Linh Huyền Ngâm

Chương 5:




Tuyên Thiếu Minh đi vào trong khỏa thực phòng liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nhân Quý, gã sai vặt cùng y sống nương tựa lẫn nhau của mình, nhất thời tâm tình kích động mênh mông, bắt đầu cảm nhận được cái gì gọi là “tha hương ngộ bạn cố tri”.
“thiếu gia!”
“Nhân Quý!” 
Chủ tớ hai người cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ, nhưng lại nói không ra lời nào.
Tuyên Thiếu Minh nhìn đôi mắt híp cùng cái mũi hếch lên của Nhân Quý luôn luôn bị mình khi dễ này, bỗng nhiên cảm thấy gương mặt kia cũng không phải xấu như vậy.
Nhân Quý nước mắt lưng tròng nói: “thiếu gia ngươi còn cố ý lại đây thăm ta, ta thật cảm động ô ô….”
Tuyên Thiếu Minh đành phải cười mỉa một chút, nói: “đúng vậy a, ta thật lo lắng cho ngươi.”
Nhân Quý gạt đi lệ, nói: “thiếu gia ngươi yên tâm, ta ở khỏa thực phòng làm việc rất tốt, bác gái đầu bếp ở đây đều thực chiếu cố ta.”
“ừ!” Tuyên Thiếu Minh gật gật đầu.
Nhân Quý lại nói: “đúng rồi, thiếu gia có thể giúp tiểu nhân một việc được không?”
“nói đi.” Tuyên Thiếu Minh không nghĩ nhiều, hào phóng đáp ứng nói.
“giúp tiểu nhân nói lời tạ ơn với Bùi công tử.”
“Bùi công tử? Bùi Triển Vân?” Tuyên Thiếu Minh đột nhiên cất cao âm điệu.
“đúng đúng, chính là đại sư huynh của thiếu gia a.” Nhân Quý còn liên tục gật đầu.
“nói lời cảm tạ? Cùng hắn nói cái gì cảm tạ? Ta không thèm.” Tuyên Thiếu Minh không khỏi giận bốc lên đầu, thầm nghĩ, Nhân Quý nhà ngươi cái đồ chân ngoài dài hơn chân trong, thiếu gia nhà ngươi bị hắn gây sức ép đến thảm, ngươi không nghĩ cách trị hắn giúp ta, còn bảo bản thiếu gia đến cảm tạ hắn, mơ cũng đừng hòng!
Bất quá này đó suy nghĩ trong lòng y đều không có nói ra cho Nhân Quý biết, nói ra, chẳng phải là y tự làm xấu mặt mình? Nghĩ đến khi y còn ở Tuyên gia, trên dưới lớn nhỏ cho tới bây giờ chỉ có y khi dễ người ta, nào có ai dám đạp lên trên đầu y a! Bây giờ trúng phải ám khuy của Bùi Triển Vân, y cũng chỉ có thể ở trong lòng oán thầm vài câu, bằng không ở trước mặt Nhân Quý, uy nghiêm của thiếu gia y còn có sao?
Nhân Quý không biết nguyên do trong đó, nhạ nhạ giải thích:”chính là thiếu gia…ta là được Bùi công tử an bài cho ở chỗ này không tồi, còn sợ ta mới đến sẽ bị người khi dễ mà thay ta nói lời công đạo. Bảo tiểu nhân còn nhỏ, không cần làm quá nhiều việc.”
“cái gì?” Tuyên Thiếu Minh nghe thấy vậy chỉ có một bộ dáng mờ mịt.
Bùi Triển Vân cố ý gây sức ép cho y, lấy gã sai vặt của y đi sai sử, làm sao đối Nhân Quý có hảo tâm cho được? Làm sao có thể!
“Bùi công tử là người rất tốt, bộ dáng lại đẹp, võ công cũng cao cường, thiếu gia ngươi theo hắn học, đảm bảo sau này sẽ trở thành cao thủ số một!” trong lòng Nhân Quý đương nhiên đối Bùi Triển Vân vô cùng kính ngưỡng.
