Chập tối, Ôn Chủy Vũ nhận được hai triệu tệ do ông Ngô trả lại, cũng biết được Ôn lão tiên sinh bên kia đã thu xếp mọi chuyện êm xuôi.
Tối hôm đó, tâm trạng của ông Ôn không tệ, còn bảo cô cùng ông ấy uống một tí rượu.
Ôn Chủy Vũ thấy ông nội đã có tinh thần trở lại, vẫn đứng vững sau cú sốc lần này thì trong lòng cô đã yên tâm hơn nhiều. Ôn Chủy Vũ có hơi nghi hoặc, cả đời này của ông đã vượt qua biết bao sóng to gió lớn, sự việc lần này đối với ông mà nói cũng không tính là gì, hơn nữa lại chẳng phải chuyện gì tốt đẹp nhưng bây giờ trông ông lại giống như vừa gặp được hỉ sự. Cô tìm Triển Trình lén lút dò hỏi: "Lão tiên sinh có chuyện gì vui sao?"
Triển Trình nói với cô: "Chiếc bình thiên cầu của lão tiên sinh là do đại tiểu thư tìm lại được."
Ôn Chủy Vũ lập tức nhỏ giọng: "Chuyện của Diệp Linh chú chưa nói cho ông nội con biết đó chứ?"
Cô vẫn còn lo nghĩ về món nợ ân tình của Diệp Linh. Ơn nghĩa ấy mà, có vay có trả, có tới có lui, cô thấy Diệp Linh việc lớn việc nhỏ đều làm ổn thỏa, không giống như phường đại gian đại ác không thể qua lại gì đó, có cơ hội vẫn phải báo đáp nàng ta. Ôn Chủy Vũ sợ nếu để lão tiên sinh biết được chiếc vòng thì chắc chắn ông sẽ khó chịu trong lòng.
"Công việc là do đại tiểu thư giải quyết, có chuyện gì thì tôi sẽ báo lại với đại tiểu thư."
Ôn Chủy Vũ lại hỏi đến chuyện liên quan đến tiệm đồ cổ kia. Bọn họ và lão tiên sinh qua lại với nhau nhiều năm vẫn không có vấn đề gì, lần này tự dưng lại ồn ào đến thế.
Triển Trình nói với cô, ông chủ cửa hàng đồ cổ thấy ngài Ôn Thời Tập bỏ ra nước ngoài, tài sản của ông cụ chẳng còn sót lại bao nhiêu, giậu đổ bìm leo, có cơ hội tốt nên muốn kiếm chát một khoản. Chủ cửa tiệm còn dò la xung quanh, biết Diệp Linh là người làm cho Ôn Thời Tập phá sản bỏ trốn, làm sao có thể đưa tay giúp đỡ hai ông cháu cô.
Ôn Chủy Vũ nghe đến đoạn ông chủ kia thăm dò Diệp Linh, thì biết ông ta là người thạo tin. Trước khi làm việc này thì ông ta đã có tính toán, chỉ là không lường được Diệp Linh. Ôn Chủy vũ không ngờ Diệp Linh sẽ giúp mình, thậm chí cô cũng đã tính đến bước không tìm được chiếc bình thiên cầu kia trở về. Ba của cô thất bại, lão tiên sinh nhập viện, Ôn Chủy Vũ muốn truy tìm cái bình thì chỉ có thể thông qua mấy người cô hoặc chú họ của mình để tìm cách, nhưng vì chuyện này không to cũng chẳng nhỏ, cô và ông nội đều không có mặt mũi nào đi tìm bọn họ. Họ hàng thân thích có thể dang tay ra giúp một hai lần, nhưng không phải chuyện gì cũng nhờ đến người ta. Phàm sống ở đời, phải dựa vào chính mình mới có thể có được chỗ đứng.
Bất kể Diệp Linh giúp cô với mục đích gì, cô đã nợ nàng ta một ân tình lớn nên phải cố gắng cảm ơn người ta cho thật tốt.
Sau khi kết thúc ngày cuối tuần bận rộn, Ôn Chủy Vũ lựa lúc rảnh rỗi để tan ca sớm, ghé qua cửa hàng đồ cổ mà cô thường hay lui tới.
Tiệm đồ cổ không lớn, nằm ở khu phố cổ hết sức nổi tiếng của thành phố. Khu phố này được chính quyền thành phố xếp hạng di tích lịch sử văn hóa, đường ngang ngõ dọc đều mang theo nét cổ kính càng khiến cho các cửa hiệu nơi đây trở nên trang nhã, cổ điển hơn.
Bà chủ cửa hàng họ Thu, tên gọi là Tri Thiển, tuổi đã bốn mươi hai nhưng thoạt trông như vừa mới ba mươi tuổi, chị ta tự dùng nhà của mình để mở tiệm đồ cổ. Điểm đặc biệt nhất của cửa hàng này là chủ nhân của nó mở cửa tùy theo tâm trạng, muốn đến mua hàng phải gọi điện hẹn trước hoặc hỏi xem bà chủ có đang ở tiệm hay không, bằng không, sau khi tới chỉ có thể trông thấy một cánh cửa lớn đã bị khóa lại mà thôi.
