Linh Huyền Ngâm

Chương 21:




nếu biết bởi vì một câu nói vô tâm của mình mà tạo thành hiểu lầm lớn như vậy, đánh chết Tuyên Thiếu Minh cũng sẽ không bao giờ nói ra câu kia: “ngươi muốn thu thập thế nào ta cũng chịu” a.
ban đêm vi hàn, thân thể ngâm trong nước hồ dưới thác, lạnh đến ngay cả khớp hàm đều run lên, chỉ có thể tìm kiếm sự ấm áp trên thân thể của một người khác.
Bùi Triển Vân cười ngạo nghễ trước Tuyên Thiếu Minh tự chui đầu vô lưới, nói: “không phải đã nói cách xa nhau một chút, nước sông không phạm nước giếng rồi sao?” 
đúng vậy, y quả thực đã nói qua  như vậy, cũng nói muốn đem mùi rượu trên người tẩy sạch rồi nhanh lên trở về, nhưng y trăm triệu lần không nghĩ tới chính là nước này lại lạnh như thế, nội lực của Bùi Triển Vân thâm hậu sẽ không sợ, nhưng y chỉ mới nhập môn không lâu, ngay cả khinh công cũng chưa học được, chứ nói chi đến công phu nội lực bác đại tinh thâm như hắn.
đối mặt với trêu chọc của Bùi Triển Vân, y nhỏ giọng kêu lên: “chính là lạnh quá…”
nói xong, thân thể nhịn không được hướng đến nguồn ấm gần hơn một chút, trong lòng y rõ ràng, nếu lại gần Bùi Triển Vân chính là cam tâm tình nguyện bị hắn lập tức “thu thập”, tuy rằng ngay từ đầu y không có ý này, nhưng trơ mắt nhìn hai thân thể xích lõa đã từng có da thịt chi thân ở trong nước tiếp xúc thân mật, nếu bảo y không rõ “thu thập” trong lời nói của Bùi Triển Vân là ý tứ gì, như vậy cũng quá uổng phí kinh nghiệm bao năm y đến thanh lâu thưởng ngoạn đi.
hơn nữa, Bùi Triển Vân luôn trầm tĩnh như nước bỗng nhiên nảy sinh ác độc đem y lột sạch rồi ném vào trong nước, kia kìm nén cùng yết hầu vội vàng lên xuống cũng đủ để y nhận thấy a.
vừa nghĩ tới chuyện sắp phát sinh, Tuyên Thiếu Minh không khỏi bắt đâu sợ run lên, phân không rõ là e ngại hay là chờ mong.
cảm thấy thân thể trong lòng lạnh run, nội tâm Bùi Triển Vân nảy lên yêu thương, ôm chặt y lại, nhịn không được nhấm nháp da thịt nơi cổ y.
ngọt cực kỳ, là hương vị của Thẩm Xuân Nhưỡng, nhưng lại so với hương vị của Thẩm Xuân Nhưỡng còn mê người hơn, thật muốn cắn một ngụm đến nếm thử, xem là dòng máu trong cơ thể y ngon, hay là rượu.
Bùi Triển Vân một mặt liếm lộng hầu kết của Tuyên Thiếu Minh, một mặt lại nóng lòng nghĩ muốn đi xa hơn, như thể hễ gặp được vị thiếu gia bướng bình nhưng lại mang hương vị đặc biệt này, là y liền có chút không thể khống chế.
Tuyên Thiếu Minh kéo dài cổ, nén giận nói: “đã nói ta rất sợ nhột, sao ngươi còn cứ thích bính cổ ta?”
“chẳng lẽ trừ bỏ cổ, những chỗ khác ngươi sẽ không nhột sao?” Bùi Triển Vân hỏi ngược lại, bàn tay mang theo hơi lạnh bỗng nhiên chuyển đến trong ngực nắn lấy đầu nhũ y, dùng một ngón tay ấn xuống, hơi hơi nhu lộng trái phải.
Tuyên Thiếu Minh kìm lòng không đậu thoát ra tiếng than nhẹ, khuôn mặt tuấn tú nhất thời hiện lên một mạt sắc đỏ tươi tắn ngượng ngùng.
“còn có nơi này, ta nhớ ở đây cũng rất sợ nhột.” Bùi Triển Vân ghé vào bên tai y phát ra tiếng cười trầm thấp, cánh tay di chuyển xuống dưới, lòng bàn tay vi nóng bắt đâù ve vuốt thắt lưng y.
Tuyên Thiếu Minh cơ hồ thét ra tiếng chói tai, khoái cảm đột ngột cùng mạnh mẽ chạy khắp toàn thân khiến y không kịp trở tay.
