen làm cho ngẩn người, sau đó mới nhận thấy mình đang bị người ôm lấy, cậu liền nổi giận. “Yêu nghiệt lớn mật, dám bò lên giường bản thiên sư, bản thiên sư sẽ thu ngươi!”
La Dịch thở phào nhẹ nhõm, Sở Kiên mở đèn trên đầu giường. “Ủa? Đồ đệ?”
La Dịch lập tức mở mắt, cười ha hả nói. “Sư phụ.”
Sở Thiên sư nằm lại xuống giường. “Nga, đúng rồi, vi sư nhớ là ngươi bị nhiễm yêu khí, cần phải ôm bản thiên sư ba ngày ba đêm.”
La Dịch gật đầu phụ họa. “Vâng vâng vâng…”
Sở Thiên sư lại nói: “Vậy cuối cùng yêu nghiệt đó cuối cùng thế nào?”
“Nga, bẩm sư phụ, họ bị người Thục Sơn thu rồi.”
“Thục Sơn?” Sở thiên sư nhíu mày, ánh mắt mê man. La Dịch cắn ngón tay, trái tim run rẩy nhìn cậu, nhẹ hỏi: “… Sư phụ?”
“Aizz, vi sư tại.” Sở thiên sư đáp. “Quên đi, nếu lê dân bách tính không gặp tao tương thì bản thiên sư yên tâm rồi.” Nói xong, cậu quay người nhìn anh, bắt đầu răn dạy. “Đồ đệ, lần sau ngươi làm việc phải chú ý hơn, không thể giống lần này, để phí mất ba ngày như vậy.”
La Dịch nhìn khuôn mặt gần ngay trước mặt, bỗng nhiên lá gan to hơn, nghĩ nghĩ một chút rồi hồn nhiên mở miệng: “Sư phụ, kỳ thực còn có một biện pháp có thể làm lui yêu khi trong thời gian ngắn…”
“Nga? Là gì?”
La Dịch liên cười ha hả xoay người áp qua, liếm liếm môi. “Sư phụ, người đã nghe qua song tu thuật chưa?”
Sở Kiên nhìn người trên đầu mình, cảm thụ được cảm giác ấm áp qua làn da, bỗng nhiên thấy tình cảnh này dường như đã từng xảy ra, ánh mắt lại mê man trong chốc lát, sau đó rống to. “La Thành Hiên, chết tiệt, anh muốn làm cái gì?!”
La Dịch cứng đờ, nhất thời dở khóc dở cười, khóc không ra nước mắt, yếu ớt khều tay. “Dịch, em phải nghe anh giải thích…”
Sở Khiên trán nổi gân xanh. “Còn cần phải giải thích sao? Lão tử có mắt, tự biết nhìn! Anh cương rồi phải không? Ân?” Cậu giật giật chân, La Dịch lập tức trợn mắt hít sâu. “Đừng, em yêu… đừng…” Dứt lời liền nhanh như chớp lăn xuống nằm bên cạnh cậu, chống tay nhìn cậu, nói: “Nếu như anh không có phản ứng với em thì làm sao có thể bất chấp nguy hiểm tới đây được?”
“Phản ứng cái con khỉ!” Sở Kiên quay đầu trừng anh, thoáng bắt gặp vết thương trong lồng ngực của anh, tâm run lên lập tức quay mặt qua chỗ khác. “Cút cho tôi!”
La Dịch không nói gì , đưa tay lấy đồ đã chuẩn bị từ trước để ở đầu giường, cười ha hả ôm cậu từ phía sau, đem đồ tới trước mắt cậu. “Nhìn xem, anh thực sự đã sửa đổi rồi.”
Sở Kiên ngẩn ra. “…Bây giờ anh là cảnh sát?”
“Ban ngày anh mặc đồ cảnh sát không phải sao?”
Sở Kiên nghĩ lại một chút, gật đầu. “Nga, nhớ rồi, lúc đó tôi lo giết anh nên không chú ý.”
“…” La Dịch khóc không ra nước mắt. “Dịch…”
“Kêu cái gì, dù sao cũng không thay đổi được việc anh đã phạm tội đâu!”
“Đúng vậy, nhưng bây giờ anh đã sửa tên, án tội lúc trước cũng lau sạch sẽ rồi, giờ anh là cảnh sát, em muốn bắt anh bây giờ cũng phải đi sưu tập chứng cứ lại lần nữa như lúc trước đúng không.” La Dịch thả mấy thứ ấy xuống, ôm cậu giảng giải. “Em giết anh như vậy là oan uổng người tốt, những nhân dân thích anh sẽ đến tìm em tính sổ đấy, trong đó có cả mẹ chúng ta.”
