Linh Hồn Ác

Chương 17:




Brolin có thói quen từ khi làm thanh tra ở Portland là tổ chức họp trong phòng làm việc của mình. Khi anh tới phòng điều tra tội phạm, đại úy Chamberlin đang họp đầu tuần với các cấp phó để tổng kết tình hình các cuộc điều tra hiện tại và các tiến bộ, sau đó phân công người cho các cuộc điều tra. Nhưng hiếm khi một thanh tra lại yêu cầu họp đột xuất trong tuần để tổng kết về cuộc điều tra của mình, trừ trường hợp khẩn cấp. Brolin dần dà lập nên nguyên tắc này, nguyên tắc mà anh mang tới đây từ FBI, điều khiến một vài đồng nghiệp coi anh là loại ngựa non háu đá. Thế nhưng ý tưởng của anh lại chẳng liên quan gì đến một tham vọng nung nấu, anh tuân theo nguyên tắc động não thông thường, giúp kích hoạt nhiều bộ não về một vấn đề, nhằm rút ra được tối đa thông tin. Nhưng việc này đòi hỏi nhiều thời gian mà Phòng thường không có. Tất cả những người có mặt ngày hôm đó trong phòng của Brolin đã phải làm việc suốt tuần với những cuộc điều tra khác đang được tiến hành, đôi khi đến tận tối muộn. Tất cả mọi người đều muốn được nghỉ ngơi chút ít và dành thời gian cho gia đình nhưng tất cả đều có mặt khi Brolin mời tới.
Thế là đại úy Chamberlin và cấp phó Lloyd Meats, cán bộ phụ trách phòng thí nghiệm của cảnh sát kỹ thuật và khoa học Carl Dimestro, trợ lý chưởng lý Bentley Cotland và tất nhiên cả Larry Salhidro, đều có mặt trong phòng của Brolin.
Brolin đứng dậy để đóng cửa.
- Vâng, chúng ta có thông tin mới, anh bắt đầu. Nhưng trước khi nói về suy nghĩ của mình, tôi muốn chúng ta tổng kết công việc đã làm và các kết quả có thể nhận được. Đứa trẻ tìm thấy cái xác bây giờ thế nào nhỉ?
Melt phát biểu, tay vuốt bộ râu như thể việc đó giúp anh đảm nhận vai trò tốt hơn.
- Leslie Taudam ở đội vị thành niên đang phụ trách cậu bé. Cậu bé bị sốc, và mặc dù Leslie đã nỗ lực hết sức, nhưng chúng ta không biết gì thêm cả. Cái xác vẫn chưa được xác định danh tính hay sao?
- Tôi sẽ nói về chuyện này, Brolin đáp. Carl, anh có tin gì cho chúng tôi không?
Carl hít mạnh quá khiến hai lỗ mũi anh phát ra tiếng kêu nhẹ. Anh mặc bộ vét không chê vào đâu được và mang cặp kính hai tròng.
- Khá phức tạp. Ngôi nhà đổ nát nơi xác chết được tìm thấy là một nơi vô cùng lộn xộn, là điểm trú chân của tất cả các thanh niên, những kẻ ngoài lề xã hội, nghiện ngập và vô gia cư. Tôi đã lấy rất nhiều mẫu xét nghiệm, đủ để buộc tội một phần tư dân số thành phố! Nói nghiêm túc hơn, tôi có rất nhiều sợi vải đủ loại, không thể biết được cái nào là do hung thủ để lại, cái nào là do những người từng qua lại vài ngày trước đó để lại.Tôi sợ rơi vào ngõ cụt. Chúng tôi sẽ thống kê tất cả chất sinh học thu được và kiểm kê lại. Đây là toàn bộ những gì tôi có thể làm được ở thời điểm này. Tuy nhiên, tôi có một yếu tố có thể khiến các anh quan tâm. Chúng tôi đã tìm thấy những giọt nhỏ của một hỗn hợp hóa học và tôi đã phân tích. Đó là Mercaptan, nói cách khác là một chất hóa học thường dùng để bảo vệ nhà cửa. Chất này có tính chất ngăn cản, khi có báo động dù là nhỏ nhất, nó phụt vào kẻ gian khiến hắn bốc mùi hôi như một con chồn trong bán kính mười mét.
