Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 45:




Mắt Túc Dạ Dực mở ra, hắn sao có thể xa lạ với âm thanh này, đó là âm thanh của quân vương hắn, quân vương hắn ở bên cạnh mình, quả nhiên vừa mở mắt ra, thì thấy bóng dáng Kình Thương bên người.
“Ngô chủ.” Nhìn thấy Kình Thương, Túc Dạ Dực gọi, muốn đứng dậy, nhưng cả người đau đớn khó chịu, không có khí lực, thân thể căn bản không nghe sai khiến, không nhấc nổi mình, đây là làm sao? Trong đầu xuất hiện nghi hoặc, sau đó mọi chuyện xảy ra lúc nãy chợt lóe lên, mắt cũng thấy rõ ràng vết thương trên thái dương Kình Thương, tay trái quấn vải trắng, sắc mặt lập tức xám trắng lại.
“Sao, còn chỗ nào khó chịu nữa không?” Nhìn sắc mặt trắng xanh của Túc Dạ Dực, Kình Thương cau mày hỏi, vẫn là để y sư tới một chuyến nữa thì hơn, vấn đề *** thần lực y còn có thể xử lý, nhưng các loại vết thương để y sư trị liệu thì càng chuyên nghiệp, hiệu quả cũng nhanh chóng nữa.
“Dực đáng chết, Dực đáng chết…” Thế nào cũng không kiềm được nước mắt lăn xuống, quân vương hắn bị thương, mà hung thủ, lại là hắn, nhớ lại hành vi của mình, Túc Dạ Dực hận đến không thể giết mình đi.
Kình Thương biết rõ nguyên nhân khiến Túc Dạ Dực như thế, khuyên nhủ, “Đó không phải là ngươi sai, là ta không nghĩ đến *** thần lực của ngươi lại cao lên nhanh như vậy.”
Tiếc là, khuyên nhủ của Kình Thương không hề có tác dụng, khuôn mặt Túc Dạ Dực vẫn ảo não và tự trách như cũ, thậm chí tuyệt vọng, nếu không phải bây giờ không cử động được, y tin Túc Dạ Dực sẽ giống ngày đó hướng thanh đao về phía cổ mình.
“Ngươi chết rồi, làm sao ta trừng phạt được ngươi, hay là ngươi muốn trốn tránh sự trừng phạt của ta?” Rồi, cái trước không có hiệu quả, vậy y đổi kiểu khác.
Phương pháp này so với cái trước có vẻ có hiệu quả, Túc Dạ Dực lập tức kiên định tỏ vẻ, hắn sẽ nhận bất kỳ loại trừng phạt nào. Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt ngập tràn hổ thẹn và tự trách vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm vào cánh tay trái quấn vải trắng của Kình Thương.
“Gãy xương mà thôi, ta đang trong giai đoạn phát triển, gãy xương có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của chất vôi.” An ủi hài hước như thế, đối phương lại không hiểu.
Được rồi, đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, “Chuyện xảy ra lần này, ngươi biết nguyên nhân chủ yếu là gì không?” Kình Thương chuyển hướng chủ đề về phía y muốn.
“Dực không biết.” Túc Dạ Dực thành thực bày tỏ.
“Vốn tốc độ tăng trưởng của *** thần lực và sự tiếp nhận trưởng thành của ngươi vẫn duy trì cân bằng, lúc ta dạy ngươi phương pháp sử dụng, mỗi ngày ngươi đều tiêu hao, khiến *** thần lực của ngươi tăng trưởng nhanh chóng, tốc độ tăng trưởng như vậy kích phát thứ gì đó trong cơ thể ngươi, vì *** thần lực không đủ mà không cách nào vận dụng năng lực, tạo thành lần bạo tẩu này.” Lực lượng này thật cường đại, có điều rốt cục là cái gì, y cũng không biết.
