Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 41: Âm u




Long Tuấn Hạo thật vất vả giữ được cái mạng, bắt đầu trải qua những ngày thư thái, Cô Thần tâm tình cũng vô cùng tốt, tự nguyện vươn bàn tay ra cho cậu đếm ngón.
Túc Tòng từ đầu vốn đã thanh tỉnh, cậu ta sẽ không chủ động đi tìm phiền toái, cho nên không có uy hiếp; Sở đại thần y kiêm thiên sư hôm nay đa số thời gian là thanh tỉnh, mà sau lưng còn có lão đại hắc bang cẩn thận trông chừng, nên cũng không phải là uy hiếp; còn một vị bị Vương gia phủ cấm cửa, hiện giờ đang cố gắng khuyên vợ mình bỏ đi ý tưởng mua máy bay để bảo vệ túi tiền yêu dấu, cả ngày đều ở trong tiểu viện xoay quanh vợ, tạm thời sẽ không tới chọc tức người; Vu Ngạo bị thương còn đang nằm trên giường, cầm thú phụ trách chăm sóc cậu, cũng không thường xuất hiện; còn Thúc Văn luôn là nói gì nghe nấy, cho nên tóm lại, hiện ở trại an dưỡng này, lão đại chính là Vương gia, muốn làm gì cũng được.
Lão đại Vương gia ôm chó, chó con ôm khúc xương, hai kẻ ngây ngốc ngồi nghe anh phân tích, Vương gia nói: “Nha…”
Chó con: “Gâu…”
Cô Thần gật đầu, tiếp tục phân tích, lúc này chúng ta còn không biết Lôi Nham bao giờ sẽ hành động, mà ở đây có lính đánh thuê, có cả đội bảo vệ do Túc Thanh phái tới, cho nên sẽ an toàn hơn bên ngoài, hơn nữa hiện tại sẽ không có ai làm Vương gia không vui.
“Nha…”
“Gâu…”
“…” Cô Thần nói: “Hết rồi đó, anh tin là em hiểu ý anh.”
Vương gia nói: “Là muốn ta yên tâm ở lại đây?”
Khúc xương của chó con rớt xuống đất, nó ngơ ngác: “Gâu?”
Cô Thần thân thiết xoa đầu cậu, cuối cùng cũng không nói gì thêm, đứng dậy bước đi, trước khi ra ngoài còn không quên quay đầu nhìn cậu, trong mắt có mang một chút đồng tình.
Vị Vương gia nào đó nghi hoặc nhìn anh rời đi, cho tới khi tiếng y tá ngọt ngào vang lên, thông báo lão Vương gia và lão Vương phi giá lâm, ngay lúc đó giọng nói đầy sung sướng của lão Vương phi nhà cậu cũng vang lên từ phía hành lang. “Con ơi ~~ mẹ tới rồi ~~”
Vương gia cứng hết cả người, cậu lại phải nhìn thấy tên yêu nghiệt ấy nữa rồi.
Chó con cúi đầu nhìn khúc xương dưới đất, giãy giụa kịch liệt “Gâu gâu gâu!””
Vị Vương gia nào đó lập tức ném nó đi, nhìn nó vui vẻ ngậm lấy khúc xương rúc xuống dưới tủ, ngay sau đó, cửa phòng mở ra, mẹ cậu thoáng cái bay chầm đến, ôm cậu vào lòng xoa xoa nắn nắn. “Con à, mẹ rất nhớ con ~”
Vị Vương gia nào đó ngây ngốc gật đầu “Con cũng rất nhớ mẹ…” Cậu thì thào, “Nếu như chỉ có một mình mẹ tới thăm thì con sẽ càng vui hơn nữa… thật đấy…”
“Hử, con nói gì?”
Long Tuấn Hạo không đáp, yên lặng quay đầu nhìn cửa phòng, sau đó yêu nghiệt nhà cậu chậm rãi xuất hiện, cậu yếu ớt đưa tay chào. “Hi…”
Long Tích gật đầu, gương mặt vẫn luôn duy trì vẻ lạnh lùng.