Brolin ghi chép lại mà không biết nên nghĩ gì về chuyện này. Chất Mercaptan thì có tác dụng gì ở đây?
Sanhindro ngồi không yên trên ghế:
- Chờ một chút, tôi có một chi tiết có thể liên quan đến thứ này! Ông hăng hái nói. Như đã thỏa thuận, tôi cử nhiều đội điều tra đến khu vực Washington Park, nơi tìm thấy cái xác. Không có nhân chứng, dường như không ai nhìn thấy điều gì trong đêm thứ Tư, rạng sáng thứ Năm. Cần phải nói rằng ban đêm, ở đó có rất ít người qua lại. Nhưng một cảnh sát đã hỏi một nhóm người vô gia cư hay vãng lai qua đó. Họ trả lời rằng hồi đầu tuần, họ định vào ngủ đêm ở ngôi nhà đó nhưng không được.
Một tật thần kinh khiến má của Brolin giật giật, sự chú ý của anh vừa bị khơi dậy mạnh mẽ.
Salhindro nói tiếp.
- Họ kể rằng đêm thứ Hai, khoảng 23 giờ, họ tới ngôi nhà hoang. Lối vào bị bịt bằng một tấm ván, không giống như mọi khi. Họ tháo tấm ván ra thì một thứ mùi ghê tởm bốc lên khiến họ bất ngờ. Một mùi, tôi xin trích nguyên văn “khủng khiếp, hơi giống như nước thối trong trò đùa của trẻ con và mùi trứng thối trộn lẫn với đồ ăn bị nôn ra”, hết đoạn trích. Cả ba gã quay đi và không ngủ đêm ở đó vì lý do mùi thối.
- Điều này có ý nghĩa gì với cuộc điều tra? Bentley phản đối, tôi muốn nói là có lẽ do bọn trẻ con trêu chọc nhau.
- Đôi khi trẻ con cũng hay chơi khăm nhưng trước tiên, chúng thường làm trò với lọ nước muối chứ không dùng Mercaphan. Hơn nữa, khi đùa kiểu này, chúng thường làm ở trường học hoặc siêu thị nơi có nhiều người qua lại, chứ hiếm khi trong một ngôi nhà hoang đổ nát giữa rừng, nơi hầu như không ai biết cả, Lloyd Meat phân tích. Ngược lại, nếu tôi phải cất công mua Mercaptan để vẩy vào một ngôi nhà nát nơi hẻo lánh thì tôi phải có mục đích chết tiệt gì đó trong đầu. Kẻ đã vẩy chất này có thể là hung thủ giết người.
- Anh không thấy là đã đi quá xa hay sao? Bentley vừa nói vừa nhướn mày khiến mặt anh nom giống như một hình biếm họa. Một kẻ đổ chất Mercaptan và bịt lối ra vào một ngôi nhà hoang, thế mà các anh lại cho là một kẻ tâm thần nguy hiểm.
- Ngược lại tôi chỉ thấy một lý do duy nhất để tìm mua loại chất này. Hung thủ biết rằng thỉnh thoảng có người qua lại đó, nên hắn đổ chất Mercaptan và bịt lối vào để mùi càng thối hơn, để không ai tới đây cả. Hắn muốn chắc chắn rằng trong này không có ai khi hắn mang nạn nhân đến. Có nghĩa là hắn đã chuẩn bị trước từng chi tiết nhỏ nhất, nhiều ngày trước đó, có thể hắn đã đến trước đó vài giờ để làm mùi bay đi rồi mới ra tay hành động, ai mà biết được? Đúng là một kẻ tâm thần nguy hiểm!
Bentley nhìn Meats như thể Meats đang nói chuyện đâu đâu.
- Anh có tin chuyện này không? Bentley hỏi Brolin.
- Một cách giải thích có thể chấp nhận được. Này Carl, mua chất Mercaptan có dễ không?