Bởi lời Kình Thương nói, Túc Dạ Dực buông bỏ phân tự trách kia, dù vậy, dù chịu bất cứ trừng phạt gì hắn đều chấp nhận. Năng lượng? Bên trong cơ thể mình có thứ này? Sao mình chưa từng phát hiện ra?
“Năng lực của ngươi vẫn là *** thần lực thuần túy như cũ, lực lượng kia là gì, ngươi tự mình nghiên cứu. Hiện tại, vấn đề quan trọng nhất là, nguồn sức mạnh kia xuất hiện, ngươi phải khống chế lại nó, không để tìnhh huống bạo tẩu kia xuất hiện lần nữa, nhưng thân thể ngươi không chịu được nguồn sức mạnh này, ép buộc sử dụng, thân thể ngươi sẽ tan vỡ.” Kình Thương nói nhận định của y.
Túc Dạ Dực nhớ lại tình huống của bản thân, đúng là có cái gì dâng lên trong người, lúc mới bắt đầu vốn không có cách gì ức chế, tùy ý nó trong thân thể xung kích, đến lúc vì nó mà hắn thương tổn quân vương của mình, khiến hắn sinh ra căm ghét và phủ định, cuối cùng áp chế nó, sau đó thì không nhớ nữa.
Nhớ tới bản thân tổn thương quân vương, sắc mặt Túc Dạ Dực đen lại, đây là lực lượng gì, thương tổn quân vương hắn không nói, còn chưa thể sử dụng được.
“Ta có cách khiến thân thể ngươi chịu được lực lượng này.” Kình Thương cẩn thận nhìn Túc Dạ Dực.
Mắt Túc Dạ Dực sáng lên, đó là sự khát vọng với sức mạnh, theo đuổi sự cường đại.
“Biện pháp này trên thế giới này mới có một mình ta thực hiện, vì không có bất cứ tiền lệ nào, nên có thể đi tới đâu, ta cũng không biết, ta tin lý luận thì chính xác, nhưng có quá nhiều khó lường trên con đường này, nếu thất bại rất có thể tử vong.” Nói tới đây, Kình Thương nhìn thẳng vào mắt Túc Dạ Dực.
Đôi mắt băng lam không tránh né, không có sợ sệt, “Thành công được không?” Đây là lần đầu tiên Kình Thương nghe câu hỏi trầm trọng chân thật như vậy từ Túc Dạ Dực.
“Thành công, sẽ đạt được sự mong đợi lớn lao nhất của nhân loại.” Nếu thật sự có thể làm được.
“Vậy đó là gì?” Túc Dạ Dực ngóng trông nhìn Kình Thương, hắn muốn biết đó là gì?
“Trường sinh bất lão, hoặc là sống mãi.” Đây là đáp án Kình Thương đưa ra, trong các thuyền thuyết lưu truyền cổ xưa, đây là thứ nhân loại khát vọng nhất, dù là y khi đối mặt với thứ này cũng động tâm, tham lam. Y là nhân loại, một nhân loại bình thường, cũng sợ cái chết, vì sống sót, nên muốn sống, vì sống sót, nên không muốn tử vong.
Mùi vị sau khi chết, thứ không còn là chính mình đó, không có ý thức hoảng sợ, là căn nguyên sự sợ hãi với tử vong của nhân loại. Dù y đã từng chết một lần, nhưng y biết sẽ không còn may mắn như vậy nữa, lần thứ hai chết đi mà nắm giữ trí nhớ tiền kiếp. Hãi sợ cái chết, muốn sống sót, là chấp nhất và kiên cường của nhân loại, cũng là sự xấu xí và nhu nhược của loài người.
Con ngươi Túc Dạ Dực co rút lại, kết quả này thật quả chấn động, thứ gì đó nóng bỏng dâng lên trong lòng, hắn muốn, hắn muốn kết quả này, sống mãi không chỉ là sinh mệnh kéo dài, cũng mang ý nghĩa lực lượng mạnh mẽ, dù sao thế giới này sức mạnh tăng theo tuổi tác, nếu hắn thật có thể sống mãi, vậy hắn sẽ mạnh đến mức nào?
