Trung tuần tháng Hai, Ôn Nho lão tiên sinh đã trở về. Cuộc sống tạm bợ chỉ biết vùi đầu trong phòng tranh của Ôn Chủy Vũ cũng theo đó mà kết thúc.
Tiết trời ấm dần.
Lá sen dập dềnh trên sóng biếc, liễu rũ bên bờ hồ, gió xuân cuốn theo những cánh hoa bay bay.
Từng bông hoa, phiến lá, thân cây, ngọn cỏ,... khắp nơi đều là cảnh sắc đẹp tựa như tranh.
Do xưởng vẽ nằm ở ven hồ nên mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều có thể nhìn thấy các họa sĩ trẻ mang theo bảng vẽ ra bờ hồ ngồi phác họa.
Mùa xuân ở Giang Nam là mùa phồn hoa và nhộn nhịp nhất. Du khách đông đúc, các văn nhân thi sĩ cũng vì thế mà đua nhau đến. Tuy không phải là mùa buôn bán tốt nhưng đối với phòng tranh mà nói, đây lại là thời điểm thích hợp nhất để thu mua tranh ảnh.
Muốn thu hút thêm nhiều họa sĩ đến đầu quân thì phòng tranh phải xây dựng được nền tảng và không gian tốt để họ được tiếp tục phát triển. Một mặt, vừa quảng bá vừa tiếp thị để họa sĩ bán được tranh. Mặt khác phải tổ chức thêm các buổi tọa đàm, giao lưu ngành nghề với những họa sĩ nổi tiếng.
Nhờ có khí hậu và địa lí thuận lợi nên hiện tại có rất đông họa sĩ sẵn lòng nhận lời mời đến Giang Nam. Các buổi trao đổi, hội nghề lớn bé đủ kiểu cứ thế diễn ra hằng ngày.
Ôn Chủy Vũ cũng phải bận rộn để chuẩn cho hội giao lưu và triển lãm tranh sắp tới. Các hoạt động này vốn đã được phòng tranh lên lịch từ trước, gửi đi rất nhiều thiệp mời, riêng Ôn Chủy Vũ cũng nhận được nhiều lời mời tham dự khác nhau.
Mặc dù là người không thích xã giao nhưng Ôn Chủy Vũ không ghét thậm chí còn rất thích tham gia đàm luận với đồng nghiệp trong ngành. Cô cũng tranh thủ mua về không ít họa phẩm xuất sắc, bổ sung vào kho tranh của xưởng vẽ.
Cuối xuân, người vốn bận đầu tắt mặt tối như Ôn Lê dẫn theo kiểm toán viên đến kiểm tra.
Các khoản thu chi thường ngày không có vấn đề gì khó, chỉ cần ghi chép rõ ràng từng hóa đơn, từng khoản mục là được. Còn về phần thuế vụ, do có liên quan đến thuế giá trị gia tăng và quy định khấu trừ thuế nên tương đối phức tạp hơn. Khác ngành như núi cách nhau, chuyên môn của cô không phải là kế toán nên đối với các điều khoản của luật thuế cô không nắm rõ cho lắm, kể cả kiến thức chuyên ngành phân tích tài chính cũng thiếu hụt. Thế nên có thể giao cho cô cán đáng công việc giám sát hằng ngày, còn những thứ mang tính chuyên môn cao thì vẫn nên mời chuyên gia đến thì hơn.
Diệp Linh là cổ đông lớn nhất của phòng tranh nên nàng ta có quyền được kiểm tra sổ sách, khi Ôn Chủy Vũ và Ôn Lê muốn đối chiếu các khoản tài chính đều phải thông báo trước với nàng ta.
Lúc cô đi Diệp Linh đang có cuộc họp trực tuyến, nàng ta nói đợi họp xong sẽ qua sau.
Hai kiểm toán viên do Ôn Lê mang đến đang miệt mài xem xét các báo cáo, Ôn Lê thì ngồi bên cạnh lật sổ, chị quay đầu ghé tai Ôn Chủy Vũ hỏi nhỏ: "Tiểu Vũ này, Diệp Linh có từng quan tâm đến chuyện tài chính của phòng tranh hay không?"
Ôn Chủy Vũ trả lời: "Diệp Linh không quan tâm tới công việc ở Côn Luân Họa Thất."
Ôn Lê quay đầu lại, mở to hai mắt lên nhìn cô: "Cô ta không quản lý công việc của phòng tranh vậy dời văn phòng qua đây làm chi?"
