Linh Hồn Bị Hoán Đổi

Chương 40:




Âu Dương Hoa chần chừ khi thấy ánh mắt đó của Ngô Đình Ân, lần trước khi Tần Liễu muốn chuốc thuốc mê cô cũng đã dùng ánh mắt này. Liệu có phải anh ta muốn chuốc mê cô không? Âu Dương Hoa phân vân không rõ. Nếu bây giờ nói rằng mình nghi ngờ có thuốc mê bên trong trà mà anh ta không làm vậy thì lại khiến anh ta bị tổn thương không đáng. Nhưng cô cũng không thể cứ liều lĩnh tin tưởng được.
Cô nghĩ ra một cách vẹn toàn. Âu Dương Hoa tỏ ra khó chịu và đặt mạnh cốc xuống “Đủ rồi, nãy giờ anh cứ bảo phải thế này thế nọ. Tôi không muốn chần chừ nữa, có gì thì nói ngay đi nào.”
Ngô Đình Ân quả là muốn cô phải uống cốc trà đó, anh ta lại nài nỉ “Chỉ là uống một ngụm thôi mà, có gì đâu? Uống xong rồi chúng ta sẽ cùng nói rõ mọi chuyện.”
“Tôi bảo rằng đủ rồi, tôi đi về đây.” Âu Dương Hoa đứng dậy, cô đã chắc chắn Ngô Đình Ân muốn chuốc thuốc cô. Đánh thuốc mê một người khác giới trong căn phòng kín, có thể là có âm mưu gì được? Điều này đã quá rõ ràng. Âu Dương Hoa tức giận vô cùng, cô không ngờ Ngô Đình Ân có thể dùng tới thủ đoạn này. Cô bỏ đi thì cũng xem như đã bỏ qua cho anh ta một lần, nể tình anh ta đã từng trung thành với công ty, cũng như những cống hiến của ba anh ta.
“Khoan đã, cô không thể.” Ngô Đình Ân cũng đứng dậy.
Âu Dương Hoa bỏ ngoài tai những lời đó và vặn nắm đấm cửa. Nó đã bị khóa ngoài, Âu Dương Hoa mặt biến sắc, cô đã không lường được Ngô Đình Ân lại chuẩn bị đến nước này.
“Ngô Đình Ân, anh đang định làm cái gì đấy? Sao lại cho người khóa cửa lại hả?” Âu Dương Hoa quát mắng.
Anh ta có vẻ đã bỏ qua hết các khái niệm đạo đức, tỉnh bơ mà nói “Còn làm gì nữa, tất nhiên là giành lại người con gái của mình rồi. Cô rõ ràng đã nói thích tôi, nhưng tên Lãnh Bá Ninh đó mỗi lần xuất hiện là cô lại đổi ý, thế là thế nào?”
“Tôi đã định giải thích với anh, nhưng bây giờ có vẻ không cần thiết nữa rồi. Kẻ như anh thì làm gì hiểu chuyện.” Âu Dương Hoa nói.
“Tôi không hiểu chuyện sao? Chẳng phải là tôi đã giúp đỡ cô lúc khó khăn nhất à? Sau đó thì cô trả lại cho tôi tiền gốc và lãi, tôi đâu phải người cho vay. Cô biết là tôi muốn gì mà?” Ngô Đình Ân tỏ vẻ uất ức.
“Tôi đã nói rõ từ đầu rồi, tôi và anh là vay gì trả nấy, tôi không ép buộc anh.” Âu Dương Hoa không chịu được cái lí lẽ ngang ngược của anh ta, nếu biết sớm như vậy thì cô thà chết đói cũng không mượn tiền của anh ta.
“Cô không ép buộc tôi, nhưng tôi cho cô biết, nếu không có tôi thì cô đừng hòng sống. Cô sẽ không tìm được bất cứ công việc nào hết. Chủ cũ của cô, cô nghĩ bà ấy tốt lắm sao, tôi chỉ cần cho bà ta một chút tiền là đã đồng ý đuổi việc cô rồi.” Có lẽ đang nóng giận không suy nghĩ kĩ, hoặc thấy mình đã không còn cơ hội, Ngô Đình Ân đã nói hết ra sự thật.
Âu Dương Hoa bất ngờ với lời thú nhận đó, cô chưa bao giờ nghi ngờ việc mình mất việc lại là có người sắp đặt. Cô nhớ tới việc công ty Âu Dương gặp suy thoái nên liền hỏi “Tài sản của Âu Dương Hoa có phải cũng bị anh chiếm đoạt hay không?”
Đã lỡ phóng lao, Ngô Đình Ân cũng không ngại khai ra hết “Là tôi, à mà không hẳn, giai đoạn đầu có sự đóng góp của Mạc Phi nữa. Hắn ta quả là một tên thông minh, làm việc khéo tới mức tôi không lật mặt được. Sau khi Mạc Phi chết, còn cô thì liên tục từ chối tôi, tôi đã nghĩ mình có cơ hội với Âu Dương Hoa. Nhưng đồng thời tôi cũng thấy Mạc Phi nghĩ không sai, nếu Âu Dương Hoa vẫn còn nắm tài sản, bọn đàn ông chúng tôi vẫn không được coi trọng. Sau vụ tai nạn với cô, đầu óc Âu Dương Hoa đã không còn sáng suốt nữa, dù cô ấy có cố che giấu thì vẫn có thể nhận ra. Khi công ty Âu Dương gần phá sản, tôi đã định đợi cho cô ấy chịu khổ một chút thì sẽ đưa tay ra che chở. Không ngờ lại có hệ lụy là ba mẹ cô ấy gặp tai nạn, không lâu sau cô ấy lại cùng cô nhảy lầu. Mọi thứ cứ vượt ngoài tầm kiểm soát. Cuối cùng thì tôi lại bị cô trêu đùa tình cảm. Cô có thấy tôi đáng bị như thế không? Tôi chỉ cần một người yêu lý tưởng thôi mà.”
“Anh không hiểu gì về tình yêu cả. Thứ cảm xúc của anh chỉ là sự ám ảnh mà thôi.” Âu Dương Hoa không ngờ được người trợ lý năm nào của mình lại có tâm lý méo mó đến thế.
“Tôi không cần cô dạy. Ban đầu tôi định sẽ dùng thuốc mê cho nhẹ nhàng, nhưng bây giờ thì có lẽ phải dùng tới vũ lực thôi.” Ngô Đình Ân nói, làm như thể anh ta buộc phải làm chuyện xấu.
“Anh đang định làm gì?” Âu Dương Hoa nép sát vào cửa.
“Còn gì có thể khống chế một cô gái tốt hơn là một đoạn clip nhạy cảm chứ?” Ngô Đình Ân để lộ bộ mặt xấu xa của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.