Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 94:




Mùa thu, vừa vặn là mùa thu hoạch, trong thế giới một lấy nông canh làm chủ, nông dân cực khổ một năm tràn đầy chờ mong và vui sướng mùa vụ này, là báo đáp một năm khổ cực làm lụng, thức ăn dù ở thời đại nào đều quan trọng nhất, nông dân vui mừng cũng lan đến thượng tầng quốc gia, mùa thu hoạch, có một ngày lễ lọng trọng, như tân niên, là ngày lễ chung của thế giới.
Mọi người trên mặt đều có vẻ vui sướng khi ngày lễ tới gần, trong thành trấn hoặc lớn hoặc nhỏ, đều treo lên đồ trang trí đại biểu hỉ khánh, thương hộ khôn khéo nhân cơ hội thúc đẩy tiêu dùng, giá cả rẻ hơn so với thường ngày khiến nữ nhân trời sinh thích mua sắm tâm động không ngừng, cửa hàng trên mặt đường cũng có thể nhìn thấy khách hàng đông đúc, chọn trái lựa phải tìm thứ mình thích.
Đây là một thành trấn không tính là quá lớn, nhưng có dãy núi có lá phong đỏ rất đẹp, ngay cả nhà ở trên trấn, quán trọ cũng có người trồng lá phong đỏ này, lúc này, lá phong đỏ đã rực rỡ như lửa, hệt như tà dương tươi đẹp tráng lệ, cành cây mềm mại phóng khoáng, phong nhã rất khác biệt.
Phong cảnh tươi đẹp như vậy mang đến tiếng tăm cho tòa thành trấn ấy, có điều do giao thông không tính là phát triển ở thế giới này, cũng không cách nào khiến người ta trèo non lội suối tới nơi đây, ngược lại mấy thành thị gần đấy sẽ có người tới nơi này xem lá phong đỏ, cũng vì như thế, trên trấn có mấy quán trọ không tồi.
Đường phố trên trấn, ngoại trừ cảnh sắc lá phong đỏ không giống thành trấn khác, còn lại căn bản không có gì thay đổi, hai bên đường phố, treo bảng hiệu lơ lửng, người buôn bán nhỏ, các cô nương ăn mặc đẹp đẽ, võ sĩ không có thân phận chính thức bên hông đeo đao, người có thân phận quý trọng, ngồi trong kiệu, trong xe ngựa, ngồi trên lưng ngựa.
Trên đường phố ấy, có một nữ tử khiến người chú ý nhất.
Mái tóc đỏ rực có thể so với lá phong đỏ, màu da trắng sáng đặc biệt mê người, không thể nói là diễm lệ, nhưng khuôn mặt tuyệt sắc vô cùng minh diễm chiếu nhân, môi không điểm mà đỏ, lông mày không vẽ mà hoành thúy, trang dung nhẹ nhàng, độ tuổi mười bảy mười tám hoa khai mỹ diệu, khiến nam nhân tâm động không thôi, đây là một loại hình được nam nhân yêu thích.
Một chuỗi châu ngọc hình hoa tử đằng màu tím cài trên tóc, hình thức *** xảo xem ra giá cả không ít, y phục màu xanh lam thêu hoa thủy tiên, không phải thứ bách tính bình thường có thể mặc.
Đứng bên cạnh nàng là một nữ tử mặc y phục xanh lá trên tô điểm những đoá hoa nhỏ màu vàng nhạt, không sánh được với vẻ minh diễm động nhân của nữ tử tóc đỏ, tố nhan triêu thiên, không chút phấn son, khuôn mặt dịu dàng chỉ có thể có thể coi là vẻ tú mỹ tiểu gia bích ngọc (1), nhưng có nữ tử tóc đỏ không có khí chất nhu hoà, tuyệt đối là nữ tử có lễ, rất đáng tiếc là, nam nhân bình thường nhìn thấy đầu tiên lại là nữ tử tóc đỏ minh diễm, mà không phải nữ tử dịu dàng chỉ có thể xem là tú mỹ này.
(1) Tiểu gia bích ngọc: Con gái một nên cưng, trong QT để là con gái rượu,:v.
Hai người này từ ăn mặc mà xem, có thể thấy được ai gia thế tốt hơn, lại nhìn nữ tử minh diễm tóc đỏ chọn các loại trâm cài đầu, cài lên tóc, nữ tử áo xanh bên cạnh mở miệng muốn nói điều gì, nhưng lại không nói ra, vẻ mặt mang theo mấy phần nhát gan, so sánh hai người, liền rõ ràng đây là một đôi chủ tớ.
Đằng sau hai người, có một người tóc xám mang đao võ sĩ, có vài phần anh khí, nhưng khí thế toàn thân lại là một nam thanh niên ôn hòa, nhìn nữ tử áo xanh có phần trìu mến, trái lại đối với nử tử khiến nam nhân động lòng có chút xem thường và phẫn nộ nhỏ bé không thể nhận ra.