Chị nói xong, hai mắt còn mang theo ẩn ý nhìn Ôn Chủy Vũ một lượt từ trên xuống dưới.
Ôn Chủy Vũ thấy ánh mắt của chị họ nhìn mình như thế, cô đoán rằng rất có thể Ôn Lê đã biết được chuyện gì đó, hơn nữa còn phỏng được chị họ muốn hỏi thêm điều gì, nhưng Ôn Chủy Vũ lại lái sang chuyện khác: "Diệp Linh có quản lý sổ sách hay không thì cũng đâu có liên quan gì?"
Ôn Lê đưa ra một câu: "Có một số loại thuế có thể khấu trừ, như vậy cũng giúp tiết kiệm được không ít."
Ánh mắt của Ôn Chủy Vũ dừng trên người Ôn Lê, cô nói: "Chị là giám đốc tài chính mà."
Ôn Lê đáp: "Không phải bây giờ chị đã đến rồi saooooo."
Ôn Lê vừa nói dứt câu thì thấy Diệp Linh đẩy cửa phòng họp bước vào, chị bèn mỉm cười chào một tiếng: "Giám đốc Diệp."
Ôn Chủy Vũ nghe cách nói chuyện ngân dài của Ôn Lê, cảm thấy chị họ hôm nay thật ngứa đòn.
Diệp Linh tươi cười đáp lại: "Giám đốc Ôn." rồi kéo ghế ra ngồi ở phía đối diện, cách Ôn Lê và Ôn Chủy Vũ một cái bàn. Nàng ta cũng không phí lời, trực tiếp lật xem sổ sách.
Ôn Lê dung ung làm ổ ở trên ghế, chị thong thả uống ngụm trà đợi hai nhân viên kế toán tất bật ở bên cạnh còn tiện thể đánh giá Diệp Linh.
Trưởng phòng tài vụ của phòng tranh đối đáp dè dặt. Ôn Chủy Vũ thấy người đó đang rất căng thẳng, cả người như bị kéo căng. Mỗi khoản thu chi của phòng tranh Ôn Chủy Vũ đều nắm rõ, giấy tờ mỗi tháng cũng kiểm tra kỹ càng. Cô có thể khẳng vị trưởng phòng này không có vấn đề gì, thấy người đó căng thẳng như thế làm cho cô có chút hiếu kỳ.
Nhưng khi nhìn thấy hai chuyên gia kiểm toán ăn vận chỉnh tề trông như bậc tinh anh trong ngành, bên cạnh còn có Ôn Lê biết tuốt cùng Diệp Linh đang ngồi bất động như núi ở phía đối diện, cô mới hiểu được phần nào. Tam đường hội thẩm, cho dù là có vấn đề hay không thì cũng sẽ luôn cảm thấy căng thẳng.
Diệp Linh xem rất nhanh, không bao lâu sau đã đọc hết các báo cáo và sổ sách. Nàng ta hơi cúi người rồi đứng lên nói: "Giám đốc Ôn, Chủy Vũ! Tôi còn có việc xin đi trước, khi nào họp tổng kết thì gọi tôi."
Ôn Lê ra dấu tỏ ý mời Diệp Linh cứ tự nhiên.
Chỉ trong một buổi sáng mà hai kiểm toán viên của Ôn Lê đã kiểm tra hết tất cả các loại giấy tờ. Buổi trưa ăn cơm xong hai người đó lập tức vào trong phòng họp viết báo cáo.
Hơn ba giờ chiều bắt đầu họp tổng kết.
Ôn Chủy Vũ không biết tình hình kiểm toán của cổ đông công ty khác sẽ diễn ra như thế nào, cô chỉ biết sau khi hai vị cổ đông nhà mình kiểm tra xong thì trưởng phòng tài vụ giống như bị lột mất một lớp da.
Với tư cách là giám đốc điều hành, Ôn Chủy Vũ chỉ đến để dự thính. Nghe Ôn Lê và Diệp Linh thay nhau chỉ ra vấn đề khiến cô có chút hoài nghi nhân sinh.
Thật ra cô vẫn rất tin tưởng vào các ghi chép của phòng tranh, Ôn Chủy Vũ cô không dám chắc trăm phần trăm không xảy ra vấn đề nhưng chí ít cũng sẽ không mắc phải những lỗi lớn.
Thế mà sau khi trải qua một trận hạch toán đùng đùng của hai vị kia, những chỗ qua loa của trưởng phòng tài vụ đều bị moi ra, lát sau tính toán kỹ hơn thì mới biết phần lợi nhuận bị tính lệch mất sáu phần trăm. Bao gồm lợi nhuận và lợi nhuận ròng.
