Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 59: Cúi chào – Cảm ơn – Kéo màn




Long Tuấn Hạo tuyệt vọng đi theo Túc Tòng trong con ngõ nhỏ âm u, không thấy lối ra, cuối cùng cam chịu ngồi bệt xuống đất, suy yếu nói, “Ngoan, ngươi đi đi, bản vương quyết định đời này sẽ ở đây.”
“…” Túc Tòng nói, “Đứng lên, chúng ta sắp ra rồi.”
“Bản vương không tin ngươi nữa.” Long Tuấn Hạo tiếp tục suy yếu nói, “Ngươi nói câu này bao nhiêu lần rồi, bản vương tình nguyện ở đây còn hơn là đi theo ngươi, mệt chết mất.”
Túc Tòng cúi đầu nhìn cậu, thử hỏi, “Vậy… cậu dẫn đường?”
“Đừng, bản vương không quen địa bàn lỡ như đi lầm vào đại bản doanh của sát thủ thì làm sao giờ? Ngươi có giỏi mấy cũng vô dụng a, song quyền nan địch tứ thủ nha.”
“…Vậy cậu muốn sao?”
“Ở đây chờ người.” Long Tuấn Hạo chỉ lên trời. “Ngươi nghe, đã không còn tiếng súng và tiếng xe cảnh sát nữa, Cô Thần mang người đến tiếp viện rất nhiều, mà sau đó ngươi còn xử một đám sát thủ nữa, nên bọn Cô Thần rất có thể đã thắng. Nếu hắn không bị cảnh sát thúc thúc mang đi, phát hiện chúng ta mất tích, nhất định sẽ phái người đi tìm chúng ta, cứ chờ đi.”
Túc Tòng nghĩ nghĩ, hỏi, “Cậu đã đoán chắc Cô Thần thắng rồi thì còn đâu cái gọi là đại bản doanh sát thủ?”
Long Tuấn Hạo ai thán lắc đầu, “Sai, ta chỉ nói bọn họ thắng, chứ chưa nói sát thủ chết sạch, lỡ như chúng ta gặp phải đám sát thủ còn lại đang cùng đào tẩu thì sao?”
Túc Tòng nhìn cậu nửa ngày, chậm rãi nói, “May mà cậu không phải Túc Thanh.”
“Tất nhiên rồi, ca ca ngươi quá thần kỳ đi, nếu như ta là hắn đã tự tay cầm dao đâm chết chính mình cho rồi, bằng không sớm muộn gì cũng trù chết chính mình.” Long Tuấn Hạo đấm cái chân tê rần, chân thành khuyên bảo từ đáy lòng, “Ngươi cũng nghỉ một chút đi, lúc nãy ta cũng chỉ là làm giả thiết, lỡ như họ thực sự bị cảnh sát thúc thúc mang đi thật, không biết đến lúc nào mới có thể…” Cậu nói đến đây thì dừng lại, bởi vì lúc này Túc Tòng móc di động ra gọi điện, chỉ một lát đã dập máy. “Bọn họ thắng, hơn nữa cũng không bị cảnh sát mang đi, lập tức qua đây.”
Long Tuấn Hạo sững sờ nhìn di động của anh, im lặng một lúc lâu mới nói. “…Công nghệ cao gì gì đó đúng là tiện lợi, quá nhục, nhục chết được, làm bản vương tự dưng tốn một đống tế bào não không đâu.”
“…”
Cô Thần quả nhiên tới rất nhanh, từ xa đã thấy người ngồi dưới đất cầm cái que vẽ vòng tròn, nhìn tội nghiệp muốn chết, anh vội vàng chạy qua, “Hạo Hạo!”
Long Tuấn Hạo ở quán bar uống là cocktail có thành phần rượu rất cao, vốn là đã say từ sớm, dù nói là sát thủ tới đã làm tán đi men say, nhưng trong lúc chạy trốn đã phí không ít sức lực, lúc này khi thả lỏng xuống thì cảm thấy buồn ngủ không chịu được, gần như sắp ngã xuống đất cuộn người lại mà ngủ, nhưng đúng lúc này, hắn nghe được tiếng của nam nhân nhà mình, tinh thần liền lập tức phấn chấn, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nước mắt lưng tròng nhìn Cô Thần, bi phẫn lên án, “Ngươi sao có thể tùy tiện đem ta giao cho một tên mù đường?!”