Long Tuấn Hạo cố gắng bỏ qua sự tồn tại của ông, cười cười nói chuyện với mẹ, Long Tích lạnh lùng nhìn một lát, bỗng nhiên bảo vợ đi ra, đóng cửa, rồi đứng đối mặt với cậu.
Long Tuấn Hạo lập tức run rẩy, khuôn mặt trắng bệch, hai hàm răng đánh cầm cập, sợ người này sẽ thốt ra câu nói làm cậu thống khổ.
Quả nhiên, Long Tích thản nhiên nói: “Chuyện lần trước thực ra cũng rất tốt, con không muốn sao?”
Cậu lập tức khóc: “Là ông cố ý có phải không? A? Nhất định là cố ý có đúng không?!” Sự kiện bom nổ còn khắc sâu nguyên vẹn trong đầu, cộng thêm phân tích của Cô Thần và quạ đen, cậu có điên mới dám xuất viện!
Long Tịch thản nhiên nói: “Cha đang đưa kiến nghị cho con.”
Long Tuấn Hạo đẫm lệ nhìn ông, cắn môi không nói gì, trông vô cùng đáng thương, cậu trước giờ không hề tin số mệnh, nhưng giờ lại nghĩ tên yêu nghiệt này chính là khắc tinh trong định mệnh của cậu!
Long Tích lạnh lùng đối mặt với cậu, một lát sau mới kết luận: “Xem ra con không muốn ra ngoài.”
Long Tuấn Hạo hít hít mũi: “Ông cách xa tôi một chút được không? Tôi nhất định không phải con ruột ông đúng không? Đúng không?”
“Là con ruột.”
Long Tuấn Hạo không đáp, ủy khuất nhìn ông.
Long Tích lại tiếp tục lạnh lùng nhìn cậu, sau đó cư nhiên đi qua ôm cậu, còn thuận tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Lúc trước, khi con quyết định ly khai tổ chức ấy, cha đã rất vui mừng, hãy sống cho tốt.” Sau đó dưới đôi mắt trợn tròn ra của người nào đó, ông quay đầu rời đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất trong tầm mắt cậu.
Người cha này của cậu quả nhiên là một quái vật yêu nghiệt… Vị Vương gia nào đó thầm nghĩ, rồi mới từ từ hoàn hồn, lăn qua lăn lại dưới đất, cơ hội xuất viện của cậu cứ thế mà bay mất a a a!
“Không cam lòng, bản Vương không cam lòng a a a!” Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà, rống lên, ánh mắt tột độ thê lương, “Đây chẳng lẽ thực sự là số mệnh của ta sao?”
Cô Thần trở về, đứng ở cửa nhìn cậu, chó con cũng sung sướng chui ra, vây quanh cậu vui đùa, Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn nó, quát: “Cút…”
Chó con đang vui vẻ bỗng cứng đờ, yên lặng chui lại vào trong. Cô Thần há hốc mồm, “Hạo Hạo…”
“Ngươi cũng cút…”
Cô Thần bất đắc dĩ nhìn cậu, đi vào kéo cậu đứng lên, “Đi thôi, ra ngoài đi dạo.”
“Không đi, bây giờ bản Vương không có hứng.”
Cô Thần vẫn kéo cậu ra ngoài, “Không sao, hãy để tiểu thiếp bồi ngài, ngài sẽ có hứng.”
“Hừ, ngươi đâu có nghe lời được như đại phòng, ủa, mà hình như gần đây không có thấy hắn, hắn ở đâu rồi?”
“Không biết.” Cô Thần nghĩ nghĩ. “Cậu ta từ sự việc lần trước đến giờ vẫn không thấy đi ra.”
“Ân.” Long Tuấn Hạo vô thức đi tới phía tiểu viện của Thúc Văn. “Rốt cuộc hắn làm sao vậy? Thế nào lại thành ra như vầy?”