Thu Tri Thiển mở tiệm đồ cổ này hoàn toàn là vì sở thích, cộng thêm việc không muốn nhàn rỗi cả ngày nên mở cửa hàng để giết thời gian.
Hàng hóa trong cửa tiệm của chị ta không nhiều, tất cả đều là đồ tinh xảo có giá thành phù hợp với hầu bao của những người giàu có, tiếng lành đồn xa, chỉ bán cho khách quen và không được mặc cả, thích thì mua không mua thì cũng không miễn cưỡng.
Lúc cô tới, Thu Tri Thiển đang sắp xếp lại hàng hóa trong tiệm.
Cửa hàng không thuê người làm thêm nên đồ vật bên trong cửa tiệm đều do Thu Tri Thiển tự mình trông nom, ngay cả việc bảo dưỡng số cổ vật này chị cũng tự làm. Mặt hàng được bày bán bên trong thượng vàng hạ cám, chỉ cần bà chủ thấy thích thú hay vừa mắt là gom về bán, từ sách cổ thư họa cho đến vàng bạc, ngọc khí, tượng điêu khắc,... mặc dù không gian khá nhỏ nhưng có không ít chủng loại. Các món cổ vật đều được đựng trong hộp gấm và trưng bày ngay ngắn trên kệ bác cổ, phía trước hộp gấm có một cái thẻ nhỏ cho biết tên sản phẩm và giá thành. Những loại hàng có tầm giá khác nhau sẽ được đặt ở các kệ khác nhau.
Ôn Chủy Vũ vừa nhìn thì đã nhắm trúng một chuỗi vòng tay đá hổ phách sáp ong.
Màu của chuỗi vòng này cực kỳ thuần sắc, hiện rõ màu vàng kim, đường vân đá như mây bay, uốn lượn tựa những như nếp lụa mỏng. Cả chuỗi có tổng cộng mười tám viên hổ phách, kích thước vô cùng đều đặn, ngoài ra còn phối thêm hai viên ngọc lưu ly và một viên chạm hình đầu phật, đây là vật cổ có từ đời nhà Thanh. Hình dáng bên ngoài tương đối tốt, bình thường muốn tìm mua e rằng cũng khó gặp được.
Ôn Chủy Vũ bị dao dộng, nhưng giá tiền lại cao hơn mức dự tính. Cô mở phòng tranh làm ăn cũng đã được một thời gian, việc tính toán, khống chế chi tiêu nằm trong mức dự trù sớm đã trở thành bản năng.
Thu Tri Thiển đi đến bên cạnh hỏi Ôn Chủy Vũ: "Chọn được rồi?"
Ôn Chủy Vũ có chút bất lực nói: "Chọn được rồi. Định mua về tặng người ta nhưng giá tiền lại cao hơn dự định."
Thu Tri Thiển cười đáp lại một câu: "Vậy phải xem người được tặng có xứng đáng để em bỏ thêm tiền hay không rồi."
Ôn Chủy Vũ nghĩ ngợi một hồi bèn quay đầu đi ngắm mấy món khác.
Cô nhìn hết một vòng, không thấy món đồ nào ưng mắt hơn chuỗi vòng tay sáp ong đó, chẳng biết từ lúc nào lại quay về chỗ chiếc vòng.
Trong lòng cô đang suy xét, mặc dù Diệp Linh không đáng để cô vung tay quá trán, nhưng Diệp Linh đã ra tay giúp cô một ân huệ lớn, tặng lại nàng ta chuỗi ngọc này cũng không có gì to tát. Ôn Chủy Vũ ngẩng đầu gọi Thu Tri Thiển: "Chị Thu, lấy nó đi."
Thu Tri Thiển cười đáp một tiếng: "Được." Rồi hỏi Ôn Chủy Vũ: "Nên gói như thế nào?"
Ôn Chủy Vũ nói: "Lấy hộp gấm này gói lại là được rồi."
Thu Tri Thiển nhiều chuyện trêu một câu: "Xem ra giao tình với đối phương không tệ."
Ôn Chủy Vũ thở dài khẽ đáp: "Một lời khó mà nói hết."
Cô quẹt thẻ thanh toán.
Thu Tri Thiển lấy vòng tay kèm hộp gấm ở trên kệ đưa cho cô: "Kiểm tra hàng lại xem, tiền hàng hai bên đều sòng phẳng, miễn trừ mọi trách nhiệm." Chị cười bồi thêm: "Tuy là những lời lẽ nhàm tai, nhưng mỗi lần đều phải nói một câu như thế, mong Chủy Vũ đừng trách."
Ôn Chủy Vũ kiểm tra chiếc vòng lại một lượt, nói: "Đây là câu nói thương hiệu của chị Thu mà." Rồi đóng hộp, cô tạm biệt với Thu Tri Thiển xong liền bước ra khỏi cửa tiệm.
Khi cô về đến nhà thì chạm mặt Ôn Nho lão tiên sinh đang ở trong phòng khách.
Ông nội nhìn thấy chiếc hộp gấm trên tay cô, vui vẻ hỏi: "Mua đồ tốt gì tặng cho ông nội thế?"
