bảo trì tư thế kết hợp, Bùi Triển Vân đột nhiên đứng dậy, làm Tuyên Thiếu Minh sợ tới mức lập tức đem hai chân quấn thật chặt quanh thắt lưng hắn, hai cánh tay cũng chặt chẽ ôm lấy cổ Bùi Triển Vân.
“làm, làm cái gì a?”
Bùi Triển Vân ở trong dòng nước bước đi, khiến cho cơ thể không ngừng rung động, phân thân ở huyệt khẩu khẽ rút ra rồi lại đẩy vào, ma sát làm Tuyên Thiếu Minh tâm dương khó nhịn(ngứa ngáy khó nhịn).
“Ân….” y phát ra tiếng than nhẹ thúc dục sau gáy Bùi Triển Vân.
hắn dừng bước lại, nâng cái mông của Tuyên Thiếu Minh lên cao một chút. y cảm thấy phía sau mình được đặt lên một vật bóng loáng, cứng rắn lại lạnh như băng, khó hiểu quay đầu lại nhìn, nguyên lại là tảng đá lớn mà Bùi Triển Vân ngồi uống rượu ngày đó.
lửa nóng trong cơ thể lại dần dần rút ra, Tuyên Thiếu Minh vừa khó hiểu lại bất mãn. Bùi Triển Vân ở trên môi y nhẹ nhàng điểm một cái, rồi mới ra lệnh nói: “ôm lấy tảng đá.”
Tuyên Thiếu Minh kinh ngạc xoay người, thân thủ ôm lấy tảng đá lớn kia, cùng lúc đó, Bùi Triển Vân cũng không hề báo trước liền từ phía sau mạnh mẽ tiến vào trong y. đầu nhũ đã chịu đủ chà đạp mà trở nên sưng đỏ lúc này cũng bị hàn ý kích thích, khoái cảm nhất thời chạy thẳng lên óc, y không cần suy nghĩ liền phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn.
“thích như vậy sao?” Bùi Triển Vân chế trụ thắt lưng y, rút hạ thân ra, rồi lại nhanh chóng đi vào.
“A…Ha….” đôi môi Tuyên Thiếu Minh chỉ còn biết toát ra tiếng thở dốc vội vàng, chiếc vòng ngọc hình bình rượu vẫn luôn đeo trên cổ y cũng vì thế mà không ngừng lay động trước ngực.
thắt lưng của Bùi Triển Vân không ngừng tiến công, cánh tay giam giữ eo y chuyển động tới trước ngực Tuyên Thiếu Minh, sau đó bao phủ lấy hai khỏa mẫn cảm cứng rắn, lòng bàn tay ấm áp lại cho y cảm nhận một loại kích thích khác, Tuyên Thiếu Minh nhịn không được tràn ra nước mắt động tình.
“ô….”
“mới loại trình độ này mà hai mắt đã đẫm lệ, ta đã nói sẽ phải hảo hảo thu thập ngươi đó.” Bùi Triển Vân xoay mặt y lại, mềm nhẹ liếm liếm hai hàng thanh lệ đang chảy dàn quanh má y.
“dưới, phía…phía dưới cũng muốn….” Tuyên Thiếu Minh run rẩy môi cầu xin.
nước hồ ngập cao đến thắt lưng hai người, tùy theo va chạm từ hai cỗ cơ thể mà mặt nước rung động không ngừng. đỉnh phân thân đã ngửng cao đầu của Tuyên Thiếu Minh nhổm trên mặt nước, Bùi Triển Vân nắm đúng thời cờ, một tay chụp lên quả nhiệt cúng rắn đó, liền nghe thấy thanh âm ngày càng vui sướng của Tuyên Thiếu Minh, hắn bỗng nảy lên ý xấu, bịt lại lỗ nhỏ trên đỉnh phân thân ngăn không cho y tiết ra.
