Linh Huyền Ngâm

Chương 24:




Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi.
Người thỳ dùng cơm thưởng trà, người thỳ đơn độc đối nguyệt ẩm rượu, quả thực là hứng thú loan loan. 
tuyết đêm không ngừng rơi trên mặt nước lãnh lẽo, cửa sổ phòng của một vị khách nào đó hướng ngoài rộng mở, bên trong là một thanh niên tuấn tú vô song ngồi ở đó, giống như khoogn hề cảm nhận được cái rét lạnh xâm phệ nhập cốt kia, chậm rãi uống rượu trong chén.
dòng chất lỏng đã được chử (đun) ấm áp sau khi nhập hầu khang (cổ họng), nhất thời từ bụng truyền tới một cỗ nhiệt khí đánh thẳng lên đỉnh, cả người liền trở nên ấm áp dào dạt vô cùng sảng khoái.
nhưng mà, thanh niên lại nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài, ánh mắt xa xăm, toàn bộ hứng thú của hắn đã muốn bay đến trên người đang ở nơi sư môn xa xôi kia rồi. sớm biết như thế, lúc ấy hắn sẽ không xuống núi.
chính là, lòng người chung quy vẫn có chút khống chế không được bản năng khát vọng vi diệu của mình.
“ngươi nên đi gặp phụ thân của ngươi.”
lời nói trước khi rời đi của sư phụ vẫn còn vang vọng trong óc hắn. một mình đi vào này băng sơn tuyết địa (băng tuyết ngập trời–rất rét lạnh) Bùi Triển Vân chậm rãi buông xuống chén rượu trong tay, rời khỏi chỗ ngồi, đi tới trước cửa sổ mà đứng. tuyết theo gió bay đến hất lên khuôn mặt hắn, lạnh lẽo mà ẩm ướt, khiến hai hàng lông mày tinh tế không khỏi khẽ nhíu nhíu lại.
như có tâm sự hắn nhìn thất thần vào bông tuyết đang tan dần trên đầu ngón tay mình,chậm rãi hồi tưởng lại lời dặn dò của sư phụ, một loại buồn bã không biết nên làm thế nào dấy lên trong Bùi Triển Vân.
đối với cha mẹ, hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ đến. từ khi hắn nhận thức được sự việc, hắn liền chỉ biết đến sư phụ, chỉ biết đến Linh Huyền Phái. hắn vẫn luôn cô độc, cũng có thói quen tự mình cô độc. thậm chí hắn cũng không bởi vì vậy mà cảm thấy tiếc nuối, luôn coi như này vốn là thiên kinh địa nghĩa (việc đương nhiên). nhưng đột nhiên sư phụ lại nói cho hắn biết, nguyên lai hắn còn có một phụ thân, Bùi Triển Vân thật sự là không thích ứng được.
thân thế của Bùi Triển Vân thực ra có liên quan đến một nam nhân huyết lệ có thể coi như phụ thân hắn, Bùi Triển Vân cũng không phải vô ky vô bán (không rằng buộc không vướng bận?), hắn trên đời này có chút không thể vứt bỏ quan hệ huyết thống, loại cảm thụ mới mẻ này, nói thật ra, hắn cũng không phải dễ dàng thích ứng. (đoạn này không hiểu lắm)
Khâu Trường Thanh xuất quan ngày đó, hắn lần đầu tiên nghe nói về thân thế của mình.
hơn hai mươi năm trước, nữ nhi của môt huyện lệnh nho nhỏ được khâm điển của hoàng đế tiến cung thị quân. lúc ấy, nàng còn dẫn theo bên người một nha hoàn, đồng thời cũng là tỷ muội cùng nhau lớn lên của nàng vào trong cung.
này vốn là chim sẻ bay lên thành phượng hoàng mỹ sự, chính là ai cũng không tưởng tượng được ấn  chứa trong đó chính là họa sát thân.
