Linh Môi Trinh Thám Xã

Chương 11:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Câu hỏi của Mộc Á Tùy vừa đặt ra đã làm cho khuôn mặt băng sơn của Tử Tiêu lập tức có chút sắc xanh.
Đến tột cùng là có chuyện gì a? Mộc Á Tùy càng thêm hiếu kỳ, có thể làm cho người luôn có dáng vẻ lười biếng lại có biểu tình quỷ dị như vậy, quả thật có chuyện đại sự xảy ra!
Sắc mặt của Tử Tiêu có chút cứng ngắt. Mộc Á Tùy có chút hăng hái nhìn xem hắn, ánh mắt có chút sáng lên, thật giống như một con mèo đang chăm chú nhìn vào sợi len của nó vậy, tuy nhiên, cậu cũng có chút sợ đối phương, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ thêm lần nữa.
Nhưng mà toàn bộ phản ứng của cậu đều rơi vào trong đáy mắt của Tử Tiêu, lập tức liền khơi gợi lên ý muốn trêu đùa.
"Theo tôi!" Nếu như đã tò mò muốn biết thì tôi sẽ cho cậu được toại nguyện a. Tử Tiêu xoay người đi, khóe miệng gợi lên một tia trêu đùa.
Mộc Á Tùy bị câu nói của hắn có chút sững sờ, theo lý thì cậu hẳn nên đi theo hắn là có thể biết được nguyên nhân, nhưng người này thoạt nhìn chính là muốn dùng cậu làm trò đùa a! Hiện tại lại đột nhiên tốt bụng muốn nói cho cậu biết? Thấy thế nào cũng đều có chút kỳ quặc.
"Ô ô..." Mộc Á Tùy còn đang suy nghĩ, chợt xung quanh nổi lên những tiếng kêu kỳ quái. Nương theo tiếng rên rỉ đó, cậu liền cảm giác ra được có cái gì đó đang áp sát lên lưng của mình.
"Quỷ a a a a!" Ý nghĩ này tựa như pháo hoa, làm cho thần kinh của cậu tựa như muốn bị nổ tung. Cậu lảo đảo chạy về phía trước, chăm chú theo sát Tử Tiêu đi ở bên cạnh.
Thế nhưng sau đó cậu quay đầu lại, thì phát hiện cái gì cũng không có, do cậu quá lo lắng, nên đã không nhìn thấy người đi bên cạnh mình đang dâng lên nụ cười xấu xa.
Thời gian mà hai người qua lại ngôi nhà cổ, thì cả tòa nhà thoạt nhìn rất trống rỗng, chỉ có Lương Tề đang đứng một bên cúi đầu, ở cửa ra vào cứ phiêu phiêu trên không trung. Vừa nhìn thấy bọn họ, hắn như gặp được vị cứu tinh, lập tức hưng phấn mà vẫy vẫy tay.
"Các người đã trở về, thật tốt quá! Người kia... rất đáng sợ, làm cho yêm...yêm không thể đi..." Lương Tề nói cứ đứt quãng, Mộc Á Tùy cũng chỉ nghe được đại khái, chỉ là cậu có chút không hiểu, 'người kia rất đáng sợ' là chỉ ai? Chẵng lẽ trong ngôi nhà này còn có người đáng sợ hơn kẻ đứng bên cạnh cậu sao?
"Khục khục.." Mộc Á Tùy làm bộ ho khan vài tiếng, đem lời nói thiếu chút nữa thốt ra nuốt lại, miễn cho chưa gì hết đã có người tức giận.
"Hở, người đâu a?" Mộc Á Tùy quay sang nhìn bên cạnh phát hiện không thấy bóng dáng Tử Tiêu đâu.
"Hỗn đản! Đây là lần thứ mấy a!" Mộc Á Tùy căm giận nắm chặt tay, trong lòng hung hăng đập Tử Tiêu mấy cái.
Mộc Á Tùy trong nội tâm đối với cái người mới xuất hiện kia cũng không còn chút hứng thú nào cả. Cùng Lương Tề đi xuyên qua hành lang thật dài, chuẩn bị quay về tiểu viện của mình sửa sang lại dữ liệu cho vụ án.
"Uy, đứng lại, đồ quê mùa!"
Mộc Á Tùy nghe vậy ngẩng đầu, trước mắt cậu xuất hiện một thanh niên trắng trắng mềm mềm, không giống như Bạch Diễn có khuôn mặt tròn tròn như bánh bao, mà hắn hoàn toàn có một gương mặt đáng yêu, xinh đẹp, mềm mại như nữ nhân. Nếu chỉ nhìn phần trên thắt lưng, thì hắn giống như một nữ sinh nũng nịu vậy.