“câm miệng! ngươi có hay không rõ ràng ai mới là chủ tử của ngươi?” Tuyên Thiếu Minh hung tợn nói, đi lên đá một cái vào chân Nhân Quý, đem toàn bộ oán khí bị Bùi Triển Vân khi dễ phát tiết trên người Nhân Quý đơn thuần.
Y mới không tin, một chút cũng không tin, đại sư huynh ác ma kia sẽ không đối người khác ôn nhu như vậy đâu. Tiểu tử Nhân Quý này nhất định là nói hưu nói vượn, mơ mộng hão huyền, y phải hảo hảo giáo huấn gã một chút mới được.
Nhân Quý bị đau không dám giãy giụa, vội vàng cầu xin tha thứ nói: “đương nhiên thiếu gia ngươi là chủ tử của ta….”
“ngươi đã biết mình là người của ai chưa? vậy ngươi nghe lời ai nói hả?”
“nghe, nghe thiếu gia…”
“hừ! này còn không sai biệt lắm.” Tuyên Thiếu Minh lúc này mới bỏ qua cho Nhân Quý, vỗ vỗ tay nói: “tóm lại, ngươi nhớ kỹ cho ta, Bùi Triển Vân không phải là người tốt.”
“đúng vậy…phải.” Nhân Quý phồng hai má lên, trái lương tâm liều mạng gật đầu.
Tuyên Thiếu Minh cuối cùng mới nhớ tới mình đến đây  là để làm chi, hỏi: “có cơm ăn không?”
“có, có thiếu gia, ta đây đi lấy cho ngươi.”
“đi đi đi đi”
Nhân Quý nhanh như chớp chạy đi, Tuyên Thiếu Minh liền chọn một chỗ ghế đá sạch sẽ mà ngồi, đừng nói, hai cái chân y giống như sắp không còn là của y nữa rồi.
“Bùi Triển Vân đáng giận, Bùi Triển Vân hỗn đản, đồ Bùi Triển Vân ngụy quân tử …” Tuyên Thiếu Minh một bên bóp bóp chân mình, một bên mắng chửi tên đầu sỏ đã hại y thành như thế này.
Bỗng nhiên có một người ở đằng sau vỗ vỗ bả vai y, y quay đầu lại nhìn, liền thấy bốn gương mặt xa lạ đang cười lễ phép với mình.
“ngươi là tiểu sư đệ mới tới đi?” đối phương hỏi.
“a a, là ta!” Tuyên Thiếu Minh tùy ý trả lời.
“chúng ta nhập môn sớm hơn ngươi ba năm, theo lý thỳ là sư huynh của ngươi.”
“nga nga, các sư huynh hảo.” Tuyên Thiếu Minh cứ ngồi như vậy mà chào hỏi các vị sư huynh, không thể trách y không lễ phép a, y sớm đã đứng mệt chết, hơn nữa bình thường trong mắt y đã chẳng có ai.
May mắn đối phương cũng không câu nệ loại chuyện nhỏ nhặt này, cười nói: “sư đệ thật sự là người tùy tính.”
“sư huynh quá khen.” Tuyên Thiếu Minh bị khen ngợi chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu.
Có người tiến lên hỏi: “nghe nói sư đệ tạm thời là do đại sư huynh dạy?”
“…đúng vậy.” nếu có thể, y mới không nghĩ cho hắn dạy đâu.
“ta thật sự là ngưỡng mộ tiểu sư đệ nga.”
Khóe miệng Tuyên Thiếu Minh run rẩy, thẳng thắn nói: “có cái gì đáng ngưỡng mộ? Bị cái loại người như hắn dạy, ta còn lo lắng mình có học được cái gì hay không đây.”
“tiểu sư đệ sao lại nói vậy? Trong Linh Huyền Phái này công phu của đại sư huynh là cao nhất, sư phụ có thể đem ngươi phó thác cho hắn, nhất định là tin tưởng hắn có thể dạy bảo tốt cho ngươi. Ta nói thật cho ngươi biết, ngươi đúng thật là nhặt được bảo vật mà, không biết có bao nhiêu sư huynh đệ đỏ mắt mong được như ngươi đâu?”