“Em biết đấy, có một số phần tử trí thức bởi vì quá chấp nhất với kiến thức mà khiếm khuyết một số kỹ năng sinh tồn.” Cô Thần kiên trì giải thích. “Ví dụ như nếu để cậu ta ở nhà một mình, ngay cả làm sao sống qua ngày cậu ta cũng sẽ không biết.”
Long Tuấn Hạo ngây ngốc gật đầu. “Tiếp tục.”
“Hết rồi.”
“Hết rồi?” Long Tuấn Hạo há to miệng: “Sau đó hắn liền điên rồi?! Nói giỡn đó hả, sao mà yếu đuối quá vậy?!”
“Đành chịu thôi, em cứ nghĩ, cậu ta ở nhà vốn là cậu ấm, lại chẳng ham thích cái gì, chỉ vùi đầu vào nghiên cứu cái này cái nọ, lại là cực kỳ yêu thích, tất cả sức lực đều cống hiến cho nghiên cứu, theo như ba mẹ cậu ấy nói thì cậu ta từng ngất xỉu vài lần trong khi nghiên cứu, bởi vì quá chuyên chú, cho nên cậu ta chẳng quan tâm đến thứ gì cả, nhưng thành quả cuối cùng lại thất bại, cậu ta chịu không nổi cú sốc này là chuyện bình thường thôi.” Cô Thần giải thích. “Trên đời có một loại người luôn chấp nhất với một cái gì đó, dù có chết cũng không chịu thả ra, Thúc Văn chính là loại người này, chỉ có điều năng lực tiếp nhận quá thấp, nhưng cũng phải công nhận, cậu ta là kẻ có tài.”
Long Tuấn Hạo kinh ngạc gật đầu. “Hèn gì ngươi nói hắn không có gì để điều tra.”
“Đúng vậy, cho nên lúc trước chúng ta xác thực là đánh cuộc.”
Long Tuấn Hạo vô thức rụt cổ. “Đừng nói tới chuyện lần trước nữa…”
“… Được rồi.”
Long Tuấn Hạo xoa cằm, bỗng nhiên thì thào, “Thúc Văn, Thúc Văn… Tên này đúng là hợp với hắn, giống như một lời nguyền rủa vậy…” Cậu nhìn lại tiểu viện, buông tay Cô Thần. “Được, quyết định rồi, bản Vương hôm nay muốn đi sủng hạnh đại phòng.” Cậu dứt lời liền quay đầu đi, Cô Thần đứng tại chỗ nhìn cậu đi ngày càng xa, đáy mắt càng ngày càng tối.
.
“Hi…” Lê Hiên bởi vì bà xã mà tinh thần lao lực quá độ, đang định đi tìm bạn bè để kể khổ, ai dè vừa bước vào đã nhìn thấy ánh mắt này của Cô Thần, liền đem lời định nói nuốt vào, thay bằng lời đứng đắn. “Này, cậu rốt cục quyết định trở về?”
Cô Thần gật đầu, ánh mắt kiên định. “Tôi phải triệt để giải quyết chuyện này.”
“Mặc dù tôi cũng rất muốn chúc cậu thành công… nhưng mà…” Lê Hiên nhìn cậu. “Cậu cẩn thận, Lôi Nham thật sự quyết tâm xử lí cậu.”
“Đành vậy, tôi cũng sẽ đánh cuộc một lần.” Cô Thần nhìn anh, “Trong thời gian này, nhờ cậu chiếu cố Hạo Hạo, canh chừng cậu ấy.”
“Biết rồi, nói gì thì nói, cậu ta cũng là cây rụng tiền của tôi mà.”
Cô Thần gật đầu. “Tôi đi đây.”
“Chờ chút!” Lê Hiên nhanh chóng ngăn anh lại.
Cô Thần kinh ngạc quay đầu. “Sao?”