Không phải là cậu kì thị loại người nam sinh cũng như nữ sinh, nhưng thật sự hắn quá mức nữ khí đi (đại khái nói là quá giống con gái). Chỉ vỏn vẹn một câu kêu bọn cậu đứng lại, mà hắn đã lắc cái eo ba bốn lần, năm ngón tay như lan hoa chỉ cứ uốn lại rồi mở ra năm sáu lần.

(Ngón tay như hoa lan chỉ)
"Anh nhìn cái gì? Đồ quê mùa!"
Nói rồi lại uốn cái eo thêm mấy vòng, mấy ngón tay lại quơ quơ trước mặt cậu, khiến cho cậu có chút hoa mắt.
Thiếu niên đang đứng ở phía trước một người một quỷ này lại tiếp tục ra uy cười nói.
"Tôi nghe nói anh đã cùng với Tử Tiêu ca ca vượt qua thời kì sinh trưởng?"
"Hả?"
"Hừ! Anh đừng đắc ý, anh cho là hắn cái gì cũng sẽ nhớ sao? Người hắn thích nhất là tôi! Anh đừng có muốn đánh chủ ý lên người hắn, nếu không, tôi nhất định sẽ cho anh xuống địa ngục! Anh đã hiểu rõ chưa hả? Đồ quê mùa!"
Thanh niên một tay chống nạnh, một tay liều mạng hướng về phía Mộc Á Tùy chỉ chỉ. Mộc Á Tùy có chút không hiểu, thế nhưng nếu như có một con dao nhỏ trong tay, cậu nhất định giơ dao lên chém! Đỡ phải để cho nó ở trước mặt cậu lại vung tay loạn xạ như vậy!
Chứng kiến vẻ mặt Mộc Á Tùy có chút ngốc ngốc, thanh niên kia xem như là vừa ý nói.
"Xem ra, anh coi như thức thời, nếu đã như vậy, anh không cần phải cùng tôi tranh giành Tử Tiêu ca ca, tôi sẽ đem tiểu Hắc tặng cho anh".
Đánh người một gậy, lại cho thêm trái táo—đây là đạo lý tự nhiên để giải quyết mọi chuyện. Thanh niên kia quá mức tự tin, cũng không chờ cho Mộc Á Tùy đáp ứng, hắn đã uốn éo cái mông nhỏ chậm rãi đi xa.
"Thế giới này rốt cuộc là làm sao a!" Mộc Á Tùy triệt để phát điên...
- --
Ngày hôm sau, Mộc Á Tùy nhìn vật thể ở trước mắt mà cậu có chút 囧.
Cái gọi là 'lễ vật' tối hôm qua mà thanh niên kia nói, nay đã được mang tới phòng của cậu. Mà Hắc Liêu đang bị trói gô lại thành một đoàn giống như xác ướp, nằm cạnh giường cậu, đang trừng mắt nhìn cậu... Mộc Á Tùy có chút không kiềm chế lại nước mắt.
"Đây là định diễn xác ướp ai cập?"
"Á Tùy!" Thấy Mộc Á Tùy đã tỉnh lại, Bạch Diễn với khuôn mặt đáng thương lập tức chạy tới. "Anh không cần yêu thích A Liêu được không?"
"A?" Mộc Á Tùy có chút choáng váng, yêu thích Hắc Liêu? Cậu có phải đầu óc bị hỏng rồi không, như thế nào chuyện đó có thể xảy ra chứ! Nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Á Tùy có chút ghét bỏ, Bạch Diễn lúc này mới yên tâm xoay người đi chăm sóc cho Hắc Liêu.
Mặc dù còn rất nhiều nghi vấn, Mộc Á Tùy cũng không thể không ngồi dậy rửa mặt chải đầu, sau đó xoay người đi chuẩn bị điểm tâm.
Khi cậu cầm bát cháo cùng vài món ăn đi kèm đem ra ngoài bàn, thì chứng kiến Bạch Diễn đang tựa người vào Hắc Liêu, quơ quơ tay với mình, khuôn mặt bánh bao có chút hồng.
Mộc Á Tùy rất không phúc hậu cười ra tiếng, bởi vì Bạch Diễn thoạt nhìn rất giống thần côn trong 'nhảy đại thần'.

Hắc Liêu đang bị trói một vòng băng vải đối với Mộc Á Tùy hung dữ trừng mắt, hiển nhiên là không nói được lời nào, bằng không đã sớm la cậu một trận nên thân rồi.
"Hắn... như thế nào lại thành ra như vậy?" Là ai làm a? Thật sự là quá đã, Mộc Á Tùy trong lòng thầm cười.