“cuối cùng, là nới này.”
cùng với thanh âm hắn vang lên, khối thân thể mẫn cảm nhất của y liền nhanh chóng bị nắm lấy, Tuyên Thiếu Minh vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn mà đứng thẳng lên, giống như là chờ mong đôi tay ma lực kia tiếp thêm càng nhiều an ủi.
nhưng mà, bàn tay kia chỉ nắm tính khí của y một chút liền buông ra, khóe môi tiện đà còn giương lên một nụ cười mỉm nhìn y.
cái này tốt lắm, Tuyên Thiếu Minh đã không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thể xác cùng tinh thần đều nóng bức đến muốn chết, chỷ hy vọng  ai đó có thể  thật nhanh chóng dập đi dục hỏa trong cơ thể giúp y.
y thử bính bính lên đôi môi xinh đẹp của Bùi Triển Vân, thấy đối phương không phản đối, y liền đứng thẳng dậy, sau đó khóa ngồi trên người Bùi Triển Vân, dùng môi của mình ép chặt xuống đôi cánh hoa của hắn, đem toàn bộ kinh nghiệm cùng kỹ xảo của mình ra dùng— phàm là cô nương bị y hôn qua, ai nấy cũng đều dục tiên dục tử xưng hắn lưỡi công rất cao, y cũng không tin Bùi Triển Vân có thể vô động vu trung (không rung động).
chính là, sau khi y thối lui, bạc thần của Bùi Triển Vân vì bị chịu hết thảy thế võ của y mà trở nên hồng liễm, thế nhưng cánh tay hắn vẫn nhẹ nhàng không chút để ý khoát trên mông y, không mảy may di chuyển.
Tuyên Thiếu Minh gấp đến độ trên trán bao phủ một tầng mồ hôi, phía dưới của y không được ai nhu lộng cho, dạy y cảm thấy thật khó chịu.
mặc kệ, y thà rằng mất mặt chứ không muốn bị nghẹn chết! y cam chịu đem tay tham nhập vào trong nước, đầu ngón tay mới chạm nhẹ vào đỉnh hai vai đã không chịu nổi run lên,  đang định tiếp tục, thỳ bàn tay nửa ngày cũng không hề động của Bùi Triển Vân bỗng nhiên cử động, cản tay y lại.
Bùi Triển Vân bắt lấy bàn tay vướng bận kia kéo đến bên môi nhẹ nhàng cắn một cái, nói: “đã bảo phải hảo hảo thu thập ngươi mà, sao có thể để cho ngươi dễ dàng có được khoái hoạt như vậy chứ?”
“nhưng mà, thật khổ sở lắm….” Tuyên Thiếu Minh dán vào Bùi Triển Vân, mông cùng thắt lưng khe khẽ xoay động, hạ thể khó chịu cọ tới cọ lui trên bụng của Bùi Triển Vân.
“muốn thoải mái, đầu tiên phải trả lời câu hỏi của ta đã.” Bùi Triển Vân nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem thân thể nhiệt tình của Tuyên Thiếu Minh đẩy ra xa một chút, tiểu tử này một khi phóng đãng, ngay cả hắn cũng mau chịu không nổi.
nhũ tiêm vì thế mà bị không nặng không nhẹ bính tới, Tuyên Thiếu Minh liền kìm lòng không đậu rên lên một tiếng, đôi mắt đen ánh lên quang sắc, không rõ đến tột cùng là do con ngươi ngập nước, hay bởi vì ảnh ngược từ mặt nước chiếu lên.
“đến, ngươi rốt cuộc muốn hỏi cái gì?” Bùi Triển Vân cố ý dừng lại khiêu khích khiến y gần như phát điên, nếu không phải do thực lực kém xa hắn, y đã sớm lao vào áp đảo đối phương rồi.
“vì sao nhiều lần tránh mặt ta.”
nói, trên gương mặt mê đắm của Tuyên Thiếu Minh toát ra một tia quật cường, đôi môi khẽ mím chặt lại.
Bùi Triển Vân chỉ vào môi dưới của Tuyên Thiếu Minh, trên mặt mang theo nụ cười ma mãnh nói: “là vì Viêm Thanh?”
“ngô….” Tuyên Thiếu Minh tràn ra thanh âm nức nở, không biết là do cơ thể bị *** dày vò hay là do bị nói trúng chỗ đau.
“nếu không trả lời, ta cái gì cũng sẽ không làm.” miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo đến đôi nhũ hoa đang nở rộ trên khuôn ngực phập phồng của y.
ngươi không làm, vậy để ta tự mình làm. Tuyên Thiếu Minh ở trong lòng quát, y biết Bùi Triển Vân nhất định sẽ không cho y có cơ hội khác thuyết phục,  lời này nếu nói ra, nếu không chính xác không biết chừng lát nữa sẽ càng bị Bùi Triển Vân thu thập thảm hại hơn.
y ưỡn ngực về phía trước, theo bản năng đem nhũ hoa đưa vào trong khoang miệng của hắn, cảm giác được đầu lưỡi nhuyễn nóng của hắn đang ở trên đỉnh nhũ hoa, y bắt đầu cọ cọ làm cho răng của Bùi Triển Vân càng chà sát nhũ hoa của mình hơn, đôi môi phảng phất mấp máy giống như trẻ sơ sinh, y run rẩy kêu lên.
“A…ô…đại sư huynh….không cần, không cần chọc ghẹo ta….”
phân thân giữa hai chân không chiếm được chú ý mà đáng thương hề hề phun ra nước mắt.
