Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 128:




Túc Dạ Liêu rất bình tĩnh, hắn bình tĩnh là vì trạng thái lý trí tuyệt đối, hắn bình tĩnh càng là vì Kình Thương thỉnh thoảng truyền về tin tức báo y bình an, cho nên hắn còn có thể bình tĩnh, lý trí đến trình độ lãnh khốc.
Giải quyết xong việc nội bộ Hiển quốc, Túc Dạ Liêu trong sợ hãi nơi Hiểu đô Hiển quốc, lần thứ hai leo lên tàu bay tới tiền tuyến cứu quân vương hắn.
Vốn cho là sẽ tiêu tốn không ít thời gian mới có thể đuổi tới đội tiền trạm, không nghĩ tới sau mười ngày chạy hết tốc độ tiến về phía trước, hắn liền gặp được đội tiền trạm.
Sau đó đội tiền trạm toàn bộ tiếp thu được tia tử vong lạnh lẽo đến từ Túc Dạ Liêu, nếu không phải bọn họ còn có tác dụng, Túc Dạ Liêu tuyệt đối sẽ giết bọn họ, chuyện như vậy không báo lại, cứ ở đây không hề làm gì, sao không đáng chết, một đám ngu xuẩn.
Đến cùng là chuyện gì? Nguyên lai đội tiền trạm Hiển quốc khi hội hợp với những quốc gia khác thì cũng không còn cơ hội tiến lên, tại sao? Nguyên nhân rất sáo rỗng, rất thực tế, đó là ai sẽ là người lãnh đạo lần hành động này.
Xét mức lớn nhỏ của quốc gia mà nói, trong đội ngũ hội tụ này Hiển quốc là đại quốc duy nhất, lý ra nên thành người lãnh đạo, nhưng người Hiển quốc có đủ điều kiện tuyệt đối không sánh bằng mấy người tiểu quốc về mặt thân phận, điều này khiến một số kẻ không thấy rõ tình thế cảm thấy có thể thừa dịp, liên hợp một ít người bắt đầu trò hề tuyển chọn người lãnh đạo, người Hiển quốc tuy phản đối, nhưng ý của nhiều người khó đổi, thân là tiểu nhân vật họ cũng chú ý đến đại cục liên hợp, mới có chuyện dừng lại.
Sau khi đưa ra tia tử vong lạnh lẽo cho bọn bộ hạ, Túc Dạ Liêu nhếch miệng lên cười lạnh, “Một đám kẻ chắc chắn phải chết, tranh cũng vô dụng.” Lời nói mang sát ý lẫm liệt, khiến Trì Uyên sởn cả tóc gáy nhìn về phía Túc Dạ Liêu, từ khi vương gặp nạn, Túc Dạ Liêu càng ngày càng không thích hợp, bình tĩnh đến quỷ dị, nhưng tại sao vẫn khiến người ta cảm thấy điên cuồng?
“Túc Dạ Liêu, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì?” Trì Uyên rốt cục không nhịn được chất vấn, bọn họ có thể tính là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, sao gã phát hiện mình ngày càng không hiểu Túc Dạ Liêu, bọn họ từ nhỏ đã là đối thủ cạnh tranh, cho nên vẫn xem như hiểu rõ nhau, nhưng gần đây Túc Dạ Liêu quá dị thường.
“Nếu những người kia phiền phức thế, vậy liền xử lý là xong.” Nụ cười nhẹ giống như trước đây lộ ra, đẹp đẽ lại mộng ảo, thánh khiết đến lòng người cũng có thể thanh lọc, nhưng một mực lời nói thốt ra trong miệng lại cực nguy hiểm, phối hợp với vẻ mặt lúc này, khiến người ta cảm thấy sợ sệt.
“Ngươi có biết lời của ngươi nói có ý gì không?” Trì Uyên thật sự có một loại ý nghĩ muốn tóm lấy cổ áo Túc Dạ Liêu, lắc thật mạnh hắn mấy cái, nhưng gia giáo nghiêm khắc khiến gã không làm ra loại hành vi không có hình tượng này.