- Ồ dễ thôi. Rất nhiều nơi bán, tất cả các cửa hàng chuyên về an ninh, có thể liệt kê một danh sách dài dằng dặc, và nếu hung thủ xảo trá như hàng loạt hành động của hắn đã chứng tỏ, thì chắc chắn hắn đã trả bằng tiền mặt. Lại thêm hàng trăm nơi bán qua bưu điện trên cả nước. Nếu anh định rà soát tất cả khách hàng của họ thì hãy cố lên.
Brolin lắc đầu, miệng lẩm bẩm câu trả lời phủ định.
- Còn về hung thủ, anh đã bắt đầu lập mô tả tâm lý chưa Joshua? Đại úy Chamberlin hỏi Brolin.
- Vẫn chưa. Hiện giờ tôi đang thu thập tối đa dữ liệu, sau khi thấy đã có đủ, tôi sẽ bắt tay vào công việc. Tôi không muốn đi sai đường chỉ vì không đủ các yếu tố để phán xét tình hình một cách đúng đắn.
Meats, Sanhindro và Demestro cũng đồng tình.
- Nhưng tôi e là có một tin rất nghiêm trọng, anh thanh tra trẻ nói tiếp. Trước tiên chúng ta vẫn chưa xác định được danh tính nạn nhân. Do phần trên của mặt bị hủy hoại nặng nề, nên không thể đưa ảnh lên mặt báo được. Mặt khác, hồ sơ về những người mất tích không có gì trùng hợp, chúng tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Chúng tôi sẽ phải so sánh hồ sơ răng của nạn nhân với hồ sơ của tất cả các nha sĩ trong vùng việc này đòi hỏi nhiều thời gian và hy vọng sẽ đem lại kết quả tích cực. Nhưng một vấn đề quan trọng khác là việc giải phẫu tử thi cho thấy những điểm chung đáng lo ngại với cách hành động của Leland Beaumont.
- Đến mức đó cơ à? Meats ngạc nhiên.
- Thẳng thắn mà nói chỉ còn thiếu dấu ấn “đao phủ Portland” nữa thôi.
Brolin ngừng một lát.
- Kẻ đã làm việc này biết về vết axit trên trán, trong khi chúng ta vẫn luôn giữ kín bí mật ấy, như đã nói rồi. Nhưng tồi tệ hơn, hắn đã cắt hai cẳng tay theo cách giống hệt, cũng hết sức cẩn thận để không làm hỏng da và xương, hoàn toàn không để ý gì đến cơ và dây chằng. Kẻ giết người trong rừng cũng có khái niệm về sinh học như Leland Beaumont, hắn có modus operandi giống hệt.
Biết là Bentley thể nào cũng đặt câu hỏi, Sanhindro lên tiếng trước:
- Modus operandi, hay phương thức hành động, là cách ra tay của hung thủ. Đó là toàn bộ các hành động và cách thức mà hắn sử dụng để giết nạn nhân. Đừng nhầm với dấu ấn thể hiện ảo ảnh trong đầu hắn, dấu ấn của cùng một tên sát nhân thường giống nhau qua các vụ án hắn gây ra bởi đó là nguyên nhân khiến hắn giết chóc, do đó hắn không thể gian lận dấu ấn, đây là một hay nhiều yếu tố đóng vai trò đối với quá trình diễn tiến của ảo ảnh trong đầu hắn. Một tên tội phạm có thể thay đổi phương thức hành động để cải thiện quá trình diễn tiến của ảo ảnh trong hắn, nhưng không thay đổi dấu ấn vì nó mạnh hơn lý trí của hắn, nó chính là khởi nguồn của động cơ giết người, hắn không thể kiểm soát được nó.
Bentley gật đầu đồng tình để tỏ ý đã hiểu.
- Thế mà ở đây chúng ta lại thấy cùng một phương thức hành động, Brolin giảng giải. Cách giết người bằng cách cắt hai cẳng tay và đổ axit lên trán nạn nhân; nhưng tôi cảm thấy dấu ấn có nét khác biệt.
Mọi con mắt đều đổ dồn vào Brolin.
- Anh nói rõ hơn đi, Meats đề nghị.