“vậy ngươi trả lời ta a.” Bùi Triển Vân nhìn đến hai gò má đỏ hồng trên khuôn mặt tuấn tú của y, ngón tay ở trên má lưu luyến không thôi.
“ta, ta chán ghét nó, chán ghét cái đồ Viêm Thanh kia!” Tuyên Thiếu Minh cố ý dựa sát vào trên người Bùi Triển Vân, ôm chặt lấy cảnh tử(gáy) hắn, sau khi thành thật nói xong những lời trong lòng, liền đem mặt dấu vào sau vai Bùi Triển Vân.
“Viêm Thanh là một hảo hài tử, nhu thuận lại dịu ngoan, ngươi chán ghét nó ở điểm nào a?” Bùi Triển Vân truy hỏi kỹ càng.
“chán ghét nó, chính là chán ghét nó! không có lý do gì! ai bảo nó….”Tuyên Thiếu Minh cắn môi dưới, nhỏ giọng lẩm bẩm giống như là chỉ chính mình nghe được, nói: “ai bảo nó cư nhiên chiếm  lấy ngươi không để chứ.” cuối cùng, còn không quên bồi thêm một cái hừ lạnh khinh thường.
“như vậy cũng không tốt, sư huynh đệ hẳn là phải hòa hợp mới đúng.” 
Tuyên Thiếu Minh trong lòng một trận mông lung, run giọng hỏi: “đại sư huynh, ngươi có thể hay không cũng cùng Viêm Thanh làm loại chuyện này?”
“nói hưu nói vượn, Viêm Thanh vẫn còn là một đứa nhỏ đâu.” Bùi Triển Vân ở trong nước vỗ một cái vào mông y, đau thật không đau, ngược lại có chút tình thú không nói nên lời.
“tiếp qua hai năm, nó sẽ không còn là đứa nhỏ—–A!” thân thể đột ngột bị xỏ xuyên qua, Tuyên Thiếu Minh ngửa đầu ra sau phát ra không rõ là câu nói hay là tiếng la.
mới vừa rồi trong lúc nói chuyện Bùi Triển Vân đã mượn nước hồ khuếch trương hậu đình cho y, nhưng nóng cháy cùng đau đớn vẫn như thủy triều dâng lên đánh úp lại, phân thân nhất đĩnh liền tiến vào chỗ sâu trong trước nay chưa từng có, ma sát trong dũng đạo mềm mại, cảm nhận được cả nhịp đập của da thịt, như là hùng thú ngủ đông tùy thời có thể phóng ra.
“lời ngươi nói nghe thật không lọt được lỗ tai ta, ngươi thật sự mong rằng ta sẽ ôm Viêm Thanh sao?” một bàn tay to lớn rắn chắc ở trên lưng y âu yếm, một tay còn lại thỳ thong thả bộ lộng phân thân bởi vì đau đớn mà gục đâù xuống của Tuyên Thiếu Minh.
“không….Ân, ân, ân….” Tuyên Thiếu Minh nhịn không được vi tủng(xoay) eo nhỏ, làm cho phân thân trong tay Bùi Triển Vân đạt được ma sát lớn hơn.
dưới lôi kéo không tự giác của y, hỏa nhiệt trong cơ thể Bùi Triển Vân cũng dâng cao lên.
“sư, sư huynh…đừng, đừng cùng Viêm Thanh làm, làm loại chuyện này….” Tuyên Thiếu Minh vân vê tìm được môi của Bùi Triển Vân, hôn xuống không khỏi lộ ra nội tâm buồn khổ.
“ngu ngốc, Viêm Thanh ở trong mắt ta chỉ là một đứa nhỏ, vĩnh viễn đều như vậy. ta làm sao có thể đối nó làm chuyện như thế này.” Bùi Triển Vân bắt đầu nảy sinh ý nghĩ–thương sót, ngữ điệu liền trở nên ôn nhu như nước.
đối Viêm Thanh, tình cảm cúa hắn chính là sư huynh đệ, mà đối Tuyên Thiếu Minh….
hắn nghiêng đầu hôn lên gương mặt đang tựa vào trên vai mình thở dốc.
tiểu tử này tuyệt đối chính là một loại rượu ngọt nị, hấp dẫn làm hắn sinh nghiện!
HOÀN.
nhằm vào phòng khách, vị nào đó nói ra suy nghĩ của mình.
tuyên lớn nhỏ: nghe nói các ngươi kêu ta đáng yêu? đáng giận! các ngươi là một đám mắt mù à, bản công tử ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, dùng “đáng yêu” để hình dung ta, các ngươi là nghĩ muốn ăn đòn? hừ, không chạy nhanh đến tạ lỗi với ta, ta sẽ bảo đại sư huynh của ta đến thu thập các ngươi!
Bùi công tử (chân thành đi tới): “thu thập”? tiểu sự đệ ngươi lại có gì bất mãn sao?
Tuyên lớn nhỏ (bạo khiêu)” không phải là ta! là các nàng, các nàng!
Bùi công tử (mỉm cười)” hảo. chờ ta thu thập ngươi, tái giải quyết các nàng.
Tuyên lớn nhỏ: a a a a, không cần a a a a——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.