“Đương nhiên biết.” Túc Dạ Liêu không để ý trả lời.
“Vậy ngươi có biết hậu quả khi làm như thế không?” Trì Uyên không chịu nổi dáng vẻ không để ý của Túc Dạ Liêu, cắn răng hỏi lại.
“Quan tâm làm gì, ngược lại bọn họ đều sẽ diệt vong, bá nghiệp thống nhất thiên hạ của Ngô chủ ai cũng không thể ngăn cản, ta chỉ là đẩy kế hoạch lên sớm mà thôi.” Túc Dạ Liêu nhàn nhạt nói, đó là tự tin mãnh liệt. “Cái thiên hạ đã rối loạn này, vậy cứ để nó càng loạn thêm đi.” Vào lúc này, quân vương không yêu phân tranh của hắn cũng sẽ chẳng trầm mặc bất động, nguyên bản kế hoạch vốn còn chậm rãi, không nghĩ tới Phù quốc lại nháo trò như vậy, khiến thiên hạ đều rối loạn, vừa vặn để thời cơ chiến tranh xuất hiện, khiến quân vương hắn không thể không gia nhập cuộc phân tranh này, thật sự rất tốt, điều duy nhất khiến hắn phẫn nộ chính là, Phù quốc lại dám ra tay với quân vương hắn, tuyệt đối không thể tha thứ.
“Ngươi quả thực như một con chó điên.” Trì Uyên rốt cục tuôn ra lời thô tục, đây là đánh giá cũa gã với Túc Dạ Liêu gần đây, sự kiện đẫm máu nơi Hiểu đô còn ngay trước mắt, hiện tại Túc Dạ Liêu còn muốn trong hỗn loạn như vậy mưu đoạt thiên hạ, thực sự quá điên cuồng.
Đối với đánh giá chó điên của Trì Uyên, Túc Dạ Liêu xem thường nở nụ cười, hắn đã sớm điên rồi, từ lúc yêu người ấy đã điên rồi, chỉ là lý trí vẫn còn, hiện tại vì người kia gặp phải nguy hiểm, để điên cuồng vẫn ẩn giấu bạo lộ ra mà thôi. Vương của ta a, nhanh trở về một chút có được không, ta thật sự không biết lý trí còn có thể duy trì bao lâu, thật sự rất muốn phá huỷ toàn bộ thế giới.
“Ngươi đến cùng là làm sao?” Dù sao cũng là giao tình nhiều năm như vậy, Trì Uyên đối với trạng thái thế này của Túc Dạ Liêu không cách nào không lo lắng.
Lo lắng của Trì Uyên Túc Dạ Liêu căn bản không cảm động, cũng sẽ không để ý tới, trên thế giới này có thể khiến hắn thay đổi sắc mặt chỉ có một người.
“Kẻ trở ngại bá nghiệp của Ngô chủ đều phải chết.” Túc Dạ Liêu sau khi nói xong liền rời đi, nên đi chuẩn bị một hồi thịnh yến, thịnh yến của chiến tranh và tử vong. “Sớm một chút để những quốc gia này quy về Hiển quốc, Ngô chủ liền có thể cách Hiển quốc càng gần.”
Trì Uyên cũng không nói ra được lời nào khác, trung thành của Túc Dạ Liêu với vương thật sự khiến người ta không còn lời nào để nói, Trì Uyên cũng là người tận trung cho Kình Thương, nhưng gã không điên cuồng như Túc Dạ Liêu, giống như thể toàn thế giới chỉ có một người như vậy, chỉ để ý một người như vậy, những thứ khác hết thảy đều không quá quan trọng. Trung thành như vậy, Trì Uyên cảm thấy không bình thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Chuyện sau đó, hành động của Túc Dạ Liêu chỉ có thể dùng mưa to gió lớn để hình dung, hết mọi phần tử có dã tâm muốn làm người lãnh đạo đều bị Túc Dạ Liêu thanh trừng, quốc gia của họ phẫn nộ rít gào thì làm sao, Túc Dạ Liêu dẫn đầu đội quân không chiến có tính cơ động cực cao áp bức vương đô bọn họ, bức bách hết thảy đầu hàng, hứa hẹn trước kia của Kình Thương về tàu bay không còn sót lại chút gì.