“A, không cần, mau cho ta…mau cho ta…” Tuyên Thiếu Minh đong đưa thắt lưng cố lấy lòng nam nhân phía sau, mong dục vọng của mình được giải phóng.
cuối cùng dùng sức một kích, Bùi Triển Vân một lần nữa rất nhanh cắm sâu vào trong dũng đạo trật hẹp, đồng thời buông tay ra, để Tuyên Thiếu Minh bắn ở lòng bàn tay mình.
tiếng thở dốc tràn ngập, âm thanh còn lại duy nhất chính là những nhịp cổ động dưới lòng ngực.
một lúc lâu sau, Bùi Triển Vân bá đạo ôm lấy Tuyên Thiếu Minh vẫn đang thất thần, đặt y xuống đống y phục đã bị cởi ra trên mặt đất, cơ thể thẳng dậy, giơ một chân của Tuyên Thiếu Minh lên.
Tuyên Thiếu Minh giật mình tỉnh táo lại, cảm giác được bên ngoài hậu đình đang có một cái gì đó rục rịch, cả kinh hét: “khoan….”
vừa rồi huyệt khẩu đã chảy ra không ít nhiệt dịch, nên phân thân của Bùi Triển Vân liền thuận lợi đi vào. Tuyên Thiếu Minh nhắm mắt lại kêu rên– nam nhân trên người dùng hành động thực tế cho y đáp án.
“ta xem ngươi cũng rất thỏa mãn đó thôi.” Bùi Triển Vân đỉnh đỉnh, huyệt khẩu kia tựa như cái miệng nhỏ nhắn mà vô cùng tham lam cứ hút chặt lấy hắn.
“chính là ngày mai, ngày mai….” Tuyên Thiếu Minh thở dốc một trận, thầm nghĩ ngày mai mông cùng thắt lưng nhất định sẽ đau muốn chết cho coi.
thật lâu sau….
“sư huynh, sư huynh ngươi tha ta đi….ô ô, không được. thật sự không được nữa, thật đấy….”
ước chừng sau ba hiệp triền miên, Bùi Triển Vân ý do vị tẫn (ý vọng chưa toại nguyện) buông tha cho Tuyên Thiếu Minh không ngừng kêu khóc đòi cầu xin tha thứ. Bùi Triển Vân ôm lấy y tiến vào trong hồ, rửa sạch đống hỗn độn bị dính trên người, sau đó nhóm lửa lên, bắc một nhánh cây quanh đống lửa bắt đầu hơ khô y phục cho Tuyên Thiếu Minh.
Bùi Triển Vân mặc vào áo trong của chính mình, còn ngoại bào tạm thời đưa cho Tuyên Thiếu Minh đang trần chuồng khoác vào, thấy bộ dáng y vẫn là rất lạnh, liền cứ như vậy ngồi xếp bằng, ôm chặt y trong ***g ngực mà ủ ấm.
Tuyên Thiếu Minh lười biếng oa ở trong khuôn ngực ấm ấp của Bùi Triển Vân, hai tay tùy tiện nghịch ngợm trêu đùa.
Bùi Triển Vân cầm vò rượu lên, ngửng cổ uống một ngụm, sau đó đưa cho Tuyên Thiếu Minh, nói: “uống một chút đi cho ấm người.”
“có ngươi là ta thấy đủ ấm rồi a” Tuyên Thiếu Minh nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng vẫn là ôm lấy vò rượu uống một hơi dài, nhất thời trước mắt sáng ngời—mới vừa rồi lang thôn hổ yết, nay mới có cơ hội để thưởng thức, rượu này hương vị đúng là không tồi. tuy không thể sánh được với Thẩm xuân Nhưỡng của Tuyên gia tửu trang nhà y, nhưng vẫn có thể xếp vào hàng cực phẩm.
“hảo uống?” Bùi Triển Vân trong lòng buồn cười dùng tay mân mê môi y.