“Túc Dạ Dực,” Kình Thương trịnh trọng gọi tên đầy đủ của Túc Dạ Dực, “Ngươi có đồng ý cùng ta đi trên con đường không biết kết quả này không?”
Túc Dạ Dực nhoẻn cười, “Dực đồng ý.” Không phải bởi sự mê hoặc của trường sinh, mà vì quân vương hắn nói cùng nhau, quân vương của ta a, nếu người thật có thể sống mãi, Dực sao có thể không đi theo người, nguyện vọng của Dực là vĩnh viễn đi theo người a. Nếu kết quả của con đường này là thất bại hủy diệt, vậy Dực cũng có thể cùng với người.
Kình Thương dùng cái tay còn tốt kia nâng Túc Dạ Dực dậy, để hắn tựa vào người mình, không phải là làm khó Túc Dạ Dực, mà chuyện này làm sớm một chút, sẽ tốt hơn với Túc Dạ Dực, cũng không ai biết Túc Dạ Dực sẽ bạo tẩu vào lúc nào, vẫn là để hắn rèn luyện lực lượng của thân thể sớm một chút, để chịu đựng cho tốt lực lượng khổng lồ kia.
Túc Dạ Dực dù không cách nào ngồi dậy, nhưng cũng nương theo lực đạo của Kình Thương, để Kình Thương có thể không mất nhiều sức mà nâng hắn lên, tựa vào ***g ngực không tính là dày rộng của Kình Thương, Túc Dạ Dực chợt thấy một cảm giác khô nóng bốc lên, màu da trắng bệch bị cảm giác khô nóng hun thành màu đỏ, Túc Dạ Dực thậm chí hoài nghi liệu có phải mặt mình cũng đang bốc khói.
Kình Thương không chú ý tới khác biệt của Túc Dạ Dực, vì y đã nhắm chặt mắt lại, tay kề sát lưng Túc Dạ Dực, “Nhớ kỹ quỹ tích này.”
Cái gì? Túc Dạ Dực không hiểu hàm ý của câu nói này, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa tản hết, một luồng lực lượng nhu hòa xuyên thấu qua lưng, thấm qua da thịt mà xâm nhập vào cơ thể hắn.
Đây là cái gì? Không kịp suy nghĩ nguyên nhân gây ra sự khác biệt của mình, thì bị lực lượng vận hành trong cơ thể hấp dẫn.
“Tập trung *** thần, ghi nhớ quỹ tích này.” Kình Thương lần thứ hai nói.
Túc Dạ Dực cũng bắt đầu bài trừ tạp niệm, chuyên tâm ghi nhớ quỹ tích này.
“Nhớ kỹ chưa?” Vì nói, có lẽ Túc Dạ Dực sẽ không hiểu, nên Kình Thương dùng hành động.
“Nhớ kỹ rồi.” Túc Dạ Dực trả lời. Thực kỳ quái, lực lượng bên trong cơ thể vậy mà có thể hình thành tuần hoàn.
Kình Thương đặt tay xuống sau lưng Túc Dạ Dực, nói, “Bây giờ nhắm mắt lại, để tập trung *** thần trên cơ thể ngươi, dẫn dắt lực lượng trong cơ thể ngươi, dựa theo quỹ tích này mà vận hành.”
Túc Dạ Dực nghe theo, làm theo lời Kình Thương nói.
Lần đầu tiên thất bại, hắn không có cách nào hình thành trong người lực lượng kia, tiếp tục, vẫn thất bại, căn bản không cách nào dẫn dắt được, quay lại, bắt đầu hơi di động, căn bản không thể so với tốc độ và lực lượng của quân vương hắn, không ngừng cố gắng…
Túc Dạ Dực rốt cục thành công, lực lượng bắt đầu dựa theo quỹ tích cố định mà du động, một vòng tuần hoàn, lại thêm một vòng tuần hoàn nữa.