- Thế này, vẫn còn quá sớm để rút ra kết luận, nhưng tôi cảm thấy hung thủ không hoàn toàn kiểm soát được tình hình, tôi nghĩ hắn đã bị hành động cuốn đi, điều vốn không thể xảy ra với Leland Beaumont vì hắn thích thú với việc kiểm soát toàn bộ tình hình và cả nạn nhân nữa. Nhưng tôi không muốn đi quá xa về vấn đề này, ít nhất là ở thời điểm hiện nay tôi phải mô tả tâm lý hung thủ trước đã.
- Vâng, trong trường hợp này chúng ta phải tổng hợp tất cả những gì đã biết về Leland Beaumont, nếu kẻ giết người đêm thứ Tư muốn bắt chước hắn và biết nhiều về hắn thì chúng ta phải điều tra theo hướng này, đại úy Chamberlin đề xuất.
Brolin đứng dậy đi về phía chiếc tủ sắt và lấy ra một tập hồ sơ với dòng chữ “Đao phủ Portland, Leland Beaumont” được viết bằng bút dạ.
- Trước tiên, chúng ta hãy điểm qua sự việc, chúng ta biết gì về hắn?
Sanhindro mở đầu, chỉ nói theo trí nhớ:
- Đàn ông, khoảng hai mươi tuổi, Leland Beaumont là con trai duy nhất của một gia đình kỳ dị. Cha hắn là thợ nhôm sống chủ yếu bằng buôn bán vì thu nhập từ nghề nghiệp của ông ta không cao. Sau khi Leland chết, chúng tôi đã mời ông ta đến đặt câu hỏi về con trai, ông ta tỏ ra rất biết điều nhưng cứ hỏi một đằng lại trả lời một nẻo, một con người tội nghiệp với chỉ số IQ không cao lắm. Ngược lại, mẹ của Leland là một người được cả gia đình tôn thờ, cha hắn nói như vậy, Leland rất yêu quý và thân thiết với mẹ. Mẹ hắn bị giết năm 1994 trong một cuộc ẩu đả với một bà hàng xóm cũng kỳ dị không kém, hai người đàn bà đánh nhau và bà hàng xóm đã chặt đứt tay của mẹ Leland và đâm con dao vào cổ họng bà ấy. Kiểu “tai nạn” thi thoảng vẫn xảy ra ở những xó xỉnh hẻo lánh, nơi các cuộc hôn nhân cùng dòng máu khiến phần lớn cư dân trở nên hơi đần độn.
- Chúng tôi nghĩ rằng động cơ của Leland Beaumont bắt nguồn từ chính tai nạn này, Brolin xen vào. Cái chết của bà mẹ gây thương tổn nặng nề cho hắn, và chúng tôi nghĩ rằng hắn cắt hai cẳng tay để lý tưởng hóa hành động báo thù, hắn làm với các phụ nữ khác điều mà người hàng xóm làm với mẹ hắn. Ở đây có cả lý do bái vật giáo mang tính giết chóc vì sau đó hắn giữ lại những cẳng tay ấy làm chiến lợi phẩm. Một chi tiết lý thú là gia đình Beaumont dành phần lớn thời gian để di chuyển khắp đất nước, hiếm khi dừng lại ở một nơi quá một hoặc hai năm, cho đến khi định cư ở vùng Portland. Leland là một đứa trẻ cô độc, chắc chắn hắn chưa bao giờ có cơ hội vượt qua tính nhút nhát của mình, hắn luôn sống ở những nơi tách biệt và không có nhiều cơ hội kết bạn khi còn nhỏ. Và khi có bạn rồi, hắn lại phải làm lại từ đầu bởi gia đình Beaumont chuyển nhà vì lý do công việc của người cha. Chúng tôi cảm thấy cha hắn khá thân thiện, mặc dù có “hạn chế”, ông ta khẳng định với chúng tôi là bản thân ông ta và vợ không bao giờ đánh đập hay đối xử tệ với Leland, tôi nghi ngờ điều này nhưng chúng ta không bao giờ biết rõ cả. Người cha thường vắng mặt, có lẽ ông ta chính là người đánh đập thậm chí hành hung hắn. Leland hướng tình cảm về phía bà mẹ luôn ở cạnh và thương yêu hắn. Xa lánh mọi người, hắn dồn tình yêu chủ yếu cho mẹ vì xung quanh hắn không có người phụ nữ nào khác để huyễn tưởng khi ở tuổi thiếu niên.