Tuyên Thiếu Minh gật gật đầu, đầu lưỡi kìm lòng không đậu nhẹ vươn ra liếm liếm ngón tay hắn, nhưng khi ý thức được hành động của mình liền xấu hổ đỏ mặt.
Bùi Triển Vân thong thả thu tay lại, đôi mắt tối đen dưới ánh lửa chiếu rọi có chút thay đổi, ôn nhu bình thường giống như hóa thành một cỗ mê người tà tứ.
rầm! Tuyên Thiếu Minh vì sắc đẹp trước mắt mà nuốt nuốt nước miếng, nhưng vừa nghĩ đến việc trên người mình chỷ khoác mỗi một cái ngoại bào, Bùi Triển Vân nếu muốn “từ hình y ngay tại chỗ” chính là chuyện rất dễ dàng, y liền sợ hãi, có tà tâm cũng không có gan liếc nhìn hắn lấy một cái, biết đâu Bùi Triển Vân thực sự lại muốn đến thượng Tuyên Thiếu Minh một hồi nữa, y đại khái chết luôn đi cho rồi.
“đại sư huynh, uống rượu, uống rượu.” y nhanh tay đưa vò rượu cho Bùi Triển Vân.
Bùi Triển Vân tà tà cười nói: “sao, sợ ta lại tiếp tục ăn ngươi?”
“đại sư huynh, thật sự….ta thật sự không chịu được.” Tuyên Thiếu Minh đáng thương hề hề nói.
Bùi Triển Vân cười cười, tâm tư trở về bên vò rượu, lại uống một hơi, gầu kết khiêu gợi cao thấp lên xuống, Tuyên Thiếu Minh ở bên nhìn thấy có điểm trở nên lích động.
“ngươi có biết ta lấy rượu này ở đâu không?” Bùi Triển Vân đột nhiên hỏi.
“là ngươi mua ở đâu đi.” Tuyên Thiếu Minh trả lời thản nhiên.
“đây chính là Nữ Nhi Hồng của võ lâm minh chủ, hắn cùng với ta hợp ý, biết ta hảo tửu, liền tặng ta hai vò. nguyên bản ta muốn chôn nó dưới đất để có cơ hội thưởng thức, không nghĩ tới lại bị tiểu tử ngươi đào được, còn vô duyên vô cớ lãng phí rất nhiều. ngươi bảo ta món nợ này nên tính toán thế nào với ngươi đây a.” Bùi Triển Vân nói chuyện, những lọn tóc mai của hắn cũng theo gió mà lay động không ngừng, thanh nhã lại dã diễm, hơn nữa khi nói đến “tính toán sổ sách”, kia đôi mắt tựa tiếu phi tiếu càng trở nên câu nhân.
Tuyên Thiếu Minh biết bản thân đuối lý, nhỏ giọng nói: “vậy, rượu trong gia trang nhà ta tùy ngươi lấy có được không?”
“chỷ có rượu?”
“bằng không ngươi còn muốn cái gì?”
Bùi Triển Vân cười cười, không đáp lại.
sau hừng đông, hai người trở lại Linh Huyền Phái, Tuyên Thiếu Minh đi vào phòng, liền nhớ tới chuyện đêm qua Bùi Triển Vân đã từng ở đây mà ôm ấp Viêm Thanh, bình dấm chua nhất thời bị đánh nghiêng.
ngồi ở bên giường, nhìn những ngón tay linh hoạt đang thắt lại y kết của Bùi Triển Vân, y nói: “đêm qua Viêm Thanh đến đây làm chy?”
Bùi Triển Vân giương mắt dò sét y một chút, cúi đầu tiếp tục thắt lại y kết, bên môi cười mỉm trả lời: “không biết là ai chạy tới khỏa thực phòng ăn cơm, làm cho ta phải một mình một người ở trong này chờ đợi. Viêm Thanh thấy ta như thế, liền chủ động kéo ta đi dùng bữa. rồi sau đó chúng ta tán gẫu cùng nhau chút sự, nó đã bồi ta lâu như vậy, ta tự nhiên là muốn đưa nó trở về phòng đi.”