“Yến Cơ,” nữ tử áo xanh muốn nói lại thôi rốt cục vẫn lên tiếng, thế nhưng xưng hô lại tuyệt đối không phải xưng hô nên có với chủ nhân.
“Chúng ta còn phải đi bán những vật khác.” Là ý nói nán lại ở đây quá lâu rồi, nên rời đi.
“Gấp cái gì đâu, tiểu thư.” Nử nhân tóc đỏ ăn mặc rõ ràng có chút quý khí trái lại xưng hô với nữ tử áo xanh mộc mạc là tiểu thư.
Hai người này đúng là chủ tớ, nhưng không giống với mắt nhìn, nữ tử tóc đỏ minh diễm là người hầu, nữ tử áo xanh mộc mạc mới là tiểu thư.
“Muội là đang vì tiểu thư người chọn đồ trang sức đấy.” Ngữ khí nói với đối phương lại mang theo vài phần không kiên nhẫn, cảm giác nói chuyện kiêu ngạo thuộc về kẻ bề trên.
“Nhưng là ta không thích những thứ này.” Tiểu thư nhỏ giọng nói.
“Tiểu thư, là một nữ tử nên cố gắng ăn diện cho chính mình, là thị nữ của người muội có trách nhiệm để tiểu thư trở nên đẹp hơn.” Lời nói khiến người yêu thích cỡ nào chứ.
Tiểu thư còn muốn nói, ta không phải không thích đồ trang sức, nhưng thứ muội lựa chọn đều không phải kiểu mà ta yêu thích, những câu nói này cuối cùng vẫn không nói ra, vì Yến Cơ hứng thú bừng bừng khi nhìn thấy một trâm gài tóc khác có phong cách rất phù hợp với nàng.
Tiểu thư cuối cùng không nói nữa, quay đầu nhìn lại nam thanh niên ở phía sau các nàng.
Nam thanh niên tiến lên, kéo tay tiểu thư, khuôn mặt tố nhan nhiễm phải một vệt đỏ ửng, dù họ đã là phu thê, nhưng thân cận như vậy vẫn làm nàng thẹn thùng.
Chàng thanh niên tính tình không nóng không lạnh, nam nhân ngốc không quen biểu đạt, nhưng gã thật sự yêu tiểu thư, cảm tình thanh mai trúc mã, khiến gã minh tốt, so với nữ tử minh diễm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nữ tử như tiểu thư mới thích hợp làm vợ nhất.
Nhìn Yến Cơ chọn đồ trang sức, để chủ nhân ở một bên, chàng thanh niên tuy tức giận, nhưng không hề làm gì cả, là bởi đã quen thuộc từ lâu, từ nhỏ đến lớn, nhìn quá nhiều, nói là mua đồ cho tiểu thư, nhưng lựa đều là thứ hợp với mình, sau đó sẽ nói vài lời với thê tử, những thứ này liền thuộc về nàng.
Gã thừa nhận đã từng có tâm tính mê luyến của thiếu niên với khuôn mặt đẹp đẽ kia, cũng mừng vì phát giác trước Yến Cơ, loại mê luyến cũng đã biến mất, gã yêu chính là nàng – thê tử dịu dàng thiện lương của mình.
Gã không hề làm gì, không phải bởi từng mê luyến, loại tình cảm kia khi nhìn thấu Yến Cơ liền biến mất không chút tăm tích, duy nhất còn lại là tình cảm lớn lên từ nhỏ cùng nhau, gã không làm, là vì gã biết thê tử mình xem Yến Cơ như muội muội mà thương yêu, với Yến Cơ, thê tử có thái độ bao dung, hành vi của Yến Cơ, thê tử có bất đắc dĩ nhưng xưa nay không tức giận, vậy gã cần gì phải vì Yến Cơ và thê tử của mình nảy sinh chút không vui đây.
“Tiểu thư, ta chọn được rồi.” Tiếng la của Yến Cơ cắt ngang chút ngọt ngào của đôi vợ chồng mới cưới không lâu.
Tiểu thư lập tức bỏ tay nam tử ra, bước nhanh tới bên Yến Cơ, trả tiền.
Nam tử cười nhìn thê tử, thật sự rất đáng yêu.
Thân là thị nữ Yến Cơ không cầm đồ mình mua, trái lại là tiểu thư chủ động cầm, nam tử tiến lên tiếp nhận đồ trên tay tiểu thư, cùng tiểu thư sóng vai đi tới, mua những thứ khác.
Yến Cơ ở sau lưng hai người, nhìn hai người trước mặt, híp mắt, có đố kị sâu sắc, tại sao, nữ nhân kia không có vẻ đẹp như nàng, chỉ là sinh ra ở nơi tốt hơn nàng, tại sao nàng ta có thể có được một trượng phu tốt.
Không phải Yến Cơ yêu thích nam tử trước mắt, đối với nam tử này, Yến Cơ từ nhỏ đã không coi trọng, mỹ lệ như nàng muốn gả cho một Sĩ tộc, hưởng thụ cuộc sống của một quý phụ, thế nhưng điều này không có nghĩa là, Yến Cơ sẽ cam tâm để một nam tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lựa chọn một nữ nhân trừ gia thế ra cái gì cũng không sánh nổi với mình.