Ôn Chủy Vũ nghe tới muốn khờ. Bản lĩnh của hai người này thật khiến người ta thán phục! Một xu tồn đọng có thể giúp hai người bọn họ bới móc ra nhiều khoản tổn thất khác. Cái gì gọi là dùng tiền đẻ ra tiền, cái gì gọi là tối đa hóa lợi ích, hết thảy những điều này đều được thể hiện sâu sắc trên người Ôn Lê và Diệp Linh.
Đứng một bên nghe hai người đó hạch hỏi, Ôn Chủy Vũ bỗng dưng cảm giác nếu hai người này là đối thủ của cô trên thương trường, dám chừng bọn họ chỉ cần vung một đao đã xử gọn được cô.
Phê bình trưởng phòng tài vụ xong, Diệp Linh không nói thêm câu nào.
Ôn Lê tiện tay đưa ra một sấp báo cáo phân tích tài chính, báo cáo thẩm định dự toán và phương án hoạt động khả thi. Tất cả đều được viết vô cùng tỉ mỉ. Chị đã in sẵn những tài liệu này rồi phát cho Diệp Linh và Ôn Chủy Vũ mỗi người một bản.
Ôn Lê nói: "Căn cứ vào báo cáo hằng tháng mà Tiểu Vũ đã gửi trước đây, tôi đã soạn ra một bản thẩm định dự toán cơ bản. Những phần mọi người đang đọc hiện tại chính là số liệu chính xác nhất dựa theo số liệu đã sửa đổi của lần kiểm toán này."
Diệp Linh cầm một phần báo cáo lên, sau khi đã xác minh những số liệu quan trọng ghi bên trong, nàng ta quay sang hỏi Ôn Chủy Vũ: "Ý kiến của Chủy Vũ thế nào?"
Ôn Chủy Vũ cũng cảm thấy muốn toát mồ hôi lạnh, những tài liệu mà Ôn Lê đưa cho làm cô có hơi choáng ngợp. Cô đáp: "Tôi phải xem xong đã."
Diệp Linh bảo: "Không sao, từ từ xem, sau khi xem xong nhớ gửi email cho bọn tôi là được."
Ôn Lê nghe vậy lập tức ngước mắt lên nhìn Diệp Linh rồi chuyển sang Ôn Chủy Vũ, vẻ mặt rất đỗi vi diệu. Cô đứng lên nói: "Được rồi Tiểu Vũ, em cứ đọc thong thả, tụi chị phải về trước đây." Lúc đi ngang Ôn Chủy Vũ, chị còn ghé sát tai cô nói một câu: "Hold chặt nhé."
Ôn Chủy Vũ không tiếp lời mà chỉ cầm bản báo cáo trên tay đánh nhẹ vào người Ôn Lê.
Hai nhân viên kiểm toán đi cùng Ôn Lê cũng thu dọn máy tính và tài liệu của mình, tạm biệt xong họ liền ra về.
Ôn Chủy Vũ đứng dậy gom những tài liệu còn sót lại trên bàn, cô chuẩn bị đem chúng về văn phòng để xem lại sau.
Diệp Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn trưởng phòng tài vụ. Còn người nọ thì ôm theo một đống sổ sách, bảng biểu cùng với laptop của mình nhảy ra khỏi phòng họp giống như bị ma đuổi.
Ôn Chủy Vũ tiễn trưởng phòng tài vụ rời đi bằng ánh mắt kinh ngạc rồi cô quay đầu lại nhìn về phía Diệp Linh.
Diệp Linh đưa tay lên nhìn giờ hỏi: "Tan làm rồi cùng nhau đi ăn cơm không? Tiện thể bàn về chuyện vay vốn luôn."
Vay vốn? Mặc dù tài chính của Côn Luân Họa Thất không được dư dả cho lắm nhưng vẫn có thể chu chuyển vốn, cần phải vay thêm sao? Ôn Chủy Vũ cho rằng mình đã nghe nhầm nên đáp: "Tài khoản vẫn còn dư hơn hai triệu."
Diệp Linh nói: "Mục đầu tiên trong phương án hoạt động khả thi là báo cáo đánh giá hoạt động mở rộng nguồn vốn." Nàng ta ngừng một lát rồi nói tiếp: "Em mời được một giám đốc tài chính rất giỏi."