- Anh muốn nói là hắn không hề có một mối tình nào khi còn là thiếu niên? Bentley Cotland ngạc nhiên.
- Có lẽ không, gia đình Beaumont thích sống tách biệt để được yên tĩnh, người cha đã nói như vậy. Điều này chắc chắn đã khiến cho Leland phát triển không giống những thiếu niên cùng tuổi, hắn rất cô độc và sống trong bầu không khí gia đình vô cùng đặc biệt. Có thể các anh cho là quá lời nhưng tôi không ngần ngại so sánh gia đình Beaumont với việc làm tồi tệ nhất trong vùng nông thôn hẻo lánh của nước Mỹ, nơi một số người theo luật lệ hoàn toàn khác với chúng ta.
“Ngoài ra, nhà Beaumont liên tục di chuyển, chủ yếu sống trong một chiếc caravan lớn kéo sau ô tô. Năm 94, khi bà Abigail Beaumont bị giết trong một vụ đất đai mờ ám, Leland mới mười tám tuổi. Sự việc diễn ra ở Oregon, phía tây cánh rừng núi Hood. Mất nhân vật chính của đời mình, Leland mất luôn tất cả phương hướng. Hắn tìm cho mình một công việc nhỏ trong một xưởng phá dỡ ô tô xa hơn một chút và rời khỏi ngôi nhà mà cha hắn đã xây xung quanh chiếc caravan cũ kỹ. Ở đó hắn biết được về cuộc sống xã hội, và trong nhiều năm, hắn đã ít nhiều gia nhập hệ thống. Không biết sợ hãi, với hình thức khá dễ coi và cũng từng đi đây đi đó, hẳn là hắn biết mình có thể điều khiển những kẻ cả tin nhất. Tôi nghĩ hắn đã dần dần học cách điều khiển, chi phối, hắn đã thấy thích thú với việc làm này, thậm chí tán tỉnh những cô gái nông thôn, do đó hắn trở nên tự tin. Bởi vì ngược lại với cha mình, Leland không phải một kẻ đáng thương mà là một người khá thông minh. Dần dần hắn cảm thấy mình không thể bị tổn thương và hắn đã đánh đổi quá khứ là thằng bé sợ sệt và không ổn định lấy bề ngoài của một chàng trai thích quyến rũ và của một người đàn ông đầy tự tin. Điều khiến tôi ngạc nhiên nhất ở Leland Beaumont là vẻ chững chạc mặc dù hắn ta còn ít tuổi. Người ta dễ dàng đoán hắn hơn hai mươi lăm tuổi mặc dù thật ra hắn mới hai mươi ba tuổi vào lúc…hắn chết.”
Brolin lưỡng lự một lát, anh không thích nhớ lại ngày hôm đó, mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy sức ép ngón tay trỏ của anh lên cò súng và lại thấy cái đầu của Leland vỡ tung.
- Nhưng sau khi trở nên tự tin đến thế, tại sao hắn lại giết chóc khi mà hắn có thể quyến rũ được phụ nữ? Carl DiMestro hỏi, anh vẫn quan tâm đến mặt này của cuộc điều tra mà anh không trực tiếp tham gia, kinh nghiệm của anh chỉ hạn chế ở những chi tiết to bằng hạt bụi mà thôi.
- Bởi vì hắn đã đi trên con đường giết chóc từ lâu, Brolin đáp, cao giọng hơn chủ ý. Nhân cách của hắn đã được hình thành và bị ngược đãi suốt thời thơ ấu và phần lớn thời thiếu niên, khi hắn bị chấn thương vì cái chết của người mẹ, có lẽ đã quá muộn. Năm ngoái một số nhà báo còn khẳng định Leland đã quan hệ tình dục với mẹ hắn, điều này có thể không phải là không có cơ sở! Khi Leland rời khỏi nhà để sống một mình, hắn đã khổ sở, nhưng thoát khỏi tình trạng đó, và hắn, đứa trẻ thường xuyên cô độc, bị người khác xa lánh vì thường xuyên chuyển nhà và có lẽ vì hơi quá thô bạo, lại được chấp nhận. Hắn còn chinh phục được nhiều phụ nữ! Nhưng đặc biệt, hắn khám phá ra khả năng chi phối, và lấy làm thích thú. Tôi không biết nguyên nhân tại sao hắn chuyển sang hành động, lẽ ra phải nói chuyện với hắn. Những nạn nhân đầu tiên rất giống với mẹ hắn, tôi nghĩ điều này là một lời lý giải tự thân.