“…” Túc Tòng lập tức mỉm cười nhìn cậu, gió lạnh thổi qua từng trận.
Cô Thần vội vàng đứng ra che trước mặt Túc Tòng, lo lắng nhìn người ngồi dưới đất, “Có chỗ nào bị thương không?”
“Không có.” Long Tuấn Hạo hít hít mũi, đưa tay ra cho anh, “Nè, kéo ta đứng lên, mệt lắm rồi.”
Cô Thần kéo cậu lên, kéo luôn vào lòng ôm thật chặt, xoa đầu cậu, “Ngoan, chúng ta về nhà.”
“Ân.” Long Tuân Hạo bám lên người anh, cọ trong lòng anh. Cô Thần bị cậu cọ ngứa ngứa, thật muốn mang cậu về làm ít việc, bèn kéo cậu trở về.
Lôi Nham cũng đi theo qua, vẫn luôn đứng một bên im lặng nhìn hết thảy, hai ngày ở chung với Long Tuấn Hạo làm anh có cảm giác kỳ quái, mặc dù hầu hết thời gian anh đều im lặng không nói, nhưng cũng không có bất cứ cảm xúc mặt trái nào, mà trọng yếu nhất phải là dù lúc này bảo anh giết cậu… anh cũng không làm được nữa. Anh vẫn luôn không hiểu được thái độ của mình với cậu là gì, mà lúc này thấy hai người ôm nhau rốt cuộc anh đã hiểu, anh khó chịu, rất khó chịu, tự dưng nhảy đâu ra một tên đăng đồ tử (kẻ háo sắc) tới ôm ấp em trai của anh?
Cho nên, khi Long Tuấn Hạo bị Cô Thần kéo đi về thì thấy anh cậu mặt lạnh nhìn cậu, không nói lời nào, cậu liền bổ nhào lên. “Anh~”
Lôi Nham đáp một tiếng, rồi kéo Long Tuấn Hạo đi luôn dưới ánh mắt cứng ngắc của Cô Thần, tâm tình bỗng chốc tốt lên.
“…” Cô Thần càng nghĩ càng thấy không đúng, anh nhìn hai người phía trước, đi lên bên cạnh Long Tuấn Hạo, ba người, song song mà bước. Trong con ngõ này có một số chỗ đổ nát, chướng ngại vật thường xuyên xuất hiện, nếu ở hai bên còn dễ, có khi nằm ở ngay giữa đường khiến cho Long Tuấn Hạo phải đi đường vòng. Mỗi lần như vậy, Cô Thần liền muốn kéo cậu qua bên mình, nhưng lần nào cũng sẽ bị Lôi Nham giành lấy trước, anh yên lặng nhìn tay mình giơ ra giữa chừng, bắt đầu nghĩ sự tình càng ngày càng không đúng rồi.
Long Tuấn Hạo lại chẳng cảm thấy gì, vui vẻ bước đi. “Anh, chúng ta còn trở lại quán bar không? Ta còn chưa uống xong ly cocktai nữa.”
Lôi Nham nghĩ nghĩ một chút, sau đó lắc đầu, “Đóng rồi.”
Long Tuấn Hạo nghĩ cũng phải, nơi ấy vừa bị bắn xong mà không đóng cửa mới lạ, liền nói, “Chúng ta có thể đi chỗ khác mà?”
Lôi Nham lại nghĩ, lại lắc, “Sát thủ.”
Long Tuấn Hạo biết ý là sát thủ lần này không biết còn lại bao nhiêu, liền rụt cổ, cậu cũng không muốn phải trải qua chuyện vừa rồi thêm một lần nữa, đành phẫn hận nói, “Được rồi, vậy chúng ta về nhà?”
Lôi Nham gật đầu.
“Vậy ta ăn mì gói, tối ta còn chưa ăn no.”
Lôi Nham còn chưa trả lời, Cô Thần đã mở miệng trước, quả quyết nói, “Không được, đói bụng thì ăn cái khác, cái đó không dinh dưỡng.”