“Đừng nhanh quá, chậm rãi để kinh lạc của ngươi mở rộng, tiếp nhận lực lượng của ngươi.” Thanh âm Kình Thương trầm ổn vang lên.
Tốc độc chậm lại, Túc Dạ Dực để nguồn sức mạnh kia di chuyển trong cái gọi là kinh lạc, cảm giác kinh lạc từng nấc từng nấc tăng cường, mở rộng, tương tự, những cảm giác tiêu cực trong cơ thể cũng biến mất, lực lượng vốn tán loạn tụ hợp lại, hành động theo quy luật.
Khi Túc Dạ Dực mở mắt ra, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, cảm giác ấm áp sau lưng nói cho Túc Dạ Dực biết quân vương cứ nâng hắn như vậy.
Vội vàng đứng lên, đột nhiên phần ấm áp kia biến mất, khiến Túc Dạ Dực cảm thấy có chút lạnh.
“Ngô chủ.” Túc Dạ Dực quỳ gối trên giường.
“Sau này cứ theo quỹ tích này mà vận hành lực lượng của ngươi, rèn luyện kinh lạc cũng là tăng thêm sức chịu đựng cho cơ thể ngươi, lực lượng của ngươi cũng tăng trưởng nhanh hơn so với người khác.”
Túc Dạ Dực làm sao không hiểu (???), thứ quân vương dạy dỗ hắn quý giá biết bao, vậy mà quân vương lại dạy cho hắn, ân sủng như thế, hắn phải báo đáp thế nào, từ đó tới giờ, đều là quân vương vì hắn mà làm rất nhiều, nhưng hắn lại chẳng làm được gì cho người.
Thân thể thấp phục, trán đụng vào chăn mềm mại, Túc Dạ Dực kiên định nói, “Dực sẽ không phụ lòng chờ mong của Ngô chủ.” Trừ điều này ra, hắn còn làm được gì nữa nói được gì nữa đây, dùng hết thảy lực lượng của hắn, hết thảy thế lực, hết thảy trí tuệ để phụ trợ vương của hắn, bảo vệ vương, để vương có được thiên hạ này, vì vậy mà hy sinh tính mạng thì làm sao, không, hắn không thể chết được, quân vương hắn sẽ đến con đường vĩnh sinh, hắn làm sao có thể chết, hắn muốn dùng sinh mệnh lâu dài để hầu hạ quân vương hắn.
“Không được đem công pháp này cho người khác.” Kình Thương nói.
“Vâng.” Túc Dạ Dực lập tức đáp, hắn không thèm giao cho người khác đâu.
“Không phải ta hẹp hòi, đây là thứ có kết quả vô định, một mình ta là được rồi, giờ thêm ngươi nữa, sao còn có thể nguy hại cho những người khác, nếu sau đó thành công, ta sẽ công bố ra. Vì vậy, trước đó, không được giao cho người khác.” Kình Thương giải thích, không phải ý nghĩ mang ngọc mắc tội (1) gì, chỉ là không muốn nguy hại đến thế nhân mà thôi, là một khoa học gia, y đều rõ ràng hơn so với bất kỳ ai, thứ không được chứng thực sẽ tạo ra nguy hại thế nào.
Túc Dạ Dực dạ đáp, trong lòng kính nể sự quyết đoán của quân vương, nhưng cũng đang suy nghĩ, thứ như thế sao có thể công bố hậu thế, hắn nhất định phải cố gắng khuyên nhủ quân vương của mình.
(1) Mang ngọc mắc tội: Nguyên văn là Hoài bích kỳ tội – 怀璧其罪, là một câu thành ngữ xuất phát từ “Xuân thu tả truyện – hoàn công mười năm”. Nguyên là chỉ tài có thể gây họa, sau cũng được hiểu là có tài có thể bị đố kị và hãm hại. (Nguồn: baike.baidu)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.