- Nhưng có phải hắn lựa chọn nạn nhân cuối cùng qua Internet không? Bentley hỏi.
- Julliette? Brolin hỏi lại cụ thể. Làm ơn đừng gọi là nạn nhân, cô ấy vẫn khỏe mạnh. Còn với những người khác… Leland lựa chọn nạn nhân của hắn theo những ảo ảnh xuất hiện trong lúc lang thang, một khuôn mặt, một con người, một thái độ…Với Juliette, hình như hắn thường trò chuyện với cô ấy trên Internet, nhưng cô ấy đã trốn chạy hắn, từ bỏ hắn, khiến hắn phát điên. Các anh đều biết phần tiếp theo của câu chuyện. Trên thực tế, Leland đã thể hiện khả năng tiếp thu rất nhanh, kể từ khi không còn bị giam kín trong gia đình ảm đạm, hắn ra ngoài xã hội và học được rất nhiều. Vốn là một thằng bé không biết mở đĩa CD, sau đó hắn đã đủ khả năng lướt web. Chúng tôi tìm thấy ở nhà hắn nhiều sách vở, trong đó phần lớn liên quan tới Internet và tin học. Thật đáng buồn, nhưng tôi nghĩ nếu sống trong một gia đình khác, hẳn là Leland đã có thể trở thành người tốt, có địa vị tốt.
Đâu là phần trách nhiệm của gia đình Beaumont trong chuyện xảy ra? Tất cả đều cố tránh bắt đầu cuộc tranh luận gai góc này.
Im lặng bao trùm căn phòng. Rồi một cơn gió ào tới đập vào vách kính, tạo thành tiếng kêu như muốn hét lên điều gì đó.
- Thế còn sinh học? Anh vừa nói hắn có khái niệm về sinh học, hắn có kiến thức đó như thế nào?
- Vâng, đây là một trong những bí mật mà Leland đã mang theo xuống mồ, Brolin đáp, hơi lúng túng. Chúng tôi không biết, ở nhà hắn không có bất cứ cuốn sách nào về đề tài này, cha hắn cũng không biết trả lời gì khác ngoài cho rằng hắn học được những điều hắn biết khi đi câu cá…
- Câu cá ư? Bentley ngạc nhiên.
- Phải, cha hắn hơi đần độn, Salhindro nhắc lại.
- Hắn sử dụng dao mổ rất thành thạo và điều này hắn không thể học được qua sách vở, nhưng tôi không thể khẳng định được hắn đã luyện tập trước đó bằng cách nào. Có thể trên động vật.
- Nhưng dù sao cũng có sự khác biệt sinh học giữa con vật và con người, Dimestro không đồng tình.
Brolin nhún vai.
- Tôi đã nói rồi đấy tôi không giải thích được.
- Thế còn những cẳng tay mà hắn đã chặt của các nạn nhân, hắn làm gì với chúng? Bentley Cotland hỏi.
- Cuối cùng, chúng tôi đã phát hiện ra hắn dùng chúng để làm khuôn cho các sản phẩm điêu khắc của hắn. Hắn đã thử nhiều phương pháp lưu giữ chúng, bằng cách tiêm hóa chất hoặc đặt chúng trong thạch cao, nhưng các thử nghiệm của hắn đều không có tính thuyết phục.
Một cơn gió nữa lại đập mạnh vào ô cửa sổ dài.