Bạch Diễn ngừng tay, đau lòng nhìn Hắc Liêu "Đều là tại Ngọc Trinh, hắn ta ỷ mình linh lực cao hơn liền đối với Hắc Liêu làm ra những việc này" (NGỌC TRINH... không thể nhịn cười được...).
"Ngọc Trinh?" Tên cũng nghe rất nữ khí a! "Chẳng lẽ người tối hôm qua tôi gặp chính là nam hài kia?"
"Chính là hắn!" Bạch Diễn thiếu chút nữa đã cắn nát hàm răng ngọc của mình.
"Người kia rất đáng ghét! Hắn là người đi theo lão đại sớm nhất, so với Thanh Hiện ca còn sớm hơn, nhưng người này tính cách lại có chút ác liệt, lại còn luôn quấn quýt lấy Tử Tiêu lão đại. Lúc trước, Tử Tiêu lão đại bị hắn quấn đến phiền, đem hắn đuổi đến Minh giới, không nghĩ tới hắn âm hồn bất tán..."
"Tối hôm qua là vì trốn hắn nên mọi người mới khẩn trương như vậy?" vốn Mộc Á Tùy định nói câu 'cho nên mọi người chạy chật vật như vậy?', nhưng nghĩ đến lòng tự trọng cao ngất ngưỡng của Hắc Liêu nên đành cố nuốt câu sau vào.
Bạch Diễn gật gật đầu "Đúng vậy, hắn tại sao lại quay lại đây chứ! À mà, anh đã gặp hắn rồi?"
Nhìn thấy Mộc Á Tùy thành thật gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Diễn lập tức trở nên trắng bệch.
"Trách không được, trách không được! Hắn nói là anh yêu thích Hắc Liêu, còn đem A Liêu trói đem đến cho ngươi, tôi còn cảm thấy kì quái, hắn như thế nào lại quan tâm tới anh. Nguyên lai là đem anh trở thành tình địch, anh xong rồi, tuyệt đối xong rồi"
"Tình địch?" Mộc Á Tùy có chút mê man.
Bạch Diễn thế nhưng lại không giải thích, lại một hồi lôi kéo căn dặn cậu "Anh từ nay về sau, nếu nhìn thấy hắn nhất định phải đi đường vòng. Còn có, khoảng thời gian này người nên giữ khoảng cách với lão đại một chút, hoặc là 1 ngày 24 tiếng đồng hồ cũng đừng nên gặp mặt lão đại nữa!"
"Hả? Cậu là đang nói cái gì thế? Tôi thế nhưng một chút cũng không hiểu?"
"Tóm lại là anh cứ nghe lời tôi là không sai đâu, tiểu tử kia không chỉ ẻo lả, mà tính cách còn rất biến thái nữa!" Bạch Diễn lòng đầy căm phẫn, cảm giác như hai người bọn họ đã có ân oán từ trước vậy.
"A đúng rồi, đây là dữ liệu A Liêu tra được từ phía bên của Trương Đổng Quốc. Anh tự mình xem đi, tôi còn phải đi chiếu cố A Liêu, vụ này liền cứ giao cho anh tự xử lý đi"
Bạch Diễn ở trong túi quần sờ soạng một trận rồi móc ra một tấm vé đưa cho cậu. Mộc Á Tùy cầm tấm vé trong tay có chút mờ mịt. Ngẩng đầu định hỏi thì lại thấy Bạch Diễn đã ôm Hắc Liêu đang bị quấn thành cái kén đi ra ngoài.
Khí lực của Bạch Diễn quả thật rất lớn a...
"Hắn chính là người đi theo lão đại sớm nhất..." Những lời này tựa như một chiếc đĩa CD, cứ lập đi lập lại trong đầu cậu, khiến cho cậu có chút chịu không nổi.
"Nghĩ chuyện này để làm gì a, giúp Lương Tề tra rõ sự tình mới quan trọng!" Mộc Á Tùy vỗ vỗ đầu mấy cái, quay lại phòng mình, ngồi trên giường bắt đầu xem xét, nghiêm túc nghiên cứu tấm vé mà Bạch Diễn đưa cho.
"Trương Đổng Quốc cư nhiên lại người của trấn Trang Hồ!" Mộc Á Tùy đem tin tức này nhìn kĩ lại một phen, sự tình tựa hồ có chút phức tạp, không thể nghi ngờ gì nữa, Trương Đổng Quốc tuyệt đối không phải không thể nào không biết chút gì, thậm chí đối với cái chết của Lương Tề cũng khó tránh khỏi liên quan
Trầm mặc cả nửa ngày, Mộc Á Tùy lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.