Lôi Nham quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, Long Tuấn Hạo hai mắt ngập nước chờ mong nhìn anh. “Anh, ăn một hai lần đâu có sao, ăn mì gói đâu có chết người đâu đúng không?”
Lôi Nham còn đang suy tư.
Long Tuấn Hạo càng thêm kỳ vọng nhìn anh. “Anh à~”
Lôi Nham gật đầu. “Có thể.”
Vẻ mặt Cô Thần đông lại ngay tức khắc, yên lặng quay đầu nhìn Long Tuấn Hạo, ánh mắt ôn nhu như nước. Long Tuấn Hạo lập tức rụt cổ, chậm rãi cọ qua chỗ Lôi Nham, cầm tay áo anh kêu, “Anh…”
Lôi Nham nhìn bọn họ một cái, đứng lên chỗ Long Tuấn Hạo ngăn đường nhìn của Cô Thần, thuận tiện liếc xéo anh một cái, Cô Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn quay về tới đại trạch Lôi gia, cha mẹ anh đã biết tình huống đại khái, giờ chỉ còn xem Lôi Nham, xem anh sẽ có quyết định thế nào, dường như cũng muốn quan hệ ba người hòa hoãn, nhưng lại không biết làm sao mở miệng.
“Cha mẹ.” Long Tuấn hạo vừa mở cửa liền vội vã nhào qua, thành khẩn nhìn bọn họ, “Ô ô ô, các ngươi nghe ta giải thích, các ngươi hiểu lầm rồi a!”
Hai người sững sờ gật đầu, “Chúng ta đã nghe Cô Thần nói rồi.”
Long Tuấn Hạo hai mắt lấp lánh, yếu ớt đưa tay, “Vậy… các ngươi tin ta rồi?”
Hai người kia tiếp tục gật đầy, Long Tuấn Hạo liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, rồi chạy như điên lên lầu.
Hai người nhìn bóng dáng cậu biến mất, xong đó chuyển tầm nhìn trở về. Lôi Nham không hề để ý đến ánh mắt của họ, chờ tới khi Long Tuấn Hạo chạy từ trên lầu xuống thì lấy mì gói cậu mang xuống phân phó nhà bếp đi làm, cha mẹ anh thấy thế đều kinh ngạc không ngớt, không tự chủ được mà nhìn Cô Thần, ý tứ trong mắt rõ ràng là – Con xác định hai người họ có cừu oán?
Vẻ mặt Cô Thần càng cứng ngắc hơn, một chữ cũng không nói. Vì vậy Long Tuấn Hạo dưới tràng cảnh im lặng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, thỏa mãn ăn một tô mì gói, cuối cùng thở ra một hơi. “Ngon thiệt là ngon… quả nhiên mì gói cũng là một tồn tại thần kỳ, mà… các ngươi nhìn ta làm gì?”
“…” Mọi người lại càng trầm mặc.
Cô Thần bóp trán, dẫn đầu mở miệng, “Khuya rồi, đều đi ngủ thôi, có gì mai hãy nói.”
Cha mẹ anh liếc nhau, nghĩ bầu không khí cũng không đến nỗi giương cung bạt kiếm, liền mặc kệ bọn họ, Long Tuấn Hạo nhìn Cô Thần, lại nhìn Lôi Nham, cuối cùng chỉ mình, “Còn ta?”
“Em cũng đi ngủ.” Cô Thần kéo cậu, ôn hòa nói, “Anh với em một phòng.” Anh cần phải tính sổ với cậu một phen.
Long Tuấn Hạo trực giác thấy mình sắp gặp chuyện không may, vội vàng quay đầu tìm trợ giúp. “Anh ơi…”
Lôi Nham đang đứng ngay cạnh cậu, nghe cậu kêu liền kéo tay cậu, nhìn Cô Thần, bình tĩnh nói ra hai chữ, “Chia phòng.”
“…” Cô Thần tức đến trán nổi gân xanh, rốt cuộc chịu không nổi hỏi, “Rốt cuộc ai là em anh?”
Lôi Nham không cần nghĩ liền nói. “Cậu ấy.”