Trong đoạn thời gian Kình Thương ở Phù quốc, diện tích quốc thổ Hiển quốc không ngừng lan rộng.
Không chỉ Hiển quốc như vậy, Lục quốc xa xôi cũng đang làm việc như thế, chỉ là không có tàu bay hành động của họ tương đối chậm mà thôi.
Hiển quốc là Túc Dạ Liêu điên cuồng, mà Lục quốc xác thực đến từ thụ ý của Cuồng đế, so với Kình Thương không có dã tâm, Cuồng đế càng phù hợp tiêu chuẩn về vương ở thế giới này hơn, vô cùng nóng lòng với việc có thể tăng thêm diện tích quốc thổ.
Cuồng đế có ánh mắt vô cùng nhạy cảm về chiến tranh, lúc khuấy lên hỗn loạn ở Phù quốc vừa xem cũng nhìn thấy cơ hội, bởi đó khi viết thư về Lục quốc cũng dặn dò tâm phúc Loan làm chuyện này.
Loan có thể cùng chủ mình Cuồng đế ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đều là kẻ điên cuồng, vô cùng có hứng thú với mệnh lệnh trong thư của Cuồng đế, ưu tư về quốc nội không yên ổn, không quan trọng lắm, Lục quốc trải qua chính sách chuyên chế của Cuồng đế, chỉ cần tin qua đời của Cuồng đế chưa truyền đến, có Loan giả dối ở đó, Lục quốc không loạn nổi, thêm vào Lục quốc dưới sự dẫn dắt của Cuồng đế, vô cùng cuồng nhiệt với chiến tranh, trận chiến mới hấp dẫn hết thảy sự chú ý của Lục quốc, họ bắt đầu bước tiến tấn công.
Phù quốc quấy nhiễu, Hiển quốc và Lục quốc kéo theo, toàn thiên hạ rối loạn triệt để, vốn là các quốc gia những muốn đoàn kết bắt đầu đề phòng quốc gia khác, trận tuyến liên hợp không còn sót lại chút gì, dù như vậy, căm thù với Phù quốc vẫn như cũ là quan điểm chính của thế giới, dù các quốc gia không hợp nhau, khi đối mặt với Phù quốc, sẽ thống nhất trận tuyến, chỉ có quốc gia không gặp được Phù quốc mới xung đột với nhau.
Bên ngoài Phù quốc đã thành dạng gì, Kình Thương và Cuồng đế không hề có cảm giác, bọn họ đang lập kế làm sao cướp được chiếc tàu bay kia.
Khi Kình Thương đến nơi này, bất ngờ phát hiện căn cứ bí mật này của Phù quốc, căn cứ vì nghiên cứu tàu bay mà làm ra, những tàu bay này đến từ đâu, điều này tạm thời không cần suy đoán, chỉ là những chiếc tàu bay này cho nhóm bọn hắn một cơ hội rời khỏi Phù quốc.
Thế nhưng tuyến bảo vệ nghiêm mật xung quanh là vấn đề đầu tiên họ phải giải quyết.
Kình Thương và Cuồng đế ngay phụ cận nơi này mai phục, Kình Thương bí mật liên hệ với Minh Thạch Tú, y cần biết chuyện liên quan đến căn cứ này.
Căn cứ này, ngay cả Minh Thạch Tú cũng khá bất ngờ, gã không nghĩ tới Phù quốc lại có nơi này tồn tại, một khắc đó gã thậm chí hoài nghi gã có phải nhìn lầm Phù quốc Lệ vương, dù sao trên đại điển đăng cơ thành công phong ấn năng lực của chư vị vương đều là tác phẩm từ Lệ vương, những người khác trước lúc ấy căn bản không biết Lệ vương sẽ dùng thủ đoạn gì. Vì xác nhận Phù quốc Lệ vương đến cùng không phải nhân vật lợi hại như mình nghĩ, Minh Thạch Tú đã điều tra một phen.