Lê Hiên gục lên vai anh bắt đầu khóc lóc, “Cậu nói xem, tại sao tôi lại có một bà xã phá tiền như vậy a a a! Tôi phá sản thì phải làm sao bây giờ a a a! Tôi muốn chết a a a!”
“…” Cô Thần nói. “Ai bảo cậu yêu cậu ta.”
“Đúng vậy, tôi yêu cậu ấy.” Lê Hiên đẫm lệ, bi phẫn rống, “Nhưng mà tôi cũng yêu tiền a a a!”
“…” Cô Thần đồng tình vỗ vai anh, “Yêu tiền tới mức độ này như cậu cũng không dễ, nhưng cậu vẫn phải lựa chọn.”
“Không.” Lê Hiên nắm tay áo anh lau nước mắt. “Tôi chọn cái thứ ba, tôi muốn diệt tên quạ đen đó đi, mấy năm nay tôi chịu đủ rồi, cậu đi với tôi đi, đừng nói cậu không muốn.”
“Tôi cũng muốn lắm.” Cô Thần giật tay áo ra, bất đắc dĩ nói, “Nhưng chờ tới khi chúng ta diệt xong, chúng ta cũng sắp chết rồi, Túc Tòng nếu như dốc toàn lực cậu chống lại được sao? Cậu đừng quên người ta gọi cậu ấy là gì.”
“Bỉ ngạn đỏ…” Lê Hiên lẩm bẩm. “Mạn Châu Sa hoa.”
“Nghĩa là loài hoa tử vong.” Cô Thần bổ sung, lần thứ hai đồng tình vỗ vai anh, quay đầu bước đi. Lê Hiên tuyệt vọng nhìn bóng anh xa dần, lau nước mắt, ngẩng đầu lên, lẫm liệt hiên ngang chạy về tiểu viện, chuẩn bị tiếp tục khuyên nhủ bà xã nhà mình.
.
Long Tuấn Hạo đi vào phòng Thúc Văn liền sợ hãi, trong phòng đồ đạc vứt lung tung, hỗn loạn, mà Vương phi của cậu thì đang ở giữa đỗng hỗn độn ấy lay hoay làm cái gì đó, có vẻ rất nhập tâm, cậu há miệng gọi, “… Vương phi?”
Thúc Văn hoàn hồn quay đầu, vừa thấy cậu liền ngượng ngùng gọi, “Phu quân.”
“Ai ai.” Long Tuấn Hạo ngạc nhiên nhìn một đống linh tinh trong phòng. “Đây là cái gì? Phản ứng dây chuyền?”
Thúc Văn ngẫm nghĩ. “Không biết, bày ra chơi, người xem.” Cậu chỉ vào một quả cầu sắt, chậm rãi đẩy nó xuống. “Quả cầu này trượt xuống đẩy ngã tấm gỗ, tấm gỗ tác động đến sợi dây, sau đó…” Cậu lôi kéo phu quân mình, vừa đi vừa giải thích, biểu tình hưng phấn.
Long Tuấn Hạo nhìn dây chuyền liên tục hoạt động cũng thấy thích thú, mặc cho cậu lôi kéo. Thúc Văn tiếp tục đi. “Sau đó đi tới đây, em treo một cái chậu lớn đổ đầy nước, chỉ cần cây gỗ này bị đụng trúng sẽ tác động bộ phận then chốt, nước trong chậu sẽ…” Cậu còn chưa nói xong, chậu nước trên đầu đã đổ cái ào xuống.
Hai người im lặng một giây, Thúc Văn lau nước trên mặt đi, nói tiếp. “Sẽ lập tức đổ xuống.”
“…” Long Tuấn Hạo cũng lau đi nước trên mặt, chậm rãi quay đầu nhìn cậu, không ngừng lặp lại trong đầu, bình tĩnh, bình tĩnh, đây chính là ân nhân cứu mạng của mình.
Thúc Văn thấy cậu nhìn sang lại ngượng ngùng, cứ như người làm cho cậu và phu quân cậu miễn phí tắm rửa không phải là cậu. “Phu quân, người thấy thế nào?”