Tuyên Thiếu Minh kỳ quái, sao người nào ở trước mặt y cũng nói Bùi Triển Vân hảo, cái loại người thấy y bị lăn xuống triền núi mà không thèm cứu, còn lấy việc khi dễ y làm thú vui, người như vậy mà là người tốt sao? Rõ ràng là một kẻ đáng giận tới cực điểm.
“ta còn ước đẩy hắn cho các ngươi đâu.” y khinh thường quay lại nói.
“tiểu sư đệ, ngươi sao có thể bất kính với đại sư huynh như vậy?” Bốn đệ tử kia thấy thái độ của y đối Bùi Triển Vân rất ác liệt, đều lộ ra vẻ mặt bất mãn.
Tuyên Thiếu Minh nghẹn uất một buổi chiều, xem này mấy người vì Bùi Triển Vân mà bênh vực, rõ ràng là chạm đến hiềm khích của y, không khỏi đứng lên cả giận nói: “ta quản hắn là cái gì đại sư huynh, dù sao ta chính là ngứa mắt hắn, ta chính là ghét hắn, các ngươi quản được ta sao? Tránh ra tránh ra! Đừng phiền ta!”
Y nhìn thấy Nhân Quý sắp lại đây, tính muốn đẩy đám người này ra đi về chỗ Nhân Quý, không nghĩ tới nháy mắt, một cỗ xuất kỳ bất ý (cái đánh bất ngờ) đem y đẩy mạnh một cái ngã xuống mặt đất.
“ôi, thiếu gia!”
Tuyên Thiếu Minh bị đẩy ngã còn không có kịp phản ứng, Nhân Quý đã hô lên trước, cơm trên tay ném một cái lên trên bàn, chạy về phía Tuyên Thiếu Minh, lớn tiếng nói: “không được khi dễ thiếu gia nhà ta.”
“chúng ta không phải khi dễ y, mà là do y quá đáng! Cứ nhiên đối đại sư huynh nói năng lỗ mãng.” Đệ tử đứng đầu cả giận nói.
“thiếu gia nhà ta không phải cố ý đâu, y có đôi khi nói chuyện lời lẽ không tốt, giống như….” Nhân Quý khó sử mặt nhăn mày nhíu, tìm kiếm vốn từ cằn cỗi trong đầu mình.
“giống như, tùy tâm sở dục.” một đạo thanh âm như tiếng trời vang lên.
“đúng đúng rồi, giống như tùy tâm sở dục, ý của ta chính là như vậy.” Nhân Quý phụ họa nói.
Mọi người quay lại nhìn, người tới bạch y như tuyết, đúng là hắn- Bùi Triển Vân.
Tuyên Thiếu Minh nhìn thấy hắn đến, mạnh nhảy dựng lên muốn bắt hắn cũng nhau đối chất, không nghĩ tới cái chân vừa động liền đau nhói lên, y kêu đau một tiếng lại ngã về trên mặt đất.
“đại sư huynh.” Bốn đệ tử kia vừa thấy Bùi Triển Vân đến liền cũng kính nói.
Bùi Triển Vân cười cười hướng bọn họ đi tới, nói: “ta ở trong phòng đợi nửa ngày, nguyên lại ngươi chạy tới nơi này tụ tập nháo sự!”
“ai…ân!” chân đau khó nhịn, Tuyên Thiếu Minh không nghĩ muốn trước mặt người khác đánh mất uy phong, đành phải cắn chặt môi kêu lên.
Thấy thế, một đệ tử vội vàng giải thích: “đại sư huynh, là tiểu sư đệ y…”
Bùi Triển Vân cười ngắt lời nói: “được rồi, đều đi ăn cơm đi.”
“nhưng mà…”
“ngay cả các ngươi cũng không nghe lời đại sư huynh sao?”
Bốn người hai mặt nhìn nhau, đành phải rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.