Linh Huyền Ngâm

Chương 20:




cáo biệt Võ Kinh cùng Hàn Nguyệt, Tuyên Thiếu Minh một mình đi về, trong lòng bởi vì một câu nói của Hàn Nguyệt mà đến bây giờ vẫn cảm giác không phải tư vị.
“cho dù nó đem đại sư huynh cướp đi cũng không cần sao?”
“đương nhiên không sao cả.”
ngay lúc đó Tuyên Thiếu Minh thật muốn trả lời như vậy, nhưng mà y đáp không được, vừa nghĩ tới Bùi Triển Vân đang quan tâm chiếu cố y rất tốt, lại bỗng nhiên phá hư chuyển đến trên người kẻ khác, tim của y giống như bị một bàn tay to xiết chặt, không cẩn thận mà vỡ ra thành từng phiến.
y không rõ chính mình vì sao lại để ý như vậy, Bùi Triển Vân vốn không phải chỉ là đại sư huynh của riêng y, mà là đại sư huynh của tất cả đệ tử trong Linh Huyền Phái, Bùi Triển Vân quan tâm đến ai đều là việc thiên kinh địa nghĩa (1. việc đương nhiên), cùng với y  tất nhiên là không có can hệ gì, nhưng vì sao, y lại trở nên phiền não thế này a? thậm chí còn thầm nghĩ ngăn cản gia khỏa Viêm Thanh kia không cho bám theo Bùi Triển Vân nữa….
chung quy cảm thấy tâm trí bị người khác quấy rầy, hảo không thoải mái!
minh tư khổ tưởng (2. suy nghĩ sâu xa) một đường, ứ đọng trong lòng Tuyên Thiếu Minh không những không giảm bớt, ngược lại dây dưa càng dữ, y không khỏi đưa tay lên nắm lấy vùng ngực đang cồn cào khó chịu, nhìn trăng rằm buồn bã thở dài.
quên đi, trở về ngủ một giấc,  đại khái ngày mai hết thảy đều tốt.
ai ngờ khi y đi tới trước cửa phòng, đập ngay vào mắt y chính là một màn mà y tuyệt không nghĩ muốn tận mắt chứng kiến nhất.
trước mắt y là cảnh Tuyên Thiếu Minh đang từ trong phòng đi ra, trên tay hắn ôm lấy Viêm Thnah đang say sưa ngủ, Viêm Thanh thân hình nhỏ xinh hướng trong ***g ngực của hắn dựa sát vào cọ cọ, khóe miệng hiện lên ý cười thỏa mãn cùng khoái hoạt.
Tuyên Thiếu Minh nhìn trừng trừng vào bọn hắn, chớp cũng không chớp lấy một cái—Viêm Thanh cướp lấy vị trí trong lòng Bùi Triển Vân từng là của y, mà y chỉ có thể trơ mắt để nó mất đi.
không sao cả, thật sự không sao cả, y tự nói với lòng mình như vậy, Bùi Triển Vân bị Viêm Thanh cướp đi thật sự cùng y không quan hệ, dù sao y còn có tam sư huynh, còn có ngũ sư tỷ…
một tên đại sư huynh triệt để hư hỏng, y mới sẽ không vì hắn mà thương tâm.
Tuyên Thiếu Minh động động khóe miệng cứng ngắc, y nghĩ mình không thể yên lặng như vậy thêm nữa, y hẳn là phải lên tiếng hỏi han, hoặc là nói vài lời khiêu khích gì đó, chứ nếu không cứ lặng yên thế này, chỉ càng làm y cảm nhận rõ bi ai.
mỏng thần run run, Tuyên Thiếu Minh lộ ra tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, khi y chống lại cái nhíu mi trên tuấn dung xinh đẹp của Bùi Triển Vân, không kiên nhẫn được mà khẽ mím chặt lại đôi cánh hoa, tâm bỗng dưng cảm giác được cái gì gọi là tâm như tro tàn.
Bùi Triển Vân không nghĩ đến sẽ quam tâm mình nữa đi, Viêm Thanh nghe lời như vậy, nhu thuận như vậy, chính mình lại chỉ biết nơi nơi chốn chốn ngỗ nghịch hắn, lúc nào cũng lười biếng, còn thường xuyên nói xấu sau lưng hắn, so sánh mình với Viêm Thanh, đúng là xấu hổ tới cực điểm.
sư đệ khiến người chán ghét như vậy, đại sư huynh làm sao có thể thích?
nghĩ như vậy, Tuyên Thiếu Minh ngay cả mỉm cười dối trá cũng làm không được, bỗng nhiên xoay người, theo hướng ngược lại của bọn hắn chạy trốn đi.
y cho rằng mình sẽ không nhịn được mà rơi lệ, nhưng mà không phải, y chỉ có không ngừng chạy, chạy ra khỏi Linh Huyền Phái, chui vào trong rừng cây bị bóng tối bao phủ đến năm ngón tay cũng không nhìn thấy được.
y chỉ hy vọng có thể cứ chạy mãi như vậy, để cho gió lạnh thổi bay đi một mảng suy nghĩ hỗn loại trong trí óc của y, thổi đông cứng đi cái đau kinh hoàng nơi ***g ngực buốt giá này.