nữ nhi của huyện lệnh họ Lạc, vào hậu cung thụ phong Lạc quý phi, thiếu niên hoàng đế thương cảm nàng vào cung đi đường mệt nhọc, mấy ngày đầu tiên cũng chưa bắt nàng thị tẩm. nhưng nếu đã vào cung, làm người của hoàng đế, thị tẩm vỗn là chuyện chạy trốn không nổi. cuối cùng, ngày ấy hoàng đế quyết định lâm hạnh Lạc quý phi, sự tình sau đó liền phát triển theo hướng không thể đoán trước được.
nguyên lai Lạc quý phi khi còn ở quê sớm đã đem tấm thân xử nữ cho nam tử âu yếm, hiện giờ nàng đã phi hoàn bích thân (không còn trinh tiết), nếu để hoàng đế phát hiện, chỉ sợ không chỉ một mình nàng phải chịu tội, mà ngay cả bà ngoại nho nhỏ cũng khó tránh khỏi kiếp nạn này. vô kế khả thy (không còn cách nào tốt hơn), nàng chỉ còn cách cầu xin sự giúp đỡ từ hảo tỷ muội của nàng, thỉnh cầu đối phương phụng sự làm thế thân đêm đầu tiên cho mình.
nha hoàn kia ngày thường cũng thanh lệ, cùng Lạc quý phi tỷ muội tình thâm, thái độ làm người lại thiện lương, chống cự không nổi Lạc quý phi đau khổ cầu xin, cuối cùng cũng phải cố mà đáp ứng. màn đêm buông xuống, Lạc quý phi như thường lệ đoan trang, vô cùng xinh đẹp quyến rũ, cố gắng đem hoàng đế trẻ tuổi mê hoặc lơ là phòng vệ, một chén lại một chén rượu uống vào…
ánh nến thổi tắt, cả phòng hôn ám, hoàng đề mang theo vài phần men say đem nha hoàn trên giường trở thành Lạc quý phi sủng hạnh một đêm. cách ngày, hoàng đế nhìn khăn lụa màu trắng nhiễm thượng tơ máu xử nữ, vừa lòng li khai tẩm cung của Lạc quý phi.
sau khi sự việc qua đi, bất luận kẻ nào cũng không phát hiện dị thường. hoàng đế đối Lạc quý phi thậm chí càng thêm sủng ái, quả thực là đem nàng phủng ở trong lòng bàn tay, tuyệt không có gì sơ xuất. nhưng mà, khi nàng bắt gặp ánh mắt của nha hoàn nhìn hoàng đế, nàng bắt đầu cảm giác được nguy cơ không ổn.
bộ dáng hoàng đế cực kỳ tuấn tú, nói là mỹ cũng không đủ, các phi tử trong hậu cung đối dung mạo của y so ra đều phải kém ba phần, diện mạo tuấn tú như vậy, lại thêm khí thế nghiêm nghị kia của quân vương, nha hoàn nho nhỏ ý thức được mình có thể cùng một người như vậy chung long phượng một đêm xuân, đáy lòng liền có chút đau thương ngọt ngào. lâu ngày, ánh mắt nàng tất cả đều đi theo thân ảnh của hoàng đế, chính là nàng không biết hành động của mình toàn bộ đã rơi vào trong ánh mắt bất an mà cảnh giác của Lạc quý phi.
Lạc quý phi bắt đầu có đề phòng cùng ngờ vực với nha hoàn vô căn cứ, nhưng niệm tình tỷ muội nhiều năm, nàng nghĩ chỉ nên cẩn thận để mắt một chút là được. thẳng đến khi phát hiện nha hoàn mang bầu long loại, nàng mới bắt đầu thất kinh, chỷ e sự việc bại lộ, liền quyết định giết người diệt khẩu.