“…” Cô Thần hít một hơi thật sâu, “Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
“Ừ.”
Vừa dứt lời hai người đồng thời cùng buông Long Tuấn Hạo ra. Vương gia cắn môi nhìn trái nhìn phải, thấy khí trường của hai người này quá sức kinh khủng, nên lập tức chạy đi, run rẩy bò lên lầu, mà hai người có huyết thống quan hệ nhưng kỳ thực không có một chút tình cảm anh em thì cùng nhìn nhau một giây rồi cũng bước nhanh lên lầu, đi vào phòng làm việc rồi, cách một cái đóng cửa phòng, đi nói chuyện rồi.
Nội dung đàm phán đêm đó mọi người đều có các kiểu suy đoán, nhưng cuối cùng là gì thì ai cũng không biết, chỉ là, sau có người tự xưng là Vương gia từng lẻn đến phòng làm việc của Lôi Nham hỏi, “Cổ phần công ty của Cô Thần đều đưa cho anh cả rồi?”
Lôi Nham bình tĩnh gật đầu, sính lễ thì phải lấy nhiều một chút.
Vương gia hai mắt ngập nước nhìn anh, “Anh, ngươi muốn chúng ta sau này ăn không khí mà sống sao…”
“…” Lôi Nham liền im lặng mà lui về một nửa cổ phần, được rồi, anh an ủi mình, coi như là của hồi môn đi.
Vương gia lúc này mới thỏa mãn, vui vẻ hớn hở mà đi về. Hắn ở trong đại trạch Lôi gia một thời gian, mỗi ngày được hầu hạ ăn ăn uống uống, bị ủy khuất thì có Lôi Nham chống, rất thoải mái, nhưng dù sao hắn cũng phải quay về viện an dưỡng, một là, hắn phải về lăn lộn khóc lóc đòi người cha yêu nghiệt làm thủ tục xuất viện, hai là bởi vì nam nhân nhà hắn sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn nghĩ nếu còn ở nữa, cuối cùng cũng chỉ có bản thân phải chịu trận thôi.
Cô Thần thấy Long Tuấn Hạo thức thời như vậy thì rất thỏa mãn, liền lôi người về. Viện an dưỡng không có Vương gia thật sự rất yên tĩnh, giờ thấy cậu về mọi người đều nhìn nhau, vị đại gia khó hầu hạ này đã quay về rồi, cuộc sống của bọn họ lại bị đặt trên chảo nóng rồi a a a!
Long Tuấn Hạo để cho Cô Thần liên hệ với cha mình, nhưng người nọ đã sang Châu Âu, tạm thời không thể về, hắn cũng chỉ có thể ở lại viện an dưỡng một thời gian nữa, mà lúc này nghiên cứu của Thúc Văn vừa lúc tiến vào giai đoạn mấu chốt, hắn liền ngày ngày tẫn trách trông coi, tiếp tục phương pháp cây gậy và củ cà rốt, thành công đưa Thúc Văn lên bục nhận thưởng. Long Tuấn Hạo tự nhận là mình đã hoàn thành được một chuyện lớn, cực kỳ vui vẻ, lôi kéo Cô Thần ra tiểu đình uống rượu, Cô Thần cười nhìn cậu, “Vui vẻ đến vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, như vậy là ngay cả Thúc Văn cũng khỏi rồi, nghe nói Sở Kiên cũng đã xuất viện.” Long Tuấn Hạo híp mắt, nắm tay. “Ta xem tên tham tiền kia còn kiếm tiền ở đâu, oa ha ha ha ~”
“Không, chính bởi vì tất cả đều khỏi cho nên anh ta có thể đi quảng cáo.” Cô Thần chỉ vào các tiểu viện xung quanh. “Nhìn đi, có phát hiện gì không?”
Long Tuấn Hạo kinh ngạc quay đầu nhìn qua, thời gian trước cậu đều ở trong tiểu viện của Thúc Văn, đến sớm về muộn, sau đó lại đi dự thi cùng với Thúc Văn, thành ra cũng không biết rõ tình huống, lúc này nhìn mới thấy kinh dị, “Mấy… sân này… thế nào… thế nào mở cả rồi?!” Trước đây rõ ràng có mấy sân trống mà.