“ta làm sao biết ngươi ở tỏng phòng đợi ta, ngươi cũng không có nói.” đôi môi của Tuyên Thiếu Minh khẽ mím lại.
Bùi Triển Vân cười khẽ một chút, cúi nguồi xuống liếm nhẹ qua đôi môi của y: “mệt mỏi một đêm, ngươi chắc cũng đối bụng rồi, để ta đi lấy điểm tâm.”
“đại sư huynh.” Tuyên Thiếu Minh kéo lấy ống tay áo đang muốn ly khai của hắn, nói: “sau này…sai naỳ đừng ôm Viêm Thanh nữa. không, bất luận kẻ nào cũng đừng ôm có được không?”
tư vị khó chịu vô cùng tựa như bị người cướp đi trân bảo kia, hắn tuyệt đối không nghĩ muốn tái nếm lại lần nữa.
nhìn tuấn dung trong nháy mắt xẹt qua một tia ảm đạm, Bùi Triển Vân mỉm cười, đáp ứng nói: “được.”
sự thật chứng minh, bắt một đại thiếu gia quen sống an nhàn sung sướng bảo trì nghoan ngoãn nghe lời là không có khả năng. biểu hiện giả dối của Tuyên Thiếu Minh còn không có duy trỳ được hết một ngày liền lộ diện, thường thường phải cùng Bùi Triển Vân tranh luận, luyện công lười biếng, mắng chửi người ầm ĩ như trước.
đối với chuyện này, Bùi Triển Vân cảm thấy có chút thành công ngoài ý muốn, thậm chý có điểm dung trúng, dù sao hắn vẫn là yêu thích một Tuyên Thiếu Minh với biểu cảm sinh khí cùng kích động hơn. nếu như Tuyên Thiếu Minh thể hiện nhiều hơn như vậy, hắn ngược lại càng thêm cáo hứng, bởi vì kể từ đó, hắn có thể danh chính ngôn thuận đem cái kia đại thiếu gia phao đến trên giường hảo hảo “thu thập” một phen.
Chương 23
“cái gì cơ?” Tuyên Thiếu Minh từ trên giường nhảy dựng lên kêu thàm thiết, tinh mâu khó có thể tin nhìn chằm chằm vào Bùi Triển Vân đang cởi ra dây lưng.
đem ngoại bào cởi hảo, Bùi Triển Vân bước tới bên giường, thân thủ ngoéo…một cái lên khuôn mặt tuấn tú đang kinh ngạc của Tuyên Thiếu Minh, hảo tâm lặp lại nói: “ta nói, hai ngày nữa sư phụ liền xuất quan, đến lúc đó phải khảo nghiệm ngươi một phen.”
nghe vậy, Tuyên Thiếu Minh không khỏi gào thét nói: “không cần đi….”
Bùi Triển Vân ngồi vào bên giường, buồn cười hỏi: “sao vậy, một tháng này đã qua khổ luyện, không có lòng tin với mình sao?”
Tuyên Thiếu Minh nhấp môi dưới, nhụt chí nói: “ngươi biết rõ ta thường xuyên hười biếng, nào có chăm chỷ luyện tập? đến lúc đó nếu để sư phụ biết công phu mèo cào của ta, nhất định ông sẽ tức chết?”
“bây giờ hiểu được mới biết hối hận?” Bùi Triển Vân chế nhạo nói.
“vậy sao ngươi không chịu nói cho ta biết sớm trước? nếu sớm biết thế này, ta nhất định sẽ nghiêm túc luyện tập.” Tuyên Thiếu Minh nén giận nói.
“ta sợ nếu nói cho ngươi biết sớm, sẽ tạo áp lực cho ngươi a.” Bùi Triển Vân vòng tay khoanh trước ngực, thần thái thản nhiên, rõ ràng không xem phiền não của Tuyên Thiếu Minh là cái gì?