Ôn Chủy Vũ giật giật trán, suýt chút nữa cho rằng Diệp Linh sẽ lại thốt ra câu "tôi rất thích", cô vốn tưởng quan hệ của chị họ và Diệp Linh thật sự xa lạ đến mức có đại bác bắn cũng không tới. Cô mở tài liệu ra, chỉ thấy phía trên có ghi khoản vay ước tính và kỳ hạn cho vay dựa theo tình hình kinh doanh hiện tại của phòng tranh, cùng với phân tích lợi nhuận và rủi ro gặp phải sau khi mở rộng hoạt động kinh doanh sản xuất.
Cô lật sơ qua tài liệu mới phát hiện quả thực bên trong có rất nhiều chỗ bản thân xem không hiểu, bèn nói với Diệp Linh: "Vậy phải làm phiền giám đốc Diệp rồi."
Diệp Linh cười đáp: "Không cần khách sáo, em mời tôi bữa cơm là được."
Ôn Chủy Vũ không có thói quen vừa ăn vừa bàn chuyện kinh doanh nên hỏi Diệp Linh: "Ăn cơm xong rồi mới về lại văn phòng bàn chuyện có được không?"
Diệp Linh vui vẻ trả lời một chữ: "Được."
"Vậy xin giám đốc Diệp chịu khó đợi tôi vài phút." Nói xong cô lập tức cầm theo giấy tờ về văn phòng riêng, tiếp đó gọi điện báo với Ôn Nho lão tiên sinh rằng tối nay cô có việc phải ở lại tăng ca nên sẽ không về nhà ăn tối với ông. Lúc này cô mới cùng Diệp Linh tìm một nhà hàng gần đó để dùng bữa.
Sau khi gọi món và trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ, Ôn Chủy Vũ cầm tách lên uống trà.
Diệp Linh cũng vừa nhấp xong một ngụm, nàng ta đặt ly xuống rồi khẽ hỏi: "Bạn đời lý tưởng của Chủy Vũ là người như thế nào?"
Ôn Chủy Vũ không ngờ Diệp Linh sẽ hỏi vấn đề này, cô có hơi bất ngờ nhìn Diệp Linh một cái, lắc đầu.
Diệp Linh tiếp lời: "Có thể gặp được người mình thích trong biển người mênh mông là chuyện khó khăn đến cỡ nào."
Ôn Chủy Vũ đồng cảm thốt một tiếng "ừm", cô cảm thấy hơi tò mò liền hỏi: "Thích một người là cảm giác sẽ ra sao?". Cô vừa dứt câu lại cảm thấy hỏi Diệp Linh chuyện này thì không được thích hợp cho lắm nên vội vàng bổ sung thêm một câu: "Giám đốc Diệp không cần phải trả lời."
Diệp Linh mỉm cười đáp: "Tôi cảm thấy vấn đề này mình có thể trả lời, đặc biệt là với em, tôi nhất định phải trả lời."
Ôn Chủy Vũ muốn cắn đứt chiếc lưỡi của mình ngay lập tức. Cô cầm ly nước lên, tu một hơi hết nửa ly trà.
"Không cần trả lời đâu, xin cảm ơn." Cô đỏ mặt gượng gạo nói.
Diệp Linh bảo: "Thật ra vẫn ổn... chính là cảm giác luôn muốn trông thấy người ấy."
Ôn Chủy Vũ: "..." Cô hỏi tiếp: "Không còn gì khác sao?"
Khóe môi Diệp Linh cong lên, nàng ta hỏi lại: "Chủy Vũ thấy sao?"
Ôn Chủy Vũ vô thức nhớ tới câu "một ngày không gặp như ba thu dài". Cô chưa từng yêu đương, cũng chưa gặp được người khiến cô thương nhớ. Vậy nên, chính cô cũng không thể nói được cảm giác đó rốt cuộc là như thế nào. Ôn Chủy Vũ lắc đầu: "Không biết."
Thấy Diệp Linh khó hiểu nhìn mình bèn bồi thêm: "Là thật sự không biết."
"Chủy Vũ có thể thử xem, có lẽ sẽ biết được."
Ôn Chủy Vũ trừng mắt nhìn nàng ta, lắc đầu từ chối thử. Đặc biệt là với Diệp Linh, cô càng không muốn thử. Cô rất muốn khuyên Diệp Linh nên thích người khác thì hơn. Làm đối tác kinh doanh đơn thuần tốt biết bao, ít ra không cần phải ngượng ngùng mỗi khi ra ngoài dùng cơm.