“Nhưng các anh sẽ bất ngờ khi tới ngôi nhà nơi hắn sống. Hầu như trống trơn, với ít đồ đạc tối thiểu. Không có biểu hiện của sự sống, không thể hiện tính cách con người, chỉ đơn thuần là chức năng. Như thế là bất bình thường. Đến mức sau cuộc điều tra, nhiều người cho rằng hắn phải có chỗ khác, một nơi riêng tư hơn, nơi hắn cất giữ những bí mật, nơi trú ngụ thực sự của hắn, nhưng không ai tìm thấy bất cứ dấu vết nào dù là nhỏ nhất cho phép khẳng định chắc chắn rằng có tồn tại một nơi như thế.”
Lloyd Meats mân mê chòm râu của mình rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Vậy thì chúng ta tập trung nỗ lực vào đâu, những người xung quanh Leland à?
- Kẻ giết người hôm thứ Tư biết rất nhiều về Letland, Salhindro nhận xét, hắn làm những việc mà chỉ chúng ta và Leland mới biết. Như vậy hắn là một người biết rất rõ về Leland, bạn hay đồng nghiệp hoặc là ai đó tiếp cận được với hồ sơ của chúng ta.
- Anh nghĩ đến một cảnh sát hay sao? Đại úy Chamberlin lên tiếng.
- Sao lại không, ở đâu chả có kẻ điên rồ, Salhindro đồng tình.
Meats bực tức.
- Thế cơ đấy! Từ đó suy ra đó là một người trong chúng ta…
- Tôi không nói là…
- Thôi! Đại úy Chamberlin ngắt lời.
Ông quay sang Brolin.
- Joshua, anh phụ trách cuộc điều tra này, anh có suy nghĩ gì?
Brolin đưa tay lên cằm vẻ nghĩ ngợi.
- Tôi muốn cảnh sát tiếp tục tuần tra quanh ngôi nhà đổ nơi tìm thấy xác chết, hung thủ có thể quay lại đó để sống lại ảo ảnh của hắn. Mặt khác, cần nghiên cứu tỉ mỉ các tư liệu, ghi lại tất cả những người đã tiếp cận với các báo cáo pháp y năm ngoái, chỉ ít người từng đọc chúng nên diện điều tra được thu hẹp lại. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm được cái gì đó bằng cách ấy. Kẻ đã làm vụ này không biết Leland qua các báo cáo của chúng ta mà trực tiếp biết hắn, tôi tin chắc như vậy. Tôi sẽ chờ đợi những kết quả cuối cùng của bác sĩ Folstom và tôi sẽ lập hồ sơ tâm lý kẻ sát nhân. Sau đó tôi sẽ tới gặp các đồng nghiệp cũ ở nơi làm việc của Leland.
- Tôi có thể cử hai thanh tra nghiên cứu tư liệu. Meats nói.
- Còn tôi sẽ đảm bảo sao cho một xe tuần tra để mắt đến hiện trường vụ án với tần suất cao nhất có thể, Sanhindro khẳng định.
Bentley Cotland nhìn mọi người náo động xung quanh mình mà thực sự không biết phải làm gì hay nói gì, lại một lần nữa anh cảm thấy mình là một người thừa.
Đại úy Chamberlin cúi xuống phía anh.
- Anh sẽ trợ giúp thanh tra Brolin từ thứ Hai, nhưng trong lúc chờ đợi anh hãy làm theo tất cả mọi người, hãy nghỉ ngơi một chút.
Bentley gật đầu, anh không thích cái giọng độc đoán mà đại úy dùng để nói với anh, nhưng thông báo về một ngày nghỉ khiến anh lập tức quên đi mọi ý định xung đột thoáng qua. Lâu lắm rồi anh chưa có một ngày nhàn hạ nào.
Tất cả mọi người đứng dậy trừ Brolin. Anh nghĩ đến kẻ giết người mới đang tung hoành, một copycat biết rất nhiều về phương pháp của Leland. Nếu có điểm khác biệt trong cách hành động của chúng, thì đó chỉ là các chi tiết nhỏ, và trong một thoáng Brolin rùng mình, hoàn toàn không phải do lạnh. Anh vừa mới nghĩ rằng nếu Leland không chết mà bị tù, thì anh sẽ cầm điện thoại và gọi ngay người để kiểm tra phòng giam của đao phủ Portland.
Gió đập dữ dội vào cửa kính như báo cho anh biết về một mối nguy hiểm bí ẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.