“Thì thế, bệnh nhân nhiều hơn rồi.”
“Bệnh nhân đâu ra?” Long Tuấn Hạo càng ngạc nhiên. “Sao ta không thấy?!”
“Tất nhiên có, ví như…” Cô Thần nhìn nhìn, chỉ. “Đó, em xem, không tới một vị sao?”
Long Tuấn Hạo kinh ngạc quay sang nhìn, thấy một cô gái xinh đẹp điên cuồng chạy tới giữa sân, phía sau theo một đám tùy tùng, cô gái đó chỉ vào một cái cây, giận dữ nói, “Cường đạo to gan, lão nương hôm nay phải mình trần xuất trận!” (ý là không mặc giáp mà ra trận -> dũng mãnh) Dứt lời xé áo chính mình, làm lộ ra một vùng trắng lóa.
Vương gia phun, Cô Thần quay đầu nhìn cậu, “Vừa nãy em nhìn thấy cái gì?”
“Ta… ta…” Long Tuấn Hạo ho khan vài miếng, yên lặng nhìn trời, “Ta thấy ánh dương quang, a, ánh dương quang thật chói mắt… làm ta hoa cả mắt.”
Cô Thần hài lòng gật đầu, Long Tuấn Hạo vẫn đang nhìn trời, Cô Thần quét sang bên kia nhìn, “Được rồi, có thể nhìn.”
Long Tuấn Hạo liền quay đầu, kinh khủng mà nhìn cô gái kia, một đám nhân viên điên cuồng vây xung quanh cô, cô thì điên cuồng xé đồ xuống, mà bên ngoài đoàn người có một người đàn ông, ông ta lau máu mũi nói, “Bà xã, hào sảng! Bà xã, đàn ông đích thực!”
“…” Long Tuấn Hạo nói. “Quả nhiên là giống mới…”
“…”
“Yo, Vương gia, đã lâu không gặp.”
Hai người quay đầu thì thấy La Dịch và Sở Kiên đang tới, Sở Kiên sợ hãi nhìn chằm chằm bên ngoài, sau đó thì thào, “Tôi trước đây tuyệt đối không phải như vậy…”
La Dịch vội vàng gật đầu, ôm cậu ăn đậu hủ, “Đúng đúng, anh làm chứng, chắc chắn không như thế.”
Sở Kiên hài lòng ừ một tiếng, đẩy anh ra, ngồi xuống nhìn Long Tuấn Hạo. “Chừng nào thì cậu nói cho tôi bí mật của Lôi Nham?”
Long Tuấn Hạo không đáp mà hỏi lại, “Ngươi bây giờ quay lại làm cảnh sát rồi?”
“Không có, tôi còn chưa xuất viện mà.” Sở Kiên nhíu mày, “Nhưng nghe nói muốn làm lại cũng khá phiền phức.”
Long Tuấn Hạo nhìn La Dịch, người sau cười ha hả gật đầu, cậu lập tức hoài nghi. La Dịch vội ho một tiếng, sáng suốt mà nói sang chuyện khác, “Vương gia, ngài sau khi xuất viện có tính toán gì không?” Anh âm thầm lau mồ hôi, nghĩ tất nhiên là phiền phức, làm sao anh để bà xã lại làm cái nghề nguy hiểm vậy được? Giờ chỉ có thể kéo dài thời gian, kéo được bao nhiêu thì kéo.
“À, còn chưa quyết định…” Long Tuấn Hạo nói, “Nhưng bản vương dù sao cũng phải vào xã hội, hẳn là phải tìm một công việc, tốt nhất là thứ ta biết, dễ làm, lương phải cao…” Cậu nói đến đây thì dừng lại, hai mắt sáng ngời, “Cô Thần, ta quyết định rồi, ta muốn làm bác sĩ ở đây, thu về toàn bộ viện phí của ta lúc trước!”
Cô Thần không có một chút ngoài ý muốn khi nghe quyết định này của cậu, gật đầu, “Có thể, em có kinh nghiệm, không chịu mệt.”