Ôn Chủy Vũ: "..." Cô lặng lẽ đi đến cạnh sô pha, đưa tay giao nộp chiếc hộp lại cho Ôn lão tiên sinh.
Ôn Nho vui sướng nhận lấy, sau khi ông mở ra xem thì lập tức đóng lại, rồi im lặng đem nó trả lại cho cô.
Ôn Chủy Vũ đặt hộp gấm lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh lão tiên sinh, uống trà với ông.
Ông nội hỏi cô: "Dành chút thời gian đi xem xe thử như thế nào? Trời cứ đổ mưa liên tục, con đi làm đi chơi hay ra ngoài cũng đều bất tiện."
Ôn Chủy Vũ liếc nhìn lão tiên sinh, cười bảo: "Sao lại để nội mua xe cho con, đợi hoạt động của phòng tranh đi vào nề nếp ổn định, bắt đầu sinh lời rồi con sẽ mua sau. Hiện tại không cần mua xe làm chi, con đi với Lý Bân là được rồi, mấy ngày mưa đều nhờ anh ta đưa đón con cả đấy."
Đến buổi đi làm vào ngày hôm sau, cô mang theo chiếc hộp tới văn phòng, sau khi bận xong công việc thì qua gõ cửa văn phòng tìm gặp Diệp Linh.
Giọng nói của Diệp Linh từ bên trong truyền ra: "Là Chủy Vũ phải không? Cửa không khóa, mời vào."
Ôn Chủy Vũ vặn mở tay nắm cửa, sau đó bước vào văn phòng tiện thể đóng cửa phòng lại, hỏi: "Sao cô biết đó là tôi?"
Diệp Linh thu lại bút trên tay, nói: "Người đến văn phòng của tôi ở đây không nhiều, nhân viên phòng tranh cũng hiếm khi đến tìm tôi. Hơn nữa cách dùng lực cùng thời gian gián đoạn giữa các lần gõ cửa của Chủy Vũ cũng không giống như những người khác."
Ôn Chũy Vũ khẽ "ồ" một tiếng rồi đặt chiếc hộp đựng chuỗi vòng lên cạnh Diệp Linh.
Diệp Linh hoài nghi nhìn Ôn Chủy Vũ, sau đó mở hộp gấm ra, nhìn qua hai lượt mới cầm chuỗi ngọc lên rồi tỉ mỉ ngắm, ngắm xong thì đeo nó lên cổ tay, nàng hỏi Ôn Chủy Vũ: "Có đẹp không?"
Ôn Chũy Vũ nghĩ thầm: "Câu này phải do tôi hỏi mới đúng chứ?" Nhưng lại cảm giác mình hỏi vậy cũng không ổn lắm. Cô nói: "Giám đốc Diệp thấy đẹp là được rồi."
Diệp Linh ngẩng đầu ngước nhìn Ôn Chủy Vũ đang đứng trước bàn làm việc của mình, cười hỏi: "Chủy Vũ tặng tôi món quà giá trị thế này, có phải là muốn theo đuổi tôi không?"
Ôn Chủy Vũ: "..." Cô trả lời: "Đây là quà cảm ơn dành cho giám đốc Diệp. Không phiền giám đốc Diệp làm việc nữa, tôi về trước đây."
Diệp Linh nói: "Em tặng tôi quà quý như thế, phải là tôi cảm ơn em mới đúng, hay trưa nay để tôi mời em dùng cơm?"
Ôn Chủy Vũ: "Để tôi mời cho."
Diệp Linh vui vẻ đáp: "Ok nha!" Nàng ta xem giờ một lát rồi bảo: "Có thể tan làm rồi."
Ôn Chủy Vũ ngây người, bị Diệp Linh chặn họng nên không biết nói gì mới phải. Cô xem đồng hồ đeo tay, mới hơn mười một giờ, còn chưa tới giờ tan làm, có điều quả thật cũng sắp đến bữa trưa rồi. Nếu đợi tới lúc tan tầm sẽ phải cất công xếp hàng. Cô gật gật đầu: "Gần đây có một quán ăn lâu năm, thức ăn nấu nướng cũng không tệ."
Diệp Linh hỏi: "Xa không?"
Ôn Chủy Vũ nói: "Không xa, đi qua con hẻm ở phía trước, nếu cuốc bộ thì tầm hai mươi phút, còn lái xe thì phải đi đường vòng xa một chút, bên đó là đường một chiều."
Diệp Linh gật đầu: "Được, vậy thì đi bộ thôi."
Ôn Chủy Vũ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đang mưa.
Diệp Linh hỏi: "Không ngại tản bộ dưới trời mưa chứ?"
Ôn Chủy Vũ nhớ lại có người lúc đến mua nhà của cô cũng bắt cô đi bộ dưới trời mưa, kết quả thiếu chút nữa là rơi xuống hồ, còn bị trật khớp chân. Cô trả lời: "Nếu giám đốc Diệp không phản đối thì tôi sao cũng được." Lỡ chẳng may Diệp Linh có trượt chân ngã, cô tuyệt đối sẽ không đến đỡ nàng ta.