Hừ, có gì chứ, cô gia thật vô dụng, võ nghệ thì không tồi, nhưng thân phận lại không cao, không có tâm tiến thủ, ở rể nhà tiểu thư, là một nam nhân không có tiền đồ, cũng chỉ xứng với nữ nhân bình thường như tiểu thư thôi. Yến Cơ trong lòng nói với mình như thế, nhưng loại không cam lòng kia cũng không biến mất.
Ba người ở trên đường mua rất nhiều thứ, Yến Cơ không muốn ôm đồ cũng không thể không ôm một đống.
Cảm thấy tay nặng trĩu, khiến Yến Cơ cực kỳ không thoải mái, đáng ghét, không thể gọi một chiếc xe ngựa sao, cũng không phải không trả nổi số tiền kia, sao phải để nàng ôm a.
Trên tay ba người đều ôm không ít đồ, tiểu thư và nam tử đi rất cẩn thận, Yến Cơ vì không kiên nhẫn, bước chân có chút gấp, căn bản không chú ý phía trước, rất bất hạnh va chạm với người ta.
Yến Cơ chỉ cảm giác mình như đụng vào một mặt tường, có điều đồ trên tay cản cho, đụng vào cũng không đau lắm, thế nhưng thể trạng đối phương không phải Yến Cơ nho nhỏ có thể cự nổi, lực va chạm, khiến Yến Cơ ngã xuống đất, đồ trên tay cũng ào ào rơi hết xuống.
Tiểu thư vừa nhìn về trước, không chú ý tới người Yến Cơ đụng vào, chỉ để ý Yến Cơ ngã ra đất.
“Yến Cơ, muội không sao chứ?” Bước nhanh đi đến trước mặt Yến Cơ, tùy ý để đồ trên tay xuống dưới đất, thân thiết hỏi thăm Yến Cơ.
“Làm sao mà không có chuyện gì.” Bởi đau đớn, khẩu khí của Yến Cơ không tốt lắm. “Mắt ngươi mù à, không biết nhìn sao?” Yến Cơ ngay cả người đụng vào mình dáng dấp ra sao đều không chú ý, đã hô lên. “Ngươi…” Nhiều lời hơn nữa khi nhìn đến bóng lưng đối phương thì không còn nói được.
Người va phải Yến Cơ, cũng không phải cố ý đụng vào, vì đối phương vốn quay lưng với Yến Cơ, là Yến Cơ không nhìn đường tự mình đụng vào, cho nên chuyện này nói thế nào đều là Yến Cơ sai, đây cũng không phải nguyên nhân Yến Cơ nói không ra lời, bởi vóc người đối phương quá cao lớn.
Người quay lưng với Yến Cơ, nghe được lời Yến Cơ nói, chuyển đầu, đầu trọc sáng bóng, hình thể khỏe mạnh, thêm nữa hình dạng tuyệt đối không thể nói là lương thiện, là người vô cùng có lực uy hiếp.
“Ngươi đang nói chuyện với ta?” Thành thật mà nói, màn va chạm vừa nãy, gã căn bản không có cảm giác gì, quay đầu lại liếc nhìn Yến Cơ, nhớ lại mới rồi quả giống như có gì đó đụng tới mình, tựa hồ đúng thật đã xảy ra gì đó. “A, va phải ngươi, xin lỗi.” Lấy thể trạng bản thân, người va phải mình, tuyệt đối là đối phương khá xui xẻo, ờ, không để ý những tồn tại kia không thuộc về người bình thường.
Nghe được một nam nhân vạm vỡ hung ác như vậy nói lời xin lỗi, thật đúng là khiến Yến Cơ và tiểu thư bất ngờ.
“Tinh.” Nam tử đi theo bên cạnh tiểu thư, cũng tới cạnh hai người, nhìn đến nam nhân thân hình cao lớn bị Yến Cơ đụng vào thì, làm sao không lo lắng, ném đồ trên tay đi, vội vàng chạy đến bên cạnh hai người, tay đè trên đao, đề phòng nhìn nam nhân đầu trọc.
Tuy xem thường nam tử không có chí tiến thủ này, nhưng cũng biết người này võ nghệ rất tốt, nam tử vừa đến, Yến Cơ lập tức an tâm, chuẩn bị giáo huấn kỹ càng một hồi nam nhân dám va phải nàng.
Không nghĩ tới, nhìn thấy tư thế đề phòng của nam tử, nam nhân đầu trọc chiến ý tăng vọt, không nghĩ tới nơi này còn có nhân vật có thể bày ra tư thế đẹp như này.
Bởi vì cỗ chiến ý này, Yến Cơ sợ đến mặt tái trắng, tay nam tử cũng đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tiểu thư cũng không tốt, nhưng cũng không lui lại, nhìn nam tử đầu trọc và trượng phu, chăm chú nhìn.
“Ngọ Sa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.