may mắn chính là, khi nha hoàn biết mình mang thai long loại, liền đoán được ý định của Lạc quý phi. dù sao nàng hoài cũng phải là đứa nhỏ của người thường, hơn nữa nàng cũng không nỡ vứt bỏ đứa bé, cho nên trước khi Lạc quý phi ra tay liền trốn khỏi cung. tự mình chạy đến trốn trong một tiểu thôn chờ ngày snh nở. nàng cũng không tính sinh xong sẽ lợi dụng đứa nhỏ cái gì, Lạc quý phi cứ việc đối nàng bất nghĩa, nhưng nàng trời sinh bản tính thiện lương, nàng muốn sinh hạ đứa nhỏ đơn giản chỷ xuất phát từ tấm lòng của một mẫu thân khát khao có được đứa con yêu dấu mà thôi.
mấy tháng hoài thai, bụng nha hoàn dần dần to lên, rốt cuộc dấu diếm không được người khác, mọi người trong thôn bắt đầu dèm pha. khi nha hoàn hốt hoảng bỏ trốn khỏi cung cũng không có mang theo nhiều tiền, ở trong thôn là dựa vào một ít tiền công thêu thùa mà sống. nhưng hiện giờ người trong thôn đều biết nàng chửa hoang liền cố ý gây khó dễ cho nàng. ngẫu nhiên còn có những nhàn thoại khó nghe. khiến nàng bụng to cũng không thể không rời khỏi tiểu thôn, một lần nữa tìm kiếm nơi trú ngụ khác.
nàng không đành lòng nhìn đứa nhỏ của mình mới vừa xuất thế đã bị kỳ thỵ, đứa nhỏ này thực sự mang trong mình huyết mạch thiên tử, nàng sao có thể để nó phải chịu khổ, ủy khuất như vậy được. thế là, nàng nghĩ muốn đem đứa nhỏ đi luyện võ, ít nhất khi có một thân võ nghệ liền không ai có thể khi dễ được đứa nhỏ của nàng.
nàng hỏi thăm chung quanh, không ngại cực khổ bái phỏng các đại môn phái, bất đắc dĩ nàng thân vô vật lại không rõ lai lịch, vậy nên không môn phái nào chịu tiếp nhận nàng cùng đứa nhỏ chưa sinh kia.
thời điểm đi vào Linh Huyền Phái, ngày sinh của nàng đã muốn gần kề, hành tẩu không tiện, nhưng vì đứa nhỏ, nàng dứt khoát kiên quyết lên núi.
khi đó, nàng chỉ một lòng vì đứa nhỏ suy nghĩ, không ngờ rằng trên đường lên núi lại có sát thủ mai phục.
sát thủ là Lạc quý phi phái tới, sau khi nha hoàn chạy ra khỏi cung, nàng không có một khắc an tâm, luôn luôn lo lắng đề phòng nha hoàn sẽ trở lại cung tố giác nàng. nha hoàn một ngày chưa chết, nàng liền một ngày không được an bình.
nha hoàn tay không tấc sắt dưới sự truy đuổi của sát thủ trượt chân ngã xuống vách núi, thiếu chút nữa mất mạng. đúng lúc đó Khâu Trường Thanh hợp thời xuấtt hiện, sát thủ không địch lại nổi Khâu Trường Thanh, trốn vào đồng hoang bỏ chạy. Khâu Trường Thanh sốt ruột cứu người, cũng không đuổi theo.
nhưng mà, mặc dù được Khâu Trường Thanh tới kịp, nhưng nha hoàn thương thế quá nặng trời đất cũng không thể xoay chuyển được. nàng khẩn cầu ông mổ bụng mình cứu đứa nhỏ của nàng ra, bởi vì nàng không còn khí lực để sinh đứa nhỏ, chỉ cầu trước khi chết có thể liếc mắt nhìn đứa con bé bỏng của mình một cái. 