“ngươi căn bản là muốn làm cho ta bị chê cười.” Tuyên Thiếu Minh buồn thanh hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, tùy tiện đem áo ngủ bằng gấm kéo tới mang tai, chỉ để lộ ra cái chán.
Bùi Triển Vân vén chăn lên nằm vào, cảm thấy được Tuyên Thiếu Minh đang giận lẫy, hắn cười cười, vươn ra cánh tay rộng lớn đem y ôm sát vào trong áo.
“lo lắng cái gì? công phu của ngươi là do ta một tay dạy dỗ, ta còn không lo, ngươi sốt ruột như vậy làm cái gì?”
ôn thanh mềm mại dán tại tế nhĩ, nội tâm của Tuyên Thiếu Minh liền trở nên mềm nhuyễn, thả lỏng thân thể oa ở trong ngực Bùi Triển Vân.
một lúc lâu sau, Bùi Triển Vân lại nghe thấy y bất an thấp giọng nói.
“đại sư huynh, ngươi nói…sư phụ có thể hay không vì ta học nghệ không tinh mà đuổi ta về nhà?”
đôi môi mỏng của Bùi Triển Vân khẽ gợi lên một độ cung xinh đẹp, nhịn không được, nghĩ muốn khi dễ đối phương một chút.
“có thể nga.”
đúng như dự đoán, thân thể trong lòng liền trở nên cứng ngắc một chút.
thanh âm Tuyên Thiếu Minh mang tâm trạng không biết phải làm sao, nói: “vậy, vậy phải làm sao bây giờ?”
Bùi Triển Vân không cho là đúng cười cười nói: “làm cái gì là làm cái gì? không phải ngươi vẫn luôn muốn về nhà sao? đây chính là thỏa ý nguyện của ngươi rồi a.”
Tuyên Thiếu Minh ngẩn ra, đúng vậy, như thế y có thể trở về nhà, nhưng vì sao vừa nghĩ tới sẽ phải rời đi, y lại cẩm thấy không muốn, ý định muốn chạy chốn rời khỏi nơi này trước kia hiện giờ đã không còn tung tích.
hồi tưởng lại quãng thời gian quá khứ một tháng qua, y bỗng nhiên cảm thấy cho dù mình ở lại Linh Huyền Phái cả đời, như vậy….tựa hồ cũng không tồi.
nhưng mà, thái độ của Bùi Triển Vân lại như là không sao cả, điều này làm cho trái tim y khẽ nảy lên một cơm đau nhỏ bé, y đau đớn nên không thèm quan tâm, chính là cảm thấy thật bất mãn, theo bản năng liền đẩy Bùi Triển Vân ra xa, một mình xê dịch vào phía trong giường.
Bùi Triển Vân trong lòng cười thầm, trên mặt bất động thanh sắc nói: “sau khi về nhà mỗi ngày sẽ liền không có ai bức ngươi luyện công, ngươi có phải hay không thực chờ mong?”
Tuyên Thiếu Minh không nói gì, cắn chặt môi dưới.
“còn có, sau khi về nhà sẽ được nô bộc hầu hạ, càng nhiều khoái hoạt, một ngày đều là ba bữa sơn chân hải vị, tự nhiên là tốt hơn cơm canh rau rưa bình thường ở đây nhiều lắm…”
Tuyên Thiếu Minh mạnh nhảy dựng lên, cả giận nói: “phải, phải a, ở nhà chính là tốt nhất, ta ước gì được ngay lập tức về nhà! ngươi….”
chống lại đôi con ngươi mỉm cười sáng bừng của Bùi Triển Vân, trong lòng y nảy lên một cỗ thương cảm—đối phương thật sự không để ý y có lưu lại hay không sao?
khóe mắt bỗng chốc nóng rực lên, Tuyên Thiếu Minh vội vàng bò qua người hắn, nghĩ muốn lướt thật nhanh qua người Bùi Triển Vân nhảy xuống giường, đáng tiếc chân còn chưa chạm tới mặt đất đã bị người chặn ngang tha lại về giường.