“Đúng!” Long Tuấn Hạo nắm tay, “Ta muốn kiếm tiền bù về, oa ha ha ha ~”
Sở Kiên bỗng nhướn mày, “Lương rất cao?”
Long Tuấn Hạo yên lặng đưa tay chỉ, Sở Kiên ngẩn ra, rồi vỗ đùi một phát, “Được, tôi quyết định rồi, trước khi được gọi về tôi cũng sẽ làm ở đây.”
La Dịch cầm tay anh, kích động như điên, “Bà xã, anh ủng hộ em!”
Sở Kiên gật đầu, cùng Long Tuấn hạo hẹn tí nữa đi tìm Lê Hiên, đối với Lê Hiên mà nói, hai vị này là biển quảng cáo sống, tất nhiên vui vẻ đồng ý, dù sao gã cũng phải tìm thêm bác sĩ nên thuận tiện gật đầu luôn. Sao? Cậu nói họ chưa từng học y cũng không tốt nghiệp y khoa? Hừ, mấy cái đó đối với Lê Hiên hoàn toàn không quan trọng.
Vì vậy, khi mọi người cứ nghĩ là có thể tiễn bước hai vị thì lại thấy bọn họ quay trở về, không chỉ có trở về, mà còn tiếp tục lấy phương thức đặc biệt của mình tại họa quần chúng.
Lê Hiên thấy trong viện nhét chật ních bệnh nhân, cực kỳ thỏa mãn, liền chuẩn bị tuyển thêm nhân viên, thuận tay về phòng viết thêm kế hoạch, đầu đề là, “Cần tăng bao nhiêu viện phí để có thể đủ tiền mở rộng viện.” Anh vẫn cứ tìm mọi cách kiếm tiền, thuận tiện nuôi một bà xã phá sản.
Hà Thiên Phàm cũng quay lại, sau khi biết Vu Ngạo bị thương là giả liền xù lông, nhưng anh không thể về ngay lúc đó, vì anh còn phải nằm trên giường tới vài ngày, đợi cho tên hỗn đản nào đó biến về nấm hương mới có thể phẫn hận chạy về, còn treo một tấm biển lên trước cửa lớn của viện an dưỡng, phía trên viết “Vu Ngạo và nấm hương không được vào”.
La Dịch tiếp tục làm cảnh sát, thỉnh thoảng lén lút buôn lậu vũ khí, tiền kiếm được toàn bộ nộp lên, thuận tiện quỳ lên tấm giặt quần áo vài ngày.
Túc Thanh thành công thanh trừ thế lực nguyên lão trong gia tộc, hôm nay nắm quyền liền ôm Túc Tòng vào lòng, không ai dám nói nửa chữ.
Thúc Văn cũng đã xuất viện, giờ cậu đã biết phải thích hợp nghỉ ngơi, khi có thời gian rảnh cũng qua viện an dưỡng chơi một lát. Công trình nghiên cứu của cậu đem tới một đám bạn mới, có xấu có tốt, cái tên xấu xa thì cả ngày quay xung quanh cậu, theo tới cả viện an dưỡng, Thúc Văn không để ý tới anh ta, nhìn hồ nước xuất thần, thì thào, “Lúc trước nam nhân của tôi chỉ cần nói một câu tôi liền nhảy xuống…” Cậu còn nói chưa xong người bên cạnh đã cọ tới, “Thân mến, vậy có tính là gì, tôi cũng nhảy được.” Dứt lời liền nhảy xuống.
Thức Văn thì thào nói cho hết lời, “Nhưng lúc đó đầu tôi không bình thường…” Cậu nhìn chằm chằm xuống hồ, “Như vậy, người này đầu óc cũng không bình thường…” Lập tức quay đầu bỏ đi.
Người dưới hồ vội vã bò lên, tiếp tục đuổi theo phía sau, “Thân mến…”
Cô Thần và Long Tuấn Hạo lúc này đang nghỉ ngơi ở tiểu đình, Vương gia nhìn hai người bọn họ kinh ngạc nói, “Thì ra ái phi của ta cũng có mùa xuân nha!”
Bọn họ nằm trên ghế nằm, Cô Thần ôm cậu từ phía sau, nghe vậy xoa đầu cậu, “Chỉ có một đầu là nhiệt.”