Khâu Trường Thanh biết mệnh nha hoàn không còn giữ được bao lâu liền đáp ứng nàng, dùng kiếm của mình đem đứa bé kia hòa nhập thế gian.
nhoáng một cái đã nhiều nămnhư vậy qua đi, Khâu Trường Thanh không có cô phụ (phụ lòng–thất hứa) ủy thác lúc lâm chung của nha hoàn. dạy bảo đứa nhỏ của nàng trở thành một cao thủ có tiếng trên giang hồ. bởi vậy, ông mới cảm thấy đây chính là thời điểm thích hợp nhất nói cho hắn biết hết thảy sự tình.
thở dài một hơi, Bùi Triển Vân buồn rầu nhíu nhíu mày, hắn không nghĩ  một nha hoàn đã từng trải qua vô số tai nạn như vậy thế nhưng lại là mẹ của mình. mà hắn, lại có quan hệ huyết thống với hoàng đế. cho dù đã đến thời khắc này, nhưng hắn vẫn có cảm giác không chân thật, giống như chuyện xưa này là phát sinh ở trên người kẻ khác, nay bỗng nhiên rơi trên người hắn, cảm thấy thật sự miễn cưỡng.
nha hoàn trước khi qua đời giao cho Khâu Trường Thanh một phong thơ cùng nhất kiện tín vật, trong thư là công đạo về thân thế của Bùi Triển Vân, cũng nói chỷ cần Bùi Triển Vân cầm lấy phong thư cùng tín vật này đi gặp phụ thân hắn, thân phận của Bùi Triển Vân liền nhất định sẽ được thừa nhận.
nói đến tín vật, Bùi Triển Vân lấy từ trong ***g ngực ra một cây trâm ngọc, trâm thân sáng trong tinh tế, đầu trâm trạm khắc một con Hỏa Phượng Hoàng vô cùng sống động, vừa thấy liền biết rằng đây chính là Hỏa Phượng Quốc Hoàng Thất đồ đằng. theo như trong thư viết, ngọc trâm này chính là hoàng đế ở đêm đầu tiên đã ngẫu hứng ban cho nha hoàn, chẳng qua hoàng đế vẫn nghĩ người mình cấp chính là Lạc quý phi. này trâm ngọc độc nhất vô nhị, cho nên chỷ cần đem ra trước mắt hoàng đế, hoàng đế nhất định nhẫn thức được.
như vậy không lẽ, hắn thật sự là nhi tử của vị Hỏa Phượng quân vương kia?
nhớ tới hình ảnh đêm trước khi hắn lẻn vào hoàng cung, Bùi Triển Vân không khỏi líu lưỡi, bời vì khi đó hắn tựa hồ đã nhìn thấy bí mật của hoàng đế. thanh niên nằm trên long tháp kia–nếu hắn không nghe sai tính danh, thỳ chính là Đại Hoàng tử của Hỏa Phượng? một khi đã như vậy, người đó sao lại có thể cùng cha mình….
thật sự là…mạc danh kỳ diệu.
mở to mắt, Bùi Triển Vân thầm nghĩ muốn nhanh chóng chạy về Linh Huyền Phái ôm ấp Tuyên Thiếu Minh hưởng thụ giấc ngủ khoan khoái. bởi vì trải qua một đêm lẻn vào trong cung, hắn xác định mình cũng không muốn thay đổi thân phận trước mắt này.
đem chính mình vây hãm trong Hỏa Phượng cung hoa lệ, một chút cũng không giống tác phong của hắn, Bùi Triển Vân vẫn là thích tiêu diêu tự tại hơn a.
ngày mai liền trở về đi, trở về trấn an lo lắng cho cái kia đại thiếu gia xấu tính. xuống núi nhiều ngày như vậy nhất định là y đã tịch mịch chết đi được rồi.
nghĩ đến đây, trên gương mặt của Bùi Triển Vân lộ ra một nụ cười mỉm mà hơn nửa tháng qua mới xuất hiện.
(*) Hỏa Phượng: chắc là tên nước a. từ đó mọi người rự suy ra hỏa phượng đồ đằng hoàng thất, hỏa phượng quân vương, hỏa phượng cung là gì nha???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.