Bùi Triển Vân ở phía trên y, hỏi: “đi đâu?”
Tuyên Thiếu Minh giận dữ không thèm nhìn vào mắt hắn, đáp: “không cần ngươi lo.”
Bùi Triển Vân nhọn mi, ý vị thâm trường nói: “đêm hôm khuya khoắt, ngươi không đi ngủ chính là muốn hoạt động gân cốt sao?”
“ngươi, ngươi không được dựa vào người ta.” Tuyên Thiếu Minh thân thủ đẩy ***g ngực đang áp sát tới của hắn, vì lời nói đen tối của Bùi Triển Vân mà tuấn nhan hơi hơi nóng lên.
đáng giận, y hiện tại không có tâm tư làm loại chuyện này.
“tiểu sư đệ, ngươi nên biết ta tối vẫn là thích nghe những lời thành thực rồi đi.” Bùi Triển Vân đột nhiên nói, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve lên những lọn tóc mai của Tuyên Thiếu Minh.
“ta không có lời nào để nói, dù sao…” đôi con ngươi đen láy của Tuyên Thiếu Minh chớp mắt lướt qua một chút khổ sở.
“dù sao cái gì?” Bùi Triển Vân vẫn đang mỉm cười.
“dù sao ngươi cũng không cần!” Tuyên Thiếu Minh dùng sức đẩy tay hắn ra, sau đó kinh giác hành động như vậy của mình rất khó xem, liền vội vàng giơ tay lên che mặt mình lại.
“ta có nói ta không cần sao?” Bùi Triển Vân gỡ bàn tay bướng bình của y ra, nhìn thẳng vào mắt Tuyên Thiếu Minh.
“nhưng ngươi cũng không nói ngươi để ý a.” Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt uể oải.
“thực không có biện pháp với ngươi.”
Bùi Triển Vân thờ dài, cưng chiều cùng sủng nịch đáp lại y, nhịn không được cúi người hôn lên đôi môi thanh mỏng vẫn mím chặt của Tuyên Thiếu Minh.
y kinh ngạc một chút, tùy ý để môi y một cái lại một cái ở trên môi mình mềm nhẹ trác hôn, ánh mắt của y lóe lóe, có chút say lòng, cũng có chút mê ly, cảm thấy loại trình độ này vẫn còn chưa đủ thỏa mãn, y kìm lòng không đậu quay sang đến, chủ động ngẩng cằm, để cho đôi môi chính mình có thể chuẩn xác tiếp xúc với môi hắn. Truyện Tiên Hiệp
“ân….” từ mũi Tuyên Thiếu Minh khẽ tràn ra âm thanh hừ nhẹ.
một lát sau, Bùi Triển Vân chậm rãi thối lui khỏi đôi môi ngọt ngòa ấy, nhìn khuôn mặt của Tuyên Thiếu Minh đã trở nên đỏ hồng, khóe môi càng giơ lên độ cong sung sướng rõ ràng.
“dùng biện pháp này có thể trỵ được cái tật phát giận xấu xa của ngươi a?” hắn trêu chọc nói.
Tuyên Thiếu Minh lập tức thu lại cánh tay không biết đã khoác lên vai Bùi Triển Vân từ lúc nào, thẹn quá thành giận nói: “ngươi sử trá.” bỗng nhiên như vậy hôn y, y căn bản là kháng sự không được thôi. hơn nữa vừa mới hôn xong, cái gì tức giận cũng đều tan tành mây khói.
Bùi Triển Vân nhất phái thong dong tự nhiên nói: “tiểu sư đệ, nói thực ra, ngươi là nghĩ muốn về nhà, hay là muốn lưu lại đây?”