“Kệ chứ, tình yêu mà, luôn phải có một người chủ động mới được.”
“A, em nói đúng.”
Túc Tòng gần đây bị Túc Thanh làm cho cả người đều đau nhức, bất đắc dĩ phải chạy tới viện an dưỡng tị nạn, lúc này cũng đã ở trong đình, dựa vào lan can mà nhìn ra xa, nhìn cảnh sắc trước mặt, trầm mặc thật lâu bỗng mở miệng, Long Tuấn Hạo lé mắt nhìn, bản năng nghĩ người này chuẩn bị xướng khúc, nhưng chờ chờ hoài, ngược lại nghe một giọng nam âm trầm thấp vang lên.
Khi sự mê đắm đã qua
Nếu còn giữ được tình yêu và sự chân thành
Hay vẫn còn sống, nhưng lại rõ ràng cảm nhận sự yên nghỉ thâm trầm và hắc ám như cái chết…
Thanh âm của cậu rất êm tai, dễ đi vào lòng người, khiến cho người đồng cảm, Long Tuấn Hạo nghe xong cực kỳ thô lỗ mà khà một hơi, xoay người ôm Cô Thần ngủ.
Đôi mắt ôn nhu ấy lúng liếng mà ẩn sâu tình ý
Mà sự tưởng tượng còn lại
Bùng cháy và biến thành nguồn nguyên liệu của ngọn lửa vô hình
Cũng đã đủ rồi
Nếu anh mãi thủy chung không thay đổi
Long Tuấn Hạo rụt vào lòng Cô Thần, nhỏ giọng thì thào: “Cái gì mà rối loạn vậy?”
Cô Thần cười hôn lên trán cậu, “Thơ của Shelly.”
“Ờ…”
Mỗi khi qua một mùa ngủ đông
Hoa Tử La Lan sẽ lại xuất hiện lần nữa trong rừng
Đất trời và biển cả
Vạn vật đều sẽ tỉnh lại
Chỉ trừ có thứ đã cho vạn vật hình dạng, sự sống và tình yêu
Vương gia tiếp tục thì thào, “Nghe không hiểu…”
Cô Thần xoa xoa đầu cậu, không trả lời.
“Cô Thần…”
“Ừ?”
“Giờ ta nghĩ có thể xuyên qua như vậy cũng không tồi.”
Cô Thần cười lên, “Còn anh thì nghĩ lúc trước giết cậu ta cũng không tồi.”
“Hừ, dù ta không xuyên qua ngươi cũng vẫn giết hắn thôi.” Long Tuấn Hạo bám lấy người anh, vùi vào lòng anh, “Ta mệt, ngươi bảo hắn đừng đọc nữa.”
“Cậu ấy đọc xong rồi.”
“Thật không, hừ, thơ còn chẳng hay bằng bản vương làm.”
“Ồ? Ví dụ như.”
“Hoa tạ hoa phi hoa mãn thiên(1)…”
“Ngoan, ngủ đi.”
“…” Cô Thần không nói gì ôm cậu vào lòng, người này luôn trách người khác như con thiêu thân, thực ra cậu mới chính là con thiêu thân to nhất, nhưng cũng bởi vì vậy mà cuộc sống mới càng thú vị, càng phong phú đa dạng.
“Này, có thể quen em thật tốt.”
“…”
“Cư nhiên ngủ mất rồi… Được rồi, chờ em tỉnh lại anh lại nói với em.”
Long Tuấn Hạo mơ mơ màng màng đổi tư thế, hình như cậu đang mơ, mơ thấy viện an dưỡng lúc mới đầu, bọn họ điên cuồng, biến thái, động kinh, mỗi người lấy một phương thức đặc biệt của mình để giải thích cuộc sống, bọn họ hi hi ha ha, tiếng cười râm ran, giao hòa thành một vùng biển rộn rã… cậu đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, bật mình ngồi dậy, “Cô Thần, Cô Thần!”
Cô Thần bị cậu làm cho hoảng sợ, vội vàng hỏi, “Sao vậy?”
Vương gia kích động hô to, “Chào cảm ơn! Mau nhanh chào cảm ơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.