Kết quả, Phù quốc Lệ vương đương nhiên không phải loại nhân vật mưu tính sâu xa mà Minh Thạch Tú nghĩ đến, tạo ra căn cứ này là một người khác.
Người kia không phải tâm phúc đương nhiệm của Lệ vương, mà là trọng thần của vị vương trước, cũng là một nhân vật có tầm nhìn xa ít thấy ở Phù quốc, đáng tiếc cũng đã chết rồi, có điều hắn ta chết rồi, mệnh lệnh lúc đó của hắn ta vẫn được tiếp tục chấp hành.
Sau khi tàu bay xuất hiện ở Hiển quốc, hắn ta liền phát hiện ra ý nghĩa của tàu bay, hắn khuyên vị Phù vương trước cần coi trọng tàu bay, có điều không mua chuộc được thị giả Hiển quốc, khuyên can không được, là quan chức Phù quốc, vị trọng thần này cũng có khuyết điểm của người Phù quốc, cho là mình có thể chế tạo ra tàu bay, có điều hắn ta suy tưởng nhiều hơn so với những người khác, muốn làm cần có khuôn.
Tàu bay là cơ mật Hiển quốc, mỗi chiếc đều có người điều khiển là người Hiển quốc, mỗi chiếc đều cấm đưa ra ngoài, dù là thương nhân mạnh vì gạo, bạo vì tiền (1) cũng không thể đào ra bí mật của tàu bay. Vị trọng thần này cũng phí không ít *** lực mới lấy được một chiếc tàu bay.
(1): Nguyên văn là “Trường tụ thiện vũ – 长袖善舞” nó hình như nghĩa là tay áo dài múa nó mới đẹp, QT nói là mạnh vì gạo, bạo vì tiền (phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả).
Kình Thương xem tới đây, nhớ tới vụ án mấy chiếc tàu bay bị mất tích, dù không điều tra, Kình Thương cũng biết đây là hành vi của một số quốc gia khác, vì không có chứng cứ, Kình Thương chỉ có thể đè chuyện này xuống, dám làm tổn thương người Hiển quốc, Kình Thương không cách nào tha thứ, cũng phái người đi điều tra thu thập chứng cứ, y muốn những quốc gia này cho y một câu trả lời, nhưng sự tình tiến triển không lớn lắm.
Ở đây phát hiện tàu bay bị mất tích, khiến lửa giận của Kình Thương với Phù quốc càng hừng hực thêm, lẻn vào căn cứ quan chỉ huy, thủ đoạn cưỡng ép bức cung không thể thiếu, năm đó người điều khiển tàu bay đã toàn bộ lâm nạn, vì từ miệng các trọng thần không chiếm được cơ mật quan trọng gì, chỉ học được phương pháp lái.
Tin tức đồng bào bị giết hại khiến Kình Thương phẫn nộ, sau khi cưỡng ép quan chỉ huy này đoạt được tàu bay, Kình Thương liền phá hủy căn cứ.
Có Kình Thương, nguyên bản tàu bay vì việc làm của Phù quốc có thể xem như hoàn toàn thay đổi một lần nữa vận chuyển, tuy rằng bề ngoài rất rách nát.
Đối với việc điều khiển tàu bay cấm quân cũng không xa lạ gì, lúc đến chính do bọn họ lái tàu bay, thông thạo điều khiển tàu bay, ngoại trừ cần tiếp tế vật tư, tàu bay không dừng lại, trừ khi đáp đất ra, thế giới này hiện tại vẫn chưa phát triển ra phương thức đối kháng với tàu bay trên không trung, bởi đó nhóm Kình Thương bình an rời khỏi Phù quốc.
Sau đó chia tay nơi quốc gia khác, từng người trở lại quốc gia mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.