“a!” dưới chân đột nhiên vấp phải một vật gì đó, Tuyên Thiếu Minh kinh hô mộ tiếng, cả người ngã về phía trước.
cành cây vì thế mà rung động, rơi xuống vô số những chiếc lá khô, xa xa còn vang lên một tiếng sói tru làm người ta mao cốt trủng thiên.
Tuyên Thiếu Minh sợ hãi hai tròng mắt trừng lớn, cánh tay trên mặt đất loạn trảo, cái mông không ngừng xê dịch lui về phía sau, thẳng đến khi lưng dựa vào một gốc đại thụ, không còn đường lùi nữa mới thôi.
y lại bị doạ sợ, bất quá rất nhanh liền kịp lấy lại phản ứng, dựa vào đại thụ hít sâu, y quan sát bốn phía, trong lòng không khỏi phát lạnh, nơi nơi đều là đại thụ rậm rạp âm trầm giống nhau như đúc, y hoàn toàn bị mất phương hướng như kẻ bị lạc.
y trở về không được, nhất là khi chỉ có một mình y trong đêm tối sờ soạng, y nhất định không thể trở về về Linh Huyền Phái được, trừ phi đợi cho tới hừng đông. nhưng mà tiếng sói tru như thực lại như huyễn vừa rồi kia, làm y không xác định được đến tột cùng núi này có dã thú nguy hiểm hay không? y một mình một người, ngay cả ***g ngực sưởi ấm đều không có, làm sao có thể vượt qua được một đêm này?
Tuyên Thiếu Minh ôm lấy đầu gối co người lại lui vào trong góc, coi như bảo vệ chính mình, cho dù hành động này đối với dã thú cùng rét lạnh mà nói căn bản là không đáng kể, nhưng cũng có điểm yên tâm.
y bắt đầu nổi một đầu nhiệt giận dữ, chính mình chạy đi như vậy làm gì, sao lại có người ngốc như vậy chứ? không cần quan tâm đến hai người kia, làm như không nhìn thấy hai người bọn hắn là được rồi, như vậy bây giờ y đã có thể ở trên chiếc giường lớn cùng ổ chăn ấm áp vù vù ngủ rồi, chứkhông phải lo lắng đề phòng chờ đợi tới hừng đông như lúc này đâu.
nhưng mà, vô luận y biết mọi chuyện nên làm như vậy cỡ nào đi nữa, chỉ sợ tái cho y gặp gặp cảnh tượng kia thêm một lần, tin rằng y nhất định vẫn sẽ chạy trốn như vậy thôi, bởi vì hình ảnh đó thật sự rất chói mắt, như đâm thủng trái tim người, làm y ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn, huống chi là bảo trì lý trý.
“đúng vậy, đều là lỗi của đại sư huynh, đều là do hắn!” y giận giữ mở miệng, vừa mở miệng liền như được tiếp thêm can đảm, la mắng liên tục không ngậm miệng lại được.
“rõ ràng đem ta….còn  giả vờ như không có chuyện gì. cũng không biết nơi đó của ta đau tới mấy ngày, không có ở bên chăm sóc ta, bồi thường cho ta, lại còn bày ra cái vẻ mặt thối cho ta xem, đáng giận!”
“còn có cái gia khỏa Viêm Thanh kia nữa, cũng không phải tiểu oa nhi, một giấc ngủ thôi mà cũng muốn người ôm, này là cái thể thống gì?” nói ra ta còn cảm thấy dọa người thay nó đi! phi!
y tùy tiện cầm bốc một nắm đất lên vứt ra xa, tưởng tượng ra hai tên gia khỏa làm y phải phiền lòng kia, một lần vẫn còn chưa đủ làm cho y tiêu hao cơn tức, y tiếp tục vơ nắm thứ hai, nắm thứ ba….
“A!” y sờ thấy một thứ kỳ quái gì đó, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, y quỳ gối đứng lên, dùng hai tay đào đất, đào lên một cái bình vừa tròn lại vừa nặng, y lập tức đoán được đây là một vò rượu còn chưa được mở ra.
rượu được giấu ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, không nghĩ cũng có thể đoán được chủ nhân của nó là ai.
“hừ, không thể tưởng tượng được cư nhiên bị ta đào lên bảo bối đi, nếu ngươi đã bất nghĩa với ta, vậy cũng đừng trách ta vô tình.” Tuyên Thiếu Minh âm thầm xót xa cười rộ lên, thống phá tửu đàn thượng phong chỉ, đề đàn nhất ẩm.
y hung hăng uống một ngụm  to, dùng ống tay áo lau miệng, thống khoái nói: “Bùi Triển Vân, ngươi hỗn đản! ta muốn đem rượu của ngươi đều uống sạch.”