Tuyên Thiếu Minh óan giận trừng hắn một cái, giây lát, thanh âm không cam lòng vang lên: “ta đương nhiên là nghĩ muốn lưu lại, bằng không lo lắng không qua được khảo nghiệm của sư phụ như vậy làm gì?”
“thật sự lo lắng?”
“vô nghĩa.” (nhảm nhý ==#)
Bùi Triển Vâng không khỏi mỉm cười, kỳ thật tuy rằng một tháng này Tuyên Thiếu Minh chăm chỷ không đủ, những tổng thể cũng đã luyện được sơ bộ, sư phụ nhất định cũng đã hài lòng rồi. bất quá, hắn cũng không tính toán nói thật, nếu có thể làm cho hai ngày này Tuyên Thiếu Minh an phận mà luyện công một tý, hắn cớ sao lại không làm.
“tốt lắm, hai ngày này ta sẽ cho ngươi đặc huấn, cam đoan ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của sư phụ.”
“thật sự?” Tuyên Thiếu Minh hai mắt sáng ngời.
Bùi Triển Vân cười nói: “đúng vậy a, chỳ cần ngươi không kêu vất vả, không kêu mệt mỏi là tốt rồi.”
“sẽ không, sẽ không, ta không sợ vất vả cũng không sợ mệt.” Tuyên Thiếu Minh ôm chặt lấy ngực xuất ra lời thề son sắt.
Bùi Triển Vân buồn cười, cúi người xuống ở bên môi y tiếp tục hôn một cái.
ánh trăng ngoài cửa sổ liêu nhân, không khí bình yên nhẹ nhàng vuốt ve cảnh vật.
“đại sư huynh….” Tuyên Thiếu Minh lắp bắp hô một tiếng, bốn mắt nhìn nhau, y còn thật sự hỏi: “ngươi hy vọng ta lưu lại sao?” nói xong, khuân mặt tuấn tú nổi lên đỏ ứng vì quân bách.
tuy rằng còn chưa có nghe được câu trả lời, nhưng tim của y đã muốn cao cao nhắc tới, coi như cũng sắp nảy lên yết hầu đi.
Bùi Triển Vân ra vè do dự, trầm ngâm nói:”này thôi….”
Tuyên Thiếu Minh nhất thời khẩn trương đến hai gò má cũng căng lên.
Bùi Triển Vân vươn tay vuốt ve má y cười nói: “ta nếu không muốn ngươi lưu lại, vậy làm sao giúp ngươi đặc huấn?”
bất chợt, Tuyên Thiếu Minh cười ngượng ngùng, nhứng ánh mắt vui sướng trong lúc này đã không che dấu đước sự đăc ý của y.
Bùi Triển Vân bổ sung nói: “bất quá, nếu sau khi dặc huấn mà ngươi còn làm ta thất vọng, đến lúc đó ta phải phạt ngươi.”
Tuyên Thiếu Minh lập tức bày ra biểu tình như đã định sãn, ngẩng cao cằm nói: “có ngươi hỗ trợ, ta nhất định sẽ vượt qua khảo nghiệm của sư phụ.” tiếp theo liền ôm cổ Bùi Triển Vân bắt đầu lấy lòng, nịnh nọt nói: “cho dù sư phụ thật sự muốn đuổi ta đi, nhất định ngươi cũng sẽ cầu tình cho ta phải không?”
y mâu quang vi thước, vẻ mặt chân thành tha thiết, một bộ dáng vô cùng mong ngóng cái gật đầu của Bùi Triển Vân.
Bùi Triển Vân thầm nghĩ mình đúng là dung túng người này đến phá hư rồi, nhưng vẫn là chậm rãi gật gật đầu.
Tuyên Thiếu Minh mừng rỡ như điên toàn bộ lập tức viết hết ở trên mặt, ngẩng cao cổ, dùng sức hôn một cái thật kêu lên môi mê diễm của Bùi Triển Vân.