Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 22:




Tần Liễu tìm tới nhà của Giả Hình Tôn, có vẻ hắn ta đang có cuộc sống không tốt lắm, ngôi nhà của hắn trông tồi tàn hẳn so với một năm trước. Cô ta ấn chuông cửa, không biết nó còn sử dụng được hay không.
Một lúc sau, Giả Hình Tôn bước ra mở cửa. Suýt chút nữa Tần Liễu không nhận ra hắn. Lúc này trông hắn còn ốm yếu và xấu xí hơn lúc trước.
Nhận ra người trước cửa là Âu Dương Hoa, kẻ bị hắn hại một năm trước, Giả Hình Tôn cảnh giác. Cô ta biết hắn ta đang nghĩ gì nên lên tiếng “Tôi không đến để trách tội, tôi có việc muốn nhờ cậu.”
Để nâng cao hiểu quả, Tần Liễu lấy một xấp tiền ra khỏi túi và đưa nó cho Giả Hình Tôn. Tất nhiên là hắn không chê món tiền này, Giả Hình Tôn nhận lấy và mở cửa tiếp đón vị khách giàu có này. Hắn thắc mắc tại sao Âu Dương Hoa lại có thể tìm ra mình, hắn đã để lại dấu vết gì sao? Vậy tại sao cô ta không báo cảnh sát mà còn muốn nhờ vả mình? Giả Hình Tôn hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Có vẻ cuộc sống của cậu đang không tốt lắm nhỉ?” Tần Liễu cảm thấy hơi tởm khi vào căn nhà dơ bẩn này.
“Tôi vừa mới ra tù không lâu vì tội ăn trộm. Thế nên cũng lâu rồi không chăm sóc ngôi nhà này. Tôi không có nước hay gì để đãi khách, cô thông cảm.” Giả Hình Tôn đáp.
Tần Liễu cũng không muốn uống những thứ nước rẻ tiền nên bảo không sao và vào thẳng vấn đề “Cậu có muốn không phải sống cuộc sống nghèo hèn này nữa không?”
“Cô hỏi câu này có vẻ hơi thừa thãi đấy, ai lại muốn nghèo cơ chứ?” Giả Hình Tôn cười lớn.
“Tôi có việc cho cậu đây, đặt cọc trước nhiêu đây.” Tần Liễu lại lấy ra thêm một xấp tiền. Hai mắt Giả Hình Tôn sáng lên khi thấy chúng, hắn ta có thể làm bất cứ điều gì để nhận số tiền này.
“Cô có nhiệm vụ gì cứ giao cho tôi, dù có nhảy vào núi đao biển lửa cũng được.” Giả Hình Tôn gom số tiền đó cho vào túi.
“Hay lắm, cậu có dám giết người hay không?” Tần Liễu hỏi.
Giả Hình Tôn bỗng mất hết tự tin, hắn chần chừ “Chuyện này… không phải tôi không muốn làm mà là tôi không chắc có thể làm được. Cô thấy đấy, tôi chỉ giỏi làm mấy trò ăn trộm, còn giết người thì là một vấn đề lớn hơn.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu. Cậu nghĩ tôi trông chờ gì ở kẻ như cậu sao?” Tần Liễu cười mỉa mai. Ngay từ đầu, cô ta đã không có ý định sẽ để hắn tự ra tay từ đấu đến cuối.
Dù bị móc mỉa, Giả Hình Tôn vẫn mỉm cười thừa nhận mình vô dụng, tiền có thể mua được tự trọng của hắn.
Tần Liễu cho biết kế hoạch của mình “Tôi muốn cậu giết một người, đó chính là chồng tôi, Mạc Phi.”
Giả Hình Tôn giật mình, hắn tò mò “Anh ta làm gì cô sao? Chẳng lẽ cô biết chuyện anh ta ngoại tình với Tần Liễu rồi nên muốn giết cả hai?”
“Không cần phải giết cô ta, tôi chỉ cần giết Mạc Phi mà thôi.” Tần Liễu thấy gây ra tới hai vụ án mạng là quá mạo hiểm. “Tôi sẽ sắp xếp cho cậu đột nhập vào phòng ngủ của chúng tôi. Lúc đó, Mạc Phi đã bị trói lại rồi. Cậu chỉ cần ra tay đâm chết anh ta mà thôi. Tôi sẽ là nhân chứng và sẽ nói với cảnh sát người ra tay là một kẻ khác, còn cậu thì sẽ cao chạy xa bay. Cậu chấp nhận chứ?”
Giả Hình Tôn suy tính, hắn cảm thấy kế hoạch có vẻ ổn thỏa, nếu từ chối cơ hội này, hắn còn lâu mới có khả năng nhận được số tiền lớn như vậy. Hắn đáp “Tôi đồng ý.”
Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Tần Liễu, cô ta biết loại người như Giả Hình Tôn, chỉ cần đảm bảo được an toàn cho hắn thì hắn không cần quan tâm gì đến lương tâm.
Tần Liễu tiếp tục trình bày kế hoạch chi tiết cho Giả Hình Tôn. Việc giết chết Mạc Phi nhằm ba mục đích. Thứ nhất là để trừng phạt anh tội dám lừa cô ta, chiếm lấy tài sản của cô ta. Thứ hai, Mạc Phi chết thì cô ta có thể lấy lại số tài sản đứng tên anh mà không cần phải kiện tụng rắc rối. Thứ ba, cô ta đã chán Mạc Phi rồi, bây giờ cô không cần đàn ông giàu nữa, cô chỉ cần người thú vị, với việc Mạc Phi chết, cô có thể tùy ý muốn quen ai cũng được. Và một lí do đặc biệt khác, cô đã tính toán để có thể hủy hoại cuộc sống hiện tại của Âu Dương Hoa. Đến cuối cùng, chỉ có cô ta mới là người có cuộc sống tốt đẹp.
Trở lại ngôi nhà của mình, cô ta nhìn lại Mạc Phi lần cuối, anh dù sao cũng từng là một người rất tốt, giết đi thì cũng hơi uổng, nhưng ý của cô ta đã quyết như thế.
Mạc Phi có vẻ không nhìn ra ý định của Tần Liễu nên hỏi “Có gì mà em nhìn anh chăm chú thế?”
“Không có gì.” Tần Liễu đáp, cô ta mơ màng nghĩ đến cảnh anh chỉ còn là cái xác không hồn và nằm trong quan tài tại tang lễ. Cô ta nên hành xử thế nào đây? Một người vợ đau khổ khóc lóc hay một người phụ nữ cứng rắn chỉ nhỏ vài giọt lệ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.