Long Tuấn Hạo hít một hơi thật sâu, tay run run, vỗ vai cậu, càng vỗ càng mạnh tay. “Đứa nhỏ không may này…” (倒霉孩子nghĩa là đứa trẻ bị nguyền rủa, ý bạn ấy là cái tên Thúc Văn là cái tên nguyền rủa giống như bạn ấy đã nói ở trên)
“A?”
“Không có gì.” Vị Vương gia nào đó yên lặng đi ra ngoài. “Y phục của bản Vương ướt rồi, phải trở về thay, ngươi cũng thay nhanh đi, đừng để bị bệnh.”
Thúc Văn nhu nhược hành lễ ở phía sau, “Vâng, phu quân.”
Long Tuấn Hạo quay về đổi quần áo, nhìn trái nhìn phải một hồi vẫn không thấy Cô Thần đâu, cắn ngón tay suy nghĩ, lẽ nào là tới chỗ Vu Ngạo? Cậu cau mày đi qua.
Vu Ngạo đang nằm truyền nước biển, sắc mặt tái nhợt, thấy cậu tới thì cười cười. “Vương gia.”
“Cô Thần có tới đây không?”
Vu Ngạo lắc đầu.
Long Tuấn Hạo nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, đi qua ngồi bên giường, thở dài “Tại sao ngươi phải đỡ phát súng ấy?” Tên cầm thú ấy mà chết là xong rồi.
Vu Ngạo nở nụ cười, cậu vốn đã có khuôn mặt đẹp rất tà khí, nụ cười này lại khiến mặt cậu sáng bừng lên. “Bởi vì tôi yêu anh ấy, nếu như không đỡ, anh ấy sẽ chết mất.”
Long Tuấn Hạo nhìn ra thứ gọi là hạnh phúc ở trong đôi mắt ấy, nghĩ thầm nếu có một ngày ngươi được giải thôi miên mà vẫn còn nhớ tới chuyện lúc này chắc chắn sẽ hận tên cầm thú kia chết luôn, sau đó sẽ hận chết cậu, ai bảo cậu miệng tiện đưa ra chủ ý điên khùng này. Long Tuấn Hạo thử hỏi, “Nếu như cầm thú chết, ngươi sẽ thế nào? Khục, đừng nhìn ta với ánh mắt đáng sợ ấy, ta chỉ nói lỡ như, lỡ như thế a.”
Vu Ngạo chậm chạp thu hồi ánh mắt, “Không biết.” Cậu suy nghĩ một chút. “Có thể… sẽ đi theo anh ấy cũng nên…”
Long Tuấn Hạo run lên, tự thấy mình làm bậy rồi, rốt cuộc cậu đã làm cái gì thế này.
“Vương gia?”
“À, không có gì.” Long Tuấn Hạo hoàn hồn. “Vậy, nếu Cô Thần không ở đây, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Cậu nói xong liền bật dậy, mở cửa ra ngoài, vừa mở xong lại đứng ngây ngẩn ở đó.
Chỉ thấy Hà Thiên Phàm, Hà đại cầm thú đang đứng tựa vào tường hút thuốc, không biết đã nghe được bao nhiêu rồi, anh ngẩng đầu, khói thuốc lượn quanh mờ ảo, chậm rãi che khuất tầm nhìn của cậu.
Long Tuấn Hạo há miệng: “… Cầm thú?”
Hà Thiên Phàm liếc nhìn cậu một cái, dập thuốc, không nói tiếng nào, đi vào phòng.
Long Tuấn Hạo nhìn bóng lưng anh biến mất sau cánh cửa, cậu nghĩ cầm thú này hình như có gì đó thay đổi, lại không biết là thay đổi cái gì, cậu hoang mang nghĩ, đoán là cần tìm người phân tích hộ mình, liền quay đầu đi tìm tiểu thiếp nhà cậu – Cô Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.