“…” Sở Kiên nói. “Anh chỉ đang ngụy biện mà thôi, còn có đó là mẹ của tôi, anh đừng gọi thân thiết như vậy!”
“Mẹ nuôi cũng là mẹ.” La Dịch tiếp tục nói. “Còn có, anh không có ngụy biện gì cả, em có chứng cứ gì sao?”
Sở Kiên không nói. La Dịch ôm cậu thoải mái than thở, “Ngoan, dừng giận, chờ đến lúc em khỏe hơn, lại ra ngoài sưu tập chứng cứ giết anh cũng không muộn mà.”
Sở Kiên vẫn không nói tiếng nào, lát sau quay đầu nhìn anh. “Anh thực sự là cảnh sát?”
La Dịch cười ha hả nghiêm túc gật đầu khẳng định.
Sở Kiên lại yên lặng. “… Vì sao?”
La Dịch thở dài. “Bởi vì anh muốn biết cảm giác khi làm cảnh sát, vì sao có thể làm cho em lúc ấy nhẫn tâm bắn anh…”
Sở Kiên chấn động.
La Dịch giữ lấy cằm cậu, hôn xuống. “Ngoan, đều đã là quá khứ, anh chưa bao giờ hận em cả.” Anh ôm cậu thật chặt, rồi nói. “Làm cảnh sát, việc thật nhiều, đủ thứ chuyện tầm phào, ông Vương sống cùng khu với anh, con trai ông ấy bị tai nạn xe cộ, giờ trong nhà chỉ còn mình ông, anh có thời gian lại đi thăm, khiến ông ấy bây giờ cứ gặp người khác lại nói anh là con ông ấy, còn có một lần, gần đó có một đứa trẻ bị rơi xuống nước, người chung quanh chạy đi báo cảnh sát, anh lúc đó ở gần đấy nhảy xuống cứu, mẹ đứa bé ấy liền quỳ xuống, làm anh giật cả mình; còn có thím Trương, thấy anh liền muốn giới thiệu đối tượng cho, nói là cảnh sát đáng tin, làm cho anh giờ nhìn thấy thím là phát run; còn có một cặp vợ chồng cãi nhau cũng báo cảnh sát, bảo là giết người rồi, lúc bọn anh tới đó thật đúng là dở khóc dở cười… nhưng tên chồng kia cũng thật đáng chết, đánh vợ. ” Anh thở dài. “Khi đó anh nghĩ, nếu như em còn ở bên cạnh anh, nhất định mỗi ngày anh đều cưng chiều, sao nỡ đánh được.”
Sở Kiên lẳng lặng nghe không nói.
“Có lẽ đây mới là cuộc sống bình thường, giờ nghĩ lại lúc trước động cái liền giết người nhắc chân liền quyết định sinh tử một người, làm gì cũng tưởng mình thật giỏi, xác thực đáng chết…” Anh lại thở dài, rồi bỗng nhiên nở nụ cười. “Nhưng mà anh lúc đó như vậy em cũng thích, chứng tỏ vẫn còn có điểm tốt nha, đúng không?”
Sở Kiên khóe miệng rút gân. “Câu cuối cùng không cần nói đâu.”
“Được rồi.” La Dịch nghiêng qua hôn lên má cậu. “Em đói bụng không? Anh nấu?”
Sở Kiên nhướn mi. “Anh có thể nấu ăn?” Cái tên được nuông chiều từ bé, mặc có ngươi lo ăn có người bưng tới miệng, đường đường đương gia hắc đạo mà lại biết nấu ăn?
“Biết a, giờ anh đang sống một mình, không biết thì chết đói à? Cũng không thể ngày nào cũng ra ngoài ăn.”
Sở Kiên nhìn anh thật lâu. “Anh thay đổi rất nhiều.”
La Dịch thở dài. “Ai bảo người anh yêu là cảnh sát chi, không đổi cũng chẳng được.”
Sở Kiên im lặng. La Dịch lại hỏi. “Em yêu à, rốt cuộc em có đói bụng không?”
“Không đói.”
La Dịch nghĩ chắc do ngủ nhiều quá giờ cũng không muốn ăn nữa, nên cũng không nhắc lại, lần thứ hai ghé sát người vào, cười ha hả nhìn cậu. Sở Kiên bị anh nhìn chăm chăm, cả người không được tự nhiên, chịu không được tránh ra xa xa. “… Làm gì?”
“Em yêu…” La Dịch liếm liếm môi, vòng tay ôm cậu chợt chặt hơn, ấn cậu vào lồng ngực, chờ mong nói, “Chúng ta làm đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.