Tuyên Thiếu Minh ý không ở uống rượu, mà ở trả thù, vò rượu cuồng khuynh dưới, miệng không uống tiến vài hớp, nhưng người lại ướt cả, hảo tửu không duyên cớ tự  nhiên cho bùn đất nhấm nháp.
“ta cho ngươi khi dễ ta, cho ngươi hại ta chạy vào rừng cây, cho ngươi làm ta không thể quay về, cho ngươi hại ta không chừng sẽ bị dã lang ăn luôn…” y vừa uống vừa nói, nghĩ đến biểu tình của Bùi Triển Vân khi phát hiện ra mấy vò rượu bảo bối của hắn đã không còn, y nhịn không được cười rộ lên, bỗng nhiên quên hết đi sợ hãi về việc hiện bản thân đàn chỉ có một mình nơi rừng rậm tối tăm. 
vì vậy, khi nhất mạt bóng trắng từ trên cậy bay xuống, y căn bản cũng không  có để ý.
bóng trắng chộp lấy cánh tay đang cầm vò rượu của Tuyên Thiếu Minh, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “có ai giống như ngươi vừa làm chuyện xấu vừa lớn tiếng nói như vậy không hả?”
Tuyên Thiếu Minh ngạc nhiên phát hiện Bùi Triển Vân đã muốn ở ngay trước mặt, bạch y không nhiễm một mảnh bụi bặm, bóng tối chung quanh như nhìn thấy hắn xuất hiện mà tự giác lui đi.
trong lòng âm thầm mừng rỡ, hắn tới tìm mình là bởi vì lo lắng sao? hay chính là xuất phát từ trách nhiệm bất đắc dĩ, chỉ vì hắn thân là đại sư huynh, cho nên đối với mỗi người đều phải chiếu cố chu đáo, cho dù chán ghét chính mình, cũng vẫn là đem mình đón trở về?
sự vui mừng lập tức bị tình tự âm trầm áp chế không còn dấu vết, Tuyên Thiếu Minh vịn vào thân cây đứng lên, cứng rắn nói: “ngươi tới làm cái gì a? không cần chiếu cố cái sư đệ   Viêm Thanh đáng yêu gì đó của ngươi sao?”
đáng giận! vừa rồi còn không nghĩ muốn khóc qua, vậy mà hiện giờ người nọ đứng ở trước mặt, ngược lại làm cho y không kìm được lệ mà tuôn rơi.
Tuyên Thiếu Minh không muốn yếu thế lại muốn chạy đi, nhưng mà lúc này Bùi Triển Vân không có khoanh tay đứng nhìn nữa, vươn tay đem thân thể bị rượu thấm cho ướt đẫm kéo vào trong ***g ngực chính mình, ngón tay nâng cằm y lên, không ngại nhìn thấy gương mặt thanh tú—lã chã nước mắt.
“ngu ngốc” trong giọng nói của Bùi Triển Vân xen lẫn một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Tuyên Thiếu Minh ngay cả cơ hội lên tiếng cũng không có, đối môi mềm mại bị rượu làm cho ướt át đã bị đoạt đi hô hấp, y ngọ nguậy một lúc, cuối cùng vẫn là thua ở trong vòng tay ấm áp cùng nụ hôn nóng cháy  ôn nhu của hắn.
y từ nhỏ đã trà trộn vào trong hầm rượu của nhà mình, uống rượu sẽ không dễ dàng bị say, chính là thời điểm bị Bùi Triển Vân hôn môi, y cảm giác chính mình giống như thật sự đã say, có khí còn hơn cả say.
mơ mơ màng màng, thân thể nhẹ nhàng, giống như đang nằm trên đám mây, thẳng đến khi nghe thấy tiếng nước trút xuống, y mới kinh ngạc phát hiện đây chính là thác nước—-nơi đầu tiên hai người gặp mặt.
“đem rượu ra dấu lãng phí như vậy, xem ta làm sao thu thập ngươi.” Bùi Triển Vân cắn cắn vành tai y, thấp giọng uy hiếp nói.
Tuyên Thiếu Minh nghe thấy hắn nói như vậy, không hiểu sao, không những không lo lắng, ngược lại còn có một loại tâm tình như là cao hứng dâng lên.
đây mới là đại sư huynh mà y quen biết a!
Tuyên Thiếu Minh tay dài quá thân, vươn hai tay ôm lấy nam tử mỹ mạo trước mặt, hai má dán vào đối phương, thanh âm thỳ thầm lại mềm nhuyễn.
“đại sư huynh, ngươi muốn thu thập ta như thế nào cũng được, tất cả ta đều nghe lời ngươi, sau này ta cũng sẽ nghe lời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.