Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 17:




Trịnh Hòa theo dõi Giả Hình Tôn, có vẻ hắn ta vẫn chưa hành động gì. Anh ta đề cao cảnh giác, cẩn thận không để mất dấu hắn.
Giả Hình Tôn trở về nhà, hắn để ý thấy khóa cửa có dấu hiệu bị phá. Chẳng lẽ là có kẻ trộm đột nhập? Giả Hình Tôn cẩn thận mở cửa nhìn vào trong, hắn vớ lấy một cây gậy gần cửa để phòng thân. Trong nhà hắn toàn đồ ăn trộm, báo cảnh sát không phải ý tưởng hay ho cho lắm.
Hắn đi dọc hành lang và mở cửa vào phòng của mình. Nhà của hắn không lớn, chỉ có phòng ngủ và phòng khách đối diện nhau. Nếu để ăn trộm thì có lẽ kẻ trộm sẽ chọn phòng ngủ.
Giả Hình Tôn vừa bước vào thì đã bị khóa tay đoạt mất gậy và ném lên giường.
“Chào, Tề Thiên Đại Thánh.” Lãnh Bá Ninh nói và ngồi xuống ghế trong phòng.
“Tao là Giả Hình Tôn, không phải Giả Hành Tôn hay Tôn Hành Giả. Mày là ai hả?” Hắn quát, tuy nhiên không dám động thủ vì nhận thấy đối phương trên cơ mình, nếu chống đối thì chỉ có ăn đòn một trận.
“Tôi là ai còn tùy thuộc vào đối phương là ai. Không cần phải giấu giếm làm gì, tôi tới để lấy cái này.” Lãnh Bá Ninh đưa ra tờ giấy nợ mà Tần Liễu đã viết.
“Cái... Sao mày biết chỗ tao giấu nó.” Giả Hình Tôn hỏi.
“Người đơn giản thì suy nghĩ đơn giản.” Lãnh Bá Ninh đáp “Vụ việc mà cậu gây ra hiện đang không có bằng chứng để buộc tội cậu, vậy nên tốt hơn hết là đừng có vướng vào nó nữa. Cậu đâu muốn có thêm tội phải không?”
Giả Hình Tôn ngồi dậy, đối mặt với Lãnh Bá Ninh, hắn trừng mắt nói “Ra là mày làm việc cho Tần Liễu. Hiểu rồi, ra nó không cần tao nữa vì đã có trợ thủ giỏi hơn. Nó hứa cho mày bao nhiêu hả?”
Lãnh Bá Ninh không hề bận tâm đến lời nói của hắn, anh ta tiếp tục phần nói chuyện của mình “Nghe đây, Giả Hình Tôn, cậu cần phải hiểu một điều, từ giờ cậu sẽ phải quên đi những chuyện liên quan đến tờ giấy này. Nếu không, cậu sẽ phải trả giá đấy.”
“Mày làm được gì tao chứ?” Hắn tỏ ra cứng cựa, nhưng trong lòng thì sợ sẽ chuẩn bị ăn một trận đòn.
“Cậu làm nghề ăn trộm mà, bình thường tôi không quản việc này, nhưng nếu cần thiết, thì cậu sẽ phải đi tù, thế nhé?” Lãnh Bá Ninh cảnh cáo và cất tờ giấy vào trong túi. “Bây giờ hãy đi đâu đó đi, đâu cũng được.”
Lãnh Bá Ninh cần Giả Hình Tôn dụ Trịnh Hòa đi để anh ta có thể rời khỏi nhà.
Bị mất số tiền có thể kiếm được sắp tới, Giả Hình Tôn vô cùng cay cú, nhưng hắn chỉ là kẻ trộm, không có gan to nên chẳng dám chống đối. Hắn đành coi như mình xui xẻo. Sau khi Giả Hình Tôn rời đi, Lãnh Bá Ninh âm thầm rời khỏi nhà hắn và tìm tới nhà của Âu Dương Hoa.
Nhìn thấy Lãnh Bá Ninh, cô vội vàng mời anh ta vào và hỏi “Chuyện của Giả Hình Tôn cần phải giải quyết thế nào đây?”
“Cô yên tâm, hắn sẽ không tới để tìm cô nữa đâu.” Lãnh Bá Ninh đưa cho cô tờ giấy nợ mà Tần Liễu đã viết cho Giả Hình Tôn.
Âu Dương Hoa đọc qua một lượt, đúng với những gì mà hắn đã nói, tờ giấy này hoàn toàn có thể tố cáo Tần Liễu. Cô vẫn chưa thấy yên tâm “Liệu hắn có để yên cho tôi không?”
“Không có tờ giấy này thì hắn không làm gì được cô đâu. Với tính cách của hắn thì cũng không dám làm gì manh động. Và tất nhiên, hắn cũng chẳng dại gì mà khai ra mình đã giúp cô ta thực hiện vụ mưu sát.” Lãnh Bá Ninh nói, anh ta cất lại mảnh giấy vào túi.
“Cảm ơn anh. Việc này có lẽ đã rõ ràng rồi, nhưng tôi muốn hỏi xác nhận. Có phải anh đã đoán ra chuyện gì đã xảy ra giữa hai chúng tôi phải không?” Âu Dương Hoa đặt câu hỏi quan trọng nhất.
“Hai người đã bị hoán đổi linh hồn, đúng chứ?” Lãnh Bá Ninh đáp, đó là kết luận hợp lý nhất đối với anh ta.
“Đúng là như vậy. Anh sẽ làm gì?”
“Không gì cả. Việc này là chuyện chưa từng xảy ra, nếu xử lý không tốt thì có thể khiến mọi chuyện càng tệ hơn. Tôi không thể để cô phải chịu trách nhiệm trước tội lỗi của Tần Liễu, như vậy thôi. Còn lại thì cô xử lý thế nào là tùy ở cô.” Lãnh Bá Ninh đáp.
“Vâng, anh dùng chút trà nhé?” Âu Dương Hoa muốn làm gì đó để nói lời cảm ơn.
“Không cần. Bây giờ tôi sẽ giấu thứ này đi ở một nơi không ai có thể tìm thấy.” Lãnh Bá Ninh nói và chuẩn bị quay lưng rời đi.
Bỗng anh ta nghe thấy tiếng gì đó, hóa ra là tiếng bụng đói. Âu Dương Hoa vội giải thích “Do hôm qua tôi đã đưa cho Giả Hình Tôn toàn bộ tiền rồi nên hôm nay vẫn chưa có gì ăn. Anh không cần để tâm đâu.”
“Sao cô không nói luôn cả việc đó? Nếu biết tôi đã bắt hắn trả lại cho cô rồi.” Lãnh Bá Ninh lấy trong ví ra một số tiền và bảo “Đi ăn gì đó đi, không cần trả lại cho tôi.”
“Chuyện này... Anh không cần giúp tôi nữa đâu. Những chuyện thế này tôi tự lo liệu được.” Âu Dương Hoa không muốn nhận thêm sự giúp đỡ nữa.
“Cô không nên quá coi trọng sĩ diện như vậy, hãy cứ nhận sự giúp đỡ từ người khác. Nếu không, tôi sẽ giao tờ giấy này cho cấp trên đấy.” Lãnh Bá Ninh không có vẻ gì là đang đùa, ánh mắt anh ta giống như đang cảnh cáo tội phạm.
Không ngờ được đối phương sẽ dùng thứ đó để đe dọa mình, Âu Dương Hoa đành phải nghe lời, cô nói “Cảm ơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.